TRANSLATOR: GOD OF D.
“Hitsuji… …”
“-san?”
Saria và tôi đơ người bởi con cừu đột nhiên xuất hiện và tự giới thiệu về mình. Nhận tiện đây, Saria đã ở trạng thái ban đầu rồi. Khoan đã, nghiêm túc đấy, gã này từ đầu ra vậy?
“Vâng, Hitsuji-san. Lần này, do mê cung đã được chinh phục, nên ta xuất hiện như thế này đây.”
Tệ thật, tôi không hiểu gì hết.
“Umm…… Vậy Hitsuji-san, sao ông lại đến đây?”
Bởi tôi đâu có hiểu ý của con cười xuất hiện trước mặt, nên tôi chủ động hỏi trước.
Rồi, Hitsuji-san bắt đầu giải thích với đôi tay dang rộng. Tại sao lại dang rộng tay? Bộ làm vậy có ý gì sao?
“Cơ mà… Trước khi giải thích, hãy nói về sự tồn tại của ta đã.”
“Của Hitsuji-san?”
“Đúng. Ta là một trong số nhiều nhân vật trong thế giới này được gọi với cái tên quản trị viên.”
“Đó là điều mà ông phải nói cho chúng tôi ngay từ đầu… Thế nghĩa là, Hitsuji-san tạo ra mê cung sao?”
“Chuyện đó khác chứ.”
“Khác à?!”
Tôi muốn được tha thứ vì tsukkomi không có chủ đích như thế.
“Mê cung là vùng đất tập trung rất nhiều ma lực và những ý nghĩ thừa thãi. Đó là một nơi cực kỳ quyền năng và những kẻ mạnh sẽ tìm đến và đương đầu với thử thách của nơi này. Ta, người đã được thế giới này ban cho sự sống, làm công việc quản lý mê cung này.”
Quá khác luôn! Tôi không thể nào theo kịp câu chuyện!?
“Cơ mà, hai người sẽ gặp rắc rối nếu nghe chuyện này từ nơi khỉ ho cò gáy nào đó.”
“Đúng là vậy…… khá rắc rối đấy. Saria cũng không hiểu mà, phải không?”
“Eh? Em hiểu chứ?”
“Cái gì!?”
Phần nào vậy Saria, phần nào của thứ lời giải thích bí hiểm đó mà em hiểu vậy!? Chỉ có tôi là sao!? Tôi là tên kỳ quặc à!? Trong khi tôi ngạc nhiên, Hitsuji-san tiếp tục câu chuyện.
“Nói ngắn gọn, công việc của ta là không để cho lũ quái vật ra khỏi mê cung. Trong lúc ta nói chuyện với hai người bây giờ, có phân thân của ta đang quản lý cái mê cung rồi.
“Có rất nhiều Hitsuji-san sao?”
“Đúng, đương nhiên rồi. Với lại, ngoài việc quản lú mê cung, chúng ta quan sát thế giới theo dòng thời gian mà.”
“Sao-sao lại làm chuyện đó?”
“Vì ta chán.”
“Đi làm việc đi!”
“Yada naa, ta đang làm việc đấy. Nhìn đi – dù cho bây giờ, ta vẫn đang làm việc!”
Con cừu này là cái thứ quái quỷ gì đây?! …… Cơ mà, có thể là đúng là dù cho nó đang ở trước mặt chúng tôi, nó vẫn làm việc theo đúng dự kiến…
“……Huh? Nhưng tại sao ông lại xuất hiện chậm như vậy? Cơ mà, không phải là do ông nhận ra việc tôi hoàn tất cái mê cung này? Vậy sao ông không thể xuất hiện nhanh hơn?”
“Nhìn cậu tiến hóa, ta cười quá nhiều nên đến chậm.”
“Mẹ cha nhà ông!”
“Ta cũng ngượng chứ bộ.”
Nói xong con cừu đưa tay ra sau đầu làm bộ. Tôi muốn đấm nó quá đi~…….!
“Ta không thích bạo lực. Ta, để quản lý mê cung nên có đặc quyền riêng, nhưng bình thường thì năng lực chiến đấu của ta chẳng khác gì rác rưởi.”
“Đừng có đọc suy nghĩ của tôi!”
Con cừu này hóa ra lại giỏi trong việc kiểm soát nước đi sao!? …… Chậc, tôi dễ bị dắt mũi quá.
