Shōshimin Series

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

51 115

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

(Đang ra)

Ác nữ 800 tuổi nhập vào một vị tiểu thư nhút nhát tận hưởng tuổi xuân nhàn hạ!

Yui Regina

Đây là câu chuyện về 2 cô gái, 1 người là "tiểu thư héo úa" thoát khỏi số phận và nắm giữ quyền quyết định cuộc đời mình. Người còn lại là "Ác nữ vô phương cứu chữa" đã thành công chiến thắng số mệnh

23 538

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

3 15

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

204 5217

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

10 73

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

12 85

Tập 1 - Vụ việc chiếc bánh tart dâu tây giới hạn mùa xuân - Chương 5: Trái tim của sói (Phần 1)

Ngày hôm sau.

Vừa đặt hộp cơm bình dị lên bàn, tiếng loa phát thanh chợt rung lên ồn ĩ. Ai đó bật công tắc của đài phát lên rồi. Vì là một người cư xử rất đúng mực và chả phải thành viên câu lạc bộ nào nên tôi không thể tưởng tượng được rằng mình, theo bất kỳ một cách nào, có liên quan tới thông báo sắp đến, thế nên tôi không dành chút chú ý nào đến nó trong khi tách đôi đũa dùng một lần của mình ra. Tuy nhiên, mặc dù thông báo đó thực sự không liên quan trực tiếp đến tôi nhưng nó lại can hệ theo một hướng gián tiếp.

“Em Osanai Yuki Lớp 1-C, vui lòng đến Văn phòng Hướng dẫn Học sinh. Tôi nhắc lại. Em Osanai Yuki Lớp 1-C, vui lòng đến Văn phòng Hướng dẫn Học sinh.”

Tôi không rõ trước đây nhỏ như thế nào, nhưng Osanai bây giờ là một người khiêm nhường. Nhỏ không chiêu dẫn sự phẫn nộ của người khác cũng như thượng tôn tinh thần bất du củ. Nhỏ không quá tỉ mỉ và hồ như có mục tiêu để mỗi ngày trôi qua là một ngày bình lặng, nằm ngoài mọi sự chú ý. Tôi cũng tự gọi mình là một tiểu thị dân, nhưng không thể sánh được với sự tận tụy của Osanai về mặt này. Nếu tôi được xếp vào nhóm là “ôn hòa”, thì đúng ra phải gọi Osanai-san là “vô hình”.

Ngay cả khi Osanai như vậy, thì đây chính ra đã là lần thứ hai nhỏ được gọi lên Văn phòng Hướng dẫn Học sinh. Chúng tôi mới nhập học chưa lâu, nên Osanai hẳn sẽ rất thất vọng khi bị gọi đến Văn phòng những hai lần rồi. Tuy nhiên, tôi cũng biết vụ này là về việc gì rồi.

Nhỏ chắc sẽ cần sự giúp đỡ của tôi để tìm lối thoát đây. Tôi ăn nhanh cho xong hộp cơm và đợi Osanai ở gần Văn phòng.

Có vẻ như Osanai đã vào trong Văn phòng và đang được “hướng dẫn học sinh”. Chưa đầy mười phút sau, cánh cửa trượt mở và nhỏ bước ra. Nhỏ cúi người chào những người trong văn phòng, và nhận ra tôi khi quay lại.

“Này.”

“À…Kobato.”

Chúng tôi bước đi song song, nhưng nói chính xác thì, bước đi của Osanai dường như chậm hơn nửa nhịp. Như thường lệ, đầu nhỏ vẫn cúi thấp, nhưng không phải vì cảnh giác, mà vì vừa mới trải qua cú sốc, đôi mắt nhỏ trông đờ đẫn hẳn.

“Về chiếc xe đạp phải không?”

Tôi hỏi, khiến khuôn mặt Osanai lập tức ngẩng lên, như rằng tôi đã nói trúng vấn đề. Dẫu vậy, mắt nhỏ lại tức khắc chúc xuống, và nhỏ gật đầu.

“Sao thế?”

