Shinwa Densetsu no Eiyuu no Isekaitan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Vol 4 - Chương 02: Viêm Đế bị giam cầm và bước tiến công của Chiến Thần

Thuộc địa Ferzen⸺Nơi đây đã từng là một cường quốc sánh ngang với Đế Quốc Grantz. 

Nhờ vào việc đánh bắt nguồn hải sản phong phú ở biển Infini ở phía Bắc mà ngành thủy hải sản ở đây rất phát triển. Bên cạnh đó, nhờ việc phía tây giáp với Liên Minh Lục Quốc và phía đông lại giáp với Đế Quốc Grantz đã biến nơi này thành một nơi trọng yếu để lưu thông hàng hóa giữa hai bờ đông tây. Bởi vậy mà trước khi bị hủy diệt, đất nước này vô cùng phồn thịnh.

Tuy nhiên, kể từ sau thất bại trong trận chiến với Đế Quốc Grantz, sự bình yên của đất nước này đã mau chóng sụp đổ. Do đó, những người thương nhân cũng dần dần tránh xa khỏi Ferzen. Việc chiến tranh liên tiếp nổ ra cũng khiến cho nhiều vùng đất màu mỡ bị phá hủy, trở nên cằn cỗi, hoang vu. Kinh đô ngày nào vẫn còn huyên náo đủ mọi thứ tiếng từ nhiều quốc gia khác nhau cùng với đầy ắp người mua kẻ bán giờ đây cũng thảm hại đến mức khiến người ta không nỡ nhìn. Bên cạnh đó, việc tàn đảng Ferzen và Đế Quốc Grantz liên tục đối đầu với nhau cũng khiến cho nơi này dần dần bị phá hủy. 

Tại một địa điểm cách kinh đô 45 sel (135 km) về phía tây nam. Đây chính là doanh trại của quân đội của Đại Công Quốc Doral.

Hiện tại đang là lúc bọn họ chuẩn bị cho bữa ăn, bởi vậy mà khói trắng bốc lên đây đó khắp doanh trại.

Bọn họ không hề cảnh giác chút nào. Có thể nhìn thấy hình ảnh những binh sĩ cởi bỏ trang bị, cầm trên tay chai rượu và cười đùa ở mọi nơi.

「Không có hôm nào được sảng khoái như hôm nay cả!」

「Phải đấy. Đúng là không uống không được mà」

Bọn họ đều đang cười nói, có lẽ là bởi dư vị của chiến thắng vẫn còn sót lại.

「Này, các cậu hơi buông lỏng quá rồi đấy. Giờ vẫn chưa phải là lúc để uống rượu đâu」

Một binh sĩ có vẻ nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở. Nghe vậy xong, những binh sĩ đang uống rượu quay mặt nhìn nhau.

「Có sao đâu mà, nhỉ?」

「Ờ, chúng ta đã đánh tan Đế Quốc Grantz rồi mà. Chút phần thưởng nho nhỏ như này chắc chắn cấp trên sẽ cho phép mà thôi.」

Đúng vậy. Lý do mà bọn họ vui vẻ đến vậy là bởi vì họ đã đánh tan đội quân do Đệ Lục Công Chúa Celia Estreya của Đế Quốc Grantz chỉ huy. Thậm chí, bọn họ còn bắt sống được cả cô ấy, chủ nhân của một trong Tinh Linh Ngũ Kiếm, nên chuyện họ phấn khích đến vậy cũng là điều dễ hiểu.

「Thế nàng công chúa bị bắt giờ này đang ở đâu rồi」

「Trong lều của Puppchen-sama ấy.」

「Chúng ta ở đây phải canh gác nghiêm ngặt, đề phòng Đệ Lục Công Chúa bị kẻ địch cướp lại. Vậy mà trong lúc ấy Puppchen-sama lại đang vui vẻ tận hưởng sao」

「Thì bởi vì cô ấy xinh đẹp y như lời đồn mà. Nên việc ngài ấy không kiềm chế được cũng là điều dễ hiểu thôi.」

Mấy binh sĩ nói chuyện với giọng đê tiện. Thấy vậy, người binh sĩ nghiêm túc ban nãy bước tới gần bọn họ với vẻ mặt nghiêm trọng.

「Có vẻ, chuyện cũng không đơn giản như vậy đâu」

「Ah? Thế tức là sao?」

「Nghe bảo có tận 6 binh sĩ đã bị thiêu chết rồi đấy」

「Việc đó đúng là kì lạ」

「Làm sao mà thành ra vậy」 

「Cụ thể thì tôi cũng không biết. Cơ mà, mong rằng đấy không phải là dấu hiệu của việc chúng ta đã lỡ khiến cho thần linh phẫn nộ.」

Người lính có khuôn mặt nghiêm túc nói. Ánh mắt sợ hãi của anh ta nhìn về một nơi. Tại đó có một căn lều khổng lồ.

Người ở trong đó chính là người thừa kế của Đại Công Quốc Doral⸺Puppchen von Doral.

Hắn ta với tay lấy chiếc cốc bạc được đặt sẵn trên bàn và đưa nó tới gần miệng bằng một động tác tao nhã.

Chỉ với động tác ấy thôi cũng đủ để khiến người ta nhận ra hắn đã được giáo dục hết sức cẩn thận. Dù sao, chỉ riêng việc là người thừa kế của Đại Công Quốc Doral thôi cũng đủ khiến hắn sở hữu cái phong thái cao quý rồi.

Tuy nhiên, theo như những gì người khác kể lại, hắn chú trọng việc luyện tập cơ thể hơn là học tập. Điều đó đã khiến cho cơ thể rắn chắc được rèn luyện của hắn ta phát ra một loại khí thế man dại, làm tăng thêm vẻ hoang dã vốn có.

「Hmm, quả nhiên mùi vị của rượu sau chiến thắng luôn có gì đó thật khác biệt.」

Puppchen ngắm nghía rượu vang được rót sẵn trong chiếc cốc bạc với vẻ tự mãn, sau đó ánh mắt thô tục của hắn hướng về một góc trong căn lều. Bình thường, đó là nơi đặt một vài thiết bị hoặc giường ngủ. Thế nhưng, kì lạ thay, một chiếc lồng bằng sắt lại đang được lắp ở chỗ đó. 

Đó không phải là điểm duy nhất kì lạ. Một lượng lớn những tờ giấy Tinh Linh cũng được dán quanh chiếc lồng.

「Ta đã phải sử dụng hết sạch những tờ giấy Tinh Linh mang theo từ bổn quốc, chỉ để có thể bắt giữ được cô đấy.」

Puppchen cố ý thở dài, tỏ vẻ đáng tiếc.

「Nếu tính cả thêm chi phí cho trận chiến lần này thì bọn ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn đấy. Phải cỡ gấp đôi tiền thuế của cả một thành phố… Cơ mà nếu nghĩ kĩ thì, chỉ với bằng đấy thôi mà có thể bắt được cô thì tính ra bọn ta cũng không lỗ」

Nhìn về phía chiếc lồng, khóe miệng Puppchen bỗng cong lên vẻ thích thú.

「Nè, cô vẫn đang nghe đấy chứ. Cô nghĩ mình là ai vậy hả?」

Nơi mà Puppchen đang nhìn xuống⸺Bên trong chiếc lồng là một cô gái bị xích bằng những sợi xích sắt.

Đệ Lục Công Chúa của Đế Quốc Grantz, Celia Estreya Elizabeth von Grantz. 

Cô được các quốc gia xung quanh biết đến là chủ nhân của「Laevateinn」, thanh kiếm được truyền lại từ thời Đệ Nhất Hoàng Đế Altius. 

Hơn nữa, kể từ sau khi cô chiêu mộ hậu duệ của「Mars」về dưới trướng, cô đã có những bước tiến đáng kể. Những lời đồn thổi về cô mãi không dứt.

「…Việc ta là ai, sao mà chẳng được」

Liz lạnh lùng nói, thế nhưng giọng cô hoàn toàn vô lực. Không biết có phải do bộ dạng hốc hác của cô hay không mà vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô bị sự u ám bao phủ. Một phần cũng là bởi bộ quân phục mà cô đang mặc rách tơi tả. Bên dưới những vết rách ấy là những tấm băng thấm đẫm vết máu, khiến cho người khác nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Những phần lộ ra bên ngoài như cánh tay hay chân cũng đầy rẫy những vết thương. Đó là lý do vì sao cô trông hốc hác đến như vậy.

Tuy nhiên, dường như cô vẫn còn rất tỉnh táo. Liz lườm chằm chằm Puppchen bằng ánh mắt đầy thù hằn. 

 「Không cần phải làm vẻ mặt đáng sợ như vậy. Nó sẽ làm xấu khuôn mặt đẹp đẽ của cô đấy.」

Vừa nói, Puppchen vừa lôi ra một chiếc hộp từ dưới gầm bàn. Bên trong nó chứa đầy rẫy những hòn đá to nhỏ.

Puppchen với tay lấy một viên đá cỡ nắm tay trong đó. Sau đó, hắn ta bỗng cười một cách độc ác và quay về phía cô.

「Ngũ Đế Tinh Linh Kiếm, trong những điều kiện nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân của nó. Giả sử như trong trường hợp của「Laevateinn」, nếu có kẻ nào định gây hại đến cô, hắn sẽ bị bao phủ trong ngọn lửa của địa ngục.」

Bị vẻ đẹp của cô làm mờ mắt, một số binh sĩ đã lẻn vào căn lều và định ra tay với cô. Thế nhưng, chúng đã nhận phải kết cục thảm khốc là bị thiêu sống. Đó đơn giản chỉ là tự làm tự chịu, nên hắn cũng chẳng cảm thông gì cho chúng. Thậm chí ngay cả khi chúng thành công đi chăng nữa thì ngay khoảnh khắc bọn chúng thành công, đó cũng chính là lúc Puppchen vặn đầu bọn chúng xuống.

「Thế nhưng, phải, thế nhưng mà. Nếu hành động đó không mang theo ác ý thì sẽ như thế nào nhỉ?」

Puppchen lẩm bẩm một cách kỳ lạ, khiến cho khuôn mặt của Liz tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Và rồi, đúng lúc ấy, cánh tay Puppchen bỗng nhiên rung lên. Một âm thanh trầm đục vang vọng khắp căn lều.

「Ugh?」

Vừa nghĩ vậy xong, đầu Liz bỗng bật ngửa ra sau. Cô đổ gục xuống tại chỗ.

「!!」

Liz vừa gào thét thảm thiết trong lòng vừa lăn lộn trên sàn. 

Nhìn cảnh tượng ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, Puppchen lại tiếp tục nhặt lên một hòn đá nữa từ trong chiếc hộp.

「Tựa như ném một hòn đá xuống mặt hồ vậy. Nếu không mang một chút cảm xúc thì sẽ thế nào? Nếu không mang một chút sát khí nào thì sẽ như thế nào nhỉ!」

Puppchen vung mạnh cánh tay.

Cùng lúc, một âm thanh trầm đục như thể vừa gõ búa xuống nền đá vang lên. 

「Guh!」

Lưng của Liz gập ngửa ra phía sau vì cơn đau. Tuy nhiên, cô còn chẳng có thời gian để mà cảm nhận nó khi mà viên đá tiếp theo đã bay tới.

「….Hhh!」

Cô thậm chí không có thời gian để mà thét lên. Liz liên tục bị tấn công bởi những phát bắn như thể phá nát nội tạng của mình. Âm thanh rùng rợn như thể tiếng xương bị nứt gãy vang vọng khắp căn lều.

「Mặc dù chúng chỉ là một phương thức tấn công đơn giản tới mức trông chẳng khác gì trò hề, thế nhưng tấn công bằng cách ném đá lại có khả năng gây sát thương vô cùng đáng sợ đó.」

Những viên đá liên tục bay tới, đập vào cơ thể mảnh mai của cô một cách tàn nhẫn.

「Ngay cả những viên đá nhỏ bé đi chăng nữa, nếu ném trúng vị trí hiểm yếu, nó thậm chí còn có thể gây chết người nữa.」

Một viên kế tiếp một viên. Tay của Puppchen cứ vung lên không ngừng, chừng nào vẫn còn đá ở bên trong chiếc hộp.

「Con người quả là một thứ kì lạ. Khi mà cơ thể nhận phải sự đau đớn vượt quá mức chịu đựng, họ sẽ mất ý thức. Tuy nhiên, với một người có thể chịu đựng trong lúc ý thức mơ hồ như cô thì nó sẽ trở thành địa ngục vĩnh cửu của sự đau đớn.」

Vừa thản nhiên giải thích, tay của Puppchen vừa không ngừng nghỉ ném đi từng viên đá. Thậm chí, hắn ta càng ngày càng ném mạnh hơn, như thể phun ra sự lạnh lùng, tàn nhất, điên cuồng của mình vậy.