“Nhưng đúng thật là chúng ta rảnh rỗi đến mức có thể tiếp tục chơi đùa khắp nơi. Vì không có nhiều người đến những mê cung cỡ này. Và không ngờ thay, không có quá nhiều việc làm để ngăn lũ quỷ thoát ra khỏi mê cung.”
“Eh? Không có nhiều người đến mê cung? Chuyện đó, nghĩa là sao?”
Bình thường thì, không phải cuộc sống của một mạo hiểm gia là cố gắng chinh phục mê cung là?
“Đương nhiên, có những mạo hiểm gia muốn chinh phục mê cung thật.”
“Ta đã bảo đừng đọc suy nghĩ của ta mà!
“Ah, nhân tiện đây, sở thích của ta là quan sát những hoạt động thường nhật của người khác. Quan sát của sống của mọi người, khiến ta cười bể bụng.”
“Một con người khiêm tốn như ta thì không quan tâm nhé!”
“Không, không. Ta là một quý ông.”
Con cừu này, nó bị nhầm lẫn trên nhiều cấp độ à!? Như thể trên đời này có kiểu quý ông nào như thế này ấy!
“Hitsuji-san đúng là thú vị đấy!”
“Không, không. Không nhiều vậy đâu.”
“Giờ thì ông ra vẻ khiêm tốn à!”
Saria đang cười, và cũng vì khuôn mặt tươi cười của Saria, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc tha cho con cừu đó. Quan trọng hơn chuyện đó, nụ cười của Saria dễ thương quá. Nó sưởi ấm trái tim tôi. Tôi đang được nụ cười của Saria chữa lành mọi vết thương.
“Vậy thì, quay lại câu chuyện mà chúng ta vừa lái đi, đâu là lỗi của cậu……”
“Ông tự lái đi ấy chứ!? Không phải lỗi của tôi nhá!?”
Con cừu này mới là người có lỗi vì đột nhiên nói về sở thích của nó, phải vậy không!? Tôi, tôi không phải người có lỗi ở đây!
“Chúng ta đang nói về các mạo hiểm gia – họ từng cố gắng chinh phục mê cung?”
“Oh, ooh.”
“Cái đó không sai. Ở trong đây, có rất nhiều người phá rối các mê cung.”
“Eh? Vậy……”
“Nghe cho hết đi đã. Cả chuyện đó mà cậu cũng không hiểu sao? Đó là lý do mà quái vật……”
“Ngươi là một con quỷ đội lốt cừu! Và đừng có thường xuyên lẩm bẩm về những gì người khác bận tâm!”
“Oops, xin lỗi nhé. Đột nhiên ý định thực sự của ta……”
“Mình ghét tên này!”
Tên khốn này. Hắn biết chức nghiệp của tôi là Quái Vật Không Tên và hắn nói như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng! Tôi khóc nhé!?
“Ta không có hứng thú với nước mắt đàn ông.”
“Súc sinh! Cặn bã! Bất nhân! Ta ghét miiiiiiiiiiiiii!!!”
“Wa wa wa! Ta là cừu nhá. Nên cậu cũng không hẳn là sai đâu.”
“Dám trêu ngươi ta……!”
Thêm chuyện nữa là, tôi không ngại vụ đó nhưng không phải hắn đọc suy nghĩ người khác quá nhiều sao?! Hơn nữa, hắn còn biết vụ chức nghiệp của tôi có chữ quái vật ghi trong đó.
“Lại nữa, vì cậu, chúng ta lại lái sang chuyện khác……”
“……”
Mou, tôi không tsukkomi nữa đâu.
“…… Chi.”
“Đừng có tự nhiên mà tặc lưỡi vậy chứ! Tte, ha!?”
Tôi lại tsukkomi từ lúc nào không hay!? Chỉ mới vừa rồi, tôi còn quyết không để bị tsukkomi nữa mà!
Aaa……… -Khuôn mặt thỏa mãn của con cừu trước mặt tôi làm tôi bực quá ~u~u~u~uuuuu!
“Bỏ qua mấy trò đùa này đi…… Có rất nhiều người phá rối trật tự của mê cung, nhưng đó là để ‘tiến đến nơi sâu thẳm nhất mê cung và tiêu diệt trùm’, chuyện là vậy.”
“Không phải thế là bình thường sao?”
“Không? Đó là trong một mê cung nào đó hiện tại.”
