Lúc đầu, chỉ có mùa Đông.
Thế giới chỉ có mùa Đông, mùa Đông không chịu nổi sự cô độc, nên đã chia tuổi thọ ra để tạo nên một mùa khác.
Lấy tên là mùa Xuân. Mùa Đông là chỗ dựa của mùa Xuân, xem như thầy, đuổi theo sau.
Mùa Đông đáp lại tình yêu và sự kính trọng của mùa Xuân. Hai mùa hài hòa với nhau, cùng nhau di chuyển quanh bánh xe thời gian.
Nhưng, mặt đất gào thét không thôi.
Cứ như vòng xoay thời gian không bao giờ ngừng!
Động vật giao phối lần đầu rồi chìm vào giấc ngủ đông, cây được màu xanh bao phủ một lần rồi đông cứng. Như thế, nếu mặt đất chỉ phải chịu đựng mùa Đông thì đã tốt hơn.
Đã biết xuân chi thế, càng có thể đông chi lai.
Khi mùa Đông nghe những lời ấy, mùa Đông rất buồn, nhưng đó là mong muốn của mặt đất, mùa Đông lại chia tuổi thọ của mình mà tạo ra mùa mới. Mùa Hạ rồi mùa Thu. Mùa Hạ tiết trời nóng bức khó chịu, đất trời than thở, mùa Thu người và vạn vật tàn lụi, và thời điểm vạn vật tự làm khổ mình lần nữa.
Mặt đất đồng ý chi, và rồi thế gian có các mùa, xuân hạ thu đông, lặp đi lặp lại.
Mỗi mùa đuổi theo bóng hình của riêng mình, chu du thiên hạ. Thế nên chúng ta có vòng xoay thời gian.
Mùa Xuân đuổi theo mùa Đông, mùa Hạ và mùa Thu cũng thế. Lại quay đầu, mùa Xuân ở lại, nhưng khác lúc chỉ có hai mùa. Mùa Xuân đuổi theo giao với mùa Đông như tuần trăng mật đã không còn vậy.
Mùa Đông yêu màu Xuân. Cùng vật cùng, nguyện cùng nhau kết đôi thành vợ chồng, ở chung. Mùa Xuân cũng yêu mùa Đông, cứ như là trời mệnh.
Hạ Thu thấy nó ngưỡng mộ này, liền đề nghị.
Sao không phân những vật trên mặt đất chức vụ thuộc bốn mùa.
Ban thưởng cho chúng sức mạnh của bốn mùa, khiến chúng đi quanh trái đất trong một năm. Gọi chúng là bốn mùa đại hành giả.
Lúc đầu, đem thuộc lấy trâu, trâu đi trễ, một năm chỉ vẻn vẹn ngừng lại ở mùa đông.
Tiếp, đem thuộc lấy thỏ, nhưng nó đi nửa đường thì bị sói ăn, và chết.
Chim làm tốt nhiệm vụ, nhưng năm sau, nó quên việc.
Bốn mùa minh tư khổ tưởng, không biết làm gì. Người thấy vậy, chính là đề nghị, khiến mình thành đại hành giả hồ, đổi lại, mời ban thưởng mặt đất khả năng sinh sản và hòa bình.
Thế là, bốn mùa phân ban thưởng sức mạnh một người. Mùa Đông lấy được thời gian để yêu mùa Xuân vĩnh viễn.
Vậy là, đại hành giả của bốn mùa được sinh ra trên thế gian.