“Ừm… Họ bảo là đã tìm thấy rồi.”

“Ồ! Tuyệt quá!”

Tôi rạng rỡ, nhưng Osanai chẳng hề tươi cười chút nào. Trước đó nhỏ đã rất quan tâm đến vụ này, tôi có thể hiểu sự việc rằng nó không chỉ đơn giản là được "tìm thấy". Tôi đã định hỏi thêm cho rõ sự việc, nhưng thấy nhỏ vẫn tiếp tục nhịp điệu của riêng mình.

“Có một con dốc nếu cậu đi thẳng chỗ lối rẽ phải ở đường cao tốc tại Kitahamae. Chiếc xe đạp của tớ bị vứt ở phía bên kia của con dốc.”

Lối rẽ phải ở đường cao tốc tại Kitahamae. Nói chính xác thì đó là khu vực nơi đường cao tốc rẽ từ hướng nam sang hướng đông. Đi thẳng từ đó có nghĩa là đi theo con đường hẹp ở ngã ba chữ T. Nghĩ đến đó, tôi chợt nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm trước.

“Đó không phải là nơi chúng ta nhìn thấy Sakagami hôm qua sao?”

“Đúng… Nếu tớ đuổi theo cậu ta ngày hôm qua, tớ đã có thể lấy lại được xe đạp.”

Giọng nói của Osanai trống rỗng, cho thấy chính nhỏ cũng không tin đó là điều mình có thể làm được.

“Có người gọi điện thoại, nói rằng thật phiền toái khi có một chiếc xe đạp có dấu của trường cao trung Funado bị vứt ở đó. Nên họ đã tức giận với tớ và nói rằng tớ trông coi không cẩn thận chiếc xe đạp của mình.”

Tôi gượng cười.

“Cậu đã từng bị nghe nói như vậy rồi mà nhỉ?”

“Ừ.”

Trong vụ lần trước, Văn phòng Hướng dẫn Học sinh hẳn đã biết rằng chiếc xe đạp có dấu trường của Osanai đã bị đánh cắp. Thật là bất công khi giờ đây họ lại đi khiển trách nhỏ vì không trông coi cẩn thận chiếc xe đạp đó. Tuy nhiên, Osanai không hề quan tâm đến sự bất công đó, và đó cũng là điều tự nhiên. Chấp nhận bất công mà không phàn nàn có thể coi là quy tắc đầu tiên để làm một tiểu thị dân.

Giả định thêm về sự thiếu phấn chấn của Osanai có liên quan đến chiếc xe đạp, chỉ một điều có thể xuất hiện trong đầu thôi.

“Thế, chiếc xe đã hỏng rồi phải không?”

Nhỏ thoáng liếc nhìn tôi, rồi gật đầu.

“Người gọi đến trường nói rằng nó đã bị một chiếc xe cán qua. Dù, tớ cũng không biết nó bị hư hỏng như thế nào…”

Tôi không rõ chi tiết, nhưng nếu một chiếc xe đạp vô chủ bị cán qua, đó sẽ là một vụ tai nạn phá hoại tài sản và tôi tin rằng Osanai thậm chí có thể yêu cầu bồi thường cho chuyện này. Nhưng trước hết, tôi chắc trăm phần trăm người gọi đến trường đã chối bay trách nhiệm.

Trường học buổi chiều rất ồn ào. Bằng một giọng nói gần như bị chìm sâu giữa mênh mông những âm thanh ầm ĩ, Osanai cất tiếng.

“Sau giờ học tớ sẽ đi lấy lại nó. Cậu có thể giúp tớ một tay không?”

Lời hứa của chúng tôi không đi xa hơn việc đảm bảo một lối thoát cho nhau. Những dẫu vậy, tôi vẫn nhanh chóng đồng ý.

Nguyên gốc trích từ Luận ngữ của Khổng Tử: "thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du củ" - dịch nghĩa: "Bảy mươi tuổi tâm theo ý mình không ra ngoài khuôn phép". "Bất du củ" mang ý nghĩa không vượt ngoài khuôn khổ.