…… Nó muốn nói cái quái gì đây, con cừu này……
“Thời khắc ta xuất hiện trước con người…… là lúc ta phải giải thích ý nghĩa thực sự của các mê cung.”
“Ý nghĩa…… thực sự?”
Con cừu bắt đầu giải thích cho Saria và tôi, những người đang nghiêng đầu không hiểu.
“Trước hết, ta sẽ giải thích đơn giản là có điều kiện để một mê cung xuất hiện – trước đó ta nói là có liên quan đến những ý nghĩ thừa thãi, đúng không nhỉ?”
“Ah.”
“Những suy nghĩ đó hầu như thuộc về những cảm xúc mãnh liệt của những người đã chết ở nơi đó. Và rồi, mê cung xuất hiên – một mê cung bình thường, là thế đấy. Và vừa rồi hai người đã biết điều đó – hai người đã biết ý nghĩa thật sự của các mê cung.”
“N? Nn?”
Tôi không hiểu. Không, đúng hơn so với không hiểu, nói sao nhỉ…… Nó có cảm giác như có gì đó bí ẩn.
“Cơ mà, không cần phải nghĩ sâu xa vậy đâu. Hiểu được ý nghĩa thật của mê cung, thực sự thì chẳng ai nhắm đến điều đó. Nhưng, nếu cậu nhắm đến việc hiểu rõ tường tận ý nghĩa thực sự của mê cung, để ta cho cậu một gợi ý nho nhỏ.”
“Gợi ý?”
“Đúng. Trong những mê cung tạo ra do những suy nghĩ thừa thãi của con người, trùm cuối thường là những người nắm giữ cảm xúc đó và đã hóa quỷ.”
“Ta hiểu rồi…… Mê cung này là từ cảm xúc của Zeanosu?”
“Cách nghĩ đó không phải sai. Nhưng, nếu cậu muốn hiểu thêm nữa về ý nghĩ thực của mê cung, vậy thì các tốt nhất là hãy thấu hiểu những oán hận trong phòng của trùm cuối. Ta nói lại một lần nữa đây, làm vậy không phải là bất khả thi sao? Đừng có quên đấy!”
Fuuun…… – Chuyện này chẳng có trong những kiến thức mà Thần cho tôi…… Chậc, sau cùng thì kiến thức mà chúng tôi nhận được cũng chỉ là ít nhất thôi.
“Rồi, quay lại chuyện tại sao ta lại xuất hiện trước mặt hai người đi.”
Đúng rồi nhỉ. Tôi quên câu hỏi đầu tiên đó chứ. Tại sao con cừu này lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Lý do ta xuất hiện là vì các cậu đã chinh phục thành công ý nghĩa thực sự của mê cung này, [Khu Rừng Của Tình Yêu Và Nỗi Đau Vĩnh Hằng], ta phải đến để tặng thưởng.”
“Tặng thưởng?”
“Đúng. Nếu là chinh phục bình thường, ta không xuất hiện đâu – vật phẩm rơi ra của trùm và mấy món trang bị hồi phục trong hộp kho báu là đủ rồi. Nhưng, vì ý nghĩa thực của nó đã được giải đáp, ta phải tặng thêm một món quà khác!”
“He~e….. Phần thưởng đó có được nhận nhiều lần trong mê cung tương tự không?”
“Không đời nào. Bởi vì ý nghĩ thực đã được giải đáp, mê cung bị hủy diệt.”
“Hủy diệt?”
Chuyện bất ngờ đến mức tôi thốt lên ngạc nhiên.
“Hủy diệt. Như ta đã nói, tiêu diệt trùm cuối cùng ý nghĩ thực sẽ khiến mê cung đi đến hủy diệt về nghĩ đen đấy. Đương nhiên, dù có là trùm nào đi nữa, ta cũng không nghĩ họ lại nói ý nghĩa thật ra. Nhưng, khi ý nghĩ của trùm cuối bị đánh bại, mê cung sẽ không còn nghĩa lý gì nữa. Và thành ra, mê cung sẽ bị hủy diệt.”
“Ta, ta hiểu rồi……”
“Nghĩa là cậu chỉ nhận thưởng mê cung một lần. VÌ hai người được nhận nó, sao không tự hào chút đi? Ta cho phép đấy.”
“Sao ta lại phải cần ông cho phép!?”
“Không rõ ràng sao? Vì ta là cừu!”
“Khỉ thật! Nói chuyện chẳng ra đâu vào đâu cả……!”
Trong lúc lờ tôi, người đang cáu lên, con cừu vừa nói vừa nghĩ.
“Un…… Ban đầu, ta định sẽ cho cậu gì đó định trước trong đầu…… Nhưng việc cái mê cung này bị chinh phục là điều ta không thể ngờ tới – Nên phần thưởng chưa được quyết định.”
“Vậy sao?”
“Đúng. Cơ mà, có một số món thì định được rồi – sao ta không nói cho cậu nghe món cuối cùng ta nghĩ ra nhỉ……”
“Vậy thì nói nghe, những thứ đã quyết định là?”
“Chúng là {Một bộ nông cụ trồng ‘Hạt Giống Tiến Hóa’} hoặc là một {Bộ trang bị 10 ngày}.”
“Cái!?”
Nghe lời con cừu, tôi thốt lên. Eh? Có vụ trồng được ‘Hạt Giống Tiến Hóa’ sao!?
“Đúng, tất nhiên rồi.”
“Nếu cậu có sách với cách trồng chúng, cậu hoàn toàn có khả năng trồng ra nhiều ‘Hạt Giống Tiến Hóa’. Hai người cần thực phẩm của 10 ngày, để chuẩn bị rời khỏi đây vì mê cung sẽ sập đấy.”
“Vậy-vậy sao……?”
Sau khi trả lời, tôi hỏi điều khiến tôi thắc mắc nãy giờ.
“Huh? Nói về vụ này, ông nói là mê cung sẽ sập – vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra với lũ Khỉ Thông Minh và khu rừng này? Nếu Hitsuji-san không chế ngự chúng, liệu chúng có tấn công con người không?”
“Chậc, cái đó không phải là vấn đề. Dù ta có nói mê cung sập thật, nhưng không có nghĩa là vùng đất sẽ bị hủy diệt. Nó chỉ có ý là những gì liên quan đến mê cung sẽ mất đi thôi. Vậy nên khu rừng rậm rạp này vẫn sẽ y như thế và ngay từ đầu mà nói, chẳng có thị trấn hay thành phố nào gần mê cung này đâu.”
“Eh? Wai…… Vậy chúng ta nên làm gì từ lúc này đây!?”
Không có thị trấn nào gần đây!? Nghiêm túc thật sao!? Tôi cố kiểm tra một cách từ tốn với những thông tin nhận được từ Zeanosu.
…… Yep, không có gì cả. Nếu chúng tôi đi bộ bình thường, sẽ mất đến một tuần để đến thị trấn gần nhất……
Thêm nữa, kiến thức của Zeanosu là từ 1500 năm trước – Tôi không biết nó đúng được bao nhiêu phần nữa.
“Ta nói rồi mà? Cậu nên nghĩ cách tiếp tế cho chuyến đi là vừa. Đương nhiên, cả nước nữa. Trong này cũng có lều nữa, chuyến đi sẽ dễ dàng hơn đấy.”
“…… Cảm ơn.”
“Không không. Sau khi nhận quà từ ta, ta nghĩ nó sẽ có ích với người phiêu lưu bên ngoài rừng.”
“Chém gió!”
Càng nghĩ thêm, tôi lại càng không cho là vậy. Sau cùng thì, tên này có tính cách tệ hại chết đi được!
“Được rồi, hai bộ này ta sẽ đưa, và ta sẽ cho thêm một bộ nữa……. Ba bộ nếu cậu quyết luôn. Ròi, giờ thì cậu chọn gì ……? “
Nói xong, con cừu nhẹ nhàng quan sát tôi và Saria.
“Chậc. Và lúc này, ta sẽ thêm vào nội y và quần áo cho Saria-ojousama”. Khi con cừu nói xong, nó vỗ tay.
Và rồi, từ trong không gian trống rỗng, đột nhiên quần áo và nội y xuất hiện.
“Về đồ đạc của Saria-ojousama, ta đã cho chúng khả năng thay đổi kích cỡ. Ta nghĩ khả năng đó là quan trọng nhất với đống đồ này.”
“Hitsuji-san, Good Job!” (Trans: Nói 100% nguyên văn đấy)
Xin lỗi nhé, Hitsuji-san. Tôi đã không hiểu ông. Vâng, tôi sẽ gặp rắc rối nếu đồ của Saria bị mất……! Nhờ chỗ này, khi đến thành phố, chúng tôi sẽ không gây chuyện với mấy lính gác-san!
Và rồi, còn nghĩ đến kích cỡ đồ nữa….. Con cừu này có tài đấy!
“Rồi đấy Saria-ojousama, xin hay thay đồ vào. Chúng ta nên chuẩn bị ngay tại đây luôn.”
Khi Hitsuji-san vỗ tay một lần nữa, một thứ gì đó như bức màn xuất hiện giữa tôi và Saria.
“Cảm ơn, Hitsuji-san!”
Đằng sau bức màn, tôi nghe thấy giọng vui vẻ của Saria.
“Giờ thì, trong lúc Saria-ojousama thay đồ ta đưa cho cô ấy, ta giao chỗ còn lại này cho cậu.”
Nói xong, Hitsuji-san đưa cho tôi chỗ đồ đạc còn lại của Saria.
…… Chuyện tất nhiên, tôi có túi tùy thân thật? Nhưng, mang đồ của phụ nữ bên mình, không phải tôi sẽ thành tên biến thái sao?
Chậc, nếu tôi không bị phát hiện thì chuyện này không phải tội lỗi gì nhỉ? Cứ tiếp tục nghĩ tích cực vậy?
“Dù không bị phát hiện đi nữa thì vẫn là tội tày trời đấy, Seiichi-sama.”
“……Đừng giỡn mặt tôi”
Trẻ ngoan không được noi gương tôi! Phương châm sống rất quan trọng của tôi đấy!
“Quan trọng hơn chuyện đó… Chúng ta nói sao về phần thưởng của cậu?”
“Khó nói vậy sao?”
“Vâng, rất khó. Nếu nó là lúc cậu vừa đến mê cung này, thì chuyển thưởng này rất dễ – ta đã tính tặng cậu thuốc tình dược đủ mạng để khiến cậu nổi tiếng.”
“Nghe mờ ám đấy nhỉ!? Nhưng tôi muốn nó!”
“Nhưng lúc này cậu không cần nó nữa. Dù ta có cho cậu, nó cũng trở thành vô dụng thôi.”
“……”
Nói thế một cách đơn giản vậy thôi sao? Bộ mặt tôi trông khá hơn đến mức không cần tình dược nữa sao, hay là, nó đã tệ đến mức không có tác dụng.
“Nhưng ổn thôi. Thuốc tăng độ nổi tiếng đó – tôi muốn thử ít nhất một lần xem nổi tiếng thì như thế nào!”
Tôi gầy đi. Tôi có cảm giác mình cao lên. Nhưng, cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết mặt mình như thế nào…… Tôi tò mò quá đi.
“Và chỗ trang bị – tất cả đều quá gian lận……”
Không còn lời nào để đáp hết. Tôi ngạc nhiên vì ông ta còn biết từ gian lận.
“Thế còn giáp thì sao?”
“Giáp?”
“Đúng, giáp. Biểu tượng của thuật sư là áo choàng đen, và kỵ sĩ là áo giáp che toàn mặt.”
“Đúng, tôi có đủ loại phụ kiện và vũ khí, nhưng tôi vẫn chưa có áo giáp……”
“Phải vậy không? Thế nên, ta nghĩ ra thứ áo giáp hoàn hảo cho cậu đây.”
“Oh? Là gì ấy?”
“Mặt nạ trùm đầu.”
“Đáng thất vọng!”
Một cái mặt nạ trùm đầu… Cái thứ mà bọn cướp ngân hàng dùng để che mặt trong manga và phim sao!?
“Không được sao?”
“Rõ ràng là không được! Thử vào thị trấn với cái đó đi! Lính gác-san sẽ phi vèo đến cho xem!?”
“Coi cảnh đó cũng vui mà nhỉ.”
“Grrr, đi chết luôn đi!”
Tôi rút lại hết! Tên này vô vọng rồi!
“Thế một cái mũ bảo hiểm nguyên mặt thì sao?”
“Tôi là kỵ sĩ không đầu chăng!? Hay là gì nào? Kamen-sensei chắc!?”
….. Kamen-sensei nghe có vẻ hơi sai.
“Cả hai đều sai. Ta nghĩ dùng một cái mũ bảo hiểm nguyên mặt sẽ vui lắm. Oops, giờ thì đó là bí mật.