「Ughhh!」

Những vệt máu tươi bắn ra từ trán Liz nhuộm đỏ mặt đất. Bị trói bằng xích khiến cho cô thậm chí còn không thể bảo vệ được khuôn mặt của mình. Nếu không ai đến cứu thì cô vẫn tiếp tục phải hứng chịu cơn mưa cuồng bạo một chiều này.

「Cô không nghĩ rằng, ta không cần dùng đến bất cứ biện pháp làm nhục nào để khuất phục cô sao?」

Puppchen ném viên đá một cách chuẩn xác, lạnh lùng, tàn nhẫn vào Liz, người đang quằn quại vì đau đớn.

「Khiến cho người khác nếm trải sự đau đớn, để khiến họ nghe theo những gì ta bảo, để dạy cho họ biết rằng ai mới là kẻ bề trên. Khi ấy, dù cho là chủ nhân của Ngũ Đế Tinh Linh Kiếm đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể phục tùng mà thôi.」

Sau một hồi, khi mà những viên đá đã cạn hết đến tận đáy chiếc hộp, tay Puppchen mới ngừng lại.

「Tức là, việc tẩy não bằng sự sợ hãi cũng chính là một phương pháp giúp ta có thể nắm trong tay Ngũ Đế Tinh Linh Kiếm. Ta nghĩ vậy đấy.」

Puppchen đứng dậy và bước lại gần chiếc lồng.

Cả người Liz thấm đẫm máu. Vừa thở hổn hể liên tục, cô vừa đổ gục sang một bên. 

Cô ngẩng mặt lên. Nhìn khuôn mặt của Liz, Puppchen liếm liếm môi.

「Vẫn chưa đủ nhỉ. Ta sẽ từ từ để cô nếm trải cơn đau. Ta sẽ biến khuôn mặt tuyệt mĩ ấy trở thành xấu xí như một con lợn.」

Hắn cố tình tuyên bố như vậy, định dùng chúng để bẻ gãy ý chí cứng cỏi của cô. Thế nhưng Liz chỉ nhìn lại hắn. Ánh mắt cô mặc dù trống rỗng, thế nhưng tận sâu bên trong nó vẫn còn ý chí kiên cường đang tồn tại.

「Cái ánh mắt chống đối vậy là sao hả? Ta không thích nó đâu đấy. Cô có hiểu vị trí hiện giờ của mình là gì không?」

Puppchen dùng chân kéo hộp gỗ lại gần, rồi hắn nắm lấy hòn đá và ném về phía Liz.

Không thể tránh, Liz chỉ còn cách cắn răng chịu đựng. Thế nhưng, cơn đau đã không ập tới.

Sự bảo hộ của Laevateinn đã được kích hoạt, những hòn đá bay tới hoàn toàn bị thiêu rụi. 

「Có lẽ ta đã hơi… để cảm xúc lấn át. Đáng tiếc thật đấy. Đành để mai tiếp tục vậy」

Puppchen buồn chán khịt mũi. Hắn quay lại ngồi xuống chiếc ghế và uống một ngụm rượu vang.

「Laevateinn」thực sự có ý thức của riêng nó. Thế nhưng, nguồn gốc của sức mạnh ấy là từ đâu ra?」

Ngón tay hắn vẽ một vòng quanh miệng chiếc cốc bạc. Hắn nhìn về phía Liz.

「Ngũ Đế Tinh Linh Kiếm có thể gây ra những hiện tượng siêu nhiên. Thế nhưng, ta thì nghĩ rằng, nếu chỉ đơn độc một mình thì chúng sẽ chẳng là gì cả. Vậy thì, nếu nghĩ theo một cách tự nhiên, nguồn gốc sức mạnh của chúng phải bắt nguồn từ người sở hữu. Từ sức mạnh ý chí của cô, hoặc tồn tại đâu đó ở một bộ phận cơ thể, đúng chứ?」

Hắn cười khặc khặc. Vừa quan sát phản ứng của Liz, ánh mắt Puppchen vừa tỏ ra thích thú. 

「Nếu vậy, ta chỉ cần dồn cô vào góc tường, tự nhiên sự bảo hộ ấy cũng sẽ dần biến mất. Mặc dù bây giờ nó vẫn chưa thành hiện thực, nhưng một ngày nào đó khi mà sự bảo hộ dần yếu đi, có lẽ ta thậm chí có thể chạm vào cô.」

Puppchen nhìn xuống Liz toàn thân bê bết máu, đang phải chống chọi lại với cơn đau một cách giễu cợt. Hắn dần chìm vào cơn say.

Bởi vậy hắn càng nói nhiều hơn nữa. Tâm trạng sảng khoái khiến hắn bắt đầu huyên thuyên.

「Thời khắc ấy thật đáng mong chờ. Ta sẽ nhổ từng móng tay của cô, nghiền nát ngón tay, cắt đứt tai, chọc thủng mắt, cắt đứt mũi cô và gửi tới Đế Quốc Grantz.」

Và rồi, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hắn bỗng sáng lên.

「À, phải rồi. Ta sẽ gửi đầu của cô tới cho tên hậu duệ gì đó của Mars nữa. Mong là hắn vẫn còn có thể nhận ra được cô là Đệ Lục Công Chúa⸺Huh?」

Đúng lúc hắn nói vậy, nét mặt của Liz, người nãy giờ không hề phản ứng một chút nào, bỗng nhiên thay đổi.

⸺Cô khẽ nhếch miệng cười.

Puppchen không còn có thể kiềm chế được sự giận dữ của mình. Hắn nổi cơn thịnh nộ.

Hắn đứng dậy khỏi ghế và bước lại gần chiếc lồng, mặc kệ cho rượu vang đang đổ ra từ cốc. Thế rồi hắn bắt đầu chửi rủa.

「Có gì lạ hả? Ít nhất thì cũng thử rơi lệ giống như một cô gái bình thường thì thế nào hả!」

Hắn mặc kệ sự bảo hộ đang chuẩn bị được kích hoạt. Puppchen nắm chặt lấy viên đá. Hắn muốn triệt để tạo nên mầm mống của nỗi sợ hãi bên trong cô.

「Ngài đang làm gì vậy?」

Một giọng nói trong trẻo chen ngang, trước khi Puppchen kịp ném viên đá đi.

Khi hắn ngạc nhiên quay lại thì, một cô gái đang đứng ở trước cửa lều.

「Ngài Puppchen, tôi hỏi lại một lần nữa. Ngài đang làm gì vậy」

Cô gái bước lại gần, rồi cô trừng mắt nhìn về phía Puppchen.

Tuy nhiên, Puppchen thì hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi một chút nào. Hắn thả viên đá xuống và nhún vai.

「Quý cô Scáthach… cô không cần phải nhìn tôi với khuôn mặt đáng sợ như vậy. Tôi chỉ nói chuyện một chút với Đệ Lục Công Chúa mà thôi.」

Puppchen lùi lại một bước. Hắn nhìn lại một lần nữa về phía cô gái vừa đột nhiên xuất hiện này.

Halan Scáthach de Ferzen.

Một cô gái thanh lịch. Năm nay cô 17 tuổi, chuẩn bị bước sang tuổi 18.

Cô có mái tóc màu xanh lá mạ, mượt và trơn bóng như lụa. Phần tóc phía sau được buộc gọn lại như những viên kẹo. Khuôn mặt tinh xảo tựa như một tác phẩm tạc nên từ thủy tinh cùng làn da trắng trẻo tựa như gốm sứ tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy tới mức, như thể chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể vỡ tan mất vậy. Đôi tay và đôi chân mảnh mai của cô được bao bọc trong bộ giáp dày và nặng, khiến cho vẻ thanh lịch tao nhã lại thấm đẫm không khí sát phạt, từ đó càng làm tôn lên sức quyến rũ tựa như một nữ thần chiến tranh của cô.

Và đúng như những gì tên cô đã nói lên, cô là người cuối cùng còn sống sót của hoàng tộc Ferzen. Nếu việc này tới tai Đế Quốc Grantz, hoàng tộc Ferzen sẽ không còn ai còn sót lại. Thế nhưng...

(Thật là, đám Đế Quốc Grantz đúng là một đám làm không tới nơi tới chốn mà)

Sự thật là, quốc vương của Ferzen, người hiện tại đã mất, đã thành công đánh lừa tai mắt của Đế Quốc Grantz để giữ cho một người duy nhất còn sống sót.

「Nói chuyện sao… Tôi thì không nghĩ là chỉ có mỗi vậy đâu?」

Scáthach, người duy nhất còn sống sót của hoàng tộc Ferzen, đang kiểm tra tình trạng của Liz. Sau đó, cô nhìn sang Puppchen với ánh mắt sắc bén, như thể đang phán xét hắn vậy.

「Tôi có hơi để cảm xúc lấn át mất. Tôi cũng rất lấy làm tiếc vì mình đã làm như vậy đối với tù binh.」

Puppchen cười một cách giả tạo. Hắn xin lỗi với cái giọng khiến cho người nghe chẳng cảm nhận được tí gì sự chân thành trong đó cả.

Đúng lúc ấy, một luồng gió quét ngang qua, cơn đau nhói bỗng ập đến với Puppchen.

「Guh, Aghh!」

Cùng lúc, hắn bỗng cảm thấy bên má mình nóng lên. Khi sờ tay lên, cảm giác ấm ấm truyền lại từ đầu ngón tay của hắn.

「C-cô định làm gì vậy?」

Vừa nhìn máu đang chảy xuống từ đầu ngón tay của mình, Puppchen vừa nói với giọng run run. 

「Cô ta là một tù binh quan trọng, bởi vậy tôi muốn ngài cẩn thận với cách đối xử của mình với cô ta.」

Scáthach lườm Puppchen. Cô không hề che giấu sự tức giận của mình. 

(Lại là vấn đề lý tưởng của kỵ sĩ sao. Nếu sửa cái tật sống quá mức trong sạch ấy đi thì cô ta sẽ là một đứa con gái ngon nghẻ) 

Puppchen thì thầm trong lòng. Khóe miệng hắn nhếch lên đầy mỉa mai. 

Cô gái nhận ra điều đó. 

Scáthach nắm chặt cây giáo xanh biếc, cô nhìn thẳng về phía Puppchen với ánh mắt lạnh lẽo, như thể đang tra hỏi hắn vậy. 

「Lần tới rất có thể đến lượt tôi để cảm xúc lấn át, để rồi lỡ tay chặt đi cái đầu của ngài đấy.」

「T-tôi hiểu rồi. Từ nay về sau tôi sẽ chú ý」

Puppchen vội vàng quỳ xuống và cúi đầu. Có vẻ như hắn cũng nhận ra rằng mình đã hơi khiêu khích cô ấy quá mức.

Tuy bản thân hắn cũng không vui vẻ gì, nhưng việc ai là kẻ bề trên thể hiện rất rõ ràng vào lúc này. 

Mặc dù phần nào là bởi hắn không thể địch lại Scáthach khi cô có thể sử dụng được nguồn sức mạnh bí ẩn, nhưng chủ yếu là vì, phía Đại Công Quốc Doral là người chủ động đưa ra lời đề nghị hợp tác, nhân dịp tiến quân về Ferzen lần này.

Đối với Puppchen, lần tiến quân này cũng có ý nghĩa đặc biệt đối với bản thân hắn. Để đại diện thay cho người cha đang bị bệnh nặng, để củng cố địa vị của mình với tư cách là kẻ thừa kế của Đại Công Quốc Doral. Có rất nhiều lý do khác nhau, nhưng quan trọng nhất là, hắn muốn lập công.

Nếu mối quan hệ với Scáthach tan vỡ tại đây, tất cả công sức của hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Nếu hắn quay trở lại đất nước mà không đạt được bất kì công trạng nào, những gì chờ đợi hắn sẽ chỉ là sự chế giễu từ đám quý tộc mà thôi.

(So sánh với việc đó, việc cúi đầu tạ lỗi để xoa dịu một cô gái như cô cũng chẳng là gì cả)

Puppchen cúi gằm mặt xuống. Hắn mím môi một cách đầy căm tức, tự nhủ giờ là lúc phải kiên nhẫn.

「Nếu ngài hiểu vậy thì tốt」

Scáthach hạ mũi giáo xuống và bước về phía Liz.

Bản thân cũng không ở vào vị trí có thể đối xử quá mức nghiêm khắc với Puppchen được.

Mặc dù một phần là do họ đã thất bại trong việc bắt giữ「Chiến Thần Thiếu Nữ」, thế nhưng chủ yếu là bởi Đệ Nhị Quân Đoàn do Đệ Tam Hoàng Tử Brutar chỉ huy vẫn còn bảo tồn kha khá chiến lực. Đối với người chỉ huy tàn đảng của Ferzen như Scáthach, sự tồn tại của Đại Công Quốc Doral như là một bức tường ngăn cản Đệ Nhị Quân Đoàn. Nó sẽ một vấn đề nhức nhối nếu cô để mất sự giúp đỡ của Đại Công Quốc Doral lúc này.

「Vậy thì giờ, hãy trị thương cho cô ấy. Ngài Puppchen, tôi muốn ngài đi gọi quân y tới đây.」

Chính bởi đôi bên bị trói buộc với nhau thông qua lợi ích chung, nên dù cho hắn có đối xử một cách tàn bạo với một tù nhân quan trọng như Liz, Scáthach cũng không thể yêu cầu Puppchen giao lại Liz cho cô được.

「Đáng tiếc là, quân đội của chúng tôi không có ai là nữ quân y cả. Cô không bận tâm nếu đó là đàn ông chứ?」

Mặc dù rõ ràng là tính cách bọn họ trái ngược nhau, dẫu vậy hiện giờ họ buộc phải lắng nghe ý kiến của nhau.。 

Để sau này mọi người có thể hợp tác một cách thoải mái, để cùng chống lại Đế Quốc Grantz, mỗi người vẫn cần phải có những lúc nhượng bộ.

「Vậy thôi, bên ngoài đang có thuộc cấp của tôi đang chờ. Trong đó có cả nữ quân y. Tôi muốn ngài hãy gọi họ tới đây.」

「Hiểu rồi. Tôi sẽ cho gọi bọn họ ngay lập tức.」 

Puppchen đáp lại ngắn gọn. Hắn quay lưng lại với Scáthach và bước ra khỏi căn lều. 

Liếc nhìn cảnh ấy qua khóe mắt, Scáthach bước lại gần chiếc lồng. Nhìn thấy Liz đang nép mình lại đầy đau đớn, cô mở miệng.

「Xin lỗi」

Scáthach cúi đầu. Giọng cô thể hiện sự hối lỗi một cách chân thành. 

Có lẽ bởi vì đột nhiên được xin lỗi mà Liz dường như quên đi mất cơn đau. Cô sững sờ.

Như thể hiểu được điều đó, Scáthach bật cười cay đắng và tiếp tục nói.

「Mục đích của tôi không phải là để khiến cô phải chịu đau đớn. Tất nhiên, tôi cũng không định làm nhục cô. Nhưng dẫu có nói vậy, tôi cũng không thể thả cô đi được...」

Scáthach nói. Giọng cô vừa lộ rõ lòng căm hận đối với sự yếu đuối khi phải đứng ở vị trí bản thân hiện tại, lại vừa tràn ngập tình yêu thương như một vị thánh mẫu khi ân cần hỏi thăm Liz.

「Tôi sẽ nói chuyện với ngài Puppchen, để đảm bảo những chuyện như này sẽ không còn tiếp tục diễn ra nữa」

「N-nếu vậy...」

Liz hơi động đậy, khiến cho những sợi xích đang trói chặt cô vang lên những âm thanh dị thường.

「...Cô, mục đích của cô là gì?」

Có lẽ chỉ nói không thôi cũng khiến cho cơn đau bắt đầu hành hạ cơ thể cô mà khuôn mặt của Liz hơi co rúm lại vì đau khi cô lên tiếng.

Thế nhưng đôi mắt đỏ rực của cô thì không dao động một chút nào. Cô nhìn thẳng về phía Scáthach. 

「Chỉ là một ước nguyện nhỏ nhoi mà thôi. Tôi cũng không mong muốn gì thiên hạ này. Nó thật sự, chỉ là một ước nguyện rất, rất nhỏ bé mà thôi.」

Biểu cảm trên khuôn mặt Scáthach dao động kịch liệt. Mũi ngọn giáo xanh biếc mà cô đang nắm chặt khẽ rung lên nhè nhẹ.

「Dù sao thì, tôi cũng không mục nát như hoàng tộc Grantz mà.」

Sát khí bỗng nổi lên quanh người cô. Cơn giận lặng lẽ thẩm thấu vào trong từng lời của Scáthach.

*****

Hôm nay là một ngày nắng. Mặc dù không có lấy một đám mây, thế nhưng vài bóng đen vẫn xuất hiện một cách kỳ lạ phía bên trên bầu trời.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên người ta không thể chắc chắn được hình dạng của nó, thế nhưng đó hẳn là một chủng loài quái vật. Bên dưới mặt đất, những thềm cỏ xanh đang mọc trải rộng khắp cả vùng đất này. Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, khiến cho những bông hoa cũng tung tăng nhảy nhót. Khi nhìn về phía đường chân trời, người ta có thể thấy một phần quang cảnh khổng lồ được phản chiếu lại của dãy núi Trabant, bức tường của tự nhiên ngăn cách nơi đây với Liên Minh Lục Quốc ở phía Tây.

Lịch Đế Quốc, ngày 12 tháng 11 năm 1023. Tại phía tây lục địa, vùng đất phía tây bắc, ngoại ô Launen.

Một đoàn quân đang hành quân chỉnh tề, không nhanh không chậm. Người, ngựa, vũ khí, trang bị, tất cả đều thống nhất một màu đen.

Chính giữa đoàn quân là một cỗ xe ngựa đang chạy. Bên trong là Gahda và Hiro. Sau khi hội quân với nhau, bọn họ đang thảo luận về tình hình gần đây cùng phương án hành động sau này.

「Pháo đài Belk hiện tại tương đối an ổn, nếu tính riêng sự cực khổ của ngài Kiolk sang một bên.」

Gahda vừa cười khổ vừa lôi ra một lá thư. 

「Đây là bức thư từ Công Tước Carl từ Công Quốc Lichtein.」

Tiếp nhận bức thư, Hiro lập tức xác nhận nội dung của nó và bật cười. 

「Bọn họ thực hiện đúng theo yêu cầu từ phía chúng ta nhỉ」

「Trước khi xuất phát rời khỏi Đại Đế Đô, cậu đã gửi thư cho bọn họ sao?」

「Ừm, tôi đã yêu cầu Công Quốc Lichtein tập trung quân tới vùng biên giới với Cộng hòa Schteizen, mục đích là để kiềm chế bọn chúng.」

「Trong trường hợp chiến tranh nổ ra, sẽ khó có khả năng chúng ta có thể trợ giúp được cho họ đấy?」

「Mặc dù nó giống như một ván cược… nhưng tôi nghĩ bọn họ sẽ ổn thôi. Cộng Hòa Schteizen đang ở trong tình cảnh nội chiến tranh giành quyền lực, nên bọn chúng cũng không dư lực để đi tấn công nước khác. Kể cả khi chiến tranh nổ ra, bọn chúng sẽ phải đối mặt với「Cánh chim của sự thay đổi」. Hẳn là anh ta sẽ đủ sức để câu giờ cho đến khi chúng ta chạy tới trợ giúp.」

「Ra là vậy...」

Gahda gật mạnh, sau đó bỗng nhiên anh nghiêng đầu.

「Nhắc mới nhớ, Vương Quốc Revering ra sao rồi?」

「Quốc vương mới là một người cực kì mạnh mẽ. Theo nghĩa tốt mà nói, chúng ta có thể kì vọng vào cô ấy. Theo nghĩa xấu thì, đó là người mà chúng ta không thể lơ là cảnh giác được. Hơn nữa, cô ấy cũng đã tập hợp đủ tất cả Ma Khí, vậy nên chắc hẳn cũng không có ai dám chĩa mũi kiếm về phía cô ấy đâu」

「Ồ, Ma Khí sao… Hồi còn chỉ huy quân đội giải phóng nô lệ, tôi cũng đã nhiều lần nghe về chúng.」

「Chúng là những vũ khí có nguồn gốc từ ma thạch của những vị Ma Tổ đã từng hoành hành khắp Lục Địa Trung Tâm trước đây」

「Ồ, nghe có vẻ mạnh đấy nhỉ. Kể từ khi bị thanh Ma Hoàng Kiếm bỏ rơi, tôi cũng chẳng có lấy vũ khí dành cho riêng mình. Khi nào có dịp tôi phải đi mượn lấy một món mới được.」

“Anh không thể mong chờ gì vào chuyện đó đâu”. Hiro nhún vai và chuyển chủ đề

「Vậy là chúng ta đã trao đổi xong thông tin. Tiếp đến, hãy cùng thảo luận về vấn đề Thuộc địa Ferzen và Đại Công Quốc Doral nào.」

「Có rất ít thông tin mà tôi nắm được từ phía Pháo đài Belk. Mặc dù ngài Kiolk đã cố gắng giúp đỡ, thế nhưng đáng tiếc là, do khoảng cách địa lý quá xa xôi nên ngài ấy cũng chỉ nắm được thông tin rằng Liz bị bắt giữ mà thôi.」

「Tôi cũng vậy. Nếu chúng ta có thể xác định được nơi Liz bị giam cầm, chúng ta có thể tính đến các phương án giải cứu. Về phần Aura, có vẻ cô ấy đang bị bao vây tại một pháo đài tên là Mitte và cố gắng câu thêm thời gian.」

「Cả hai đều cần chúng ta trợ giúp càng sớm càng tốt nhỉ」

Gahda nói với vẻ mặt nghiêm trọng. Hiro gật đầu đồng tình.

「Bởi vậy nên chúng ta mới cần phải nói chuyện với Đại Tướng Quân Bakish.」

「Là tên Đại Tướng đã thất bại trong việc kiềm chế quân địch sao. Để mặc cho Đại Công Quốc Doral tiến quân về Thuộc địa Ferzen như vậy, đúng là một kẻ vô năng.」

Trước những lời gay gắt của Gahda, Hiro lắc đầu và nghiêm mặt.

「Vẫn còn quá sớm để nhận định như vậy. Trước hết, chúng ta hãy thử nói chuyện với ông ta xem sao.」

Hiro nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài tấm kính, cậu có thể nhìn thấy một pháo đài kiên cố. 

Một trong những trọng điểm luôn nhìn chằm chằm về phía đường biên giới với Đại Công Quốc Doral⸺Pháo đài Tutelary.

Tường thành được xây dựng thành hình vòng tròn gồm nhiều lớp, trang bị thêm cả những tháp canh có tác dụng ngăn chặn kẻ địch tập kích từ mọi phía. Mặt trước của nó là một cánh cổng kiên cố được làm bằng sắt. Khi cánh cổng mở ra, con đường sẽ thông tới tận sân trong. Tại đấy, đội kỵ binh đang chờ sẵn sẽ chọc thủng quân địch từ bên hông khi mà chúng còn đang mắc kẹt một cách vô vọng bên trong bức tường thành cao chót vót.

Ngay lúc này, khi những binh sĩ canh gác ở tháp canh tại cổng chính nhận ra「Raven Army」, rõ ràng bọn họ đang rung động.

Khi Hiro bước xuống khỏi xe ngựa, bọn họ lại càng náo loạn hơn nữa. Cậu thấy rõ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt họ.

Sau một lát, cánh cổng bằng sắt từ từ được nâng lên. Một người đàn ông cùng những cận vệ của mình xuất hiện.

Vóc dáng của ông ở tầm trung bình, không có gì quá nổi bật. Bầu không khí bình dị phảng phất quanh ông.

「Xin lỗi vì đã để ngài phải đợi!」

Người đàn ông hoảng hốt bước lại gần Hiro và thi lễ như một kẻ bề tôi. 

「Tôi là Bakish von Haus, người được Greheit bệ hạ phái đến pháo đài Tutelary này. Tôi vô cùng vinh hạnh khi được đón tiếp Đệ Tứ Hoàng Tử Hiro Schwartz.」

Nghe danh tính của ông, Hiro tròn mắt ngạc nhiên. Chính xác mà nói thì cậu bất ngờ với luồng bá khí phảng phất quanh người ông. Bản thân các cử chỉ, cách hành xử của ông thì rất đỗi bình dị. Thế nhưng, từ vẻ ngoài ấy lại toát ra bá khí mạnh mẽ đến mức khó ai có thể hình dung nổi.

「Ngài cứ tự nhiên. Quan trọng hơn, tôi muốn được nghe tình hình hiện tại của Đại Công Quốc Doral và Thuộc địa Ferzen từ phía ngài.」

「Vâng. Tất cả những gì Hiro điện hạ ghi trong bức thư, tôi cho điều tra toàn bộ rồi.」

Bakish rút ra một bức thư từ túi áo ngực. Trên nó là con dấu của Hiro.

「Đứng đây nói chuyện cũng không tiện lắm, mời ngài vào trong chúng ta cùng thảo luận tiếp.」

Bakish thúc giục Hiro và mọi người. Sau khi bọn họ bước qua cổng thành, quân đoàn「Raven Army」cũng lần lượt tiến vào bên trong pháo đài. Quang cảnh ấy khiến người dân sống trong pháo đài tròn mắt ngạc nhiên.

「Gì đấy, một đám ồn ào mới tới sao」

「Bộ giáp của vực thẳm, vậy hẳn là Hắc Hoàng Kỵ Sĩ Đoàn của Đệ Nhị Quân Đoàn rồi!」

「Không phải không phải, chỉ là một đoàn quân trông giống như vậy thôi」

Một người dân đáp lại lời của những người khác đang mù tịt.

Tiếp đến, anh ta chỉ về phía kỳ hiệu mà đoàn quân đang giương lên.

「Quân đoàn được phép giương cao Thánh Kỳ của「Mars」 chỉ có mình「Raven Army」mà thôi.」

1000 năm trước, phục vụ dưới trướng của「Mars」chính là「Ngũ Vị Hắc Thiên Tướng」. Đội quân do bọn họ chỉ huy chính là đội quân tinh nhuệ「Raven Army」

Bọn họ đã đánh đuổi Zorosta, giải cứu loài người khỏi thế giới hỗn loạn, đem lại bình yên cho thế giới này.

Thế nhưng, sau khi Chiến Thần「Mars」⸺người mà sau này đã trở thành Đệ Nhị Hoàng Đế⸺từ biệt thế giới này, bởi vì sợ hãi sức mạnh của họ mà Đệ Tam Hoàng Đế đã sử dụng những trò bẩn thỉu để làm ô danh「Raven Army」và xóa sổ bọn họ. Bởi vậy mà đã có một khoảng thời gian, bọn họ phải mang danh những kẻ tội đồ. Sau này, nhờ vào Đệ Ngũ Hoàng Đế mà danh tiếng của bọn họ đã được rửa sạch. Kể từ đó cho tới bây giờ,「Raven Army」vẫn luôn được ca tụng là đoàn quân dũng mãnh vô song do「Mars」chỉ huy.

「Nếu vậy… người chỉ huy quân đội đó là... 」

「À, hiển nhiên là hậu duệ của「Mars」,「Độc Nhãn Long」rồi」

Những lời cuồng nhiệt của anh ta mau chóng lan truyền giữa những người dân ở nơi này. 

Nó giống như một trò chơi truyền miệng. Sự phóng đại mau chóng sinh ra sự kỳ vọng, khiến người dân hò reo trong niềm vui hân hoan.

Những tiếng hò reo đủ để khiến cho ngay cả những binh sĩ đang đeo trên người bộ giáp cũng phải rùng mình bao trùm khắp pháo đài Tutelary. 

Dẫu vậy, bản thân「Raven Army」thì có vẻ không quá tự đắc khi được tán dương như vậy. Bọn họ vẫn giữ nguyên hàng lối và bước theo sau cỗ xe ngựa của Hiro với vẻ thản nhiên trên khuôn mặt.

Đích đến của họ nằm quá khu dân cư một khoảng. Đó là lâu đài Gehirn, được xây dựng bên trên một ngọn đồi nhỏ có thể nhìn thấy toàn cảnh pháo đài Tutelary. Chỉ mình Hiro và Gahda được phép tiến vào bên trong lâu đài, còn lại Hugin và Munin được yêu cầu chờ lệnh tại sân trong cùng với「Raven Army」.

Pháo đài Tutelary nổi tiếng là vững như thành đồng, bất khả xâm phạm. Phòng chỉ huy của nó được đặt tại lầu 2 trong lâu đài Gehirn.

Có lẽ vì để nâng cao tính cơ mật mà tại lầu 2 chỉ có duy nhất phòng chỉ huy, không có một căn phòng nào khác nữa. Ngoài ra, cũng chỉ có duy nhất một lối vào, được các binh sĩ canh gác nghiêm ngặt 24/24 giờ.

Bước vào phòng chỉ huy, Hiro ngồi xuống ghế chủ vị. Gahda đứng ở bên phải cậu và gác tay sẵn lên trên chuôi kiếm. Anh nhìn chằm chằm vào Bakish và sĩ quan phụ tá của ông để gây áp lực, nhằm đảm bảo bọn họ không có bất kì hành động gì khả nghi.

「Haha… Ngài mang theo một cấp dưới rất nhiệt tình với công việc của mình đấy nhỉ」

Khuôn mặt Bakish hơi giật giật. Ông nói và lệnh cho phụ tá đưa ông những bản báo cáo.

「Giờ thì, tôi xin phép báo cáo những gì Hiro Schwartz điện hạ đã yêu cầu.」

Đầu tiên, Bakish bắt đầu câu chuyện.

「Đầu tiên là về Chuẩn Tướng Aura, người đang bị cô lập tại Thuộc địa Ferzen. Sau khi Celia Estreya điện hạ bị đánh bại, có vẻ cô ấy đã cố thủ tại pháo đài Mitte ở tây nam Ferzen. Hiện tại, vẫn chưa có thông tin nào về việc pháo đài đã bị công hạ hay chưa, nên có lẽ cô ấy vẫn ổn. Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng cô ấy có thể kiên trì được quá lâu.」

Vấn đề lương thực cũng là một điểm đáng lo ngại. Ngay cả số lượng binh sĩ cũng rất ít ỏi. Nếu họ không mau cứu cô ấy ra, pháo đài Mitte sẽ trở thành địa ngục đầy rẫy xác chết. Hiro khẽ vuốt cằm và suy nghĩ, thành ra Bakish phải hỏi lại cậu liệu ông đã tiếp tục được chưa. Hiro gật đầu ra hiệu cho ông nói tiếp.

「Có vẻ như Đệ Tam Hoàng Tử Brutar đã lên kế hoạch để cứu cô ấy ra, nhưng khó mà đạt được kết quả gì. Dường như họ đã bị quân đội của Doral ngăn cản, nên họ không thể hành động như ý được.」

Mất đi Aura, Đệ Tam Hoàng Tử chỉ có thể nghĩ ra những kế hoạch kiểu như vậy mà thôi. Trước khi Aura về dưới trướng, Brutar luôn là kiểu đàn ông coi rằng chiến tranh luôn luôn là về mặt quân số. Anh ta không đủ sức để vượt qua hoàn cảnh hiện tại. Đệ Nhị Quân Đoàn giờ giống như rắn mất đầu vậy, không có miệng để nuốt chửng con mồi, cũng chẳng có nọc độc để giết chết chúng.

「Tiếp theo là về phía Đại Công Quốc Doral. Có vẻ như chúng đã chuẩn bị sẵn bàn đàm phán cho Đệ Tam Hoàng Tử Brutar. Bọn chúng nói rằng trao trả lại Celia Estreya điện hạ, cũng như đảm bảo Chuẩn Tướng Aura được an toàn, nếu chúng ta chấp nhận yêu cầu của bọn chúng.」

Quan sát biểu cảm của Bakish, có thể thấy rõ được rằng ông đã bị giao cho một vấn đề cực kỳ hóc búa, nên không khó để hình dung việc chấp nhận yêu cầu của Doral sẽ dẫn tới kết cục như nào. 

「Yêu cầu của chúng bao gồm việc Đế Quốc Grantz phải rút lui khỏi Thuộc địa Ferzen, bồi thường bọn chúng 20 thanh Tinh Linh Kiếm, 100 viên Tinh Linh Thạch, 2000 đồng vàng Grantz. Không chỉ vậy, bọn chúng thậm chí còn yêu cầu cả phần lãnh thổ phía Tây của Grantz nữa.」

「Việc thương thảo đã thất bại sao...」

Nói xong, Hiro thở dài.

「Vâng. Kể từ lúc ấy, các trận chiến giằng co liên tiếp diễn ra, nhưng tình hình không có gì thay đổi」

Khi đặt Liz và Aura lên bàn cân cùng với cả một quốc gia, không ai có thể chấp nhận một yêu cầu như vậy được.

Tuy nhiên, chẳng biết có thể nói đây là điều đáng mừng hay không, nhưng nhờ vậy cậu có thể xác nhận được Aura vẫn bình an. Vậy là đủ rồi. Kế đến, chỉ còn lại mỗi Liz. Hiro vừa mới nghĩ như vậy xong, đột nhiên cậu nhận ra khuôn mặt của Bakish bỗng trở nên khổ sở.

「Có điều gì khác khiến ngài bận tâm sao?」

「Vâng… Là về Celia Estreya điện hạ. Để xác nhận xem ngài ấy có còn sống hay không, Đệ Tam Hoàng Tử Brutar đã ngỏ ý muốn cử sứ giả đi, thế nhưng đối phương đã kịch liệt phản đối.」

Có thể bọn chúng sợ chúng ta cướp đi tù binh, hoặc thậm chí có thể, giờ cô ấy đã chỉ còn là một cỗ thi thể mà thôi.

Nếu giả định tình huống tệ nhất, có khả năng cô ấy đã bị Đại Công Quốc Doral giao cho đất nước khác. Dù sao cô ấy cũng là một người sở hữu Ngũ Đế Tinh Linh Kiếm, nên những quốc gia khác cũng vô cùng thèm muốn. 

Giả sử, cô ấy bị đưa tới tận Liên Minh Lục Quốc ở phía Tây, mọi việc sẽ trở nên rắc rối.

Dẫu vậy nó cũng không nằm ngoài phạm trù giả định. Bọn họ không có đủ thông tin để quyết định một cách chắc chắn. 

「Tôi giao lại việc thu thập thông tin cho ngài được chứ? Bao gồm cả vấn đề vừa rồi.」 

「Vâng, cứ giao cho tôi.」

Bakish thi lễ. Hiro tiếp tục hỏi về Đại Công Quốc Doral.

「Tiếp đến, tôi muốn nghe về tình hình bên trong Đại Công Quốc Doral. Lý do tại sao bọn chúng lại tiến quân về Thuộc địa Ferzen… Nếu hiểu rõ được việc đó, tôi sẽ dễ dàng hơn trong việc đưa ra đối sách.」

「Lần này tiến về Thuộc địa Ferzen có khoảng 30.000 quân Doral. Người chỉ huy bọn chúng là con trai trưởng của Đại Công Tước, Puppchen von Doral. Bởi Đại Công Tước đang liệt giường vì bệnh, nên con trai trưởng của ông ta đã nắm quyền thay thế. Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng tới khi hiệp định đình chiến với Cộng Hòa Schteizen được ký kết. Gần đây, vị trí đó đang dần bị lung lay.」

「Có chuyện gì xảy ra sao?」

「Hiro điện hạ, ngài biết hiện tại, Cộng Hòa Schteizen đang ở trong tình cảnh nội chiến do tranh giành quyền lực chứ?」

「Mặc dù tôi cũng không biết cụ thể lắm, nhưng hình như là đấu tranh giữa hai phe Đại Quý Tộc… Hmm, ra là vậy」

Hiro nói đến đó xong, cậu chợt hiểu ra chuyện gì đã xảy ra ở Đại Công Quốc Doral.

「Tức là, một cơ hội tuyệt vời như vậy mà hắn ta lại không màng tới mà vẫn ký kết hiệp định đình chiến, nên đám quý tộc ở Đại Công Quốc Doral không thể nào chấp nhận được. Có phải vậy không?」

「Quả nhiên là Hiro điện hạ, đúng như những gì ngài nói. Hơn nữa, có vẻ đó lại còn là do Puppchen tự ý quyết định, nên càng có nhiều người bất mãn hơn nữa.」

Sau một hồi, Bakish lại một lần nữa cầm bản báo trên tay và mở miệng

「Hắn ta bản chất vốn là một kẻ bạo tàn với nhân cách mục nát, nên càng ngày càng có ít người ủng hộ hắn. Cùng lúc ấy, phe chính phái, tức những kẻ muốn đưa người con thứ dễ bị điều khiển của Đại Công Tước lên làm người thừa kế, cũng được hình thành.」

Bản thân Đại Công Quốc Doral cũng dần dần rơi vào tình trạng chia rẽ nội bộ.

Tại sao, trong hoàn cảnh như vậy, bọn chúng vẫn không hề quan tâm mà lại lựa chọn tiến quân về Thuộc địa Ferzen? Hiro tự tìm ra câu trả lời trong đầu mình và để nó dẫn lối cho cậu. Cậu bắt đầu tìm kiếm những kẽ hở có thể tận dụng của đối phương. Khí thế của một con thú săn mồi hung ác chập chùng quanh người cậu. Quả nhiên nơi cần phải tấn công sẽ là Đại Công Quốc Doral. Hiro vừa củng cố niềm tin của mình, vừa bắt đầu xây dựng từng chiến thuật để đối phó. Cậu chỉ tiếc duy nhất một điều là ở đây không có tấm bản đồ nào.

「Vậy tiếp theo Hiro điện hạ định làm gì?」

「Kế đến tôi sẽ chỉ huy「Raven Army」tấn công Đại Công Quốc Doral」」 

「...Nhìn qua thì ngài chỉ mang theo cỡ 5000 quân. Kế đến ngài sẽ tiếp tục hội quân hay sao ạ?」

「À không, hôm nay tôi đã dẫn tới toàn bộ binh sĩ rồi đấy.」

「Cái này… Thay vì nói là gượng ép bản thân, tôi chỉ có thể nghĩ là ngài đang quá mức liều lĩnh thôi… Trong trường hợp ngài quan tâm, tôi có thể cho ngài mượn vài ngàn binh sĩ của tôi. Ngài có muốn cân nhắc lại không ạ?」

「À không, tôi rất cảm kích trước tấm lòng của ngài, cơ mà chỉ mình binh sĩ của tôi là đủ rồi.」

Hiro nói xong, sau đó cậu hỏi phụ tá của Bakish có mang theo bản đồ hay không.

「Bản đồ ấy ạ?」

「Ừm, bản đồ của Đại Công Quốc Doral. Không cần quá mức chi tiết cũng được」

「Tôi hiểu rồi. Xin ngài đợi một lát」

Người phụ tá bước lại gần chiếc bình cao khoảng tới hông người được đặt ở góc phòng. Ở đó có khá nhiều tấm bản đồ được cuộn tròn lại và nhét bên trong. Người phụ tá cầm lấy một tấm bản đồ bằng giấy da và quay lại.

「Tôi xin phép được trải tấm bản đồ lên trên bàn」

Trong khi Bakish còn đang tỏ vẻ nghi hoặc, người phụ tá của ông đã nhanh nhẹn trải tấm bản đồ lên trên chiếc bàn.

Hiro nhấc hông khỏi ghế. Cậu cầm lấy vài quân cờ đặt gần đó và bước về phía tấm bản đồ.

「Giờ thì, mọi người hãy lắng nghe tôi giải thích, được chứ.」

Hiro đặt một quân cờ lên phần lãnh thổ phía nam Đại Công Quốc Doral.

「Mặc dù nói rằng Đại Công Quốc Doral và Cộng Hòa Schteizen đã ký kết hiệp định đình chiến, thế nhưng mầm mống chiến tranh chắc chắn vẫn còn đang âm ỉ tại nơi gần biên giới hai nước. Vậy nên, hiển nhiên cả hai nước đều phải cảnh giác và phân tán lực lượng của mình.」

「Đúng như những gì Hiro điện hạ nói, nhưng mà...」

「Vậy thì, lực lượng của Đại Công Quốc Doral ở khu vực phía nam chắc chắn không thể nào ít được. Đã vậy, bọn chúng lấy quân từ đâu ra? Câu trả lời sẽ là từ phía bắc đất nước bọn chúng.」

Hiro lại tiếp tục đặt một quân cờ lên phần lãnh thổ phía bắc của Doral.

「Hơn nữa, vì càng ngày càng ít người ủng hộ con trai trưởng của Đại Công Tước, nên thậm chí có khả năng chúng phải tuyển quân từ cả những người dân thường. Tức là lực lượng ở phía bắc Doral đang rất mỏng. Nếu tấn công vào đó, chỉ với 5000 quân thôi cũng có thể đem lại một kết quả bất ngờ.」

Bakish cũng nhìn xuống bản đồ. Hiro đưa cho ông một bức thư.

「Tuy nhiên, để có thể chắc chắn hơn, tôi cần ngài hợp tác một chút. Cũng không có gì khó khăn cả, việc rất đơn giản mà thôi. Ngài chỉ cần thực hiện những gì ghi ở trong này là được.」

Bakish nhướn mày tỏ vẻ nghi hoặc. Ông mở bức thư ra và xác nhận nội dung bên trong nó. Vừa đọc, ông vừa tròn mắt ngạc nhiên.

「C-chuyện này… Ngài nghiêm túc chứ?」

「Đúng, tôi nghiêm túc đấy」

「Nếu tôi không đọc nhầm thì… C-có cả việc đốt phá làng mạc ở trong này sao?」

「Đúng như vậy」

Hiro dõng dạc nói, khiến cho Bakish tái xanh cả mặt. Người phụ tá của ông cũng đồng dạng nhìn về phía Hiro với vẻ không thể tin được. Gahda thì có lẽ anh đã nghe được trước chuyện này nên anh hoàn toàn không bất ngờ một chút nào cả.

「Quan trọng hơn, mời ngài đọc đến tận cuối」

「...Tôi hiểu rồi」

Bị áp đảo bởi ánh mắt kiên định của Hiro, Bakish tiếp tục đọc nốt bức thư. Ông liên tục đảo mắt qua bức thư với vẻ khổ sở trên khuôn mặt. Sau một hồi, ông đặt lại nó xuống mặt bàn và thở dài.

「Chuyện như này… Cho dù có là mệnh lệnh của Hiro điện hạ đi chăng nữa thì tôi cũng không thể đơn giản tiếp nhận được. Nếu việc này thất bại và trách nhiệm bị quy lên đầu tôi, tôi thậm chí có thể bị xử trảm.」

「Đại Tướng Quân Bakish, sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm của ngài đâu. Tôi đã được chính bệ hạ phê chuẩn rồi. Quan trọng nhất, dù có thất bại thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra với ngài. Bởi đây là việc tôi tự mình quyết định, vậy nên ngài cứ an tâm và thực hiện theo những gì ghi trong đó.」

Để có thể giành chiến thắng, cậu buộc phải thực hiện nhiều phương án khác nhau. Muốn cứu Liz và Aura, cậu chỉ có thể làm như vậy. Trước đây, trong thời kỳ hỗn loạn ấy, cậu đã chẳng thể cứu được bất kỳ ai. Giờ cậu đã khác so với hồi ấy. Cậu chắc chắn đã trưởng thành hơn so với lúc bấy giờ. Những người cậu có thể che chở bằng đôi bàn tay nhỏ bé này, giờ đây cậu đã có đủ sức mạnh để cứu giúp bọn họ.

「...Tôi hiểu rồi. Vậy hãy để tôi trợ giúp cho ngài」

Sự im lặng bao trùm căn phòng một lát, rồi rốt cục Bakish cũng vui vẻ đáp lại.

Hiro hài lòng cười đậm. Cậu khẽ vuốt nhẹ lên tấm băng bịt mắt bên trái đang che đi hơn nửa khuôn mặt. 

「À, còn nữa, Đại Tướng Quân Bakish. Có việc khác tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ.」

Hiro vẫy vẫy tay ra hiệu. Mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng Bakish vẫn bước lại gần. 

Sau đó, Hiro thì thầm một vài lời với Bakish rồi đặt tay lên vai ông.

「Giờ thì, phần còn lại tôi có thể nhờ ngài được chứ?」

「Vâng, tuy nhiên, sẽ rất khó để có thể chuẩn bị những thứ được ghi trong bức thư trong ngày hôm nay. Liệu ngài có thể chờ đến ngày mai được chứ ạ?」

「Không sao cả. Rất cảm ơn ngài đã hợp tác」

Thật lòng mà nói, cậu muốn tự mình đánh bại Đại Công Quốc Doral mà không cần đến sự trợ giúp của ai hơn. Nhưng một mình Hiro quả thực khó có thể làm tất tần tật mọi việc được. Dù sao thì, mượn sự trợ giúp của Bakish lúc này cũng không phải là một ý tồi. Chỉ đơn giản là cậu chia một phần chiến công cho ông ta mà thôi.

「Giờ thì, vì thời gian cũng hạn hẹp, nên chúng tôi cũng phải đi chuẩn bị đây」

Hiro dẫn theo Gahda rời khỏi phòng chỉ huy.

Cậu đã thành công trong việc lấy được sự trợ giúp từ Bakish.

Tiếp đến, cậu chỉ phải nghĩ đến phương thức để tấn công Đại Công Quốc Doral, khéo léo dụ dỗ bọn chúng rơi vào bẫy và ép chúng phải ngồi vào bàn đàm phán mà thôi. 

*****

Vào lúc mặt trời còn chưa ló rạng,「Raven Army」đã hoàn tất việc chuẩn bị và xuất phát rời khỏi pháo đài Tutelary. 

Ngày 13, tháng 11, năm 1023 theo lịch Đế Quốc.

Khoảnh khắc bọn họ rời khỏi pháo đài Tutelary và vượt qua biên giới, đoàn quân bắt đầu tiến về Đại Công Quốc Doral.

Đầu tiên, Hiro đã chỉ thị cho「Raven Army」tận dụng màn đêm để bao vây những ngôi làng xung quanh.

Cậu ra lệnh cho họ bắt giữ tất cả dân làng, bất kể phụ nữ, trẻ em hay người già.

「Hãy giao họ lại cho binh lính của Đại Tướng Quân Bakish. Quân đội của ngài ấy hiện giờ đang dàn binh tại biên giới.」

Mệnh lệnh của Hiro lặng lẽ được thực thi. Dân làng được xếp thành hàng và chuyển giao lại cho Bakish. Vì sợ hãi「Raven Army」mà bọn họ không dám chống cự một chút nào.

Mặc dù có thể nói là bọn họ không là đối thủ của những chiến binh mạnh mẽ, thế nhưng việc bao vây một số lượng lớn người như vậy cũng tương đối phiền phức. Đó là bởi vì nếu bọn họ phản kháng, chắc chắn sẽ xung đột xảy ra. Thế nhưng bởi vì binh sĩ đối xử với họ rất chân thành, đến mức khó mà có thể nghĩ rằng những binh sĩ ấy lại là những kẻ xâm lược, nên ngoài việc bao vây ra thì đã không có xung đột nào khác xảy ra.

Kết quả, người dân dân làng ai ai cũng vô cùng bối rối, mang theo vẻ mặt nghi hoặc không hiểu chuyện gì xảy ra khi được dẫn trở về phía hậu phương. Bởi vậy mà trước cuộc xâm lăng đột ngột của Đế Quốc Grantz, toàn bộ người dân Doral ở những ngôi làng xung quanh biên giới đã bị bắt giữ, không ai có thể chạy thoát.

Và rồi, đến khi những tia nắng bắt đầu xé toang bầu trời và rọi xuống mặt đất, đoàn quân của Hiro đã có mặt tại ngôi làng Les Ende, ngoại ô của pháo đài canh gác biên giới Đại Công Quốc Doral⸺pháo đài Hanatigal.

「Anh Đại, sau khi xong ngôi làng này, chúng ta dừng lại được chứ ạ?」

Giọng nói uể oải của Hugin vang tới tai cậu.

Hiro đang ngồi quan sát bản đồ trên cỗ xe ngựa không nóc. Nghe cô nói, cậu ngẩng mặt lên.

Đảo mắt nhìn xung quanh, cậu có thể thấy nơi này tràn ngập bầu không khí căng thẳng. Những binh sĩ mặc trang bị thống nhất trong màu đen đang bao vây lấy những người dân làng và dồn họ lại một chỗ.

Trông bọn họ ai ai cũng mặt mày tái mét vì tuyệt vọng đến mức đáng thương. Một số người còn vừa khóc vừa cầu xin tha mạng. 

Rời mắt khỏi người dân làng, ánh mắt của Hiro chuyển sang phía Hugin. Làn da màu nâu của cô đang phản chiếu rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

「Ừm. Ngôi làng này sẽ là ngôi làng cuối cùng. Tại chúng ta trễ kha khá so với kế hoạch mà.」

Hiro nói vậy xong, cậu kêu những binh sĩ hộ vệ lại và bảo họ đốt lửa báo hiệu.

Thông qua tín hiệu, các binh sĩ đang bao vây những ngôi làng khác sẽ lập tức hành động theo chỉ dẫn trước đó của Hiro.

「Có 7 ngôi làng ở gần biên giới. Trong số đó, chúng ta chỉ có thể bao vây 4 ngôi làng, bao gồm cả ngôi làng Les Ende này.」

Hugin nói với giọng không phục cho lắm. Thế nhưng, trong thời gian ngắn như vậy mà bọn họ đã có thể bao vây tới 4 ngôi làng là quá đủ rồi. Hiro cân nhắc chuyện đó sẽ không gây trở ngại đến kế hoạch.

「Không sao đâu, sẽ thành công thôi. Để chuẩn bị cho việc đó, anh đã thực hiện rất nhiều phương án khác nhau rồi.」

Chiến thuật là thứ không cần thiết phải suy nghĩ quá mức phức tạp. Chỉ cần liên tục lừa gạt kẻ địch, thì chiến thắng sẽ là thứ vô cùng đơn giản và rõ ràng. Đệ Nhất Hoàng Đế Altius, người đã từng là anh em kết nghĩa của cậu trước đây, đã nói rằng rất khó để làm vậy. Thế nhưng Hiro chỉ cười đáp lại rằng ai cũng thể làm được và bỏ qua chuyện đó một bên. 

「Vậy sao?」

Dẫu vậy, Hugin có vẻ vẫn rất bất an, nên để khiến cô khỏi bứt rứt trong lòng, Hiro bỗng cười toét miệng và đặt ngón trỏ lên trên môi.

「Tất nhiên rồi. Hugin không tin tưởng anh sao?」

「K-không phải vậy!」

Mặt Hugin đỏ chót. Cô bối rối vung vẩy hai tay. 

「V-vậy thì, em sẽ tin vào anh Đại. Giờ thì, em sẽ đi trinh sát nhé!」

Hugin phấn khởi đáp lại. Rồi như thể để giấu đi sự xấu hổ, cô vội vàng quay đầu ngựa và phóng đi ầm ầm, cuốn theo khói bụi bay mù mịt. Hiro lơ đễnh nhìn theo bóng dáng cô, thì bỗng dưng một cái bóng khổng lồ phủ xuống từ trên đầu cậu.

「Chuẩn bị hoàn tất rồi đấy.」

Ngẩng đầu lên nhìn nơi âm thanh phát ra, Hiro có thể thấy phó chỉ huy của cậu, Gahda, đang đứng đấy. Anh lúc nào cũng cau mày cùng với vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt như vậy. Thế nhưng hôm nay, anh ta có vẻ không chắc chắn về thứ gì đó cho lắm.

Hiro định tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay lập tức cậu hiểu được nguyên nhân.

Rất có thể, giống như Hugin, Gahda cũng đang lo lắng về việc bọn họ đã trễ kha khá so với kế hoạch.

Do Gahda phụ trách việc huấn luyện cho「Raven Army」, nên có lẽ anh cảm thấy mình có trách nhiệm cũng nên.

Vừa thở dài như thể không biết phải xử lý sao, Hiro vừa đứng dậy khỏi ghế.

「Vậy thì, tôi muốn anh để vài người chạy thoát. Chỉ một vài thôi là đủ.」

「Tôi hiểu rồi.」

Nhận mệnh từ Hiro, Gahda vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới.

Lập tức, vài người trẻ tuổi được cởi trói. Trên mặt bọn họ hiện rõ sự bối rối.

Cũng dễ hiểu phản ứng của bọn họ mà thôi. Việc vừa bắt xong bỗng dưng lại được thả ra khiến cho họ không rõ làm sao cả. 

「Ta muốn các ngươi chạy đi thông báo với Đại Công Quốc Doral. Đó là lý do ta thả tự do cho các ngươi.」

Tay trái của Hiro chỉ về phía chiếc kỳ hiệu. Lập tức, lá cờ vĩ đại được trải rộng ra và tung bay trong gió.

Nhìn biểu tượng được vẽ trên chiếc kỳ hiệu, dân làng ai ai cũng nín thở.

⸺Một con rồng đen, nắm lấy thanh kiếm bạc trong vuốt.

Đó chính là kỳ hiệu của Đệ Nhị Hoàng Đế, người từng được ca tụng là Song Hắc Anh Hùng Vương. 

「Giờ thì, những người ở đây, hãy chú ý nhìn về phía sau.」

Nghe Hiro nói vậy xong, cả đám người trẻ tuổi lẫn binh sĩ đều quay lại nhìn phía sau. 

Khói đen đang bốc lên tới tận trời cao ở phía xa xa. Nơi chúng xuất hiện, tất cả đều là nơi có làng mạc tồn tại.

Luồng khói đen mạnh mẽ chọc thủng bầu trời, tựa như con rồng đen đang nuốt chửng lấy con mồi vậy. 

Đâu đó có tiếng khóc bi thảm từ phía người dân làng. Bọn họ gào khóc, bởi tiếp theo, có lẽ sẽ đến lượt ngôi làng của bọn họ.

Giữa những tiếng la ó giận dữ làm chấn động tai người nghe, Hiro nhìn xuống dân làng với đôi mắt lạnh lẽo. 

「Hỡi người dân của Doral, ta thông báo tới toàn thể các ngươi. Đế Quốc Grantz đã tới rồi đây.」

Hiro dang rộng hai tay ra. Lập tức, một trận gió nổi lên.

Vạt áo「Hoa Trà Đen」bay phấp phới sau lưng cậu, vừa điên cuồng lại vừa tao nhã quất mạnh vào không khí không biết bao nhiêu lần.

「Và rồi, hãy nhớ lại đi. Đoàn quân「Raven Army」dưới trướng của「Mars」, đã từng được gọi là gì.」

Hiro vừa vuốt khẽ tấm băng bịt mắt vừa hùng hồn tuyên bố, khiến cho dân làng phải rùng mình.

「Nơi「Raven Army」đi qua, ngay cả Ma Vương cũng không khác gì cỏ rác.」

Đó từng là những lời ca tụng dành cho đoàn quân dũng mãnh vô song ấy.

Đệ Tam Hoàng Đế đã coi sự dũng mãnh ấy là một mối đe dọa, để rồi chôn vùi bọn họ cùng những lời tán dương vào trong bóng tối.

「Đừng quên những từ ấy.」

Hiro gật đầu ra hiệu thả đám người trẻ tuổi đi. Sau đó cậu chui lại vào trong xe ngựa.

「Diễn khá đấy. Cậu đã từng nghĩ tới việc từ bỏ danh phận Đệ Tứ Hoàng Tử và gia nhập gánh xiếc chưa?」

Gahda đùa nói. Nghe vậy, Hiro bật cười và vươn tay về phía bầu trời.

「Như vậy là bước thứ nhất đã hoàn thành rồi. Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo. Sau khi giao lại người dân làng cho Đại Tướng Quân Bakish, chúng ta sẽ tiến quân ngay lập tức.」

「Rõ rồi. Tôi cũng sẽ gọi những tiểu đội đang bao vây các ngôi làng khác quay trở về.」

「Ừm, nhờ anh đó. Nhắc mới nhớ, anh có dẫn「Shiryu」theo không?」

「Shiryu」thuộc loài rồng, là một giống ngoại lai sống chủ yếu ở quần đảo Saytan.

Khoảng 300 năm trước, những nhà mạo hiểm đã bắt được vài con rồng từ quần đảo Saytan, sau đó chúng đã chạy thoát và bắt đầu sinh sôi tại Lục Địa Trung Tâm Soleil này. Không rõ nguyên nhân gì mà ngẫu nhiên 4 tháng trước, đúng lúc nó chuẩn bị phá phách làng xóm thì cậu đã bắt được nó. Hiro khi ấy vẫn không thể cưỡi được ngựa, nhưng cậu lại có thể cưỡi được Shiryu.

「À, cậu có bảo nên tôi có đem nó theo đấy. Có lẽ nó đang phè phỡn ở phía sau...」

Nói vậy xong, Gahda gọi Munin lại.

「Đại ca, có việc gì vậy?」

「Trước đó ta có giao cho chú việc chăm sóc Shiryu, thế giờ nó đâu rồi?」

「À, cái đó… ơ...」

Munin vừa gãi đầu vừa đánh mắt đi chỗ khác. Gahda nắm chặt lấy vai anh.

「Đừng bảo là chú mày để nó xổng rồi đấy nhé?」

「L-làm gì có chuyện đó! Chỉ là, Hugin đã dẫn nó theo lúc trinh sát mà thôi!」

Em xin lỗi. Nói xong câu cuối, Munin quỳ xuống tại chỗ, khiến cho Gahda sửng sốt.

「Hugin có thể cưỡi Shiryu sao?」

Chỉ riêng việc Shiryu thuộc loài rồng cũng đủ để biết rằng tính tự tôn của nó rất cao. Vậy nên nó không thích bị con người hay ai đó cưỡi lên. Việc Hugin đã có thể dẫn nó theo lúc trinh sát khiến Gahda tương đối bất ngờ.

「À không, không phải cưỡi, chỉ là bọn nó có vẻ khá là hợp nhau… Nên chúng đã vui vẻ chạy đi ra ngoài trinh sát rồi」

「Con bé nghĩ gì khi dẫn một sinh vật như vậy theo trinh sát cơ chứ...」

Gahda ôm đầu ôm mặt đầy phiền muộn, thế nhưng Hiro thì lại bật cười híp mắt.

「Haha, anh em nhà các anh đúng là thú vị thật đấy. Những lúc thế này các anh vẫn có thể giúp bớt căng thẳng được」

「Giờ là lúc để cười sao? Việc lần này thực sự không thể chấp nhận được. Khi nào nó quay lại tôi sẽ phải mắng nó một trận.」

Hiro đứng dậy và lắc đầu. Cậu trông tương đối là vui vẻ.

「Còn tốt hơn nhiều so với việc cứ gượng ép bản thân. Chiến thuật là thứ mà có khoảng trống thì sẽ dễ thành công hơn.」

「Cái đó thì cũng đúng nhưng...」

「Hiro điện hạ, việc chuyển giao người dân đã hoàn tất. Chúng ta cũng đã sẵn sàng để thực hiện theo kế hoạch bất cứ lúc nào.」

Nhìn về nơi phát ra âm thanh vừa ngắt lời 2 người, Hiro thấy một binh sĩ đã đứng sẵn ở đó.

「Vậy thì, thông báo tới toàn bộ các đội ngũ. Chúng ta sẽ bắt đầu tiến quân bây giờ.」

「Vâng!」

Người lính đáp lại và nhảy lên ngựa. Rồi anh quay đầu ngựa và phất lá cờ khổng lồ lên.

「Giờ thì, tôi sẽ quay lại chỉ huy đội của mình.」

Munin cũng phóng ngựa về phía đội ngũ do anh ta dẫn dắt.

Một trận bão cát nổi lên khi Raven Army bắt đầu chỉnh đốn hàng ngũ trong trật tự. Xung quanh vang qua vang lại giọng của những người đội trưởng. Hiro xác nhận quang cảnh ấy với vẻ hài lòng, rồi cậu chuyển mắt về phía pháo đài Hanatigal cách đó 1 sel (3 km). Nhìn từ xa thôi cậu cũng đủ biết hiện giờ ở đó đang rất hỗn loạn. Hẳn là bọn chúng đã nhận ra các cột khói đen bốc lên từ những nơi khác nhau. Tuy nhiên, có lẽ vì sợ hãi mà chúng không dám xông ra đánh trả.

「Toàn quân tiến lên! Đừng có làm lộn xộn hàng ngũ!」

Giọng khàn khàn của Gahda làm rung chuyển không khí, khiến cho sự căng thẳng lan rộng giữa các binh sĩ.

Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Hiro hơi nâng cánh tay phải lên. 

「Gahda, thời điểm thích hợp rồi đấy. Hãy cho đám quân địch đang núp trong pháo đài Hanatigal kia thấy hiện thực nào.」

「Đã rõ」

Gahda gật đầu, rồi anh chỉ mũi kiếm về phía người cầm cờ. 

「Nổi lửa lên! Cho chúng biết sự đáng sợ của quân đoàn Raven Army chúng ta!」

Không lâu sau đó, khói đen cũng bốc lên dữ đội từ phía làng Les Ende.

Nhìn trong phạm vi xung quanh, tất cả đều chìm trong một màu đen, như thể ai đó đánh đổ mực ra vậy.

Bỏ lại khung cảnh tàn khốc ấy sau lưng, Raven Army bắt đầu chỉnh tề tiến quân.

Vừa bảo trì một khoảng cách nhất định, đoàn quân của Hiro vừa tiến xuống phía nam và cứ thế đi ngang qua pháo đài Hanatigal. Bọn họ cũng không dư quân để tấn công khi kẻ địch vẫn còn núp sau bức tường thành. Dù sao, tình thế đang thay đổi từng giờ từng khắc. Bọn họ cũng không thể lãng phí thời gian vô ích được.

Và rồi, khi cách pháo đài Hanatigal khoảng 89 rul (267m), bọn họ có thể nhìn thấy quân địch đang hành động trong vội vã.

「Chúng bắt đầu di chuyển rồi sao...」

Hiro khẽ thì thầm. Một người lính đưa tin chạy tới chỗ cậu.

「Cổng chính pháo đài Hanatigal đã được mở ra! Thuộc hạ nghĩ kẻ địch sẽ lao ra tấn công.」

「Bọn chúng đợi đến khi chúng ta đi ngang qua sao, hoặc cũng có thể là do lòng tự trọng không cho phép chúng để kẻ địch ngay trước mắt chạy thoát cũng nên.」

Hiro nhìn về phía pháo đài Hanatigal, cậu có thể thấy rõ khói bụi đang bốc lên cuồn cuộn.

Nếu cứ để bị tấn công từ phía sau như này, chắc chắn họ sẽ là những người phải chịu tổn thất nghiêm trọng.

Để tránh việc đó xảy ra, Raven Army chỉ có cách quay lại và đối đầu trực diện, thế nhưng⸺

「Bọn chúng có bao nhiêu quân?」

「Thuộc hạ không thể chắc chắn được! Tuy nhiên, theo báo cáo từ trinh sát thì có không tới 4000 quân đang đóng tại pháo đài Hanatigal. Số lượng bọn chúng chắc chắn ít hơn chúng ta.」

Khi đối đầu trực diện thì việc tổn thất binh lực là điều không thể tránh khỏi. 

Đã vậy, đây là lúc cần phải thực hiện kế hoạch đầu tiên, mặc dù hơi sớm một chút.

(Không việc gì phải luyến tiếc. Phân thắng bại trong một đòn thì tốt hơn)

Hiro xoa xoa tấm băng bịt mắt, rồi cậu đưa tay về phía người đưa tin.

「Chuyển lệnh tới người cầm kỳ hiệu, phất đại kỳ sang phải, toàn quân dốc hết tốc lực quay ngược trở lại và đập tan kẻ địch đang đuổi tới ở phía sau.」

Người lính đưa tin gật đầu và chạy về phía binh sĩ cầm kỳ hiệu. Kế đến, Hiro quay sang gọi Gahda, người nãy giờ đang chạy bên cạnh cậu.

「Munin liệu có ổn không?」

「Hôm nay thời tiết tương đối là đẹp. Tầm nhìn cũng tuyệt vời. Hẳn là nó sẽ không bỏ sót thứ gì đâu.」

Hiro nhìn thoáng qua Gahda, rồi cậu đưa mắt về nơi anh ta đang quan sát. Một bóng người lẻ loi đang rời xa khỏi đoàn quân giữa bình nguyên. Trên tay anh ta giương cao chiếc kỳ hiệu hình rồng đen và nghiêng nó về phía bên phải.

「Giờ thì, tôi sẽ để việc chỉ huy cánh quân thứ nhất cho cậu, còn tiền tuyến để tôi lo.」

「Không, lần này hãy để tôi lên trước tiền tuyến cho」

「Hả?」

Gahda vừa định thúc ngựa chạy đi thì anh quay ngược đầu với vẻ ngạc nhiên. 

「Chỉ là tôi cân nhắc đến cả chuyện tương lai thôi. Tôi muốn em ấy học hỏi thêm nhiều thứ nữa.」

Vừa bật cười, Hiro vừa chỉ tay về phía bên phải. 

Cùng lúc Gahda nhìn theo hướng đó thì một âm thanh hồn nhiên ngây thơ vang lên.

「Anh Đại! Em về rồi đây! Em nắm được cấu trúc quân địch rồi!」

Người ngồi trên lưng ngựa là Hugin. Chạy bên cạnh cô là Shiryu. 

Hiro nhảy xuống khỏi xe ngựa, rồi cậu dẫm lên nền đất và nhảy lên lưng Shiryu khi nó vừa tiến lại gần. Cậu nắm lấy dây cương.

「Tiếp đến anh sẽ lên phía tiền tuyến. Hugin cũng theo luôn đi. Dọc đường em hãy báo cáo cho anh nghe sau.」

「Này! Thế tôi thì tính sao?」

Gahda vội vàng hô lên. Hiro ngoảnh mặt lại.

「Nhờ anh chỉ huy quân chính đấy. Còn tôi sẽ đánh tan quân địch.」

Vừa nói Hiro vừa xoa đầu Shiryu và thúc nó chạy.

Bên cạnh là Hugin đang cố hết sức để bám kịp cậu.

「Anh Đại! Quân địch có hơn 3000 quân, trong đó có vẻ 2000 quân là bộ binh.」

「Vậy sau khi cánh quân thứ nhất chỉnh đốn hàng ngũ xong, chúng ta sẽ đột kích chúng. Sau đó cứ thế khoét thẳng vào chính giữa hàng ngũ bọn chúng.」

Khi Hiro chạy tới tiền tuyến, hàng trước của cánh quân thứ nhất đã quay lại đối mặt trực diện với kẻ địch, nhưng hàng giữa và hàng sau thì vẫn còn đang rất hỗn loạn. Mặc dù bọn họ quay ngược trở lại cũng không phải là chậm, nhưng cũng không nhanh gì.

「Đúng lúc giữa chừng nhỉ. Cơ mà, không kịp chờ để hàng giữa và hàng sau kịp chỉnh đốn xong rồi...」

Quân địch đang phóng hết tốc lực để bắt kịp phía sau bên ta. Để nghiền nát lực lượng của chúng, bên họ cũng chỉ còn cách dốc toàn lực và va vào quân địch, rồi khoan ra một lỗ thủng trong hàng ngũ kẻ địch mà thôi. Dù sao, một phần cũng bởi họ muốn kéo sự chú ý về phía này. Có khoảng gần 1000 quân đã có thể hành động ngay lập tức. Hiro quyết định thật nhanh.

「Thông báo tới toàn thể cánh quân thứ nhất!」

Hiro cất cao giọng.

「Kế đến, hàng trước sẽ bắt đầu tấn công quân địch.」

Tiếng trầm thấp của vó ngựa in lên mặt đất cùng vọng âm của những bộ giáp chồng lên nhau tạo thành âm thanh hỗn loạn.

Dẫu vậy giọng của Hiro vẫn vang vọng khắp nơi.

Một chất giọng đặc biệt có thể truyền tới tai bất kỳ ai và in sâu vào trong tâm trí bọn họ.

「Hàng giữa và hàng sau, sau khi hoàn tất việc chỉnh đốn hãy bắt đầu hành động theo thứ tự!」

Một người rồi lại một người, các binh sĩ gõ mũi giáo vào khiên của mình, để nó kêu vang lên, như thể hưởng ứng lại ý muốn của Hiro.

Và rồi, với một tiếng gầm lớn, mặt đất bắt đầu phát ra những âm thanh làm rung chuyển toàn bộ chiến trường. 

「Nếu các ngươi muốn giành lấy chiến thắng, hãy giơ cao thanh kiếm của mình lên. Nếu các ngươi muốn gạt bỏ sự thất bại, hãy nâng tấm khiên của mình lên」

Hiro lặng lẽ rút thanh「Excalibur」bên hông ra.

「Nhất kích tất sát, đem chiến thắng của chúng ta dâng lên 12 vị thần của Grantz!」

Giọng nói của cậu vang vọng khắp bình nguyên. Hiro mạnh mẽ xông về phía trước.

Theo sau cậu là 1000 hắc kỵ binh.

Kẻ địch rõ ràng đã dao động, khi mà chúng tưởng rằng chúng đã đánh úp được phía sau lưng bọn họ.

「Tốt lắm. Hãy cứ tiếp tục và xuyên thủng kẻ thù」

Tiếp đến sẽ là cuộc chiến của sức mạnh thuần túy và khí thế áp đảo. Do Hiro chỉ huy mà sĩ khí của Raven Army hiện giờ đang cao hơn bao giờ hết. Đổi lại, quân Doral thì sao đây. Khi nhìn thấy làng mạc bị thiêu rụi, có kẻ sẽ tức giận, nhưng sẽ có càng nhiều kẻ cảm thấy sợ hãi. Chính trong trạng thái mà cảm xúc của từng người không đồng nhất, chênh lệch giữa hai bên sẽ sinh ra. Bởi vì sợ hãi mà bắt đầu có những kẻ ghìm mạnh dây cương và chậm lại.

Khi đó, sẽ chẳng còn hàng ngũ gì nữa.

「Bắt đầu đâm vào từ cánh phải!」

Ngay khi Hiro nhìn thấy kẽ hở, cậu đâm thẳng vào khoảng trống của quân Doral như cơn sóng cuồng nộ.

「Ngăn hắn lại bằng mọi giá!」

「Muộn rồi!」

Hiro chém bay đầu tên lính khi khuôn mặt hắn vẫn còn co rúm vì sợ hãi, sau đó cậu để cho con ngựa vô chủ của hắn chạy loạn và đâm vào tên kỵ binh khác. Mất thăng bằng, tên lính ngã khỏi ngựa. Hắn lập tức bị những kỵ binh chạy phía sau cậu nghiền nát.

「Đẩy lùi chúng! Chúng ta mà lại thua đám đê tiện đốt phá làng mạc sao!」

Mặc dù sự khác biệt sức mạnh rõ ràng như ban ngày, thế nhưng vẫn có những tên lính lao lên mà không hề chùn bước.

「Vậy ta cũng sẽ dùng toàn lực để đáp lại ý chí tuyệt vời ấy!」

Bởi vậy, cậu cũng dành sự kính trọng cao nhất đối với những kẻ không chùn bước lao lên.

Cậu lấy mạng hắn với tuyệt kỹ của mình, sau đó tước lấy mũi giáo và ném đi. 

Nó nhẹ nhàng xuyên thủng đầu của vài tên lính, tạo thành cơn mưa máu rải xuống mặt đất quanh đấy. 

「Chọc thủng vị trí chính giữa ra! Mục tiêu của chúng ta chỉ có mình tên chỉ huy mà thôi!」

「Theo chân Hiro điện hạạạạạ!!」

Như thể đáp lại lời kêu gọi của Hiro, một binh sĩ mạnh mẽ gầm lên.

Nó như ngòi thuốc nổ được đốt cháy, kéo theo những tiếng gào thét vang lên khắp nơi trên chiến trường.

Trước tiếng gầm như thể của những con quái thú, quân địch đã hoàn toàn chùn bước. Kế đến, hàng giữa và hàng sau sau khi hoàn tất chỉnh đốn hàng ngũ cũng đã hội quân với họ, bởi vậy mà quân của Hiro đã đánh tan thế công của địch tựa như dòng nước lũ cuốn qua.

「Rút lui! Mau hội quân với đội bộ binh trang bị trọng giáp và chỉnh đốn lại hàng ngũ! Cứ tiếp tục thế này thì chúng ta sẽ bị hủy diệt hoàn toàn!」

Hiro nhìn về nơi giọng nói phát ra. Một tên kỵ sĩ trung niên, mặc trên mình bộ giáp lòe loẹt đang giơ thanh kiếm của mình lên.

Lý do mà hắn ta mặc bộ giáp trông nổi bật hẳn lên so với những binh sĩ xung quanh hẳn là vì hắn là người chỉ huy. 

Hiro quyết không để hắn chạy thoát. Cậu ghìm dây cương và kéo Shiryu quay đầu. 

Thế nhưng, Shiryu đã không chạy về phía chỉ huy của kẻ địch.

Đó là bởi vì, chỉ huy của địch đã ngã xuống khỏi lưng ngựa.

「Ngài Beymen?」

「Có mũi tên từ đâu bay tới!」

Giọng nói sửng sốt của quân địch vang tới tai cậu.

Hiro nhìn sang bên cạnh. Hugin đang cầm cây cung trên tay với vẻ mặt đắc ý.

「Anh Đại, thi thoảng không giao chút việc cho cấp dưới là không được đâu đấy」

Hugin vui vẻ cất cao giọng nói. Thấy vậy, Hiro nhún vai và khẽ cười.

「Quả đúng như những gì Hugin nói. Dẫu vậy, tiễn thuật của em vẫn tuyệt vời như ngày nào.」

Hiro nói xong, cậu vỗ vai cô. 

「Em có thể xưng tên của mình. Chúng ta sẽ đánh dấu hôm nay là ngày của em.」

「Vâng!」

Hugin tự hào ưỡn ngực lên, rồi cô giơ cao cây cung của mình.

「Chúng ta đã hạ gục tướng địch! Đệ tử thứ nhất của anh Đại, Hugin này, chính là người đã bắn hạ hắn!」

「Lại bị hạ bởi con nhóc như thế! Nếu chúng ta không báo thù cho ngài Beymen, đó sẽ là sự sỉ nhục đối với quý tộc Doral!」

Quân địch sôi máu muốn báo thù. Chúng đồng loạt lao về phía Hugin. Nhìn cảnh tượng ấy, Hugin không hề thấy hoảng sợ. Ngược lại, cô còn cười đầy gan góc và nắm chắc cây cung của mình.

「Trên chiến trường, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót! Chỉ huy của các ngươi chỉ đơn giản là không đủ mạnh để sống sót mà thôi!」

「Con nhóc xấc xược! Chỉ vì ăn may hạ gục được ngài Beymen mà đã dương dương tự đắc sao!」

「Hừ, trên chiến trường thì phân biệt gì đàn ông hay phụ nữ! Hay ngươi định lấy đó làm lý do bao biện cho sự thất bại của mình!」

「Đừng giỡn mặt ta, oắt con!」

Vẻ giận dữ hiện trên mặt quân địch, thế nhưng mũi tên của Hugin đã xuyên thủng trán hắn. Tên đó rơi khỏi ngựa và biến mất trong đám đông. 

「Chúng ta là「Raven Army」! Chúng ta chính là những đứa con của Chiến Thần「Mars」!」

Hugin gào lên. Cô liên tục hạ gục kẻ địch với tiễn thuật đáng sợ của mình, như thể đang cười nhạo chúng vậy.

「Khỉ thật, rút lui! Rút lui! Rút mau! 」

Chứng kiến sức mạnh của cô, tên phó chỉ huy của địch ghìm dây cương. Vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt của hắn. 

「Rút lui mau, chỉnh đốn lại hàng ngũ!」

Tên phó chỉ huy cố gắng hết sức cất cao giọng để ra lệnh.

Tuy nhiên, chỉ có thể nói rằng, đó là quyết định quá muộn màng. 

Đó là bởi, đội biệt động do Munin chỉ huy đã áp sát quân địch từ phía sau. 

「K-không thể nào. Làm sao chúng vòng được ra sau chúng ta!? Đội bộ binh trọng giáp đâu rồi!?」

Tên phó chỉ huy của địch hoảng hốt.

「Khỉ thật, khỉ thật, toàn quân, hãy cố rút ra khỏi đây bằng mọi⸺」

Hắn bị mũi giáo của quân Raven Army đang lao đến như vũ bão từ đằng sau chọc thủng người một cách tàn nhẫn. 

Nếu cậu nhìn không nhầm thì, người vừa đâm hắn là Munin.

Anh ta đánh tan quân địch bằng thương thuật điệu nghệ của mình. Nhìn thấy Hiro, anh đắc ý giơ cây thương lên bằng 2 tay.

「Thế tấn công gọng kìm đã hoàn tất.」

Trước đó cậu đã giao đội biệt động cho Munin chỉ huy và để họ lẫn vào trong đám khói đen ở làng Les Ende. 

Đó là để chuẩn bị cho trường hợp kẻ địch xông ra tấn công, cơ mà bọn họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đó.

Đội bộ binh trọng giáp của địch bị tụt lại ở sau chiến trường hẳn đã bị đội ngũ do Munin chỉ huy hủy diệt.

「Chúng ta đã đạt được thắng lợi đầu tiên rồi nhỉ」

「Hứ… thành công của anh trai khiến cho mọi nỗ lực của em bị lu mờ mất rồi」

「Không sao đâu. Việc Hugin là người lập công lớn nhất lần này là điều không phải bàn cãi.」

Người em gái bắn hạ chỉ huy địch, còn người anh trai phối hợp tấn công tuyệt vời với bên này. Qua đó Hiro một lần nữa nhận thức được họ thực sự là một cặp anh em ưu tú.

「Có thật em là người lập công nhiều nhất không?」

「Hiển nhiên rồi, nên em đừng có làm khuôn mặt lo lắng như vậy」

Hiro cười khổ gật đầu, rồi cậu nhìn xung quanh.

「Tiếp đến, để tránh tổn thất, chúng ta cũng không nên dồn ép đối phương quá mức.」

Xung quanh vẫn còn đang chiến đấu kịch liệt. Trong hàng ngũ quân địch, có cả những kẻ bắt đầu quay lưng lại và bỏ chạy. Hiro cất cao giọng gọi đội ngũ đang chuẩn bị truy kích lại.

「Không cần phải truy đuổi! Cứ kệ những kẻ bỏ chạy đi, còn kẻ nào vẫn còn chĩa mũi gươm về phía chúng ta, hãy giết bọn chúng, không cần khoan nhượng.」

Càng nhiều kẻ địch chạy thoát thì họ càng có thể khiến Đại Công Quốc Doral khắc sâu sự tồn tại của Raven Army. Đồng thời, nhờ vào quan sát đám tàn binh đang bỏ chạy, người dân ở những ngôi làng xung quanh cũng sẽ biết đường sơ tán.

Khi ấy mục tiêu của cậu⸺bắt Đại Công Quốc Doral phải ngồi vào bàn đàm phán, sẽ càng dễ thực hiện hơn.

Dẫu vậy Hiro vẫn cảm thấy thật xa vời. Xa đến nỗi, cậu không thể nhìn thấy được hình ảnh của Liz.

(Không được. Cứ bị cảm xúc chi phối như này thì mình sẽ không thể chỉ huy binh sĩ được)

Nếu người chỉ huy lại mang vẻ mặt đưa đám mặc dù đã giành được thắng lợi, nó sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của cả đội quân. Giờ là lúc cậu cần phải rũ bỏ những suy nghĩ thừa thãi và tập trung vào trận chiến này.

Hiro vừa nghĩ vậy xong thì⸺

「Anh Đại? Anh sao vậy? Khuôn mặt anh trông đáng sợ lắm đấy.」

Có lẽ những suy nghĩ của cậu đã hiện hết lên trên khuôn mặt mà Hugin lo lắng quay sang hỏi thăm.

「À, xin lỗi. Anh không sao đâu」

「Thật chứ…?」

「Anh chỉ suy nghĩ vài thứ linh tinh mà thôi」

Cậu hối hận vì để bản thân suy nghĩ quá nhiều. Dẫu cho cậu thường xuyên bảo người khác rằng sốt ruột là vô ích, ấy vậy mà… Hiro bật cười tự giễu cợt mình.

Đúng lúc ấy

「Trận chiến vẫn còn đang diễn ra mà cậu đã mất tập trung rồi sao?」

Gahda xuất hiện với vẻ bất mãn. Bộ giáp anh mặc thấm đẫm máu kẻ thù. Mặt anh nhuộm màu đỏ chót tựa như ma thần tu la, cùng với máu tươi đang nhỏ xuống từ đầu mũi kiếm.

「Cơ mà, có lẽ cũng khó mà tập trung được khi đối phương phản kháng yếu ớt như này」

Mùi chết chóc phảng phất khắp người anh ta, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh thì rõ ràng là chưa đủ thỏa mãn.

「Kế đến vẫn còn nhiều trận chiến nữa, không cần thiết phải lãng phí thể lực ở nơi này. Tôi muốn anh để dành thể lực hết mức có thể, chuẩn bị cho trường hợp cần thiết.」

「Khi nào hết sức thì tôi sẽ quay lại phía sau và nghỉ ngơi. Cho tới lúc đó, hãy cứ giao lại cho tôi, còn「Độc Nhãn Long」thì cứ giữ sức đi.」

Gahda nói xong và chỉ về chiếc xe ngựa không nóc ở phía sau.

Hiro chấp nhận lời đề nghị của anh. Cậu nhảy về phía chiếc xe từ trên lưng Shiryu.

「Mày vất vả rồi. Sắp tới không phải chiến đấu nữa đâu, nên mày cứ nghỉ ngơi đi」

Cậu xoa đầu nó như thể nói lời cảm ơn, khiến Shiryu gầm lên trong vui sướng.

「Gahda, việc còn lại tôi giao cho anh đấy. Để tôi suy nghĩ thêm một chút về kế hoạch sau này.」

「Rõ rồi」

Nhận được chỉ thị từ Hiro, Gahda quay đầu ngựa và lao mình về những nơi chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục.

Sau đó Hiro nhìn sang phía Hugin và kêu cô báo cáo kết quả trinh sát. 

「Theo như báo cáo từ cấp dưới, những quý tộc quanh đây đang tập hợp trai tráng từ làng mạc hay những thị trấn để chuẩn bị phản công. Thế nhưng, phần lớn đàn ông đã đi theo người thừa kế của Đại Công Quốc Doral và hướng về thuộc địa Ferzen rồi, nên bọn chúng cũng không tập hợp được quá nhiều.」

「Số lượng khoảng bao nhiêu?」

「6000 quân. Con số nghe có vẻ lớn, nhưng trong đó đa phần là những người nông dân thậm chí còn không cưỡi nổi ngựa, nên em nghĩ chúng sẽ sử dụng đội hình mà bộ binh chiếm phần lớn.」

Mặc dù có nông dân trộn lẫn vào, nhưng 6000 vẫn là 6000. Hiro cảm thấy ấn tượng khi chúng có thể tập hợp nhiều đến vậy.

Trận chiến này mặc dù phía họ có rất ít người tử trận, nhưng cũng phải có đến vài trăm người bị thương.

Như vậy, chỉ có khoảng hơn 4000 quân có thể chiến đấu. Hiro muốn giảm thiệt hại trong cả trận chiến kế tiếp xuống mức tối thiểu, bởi hiện tại cậu cũng không rõ được con thứ của Đại Công Tước Doral sẽ đem theo bao nhiêu quân tới nghênh chiến.

(Mặc dù chiến thuật sẽ thay đổi tùy thuộc vào chỉ huy của địch, nhưng bọn chúng sẽ không thể thay đổi được địa hình)

Hiro lấy tấm bản đồ từ trong túi ra và trải xuống sàn xe. Cậu nhìn chằm chằm vào nó.

Cậu bắt đầu dự đoán tuyến đường mà đội quân liên hợp của các quý tộc Đại Công Quốc Doral sẽ chọn.

Địa hình nơi sẽ trở thành chiến trường là một bình nguyên không sai biệt lắm so với nơi này. Tuy nhiên, nơi có tầm nhìn tuyệt vời như vậy không phải là nơi lý tưởng cho quân mai phục. Nếu Raven Army tiếp tục thẳng tiến đều đặn như này, trong trường hợp cả hai bên đều không có vấn đề gì xảy ra, bọn họ sẽ đối đầu với quân của liên minh quý tộc vào ngày mai.

(Nếu đối đầu một cách thông thường thì sẽ là hai bên so đấu sức mạnh. Vậy thì với số lượng ít hơn, quân ta sẽ là bên gặp bất lợi) 

Quân địch hẳn sẽ muốn ngăn chặn quân của Hiro và câu giờ, dù cho phải bỏ ra hy sinh đi chăng nữa.

Chúng sẽ cố gắng câu giờ cho tới khi người thừa kế của Đại Công Quốc Doral quay trở về từ thuộc địa Ferzen, hoặc đến khi viện quân của người con thứ được giao nhiệm vụ trấn thủ quốc gia tới. Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, để tránh phải lo lắng thêm, Hiro muốn họ có thể đánh tan hoàn toàn quân của liên minh quý tộc của Đại Công Quốc Doral chỉ trong một trận chiến.

Hiro ngẩng mặt lên khỏi tấm bản đồ và quan sát tình hình xung quanh.

「Kết thúc rồi sao...」

Những tiếng hò reo thắng lợi của quân ta vang lên khắp nơi. Vô số những ngọn giáo hay mũi gươm chĩa thẳng lên trời.

Tiếng gươm giáo giao nhau dần dần chìm vào tĩnh lặng, cùng với hình ảnh quân địch thảm bại bỏ chạy mà không dám quay đầu lại.

「Hugin, gọi Gahda tới đây cho anh」

「Vâng!」

Sau khi Hugin chạy đi gọi Gahda không lâu, anh ta trở lại bên cạnh Hiro.

「Chuyện gì vậy? Cậu có gì giao phó à?」

「Xem ra chúng ta không thể tránh được trận chiến với đám quý tộc lân cận rồi」

「Ừm, nếu là chuyện đó thì tôi cũng đã nghe từ Hugin rồi. Chúng có khoảng 6000 quân, bao gồm cả nông dân.」

「Nếu được, tôi muốn giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất có thể」

「Nếu vậy thì cậu cần phải nghĩ ra phương án nào đó. Thế nhưng, nói thì nói vậy, trên đất của kẻ địch như này lượng vật tư chúng ta có thể điều động rất giới hạn. Trong tình trạng thời gian không cho phép thì chúng ta thì chỉ còn phương án đối đầu trực diện mà thôi. Cơ mà, cậu thì tính sao?」

「Tôi định sử dụng chiến thuật bao vây. Tôi muốn các đội ngũ có thể bí mật liên lạc và tác chiến với nhau, nên anh hãy chọn ra 500 quân từ 1000 kỵ binh, sau đó tập hợp họ lại để nghe kế hoạch tác chiến. Ngoài ra, việc xử lý pháo đài Hanatigal tôi định để cho Đại Tướng Quân Bakish, nên anh có thể gửi sứ giả đi hộ tôi được không.」

「Hiểu rồi.」

Gahda chạy đi kêu sứ giả. Nhìn bóng dáng anh biến mất qua khóe mắt, Hiro gọi Hugin, người đang rảnh rỗi lại.

「Tiếp đến anh sẽ nghỉ ngơi một lát, nên mọi việc sau đó giao cho em đấy Hugin.」

「Cứ để đó cho em! Em sẽ không để bất kỳ kẻ nào định cản trở giấc ngủ của anh Đại bước qua đâu!」

「Không, nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra thì hãy đánh thức anh dậy」 

Vừa cười khổ vừa thì thầm xong, Hiro bắt đầu đóng mắt lại và chìm vào giấc ngủ để hồi sức.

*****************************************************************************************

Trans + Editor: CLJoker