(Vann: tui biết là nhiều ông vô đây vì tag genben nên nói luôn là char genben sẽ xuất hiện ở chương 68 WN và chương 25 manga, giờ thì, enjoy :3)
Khi lấy lại được ý thức, tôi đã thấy bản thân trong một hang động u ám với cây kiếm và cái khiên trên tay.
[...Ơ?]
Không khỏi hoang mang, tôi thử vung thanh kiếm trên tay.
Nhìn kỹ, đây là thanh kiếm phương tây hai lưỡi điển hình trong các video game, thanh kiếm phát ra ánh sáng mờ, lưỡi kiếm được đánh bóng kĩ càng có thể dùng như gương, ở chuôi kiếm là họa tiết chạm khắc hình vua của muôn loài. Phải nói, nó ngầu hết chỗ chê.
Ngầu thì ngầu thật, cơ mà… đó không phải điều cần chú ý.
[Ơ? Cái này? Ủa?]
Xin tự giới thiệu, tôi là một con cá mập trong biển lớn, nói văn thì là người có nhiều cống hiến cho xã hội, còn nói thô thì là kẻ làm bạn với tử lộ. Quay lại chủ đề ban nãy, tôi không nhớ là mình có tham gia fes cosplay hay gì để mà cầm theo kiếm với khiên hết.
(vann: dead = chết = tử, line = đường = lộ, deadline = tử lộ)
Thêm vào đó, nơi tôi đang đứng hiện tại…
Nhìn thoáng qua, nó trông giống một hang động tự nhiên hình thành từ các bề mặt rỗng. Nhưng nếu xem xét kỹ hơn, trên tường là các hoạ tiết kỳ lạ và một nguồn sáng thần bí vừa đủ để quan sát xung quanh.
Khoan, có việc cần ưu tiên trước hết, là thế bất nào tôi lại có mặt ở chốn khỉ ho cò gáy này? Nhìn nó có khác gì mấy di tích lịch sử chưa được phát hiện đâu. Và rồi thứ lọt vào tầm mắt đã thổi bay dòng suy nghĩ của tôi - một chiếc rương báu bự chà bá mở bung ra nằm chình ình ở phía cuối hàng lang.
[Bộ đây là dungeon trong video game à!?]
Tiếng than thở của tôi cứ thế vang vọng trong hang.
Tôi không biết.
Tôi không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa.
(Ớ! Khoan đợi chút! Nhớ rồi, hôm qua mình có…)
Một ngày như bao ngày khác.
Vẫn là con đường tôi đã đi đến mòn đế dày, vẫn là công việc tẻ nhạt, tôi rời chỗ làm sau giờ hành chính, sau đó…
A, phải rồi…
Tôi đang đi bộ đến nhà ga thì dừng lại chờ đèn đỏ, tôi lấy điện thoại ra giết thời gian. Ngón tay tôi dừng lại trước một tiêu đề đáng lưu tâm.
[--- phân tích chuyên sâu về tựa game RPG kinh điển <B&B>, ha, nhớ thật, chuỗi ngày khổ dâm---]
Hồi còn đi học, tôi cày con game này bán sống bán chết, hoài niệm ghê. Tên đầy đủ là “Brave&Blade” (Thanh Gươm và Quả Cảm) hay B&B.
Để mà nói thì trò này khó, rất khó, cực kỳ khó. Một dự án lớn ngấu nghiến cả gia tài của nhà phát hành, được đem ra đặt cược tương lai cả công ty, tựa game dù không quá nổi bật nhưng cũng không đến mức không ai biết tới.
Đắm chìm trong hồi ức, tôi bấm mở bài viết.
[5 điều bạn cần biết trước khi chơi [B&B]]
[B&B là một trò chơi phiêu lưu, với nhiều phân cảnh và ending được cập nhật theo thời gian!]
[Bạn sẽ được tự tay vẽ lên trang sử hào hùng của bản thân với hệ thống sự kiện “Giao Lộ”!]
[Hệ thống chiến đấu thời gian thực nơi bạn phải vận dụng bản năng và tài trí!]
[Bạn hỏi làm sao để cứu nhân vật yêu thích của mình khỏi sự kiện “Then Chốt” ư?]
[Địa ngục trần gian cho người chơi hệ hardcore?! Với số tính năng và thay đổi đáng kể được thêm thắt.]
Bài viết hiện lên, lấp đầy màn hình là những chữ cái chói lòa như muốn nhảy múa.
Chỉ mình tiêu đề cũng đủ để tôi chìm trong dòng hồi tưởng.
Kèm theo là minh họa về hai nhân vật được phổ biến nhất trong trò chơi là <Hoàng Tử Ánh Sáng, Ain> và <Cô Lang, Rex> trong tư thế sắp xung đột. Thấy thế, tôi bật cười. Nhưng cũng chính lúc đó, trong tầm mắt tôi là cảnh một người con gái mặc đồng phục nữ sinh cùng đứng chờ đèn đỏ với tôi, cô bất ngờ băng qua đường, kéo theo đó là tôi nhanh chóng buông bỏ điện thoại…
--- Ánh sáng ấy, ánh đèn pha lóa mắt của ô tô tải.
--- Người cô gái cứng đờ và dừng lại ngay chính giữa vạch qua đường.
--- “Coi chừng!”, ai đó hét lên.
[... Aaa… Thôi đúng rồi.]
Sao mình quên được hay nhỉ?
Có phải tại tôi thấy có trách nhiệm cho điều mình đã bỏ qua không.
Không giống tôi chút nào, xả thân để giúp người khác…
--- chuyện là thế đấy, bọn tôi bị xe cán và chết chùm.
Giây phút cô gái vội băng qua đường, thế giới quan của tôi cũng cuốn theo chiều gió.