“Còn giấu ý định nữa à! Khoan, ông biết kỵ sĩ không đầu không!?”
“Có, đương nhiên rồi.”
Yada, con cừu này nguy hiểm quá.
“Quan trong hơn, tại sao tất cả vật phẩm theo mẫu thế này – sao cậu không lấy cái gì đó khác đi!? Hơn nữa, tất cả vật phẩm đều làm người khác khó phát hiện ra không! Tôi không thấy phiền chắc á!?”
“Không ta thực sự nghiêm túc nghĩ đến tương lai của Seiichi-sama đấy.”
“Tương lai.”
“Đúng. Ngoại hình của Seiichi-sama lúc này – đó là kỹ năng cậu nhận được từ ‘Ngụy Trang’, và quyến rũ là 10. Nó không phải là con số khá thu hút cho lắm, một bảng trạng thái 10. Nói cho rõ nhé, như cứt.”
“Ah, con số bên trong toàn là kinh hoàng, hiệu ứng của ‘Ngụy Trang’ đã giấu đi điểm trạng thái thực sự và cho đối phương thấy mỗi chỉ só giả. Thật kinh khủng.”
“…… Hey, sao ông biết tôi có kỹ năng [Ngụy Trang? Ông biết ta có 10 điểm quyến rũ nữa sao.”
“Do ta là cừu mà.”
Grrr, tôi sẽ không tsukkomi nữa.
“Dù sao thì, nghe này, khi [Ngụy Trang] được kích hoạt, ngoại trừ ta người tin Seiichi-sama ra, mọi người sẽ thấy chỉ số do [Ngụy Trang] tạo ra. Nói cách khác, con số 10 về quyến rũ, khá là tệ hại đối với hình hài cậu có lúc này.
Trước đây lúc tôi còn nguyên bảng trạng thái là 1, nó là tệ nhất! Khóc đây!
“Thế nên Seiichi-sama sẽ không gặp rắc rối đâu, ta khuyên cậu nên lấy trang bị che nguyên mặt mình lại đi.”
“không, khi nào không cần phải làm gì rắc rối – Tôi chỉ việc ngưng dùng [Ngụy Trang]…”
Ah, có khả năng là dùng [Ngụy Trang] sẽ khiến mặt tôi tệ hơn đấy…… nhưng tôi vẫn chưa xem lại mặt mình.
“Thường thôi mà.”
“Eh?”
Khi tôi mới chỉ nghĩ, tôi nghe thấy tiếng phản đối.
“Giải trừ [Ngụy Trang] nghĩa cậu để cả thế giới biết khả năng thật sự của mình? Cậu có hiểu như vậy nghĩa là sao không?”
“Không, không hiểu gì hết……”
“Nói ngắn gọn, cậu có thể sẽ rơi vào đống xung đột hỗn độn giữa các vương quốc, bị đối xử như một con quái vật và tình hình đó sẽ có thể khiến người thân bên cạnh cậu chết đấy.”
“Toi không muốn chuyện đó đâu……”
Ngoài Saria ra, còn Shouta và những người khác nữa cũng đến thế giới này.
Nhìn lại dáng hình thay đổi hoàn toàn của mình, tôi thắc mắc họ sẽ nghĩ gì? Tôi đã trở thành người có chỉ số của quái vật. Nhiều khả năng tôi sẽ khiến họ hoảng sợ. Chuyện đó……. Tôi không muốn nghĩ đến chút nào.
“Cơ mà, trớ trêu thay, lý do chính thì ta nghĩ là cho vui thôi.”
“Ta sẽ không tin ông nữa!”
Thế đéo nào? Dù cho vừa rồi là một không khí cực kỳ nghiêm túc!
“Nhưng đúng là nó sẽ gây rắc rối đấy.”
“Không, tôi không muốn mặt nạ trùm đầu đâu. Tôi cũng không muốn mang mũ bảo hiệm nguyên mặt. Nếu mang mấy cái đó, tôi sẽ trông như tên biến thái.”
“Cậu nói gì vậy? Không phải cậu đã là tên biến thái rồi sao?”
“Ngậm miệng lại!”
Con cừu này xảo quyệt quá……!
“Không ích gì đâu. Vậy mũ bảo hiểm nguyên mặt có ổn không?”
“Nee, không ích gì là sao? Ông nói chi tiết cho tôi nghe coi nào!?”
“Đương nhiên, nó không phải chỉ là mũ bảo hiểm nguyên mặt. Nó sẽ được trao cho năng lực đặc biệt.”
“Ví dụ?”
“Dù cho rồng dậm lên nó, ta cam đoan rằng sẽ không có lấy một vết xước nào đâu, dù chỉ chút xíu cũng không.”
“Cái đó không phải mũ bảo hiểm!”
“Dù cho có nóng đến cỡ nào hay lạnh đến đâu, bên trong mũ bảo hiểm là một không gian rất thoải mái.”
“Chỉ mặt thôi sao? Nếu tôi đến nơi nào đó như địa ngục chẳng hạn, ông không làm gì được về phần cơ thể sao!?”
“Chức năng cuối cùng, khi ăn, phần miệng sẽ mở ra.”
“Chức năng cuối cùng sao! Có chức năng khác không!?”
“Coi như định rồi nhé. Vậy thì mũ bảo hiểm nguyên mặt.”
“Nghe ta nói đi~i~i~i~i~i~iiiiiiiiiiiiiii!”
Sao lại quyết nhanh thế!? Chưa ai nói nó ổn mà!?
Nhưng con cừu lờ tôi và từ trong không gian trống rỗng lấy ra một cái mũ bảo hiểm nguyên mặt màu đen.
“Vâng, nó đây.”
“Tôi đã nói là tôi không cần nó mà!?”
“Không cần phải do dự đâu. Ta không cần nó.”
“Vậy thì ta càng không cần nó hơn!”
Con cừu đột nhiên tung cái mũ lên không trung và đánh vào nó một cái trong khi tôi thì kiên quyết từ chối.
Khi tôi sực đơ người bởi hành động bất ngờ đó, thứ gì đó được đặt vào đầu tôi.
“Khoan! Từ khi nào mà?!”
Tôi kiểm tra bằng tay mình – thứ tôi đang đeo lúc này là cái mũ bảo hiểm nguyên mặt đó.
“Đây cũng là một kế hoạch của cừu đấy.”
“Gì mà kế hoạch của cừu!?”
Tôi cố hết sức lấy nó ra, nhưng nó còn không thèm nhúc nhích nữa.
“Eh, mình không thể lấy no xuống.”
“Đúng. Nó được làm như thế mà.”
“Bỏ nó ra~a~a~a~a~a~a~aaaaaaaaaaa!”
“Hahahaha, nếu tình huống cần thiết.”
Đó là câu không bao giờ nên nói!? Nó cũng tương đương với cái câu “Từ ngày mai trở đi, mình sẽ sống hết mình” ấy!
“Bình tĩnh nào. Cậu không thể lấy nó ra khi ta còn ở gần đây. Khi ta không ở đây, chỉ một cười đáng tin tưởng có thể lấy nó ra. Nói ngược lại, nếu chỉ toàn bọn người lạ lởn vởn xung quanh thì lấy ra là việc bất khả thi.”
“Có vụ kiểm định vô nghĩa đó sao!?”
Cái mũ cũng biết đánh giá người đáng tin!? Quá sốc!
“Ah, thế Saria thì chắc ổn, đúng không?”
“Đúng, chuẩn rồi.”
“Vậy khi chúng ta và ông chia tay, ta sẽ gỡ nó ra ngay!”
Tôi thật là thông minh!
“Ah, cái mũ đó, nếu một ai đó lạ lẫm đang ở gần thì nó sẽ tự động đeo lên. Tránh cũng vô ích.”
“Khỉ thật! Cái này không phải kiểm định nữa, cái này là lời nguyền! Mẹ kiếp!”
“Con người, biết lúc nào để bỏ cuộc là rất quan trọng đấy, quái vật-san.”
“Đừng có tiếp lời bằng cái câu trái ngược đó!”
“Thời gian trôi qua rồi nó cũng tự gỡ xuống được thôi. Thế nên, cậu làm ơn đừng có dùng vũ lực để làm được không?”
Grrr, tôi ghét tên này. Gì mà dùng vũ lực? Không phải đến rồng còn không làm được sao? Tôi chả có tý tự tin đâu.
Khi nói chuyện với con cừu này, tôi có cảm giác mình chỉ còn 1 HP. Saria đã thay đồ xong và mặt cô đang ngó ra từ đằng sau tấm màn.
“Oya, Saria ojousama. Cô đã thay đồ xong chưa?”
“Un, xong rồi.”
“Ta hiểu rồi. Nhưng……”
Con cừu lại một lần nữa vỗ hai tay lại, và như một lúc trước, tấm màn giữa Saria và tôi biến mất ngay tức khắc.
Khi tấm màn biến mất, người xuất hiện là Saria đang mặc một chiếc váy một mảnh trắng tinh khiết.
“Seiichi…… Thấy thế nào? Hợp với em không?”
“Eh? A, có……”
Tôi không thể đáp lại lời Saria.
Lúc này, đồ trên người rất hợp với Saria.
Mái tóc đỏ cũng óng ánh lên nhờ chiếc váy trắng tinh khiết này.
“Ehehehe. Em hạnh phúc lắm!”
“……”
Nguy hiểm quá – Saria quá dễ thương……. Xin lỗi vì đã nguyền rủa ông.
“Đúng vậy đó. Tởm vãi……”
“Ne~e, sao ông không chọn từ gì đó hay hơn đi!?”
Con cừu này đúng là không có chút khoan dung gì…… Mỗi khi đọc suy nghĩ của tôi, tôi chỉ còn biết tsukkomi. Tôi mệt thật rồi.
“Rồi, giờ ta sẽ đưa cho hai người những thứ đáng lẽ ra phải đưa từ trước. Đến lúc hai người phải đi rồi.”
“Vâng, tôi đang bị ép đấy.”
“Vậy thì tiến hành dịch chuyển thôi.”
“Ông tính không thèm nghe tôi cho đến cùng luôn sao!?”
Cho dù tôi có nói vậy, con cừu hoàn toàn không thèm nghe và lơ đẹp tôi, hắn bắt đầu giao đồ.
“Chậc, nếu có phàn nàn gì khi chúng ta gặp lại, lúc đó, ta sẽ nghe hai người nói.”
“Không phải ông bảo chinh phục được ý nghĩa thực sự là điều bất khả thi sao!? Với lại, tôi không muốn gặp lại ông!”
“Được thôi. Ta hiểu cảm giác của cậu. Cậu thích ta, phải không?”
“Để tôi đập ông nhé!”
“Oops, bắt đầu dịch chuyển rồi.”
“Cái!? Đợi—-”
Vì lời cuối cùng của con cừu, tôi không thể đấm nó và cứ như thế bắt đầu dịch chuyển đi.
Đó là vì, đột nhiên những hạt sáng phát ra từ cơ thể tôi và dần biến mất.
Khi cơ thể tôi chuẩn bị hoàn toàn biến mất, tôi hét lên.
“Tên khốn…… Khi gặp lại, ngươi nhớ cái mặt đấyyyyyyyyyyyyy!”
“Hitsuji-san, hẹn gặp lại~!”
“Vâng, tạm biệt.”
Và rồi, cả Saria và tôi bỗng ngạc nhiên, vì chúng tôi được dịch chuyển ra khỏi [Khu Rừng Của Tình Yêu Và Nỗi Đau Vĩnh Hằng]. Câu cuối cùng tệ đến vậy sao?…… Tôi là người hiểu rõ điều đó nhất!
◆◇◆
“Họ đi rồi……”
Ta, Hitsuji-san, người chứng kiến hai người họ dịch chuyển đi, bất chợt cất tiếng.
“Nhưng…… ‘Tên khốn…… Khi gặp lại, ngươi nhớ cái mặt đấyyyyyyyyyyyyy!’.”
Nhắc lại câu cuối cùng của Seiichi-sama, một nụ cười chợt hiện lên.
“Lần sau…… Seiichi-sama có ý định gặp lại ta.”
Dù cho cậu ta nói một cách phức tạp thay…..
Những những lời đó, với một kẻ chưa nói chuyện với ai trong nhiều năm, khiến ta rất vui.
“Fufu, nhưng mà. [Tên Khốn] à….. không phải nhé, ta là cừu.”
Không phải ta đã nói với cậu sao? Đúng là chẳng ích gì. Nếu nghĩ về ta, một người bình thường không phải là kẻ cậu muốn dính dáng đến.
“Cơ mà, cái mê cung này sẽ sập sớm thôi…… Ta sẽ đợi đến khi một mê cung mới sẽ xuất hiện.”
Và rồi—-
“Ta sẽ đợi, ey? Seiichi-sama.”