Và lúc nhận ra thì chuyện đã rồi, cơ thể lạnh lẽo của tôi nằm sõng soài trên mặt đất.
Tối…
Cô gái kia có ổn không ta…
Giá như mình được chơi B&B lần nữa…
Những suy nghĩ hỗn loạn cứ thế chạy qua tâm trí, những điều mà tôi không còn có thể thực hiện nữa.
Sau đó, không còn sau đó nữa…
Trong màn đêm bất tận, có một ngọn lửa được thắp lên…
<--- Lời nguyện cầu của con… Ta chấp thuận—.>
Lịm đi… Tôi nghe được một giọng nói được vọng lại từ nơi xa---
[--- Gyaaaaa Gyaa!!!]
Như bị dội một gáo nước lạnh, tiếng sột soạt vang lên từ sau lưng kéo tôi về lại thực tại.
[Lạ-L-Lại gì nữa đây…]
Thận trọng quay người về hướng phát ra âm thanh, người tôi cứng đờ khi nhận ra thứ tạo ra nó.
Một chú lùn da xanh, thứ chắc chắn không phải người, trồi lên từ dưới đất.
[...Gob…lin.]
Đây chân tôi run rẩy như cọng bún.
Trong hầu hết các trò chơi thì Goblin là quái vật dễ xơi nhất để người chơi làm quen và cày cấp.
Tôi chưa từng coi chúng là sinh vật đáng sợ và còn tích cực săn chúng để lấy exp nữa.
Tuy nhiên…
Sinh vật vốn chỉ tồn tại trong game đó đang liếc nhìn tôi, để lộ hàm răng ghê tởm, cầm theo một cây chùy gỗ trên tay, con ngươi màu vàng long lên sòng sọc chực chờ ngấu nghiến tôi.
Tôi run rẩy trước áp lực nó tỏa ra.
[U - Uwaaahhhhhh…]
Bị lấn át bởi nỗi sợ, hơi thở tôi đứt đoạn.
Cây kiếm và cái khiên trên tay tôi đột nhiên thật nặng.
Tôi biết mình cần phải hành động, nhưng chân tôi không nhúc nhích.
[Gyiii.]
Con Goblin hỉ mũi, tỏ rõ vẻ khinh thường.
Và, với cây chùy trên tay, nó lao về phía tôi với một tốc độ khó tin với cơ thể đó.
[U - Uwaaaaaaaaaaaaah!]
Cùng lúc gương mặt man rợ của con Goblin áp sát, cho rằng mình thắng chắc, nó giơ vũ khí lên, nhắm giáng một đòn thật mạnh.
Không đùa nha, ba từ “Mình sẽ chết” nảy như điên trong đầu tôi.
Ấy vậy mà…
Những gì diễn ra lại khá trái ngược.
[Gyaaa…]
Khoảnh khắc tưởng như con Goblin bước vào tầm kiếm, cơ thể tôi theo bản năng mà vung kiếm --- Tôi tiến lên ra đòn thay vì lùi bước.
Cơ thể tôi chuyển động như thể đã được khắc ghi vào từng thớ cơ.
Với một bước chân, tôi né cây chùy vung xuống và tay phải rút kiếm chém phăng đầu con quái vật.
[--- Ủa?]
Cơ thể nhỏ bé của Goblin mất thăng bằng nằm gục trên đất.
Trong khi đó, cây chùy mất chủ rơi xuống nằm lăn lóc bên cạnh.
Não tôi không theo kịp chuyện vừa diễn ra.
Tôi đứng hình mất một hồi lâu.
[La-Là mình làm á?]
Cả đời tôi chưa từng đụng vô kiếm.
Vậy mà tôi mới… như thể đó không phải tôi vậy…
Chưa kịp hoàn hồn, sự việc kỳ quái tiếp tục tiếp tục xảy đến.
Cơ thể của con quái vật bắt đầu phát sáng, từng mảng thịt trên người nó vỡ ra thành các hạt nhỏ li ti.
[Cái quái!?]
Chúng tụ hội thành dòng chảy và nhảy múa giữa không trung, rồi bay đến bàn tay trái như thể bị hút vào.
Vài giây sau, sự tĩnh mịch lạ thường lại bao trùm hang động, như chưa từng có con quái vật nào xuất hiện.
[Ca-Cái trời đánh thánh đâm gì vậy nè? đây là game chắc…]
Một ý nghĩ lóe lên ngay khi từ ấy được thốt ra.
[Game…? Brave&Blade…?]
Trong trò chơi đó, tôi khá chắc là có hệ thống hấp thụ ma thuật của quái vật bị đánh bại bằng tay trái, và được chuyển thành exp.
“
“
Nah, chắc không đâu. Sao mà có chuyện đó được.
Cơ mà, ngẫm lại, tạo hình của Goblin và thiết kế của thanh kiếm này tạo cho tôi một cảm giác deja vu rất thân thuộc.
Khi liên tưởng đến phân cảnh trong game Brave&Blade thì…
Nhanh chóng giơ thanh kiếm lên để kiểm tra lại. Nhìn vào lưỡi kiếm sáng bóng như gương, đôi mắt tôi xoay mòng trong sự kinh ngạc --- Tôi thấy “Tôi” trong đó.
[Sao có thể, Chuyện này thật vô lý…]
Quá sốc trước những gì tôi thấy, thứ phản chiếu trong đó sáng ra phải là “Tôi” nhưng nó lại nhìn không giống “Tôi” chút nào.
Mà là khuôn mặt thuộc về <Cô lang> trong hình minh họa tôi thấy trước khi từ trần.
Khuôn mặt của <Rex Toren>, nhân vật đến từ <Brave&Blade>.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage