╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺ Dịch: AkaNeko ༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Tôi đã có một giấc mơ.
Kì lạ thay, nó lại không diễn ra ở nơi của Noah-sama. Mà là một giấc mơ đúng nghĩa.
◇
—Một căn phòng trong căn hộ bình dân ở Higashishinagawa.
Một căn phòng chả sở hữu nhiều vật dụng cho lắm, và còn có phần hơi ảm đảm, đó chính là phòng của tôi.
“Này, Takatsuki-kun, cha mẹ cậu lúc nào cũng vắng nhà nhỉ.”
Vào thời điểm khi tôi còn học sơ trung…
Một giấc mơ vào lúc mà tôi một mình chơi game cùng với Sa-san.
“Cha mẹ tớ đều là những người bận rộn, và họ thường về rất trễ vào tối muộn hàng ngày. Nhờ điều đó, mà tớ có thể chơi game một cách thỏa thích.” (Makoto)
“…Như vậy không phải rất cô đơn sao?” (Aya)
“Không hẳn. Do ngày nào cũng như thế này, nên tớ đã quen rồi.” (Makoto)
Cho dù cha mẹ có ở nhà, thì chúng tôi cũng chả có gì để nói với nhau.
Được ở một mình khiến tôi thoải mái hơn.
“Sa-san, hình như cậu có tới 3 đứa em trai, đúng không?” (Mkaoto)
“Bốn lận. Chúng phiền phức lắm luôn ấy.” (Aya)
“Nhưng bọn cậu rất hòa thuận, phải không? Tớ là con một, thành thử chả thể nào hiểu được cái cảm giác ấy.” (Makoto)
“Mà, đúng là vậy. Chỉ mới không lâu về trước, chúng lúc nào cũng bám váy tớ, ấy thế mà, dạo gần đây chả khi nào mà chị em bọn tớ còn chơi game chung nữa.” (Aya)
Sa-san phồng má giận dỗi như thế không thích điều đó.
“Vậy ra đó là lý do cậu tới nhà tớ nhỉ. Bộ cậu không có đứa bạn gái nào để chơi game chung sao?” (Makoto)
“Có chứ, nhưng… Không ai thích chơi game hành động như tớ cả.” (Aya)
“Nhưng tớ cũng đâu có giỏi chơi game hành động.” (Makoto)
“Không sao cả, tớ vẫn sẽ đồng hành với cậu trong những trò chơi RPG, Takatsuki-kun.” (Aya)
“Mà, đành vậy.” (Makoto)
Từ trước đến giờ thi tôi đã luôn thích ngồi một mình chơi game.
Song, dạo gần đây tôi đã nhận ra rằng ở cùng nhau như thế này cũng rất là vui vẻ.
Sa-san đang ngồi nhai rau ráu bánh que pocky ở kế bên tôi.
Bởi rất hảo đồ ngọt, nên nhỏ luôn mang theo bánh kẹo bên mình.
Tôi thì lại thích khoai tây chiên và mấy món mằn mặn hơn.
Chúng tôi chia nhau phần bánh kẹo của hai bên trong khi ăn.
“À nè, Takatsuki-kun, không phải cậu đang tốn quá nhiều thời gian chuẩn bị cho màn đấu trùm đó sao? Thu thập hết tất cả những món vũ khí lẫn trang bị, và mua sạch xành sanh đống vật phẩm.” (Aya)
“Thật à? Không phải như vậy là lẽ thường ư?” (Makoto)
“Eeh? Cậu có thể đánh thử một lần và xác nhận sức mạnh của nó trước mà? Nếu bị quét sạch, thì cậu chỉ cần chọn Tiếp Tục thôi.” (Aya)
“Tớ ghét kiểu chơi ấy lắm.” (Makoto)
“Ra là vậy.” (Aya)
Tôi luôn cố gắng hết mình để tránh Trò Chơi Kết Thúc trong những game RPG.
Dù thế thì nó có vẻ khiến Sa-san bực mình.
Mà, cũng bởi Sa-san thích thể loại game hành động, nơi mà lối chơi tập trung chủ yếu vào việc bấm Tiếp Tục.
“Nè nè, khi cậu đánh bại con trùm này xong, thì trò chơi tiếp theo sẽ là của tớ, được chứ?” (Aya)
“Được thôi.” (Makoto)
Sa-san thường hay mang nhiều game tới nhà tôi.
Chúng tôi luân phiên nhau chơi những tựa game mà mình muốn.
Đó là luật lệ mà chúng tôi vẫn luôn tuân theo kể từ năm nhất sơ trung.
Trong trò chơi của mình, tôi đã băng qua hết cái hầm ngục và tiến tới trước màn con trùm.
[Có một con trùm trong căn phòng này! Bạn đã sẵn sàng chưa?]
Có
Không ←
Trên màn hình, là một nữ chính khả ái với dáng vẻ anime đang nói chuyện với nhân vật chính.
Cặp mắt và bầu ngực của cô ấy khá là vĩ đại. Một nữ chính ăn mặc hở hang trong bộ trang phục khêu gợi của mình.
Hmm, nếu bắt buộc phải chọn, thì tôi thực sự không thích mấy tựa game RPG quá chú trọng vào minh họa của nhân vật.
“Takatsuki-kun, cậu thích mấy kiểu nhân vật thế này ư?” (Aya)
“…Không.” (Makoto)
“Nhưng cô gái này dễ thương lắm mà. Cậu thực sự rất thích, đúng không?” (Aya)
Chết tiệt, nhỏ đang trêu chọc tôi.
Cậu đã chuẩn bị nhận lấy màn đáp trả rồi chứ?
“Hmm, tớ thích những cô gái không có quá nhiều ngực cơ.” (Makoto)
Tôi liếc về phía Sa-san.
Ngực của Sa-san trong năm hai sơ trung quả thực là khiêm tốn mà.
Ngay cả khi lên năm nhất cao trung, thì nó cũng chả hề to ra chút nào.
“…Tại sao cậu lại nhìn về phía này chứ?” (Aya)
“Bởi vì tớ thích những cô gái ngực nhỏ.” (Makoto)
Tôi nhe răng ra cười. Việc này rất quan trọng, thành thử tôi đã nói ra tới hai lần.
“Muốn bị vật xuống không hả, Takatsuki-kun?” (Aya)
“Tớ phản đối bạo lực.” (Makoto)
Vì đã hoàn thành màn trả đũa, tôi quay trở lại khiêu chiến con trùm.
Cũng do chuẩn bị vẹn toàn từ trước, nên tôi đã đánh bại nó mà chả hề gặp tí nguy hiểm nào.
Tôi lưu lại, và kết thúc cái game mà mình đang chơi.
“Vậy thì, lần này, thứ mà tớ mang tới sẽ là wa****ne.” (Aya)
“Ooh! Tựa game vừa ra mắt hôm qua sao?” (Makoto)
“Em trai của tớ đã mua nó. Do hôm nay tới nhà cậu, nên tớ đã bắt nó phải cho mình mượn!” (Aya)
“…Tội nghiệp thằng nhỏ ghê.” (Makoto)
Có vẻ như nó là việc sẽ xảy ra khi bạn sở hữu anh chị lớn trong nhà.
Đó là những ký ức vào thời điểm mà chúng tôi còn học sơ trung.
Thật là hoài niệm mà.
Aah, khung cảnh đang dần dà mờ đi.
Tôi có cảm giác rằng mình sẽ sớm thức dậy.
Tại sao tôi lại nhìn thấy một giấc mơ như thế này?
…Giờ khi ngẫm lại, nữ nhân vật chính đó trông có vẻ khá giống Lucy.
Tôi đã nghĩ như vậy ngay trước khi thức giấc.
“…”
Tôi bừng tỉnh.
Đây là căn phòng của Anh Hùng (tôi) trong Lâu Đài Rozes.
Tôi đã ở trong đây kể từ hôm qua.
Cái giường này là king-size...có phải người ta thường gọi như vậy không nhỉ?
Nó rõ ràng là to tổ bố mà.
Hình như nó còn bự bằng cả căn phòng của tôi ở thế giới cũ nữa.
“Takatsuki-kun! Tớ đã tìm thấy một tiệm bánh crepe ngon lành lắm luôn đó!”
Sa-san xuất hiện trong khi tôi còn đang dụi mắt trên giường.
Nhỏ vẫn hảo ngọt như thường lệ.
Tôi nhìn về phía Sa-san, người chả mảy may thay đổi gì so với trong giấc mơ của mình.
Dẫu thế thì nhỏ lại chuyển sinh thành một quái vật.
Phải rồi, tôi chợt nhớ lại một thứ quan trọng từ giấc mơ.
Tôi vẫn luôn theo đuổi mục đích phát triển bản thân dạo gần đây.
Song, như vậy là không được.
Chúng tôi là một tổ đội.
Đó là lý do chúng tôi phải hướng tới việc có được điều kiện thuận lợi nhất cho cả đội.
Chúng tôi phải mua sắm những trang bị tốt nhất và thu thập càng nhiều vật phẩm càng tốt.
Đó chính là cách chơi của tôi!
“Sa-san, hãy đi mua sắm nào!” (Makoto)
“Hm?” (Aya)
Nét mặt ngẩn ngơ như thể một con thú nhỏ của Sa-san quả thực chả hề thay đổi so với hồi sơ trung.
~~~*~~~
“Sao cơ. Tớ cứ tưởng đó là một lời mời hẹn hò cơ mà.” (Aya)
“Đây cũng giống như một buổi hẹn hò rồi còn gì, cậu không nghĩ thế ư?” (Makoto)
“Eeh? Ai đời lại đi tới cửa hàng vũ khí cho một buổi hẹn hò bao giờ chứ, Takatsuki-kun!” (Aya)
Sa-san phồng má giận dỗi.
Đúng là chuyện này có hơi lém lỉnh nhỉ.
“Vậy thì, cậu thích thứ gì nào?” (Makoto)
Kiếm, rìu, và giáo.
Cửa hàng vũ khí của vương đô sở hữu nhiều lựa chọn hơn hẳn so với Makkaren.
Nếu tôi sử dụng tới danh hiệu Anh Hùng, thì Hoàng Gia Rozes sẽ bao trọn mọi chi phí.
Không phải nó rất tuyệt sao?!
“Hmmm…tớ không giỏi sử dụng mấy thứ sắc nhọn này cho lắm…” (Aya)
Sa-san trưng ra một biểu cảm phức tạp.
“Eh?” (Makoto)
Tôi lắng nghe lý do của nhỏ về chuyện này, và có vẻ như, ngoại trừ những tên thích dăm ba cái thứ fantasy từ trong trứng như tôi, thì con gái cao trung Nhật Bản giống Sa-san chả hề thấy thoải mái trong việc vung vẩy mấy thứ như dao hay kiếm chút nào.
Mà, tất nhiên là như vậy rồi.
Điều đó là không thể tránh khỏi khi nhỏ sinh sống trong Laberintos, nhưng cũng chả phải là nhỏ muốn sử dụng vũ khí sắc bén để chém vụn mấy con quái vật hay gì.
Bởi vì như vậy sẽ khiến máu xuất hiện.
Và ngoài ra, Sa-san chủ yếu chiến đấu bằng tay không.
“Tuy nhiên, có những con quái vật mà cậu không thể cứ dùng tay trần để chạm vào như tên Kỵ Cự Nhân chẳng hạn.” (Makoto)
“Phải rồi nhỉ…” (Aya)
Cả hai chúng tôi buông thõng một tiếng thở dài.
“Vậy thì, hãy ngó vòng quanh đây xem có trang bị và vật phẩm nào hay không vậy.” (Makoto)
“Ừ. Xin lỗi nha, Takatsuki-kun.” (Aya)
“Không sao đâu. Chả có lý do gì khi ép cậu phải sử dụng một vũ khí mà bản thân không thoải mái.” (Makoto)
Sa-san mua hẳn nguyên cả bộ quần áo cho việc đánh giáp lá cà, và thêm một phụ kiện sở hữu ma pháp phòng ngự.
Tôi thì bỏ túi mấy loại vật phẩm hồi phục gọn nhẹ.
Tất cả hóa đơn đều tính cho Hoàng Gia Rozes.
~~~*~~~
“Makoto-san, Aya-san, hai người đã quay lại rồi.”
Ngay khi đang trên đường trở về căn phòng trong Lâu Đài Rozes, chúng tôi bắt gặp Hoàng Tử Leonard.
“Ta hiện đang luyện tập ma pháp cùng Lucy trong hôm nay.” (Leonard)
“Lucy của bọn thần có gây ra bất kì rắc rối nào cho điện hạ không…?” (Makoto)
Cô ấy bảo là sẽ luyện tập ma pháp của mình cả ngày hôm nay, thành thử tôi cũng chả lo lắng đến vậy, song tôi mong là ma pháp của cô ấy vẫn chưa mất kiểm soát.
Hỏa cầu của Lucy có thể thiêu rụi hết tất cả hoa trong đình viên.
“Haha! Không sao đâu. Ngoại trừ 1 điều, có vẻ như chị ấy đang bị say ma lực, nên hiện tại đang nằm nghỉ trong phòng.” (Leonard)
Hmm, cô ấy chăm chỉ quá rồi.
Chốc nữa hãy đi kiểm tra tình trạng của Lucy vậy.
“À này, hai người vừa ra ngoài mua sắm đó hả?” (Leonard)
“Ừ, bọn thần đã mua được vô số đồ như quần áo, vật phẩm và nhiều thứ khác!” (Aya)
Sa-san đáp lại với niềm hân hoan, song người phải chi trả hết đống tiền đó lại là cậu bé (hoàng tộc) đang đứng trước mặt chúng tôi lúc này.
“Dù vậy thì thần lại muốn đi tìm vũ khí cơ.” (Makoto)
Khi nghe tôi nói như thế, khuôn mặt của Hoàng Tử Leonard bỗng lóe sáng.
“Vậy thì, anh nghĩ sao về việc xem qua phòng bảo vật của hoàng gia? Nếu là Anh Hùng Makoto-san và Aya-san, thì sẽ không có vấn đề gì khi sử dụng nó đâu.” (Leonard)
Nghiêm túc sao?!
“Tuyệt quá, thần muốn xem, thần muốn xem!” (Aya)
Aya nhảy ton ton tại chỗ.
“Nếu vậy thì, đi lối này.” (Leonard)
Đáng lẽ tôi nên tham vấn Hoàng Tử Leonard ngay từ đầu!
Chúng tôi được dẫn tới phòng bảo vật tại tầng hầm của lâu đài.
~~~*~~~
Mở ra một cánh cửa kim loại đồ sộ, chúng tôi bước vào căn phòng tối om.
“Nó có hơi…bụi bặm nhỉ.” (Aya)
“Ừ…nhưng lượng ma lực mà các vũ khí và áo giáp ở đây sở hữu đều rất đáng kinh ngạc. Cái nào cái nấy cũng đều là ma pháp vũ khí cả.”
Một căn phòng xây từ đá với vô số vũ khí mà chỉ thoạt nhìn cũng biết là chúng được sắp xếp một cách bừa bãi và có lẽ đáng giá bằng cả một ngôi nhà.
“Cứ thỏa thích xem xét xung quanh, nhưng xin hãy nói cho ta biết trước khi đụng vào bất kì thứ gì. Đặc biệt là mấy vật được niêm phong nghiêm ngặt với vải phủ kín và xiềng xích đều là những vũ khí bị nguyền rủa, thành thử hãy thận trọng.” (Leonard)
“V-Vâng.” (Aya)
Sa-san xém chút nữa đã chạm vào một thứ!
Tôi cũng nên cẩn thận.
Tôi nhìn xung quanh lấy một lúc.
“Hoàng Tử Leonard, thanh kiếm này là gì thế?” (Makoto)
“Đó là một Thánh Kiếm với cái tên Băng Kiếm. Muốn thử sử dụng nó không?” (Leonard)
“Đ-Đây là một Băng Kiếm…” (Makoto)
Thanh Băng Kiếm mà tôi vẫn hằng ao ước…
“Thần có thể cầm nó lên được không?” (Makoto)
“Xin mời, xin mời.” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard mỉm cười bằng lòng.
Tôi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Lưỡi gươm dài và mảnh khảnh đang tỏa sáng sắc thanh bạch thật là lộng lẫy.
Vậy ra đây là Thánh Kiếm nhỉ… Nặng quá.
“Takatsuki-kun, cậu ổn chứ?” (Aya)
“Ah, cám ơn.” (Makoto)
Nhỏ trợ giúp tôi, người đang lảo đảo một cách nghiêng ngả.
“Nó…có hơi nặng à?” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard bật cười.
“Có vẻ như nó không phù hợp với thần rồi.” (Makoto)
Tôi để trả lại vị trí cũ của nó.
Haah…Tôi không thể xài được thanh Băng Kiếm mà mình hằng ao ước.
“Hoàng Tử, đây là gì thế?” (Aya)
Sa-san dường như đã tìm ra thứ gì đấy.
“Đó là một cây búa à, Sa-san?” (Makoto)
Hình dạng không giống như dụng cụ thợ xây sử dụng, mà tựa như một cây búa pikopiko hơn.
Nhìn sơ qua thì nó trông như được đúc bằng đồng, song ngoài ra cũng mang một màu như thể hồng vàng.
Bộ Sa-san chọn nó vì cái màu sắc ư?
“Wa?!” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Có chuyện gì thế?” (Makoto)
“A-Aya-san! Chị có thể nâng nó lên chỉ bằng một tay ư?” (Leonard)
“Eh? Sao cơ?” (Aya)
Sa-san vung cây búa một lượt từ trái qua phải.
Đây cũng là một ma pháp vũ khí à?
“Cho tớ xem qua cái nào.” (Makoto)
“Ừ, nhưng nó khá nặng đó, cậu biết chứ?” (Aya)
“Là vậy sao, để xem nào—UAAAAAH!” (Makoto)
Nhỏ ném cây búa qua cho tôi bằng một tay, và ngay khoảnh khắc chụp được, nó đã kéo tuột tôi xuống mặt đất, và buộc tôi phải buông tay ra.
Cây búa rơi xuống mặt sàn, khiến cho căn phòng khẽ rung lên.
Cái quái gì thế này?
“M-Makoto-san, đó là Quỷ Thần Chùy. Nó vốn được sử dụng bởi một Anh Hùng-sama vào 1000 năm trước, song vì sức nặng quá kinh khủng, mà chả ai có thể xài thứ vũ khí này từ đấy đến giờ.” (Leonard)
“…Không phải là nó có hơi nặng quá à?” (Makoto)
Cho dù trông nhỏ nhắn, nhưng sức nặng của nó cảm tưởng như có thể vượt mức 100 kg luôn ấy.
“Ta sẽ cho anh thấy hình dáng thật sự của cây vũ khí này, được chứ? …Ưm, anh phải vặn ở chỗ này, và…” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard vặn một vòng phần góc tay cầm, và…
“Waaah.” “Oooh.”
Trong nháy mắt, cây búa thay đổi hình dạng thành một vật thể bự tổ chảng với chiều dài hơn hai mét.
Ra là vậy, một vũ khí mà bạn có thể tùy ý thay đổi kích cỡ nhỉ.
Thứ này chả hề nằm ở mức 100kg chút nào.
Ấy vậy mà Sa-san đang vung vẩy thứ đó xung quanh bằng một tay ư…?
“Heeh, thú vị quá nhỉ. Tạo hình cũng rất dễ thương nữa.” (Aya)
“Dễ thương ư?” (Makoto)
Nhỏ lại một lần nữa vung cái búa khổng lồ đó giống như vừa làm lúc trước.
Woah, nguy hiểm lắm đấy!
“N-Nếu chị thích như vậy, thì có thể giữ lấy nó. Ta sẽ tự mình nói với Ane-sama.” (Leonard)
Hoàng Tử Leonard có chút lưỡng lự bởi điều này.
Khiến cho một Anh Hùng phải hoảng sợ bởi cậu, tớ sẽ phải làm sao đây hả?
“Ý cậu thế nào, Sa-san?” (Makoto)
“Ừ, tớ sẽ lấy nó.” (Aya)
Cây búa thu nhỏ lại.
“Lúc ở kích thước nhỏ nhất, nó sẽ trở thành một phụ kiện, và còn trở nên nhẹ hơn nữa. Vậy nên khi không sử dụng nó như một vũ khí, chị nên mang nó theo trên mình như thế.” (Leonard)
“Vâng~.” (Aya)
Hoh, tiện lợi phết nhỉ.
Song số lượng người có thể sử dụng nó quả thực là giới hạn.
Tôi mừng là Sa-san cảm thấy thích nó.
~~~*~~~
“Lucy, cô ổn chứ?” (Makoto)
“Makoto…?” (Lucy)
Sa-san và tôi đường ai nấy đi, và khi đang nghĩ tới việc tập luyện ma pháp, thì tôi bắt gặp Lucy bước đi một cách tập tễnh.
Quần áo của cô ấy dường như còn phong phanh hơn bình thường.
Không phải là cô ấy đang để lộ bờ vai quá nhiều sao?
“Tôi nghe bảo là cô sử dụng quá nhiều ma pháp nên đã bị say ma lực.” (Makoto)
“Ừ… tôi đã chợp mắt chút ít. Thành thử giờ cũng đỡ hơn rồi.” (Lucy)
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đờ đẫn.
Coi bộ cô ấy vẫn đang ngái ngủ.
“Giữ nó điều độ thôi.” (Makoto)
“Nhưng anh lúc nào cũng luyện tập còn gì, Makoto.” (Lucy)
Cô ấy phồng má lên và lầm bầm một tiếng ‘muuh’.
“Tôi sẽ trở về phòng và luyện tập. Muốn tới không, Lucy?” (Makoto)
Dù gì thì tôi cũng có thứ cần nói với Lucy.
“Phòng của Makoto sao! Đ-Được thôi, tôi sẽ đi.” (Lucy)
Làm cái gì mà tỏ vẻ ngạc nhiên dữ vậy?
Nó chỉ là một căn phòng mượn thôi, cô biết chứ?
~~~*~~~
“Lucy, muốn thử học một Kỹ Năng trước khi luyện tập ma pháp không?” (Makoto)
“Eh, tại sao?” (Lucy)
“Vào lúc mà Cấm Kỵ Quái Vật xuất hiện, tất cả các pháp sư đều không thể sử dụng ma pháp được nữa, phải không? Nếu cô học một Kỹ Năng giống như Minh Mẫn, thì tôi nghĩ là nó sẽ hữu dụng trong trận chiến kế tiếp của chúng ta.” (Makoto)
Ý tôi là, chuyện này không hề giới hạn đối với Lucy, mà tất thảy pháp sư của vương quốc lẫn mạo hiểm giả cũng nên thực hiện nó.
Tôi nên thảo luận với Công Chúa Sofia hoặc Hoàng Tử Leonard về chuyện này.
“Makoto…Mình Mẫn là một Kỹ Năng hiếm đấy, anh biết không?” (Lucy)
“Eh?” (Makoto)
Thật sao?
“Có rất nhiều Kỹ Năng an định tâm trí khác nhau, song Kỹ Năng mà anh sở hữu lại là loại cao cấp nhất. Nếu là thứ mà tôi có thể học, thì chỉ có thể là Kỹ Năng Lãnh Tĩnh thôi.” (Lucy)
“Tôi hiểu rồi, vậy là có nhiều loại khác nhau nhỉ. Ngoài ra, tôi cũng sử dụng [Minh Mẫn] xuyên suốt cả ngày, song chả hề có cảm giác như sự tập trung của mình suy giảm chút nào.” (Makoto)
“…Anh xài nó cả ngày sao?” (Lucy)
Cô ấy nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ tâm thần.
“Tôi nghĩ là nó có cùng tác dụng với Kỹ Năng [Tập Trung]… Ra là vậy, có khi nào sử dụng Kỹ Năng trong khi tập luyện sẽ hữu hiệu hơn?” (Lucy)
“Tôi không để ý lắm, nhưng có lẽ đúng là vậy.” (Makoto)
Tuy là tôi chỉ đơn giản sử dụng Kỹ Năng ấy để kìm lại cái sự bất an trong lòng khi chứng kiến lũ bạn đồng học lũ lượt rời đi trong thời gian ở Thủy Thần Điện.
Có lẽ nó sở hữu một hiệu ứng mà tôi không hề biết.
“Ừ, chắc là đúng như anh nói, Makoto. Từ trước đến giờ thì tôi lúc nào cũng chỉ chăm chăm tập luyện ma pháp mà không để ý đến điều gì khác, song hẳn sẽ tốt hơn nếu tôi ưu tiên học thêm Kỹ Năng [Lãnh Tĩnh] và [Tập Trung] trước! Cám ơn nhé, Makoto.” (Lucy)
“Không có gì.” (Makoto)
Với điều này, lần tiếp theo một Cấm Kỵ Quái Vật tấn công, thì tôi có thể cùng Lucy chiến đấu.
Sa-san cũng đã kiếm được một vũ khí.
Ừ, coi bộ có rất nhiều thứ mà chúng tôi có thể thực hiện.
“Vậy thì, hãy tập luyện nào.” (Makoto)
“Vâng!” (Lucy)
~~~*~~~
“…Zzzz.” (Lucy)
“Cô ấy ngủ rồi nhỉ.” (Makoto)
Chúng tôi chỉ mới cần mẫn hết mình trong một lúc thôi, nhưng có khi nào việc luyện tập Kỹ Năng khiến bạn buồn ngủ chăng?
Lucy đã say giấc ngay trên giường của tôi. Tôi trùm chăn và cứ thế để yên cho cô ấy ngủ.
Dù sao thì tôi cũng sẽ cảm thấy rất tệ nếu đánh thức cô ấy dậy.
Lucy trông có vẻ ngủ rất ngon.
Cảm tưởng như tôi sẽ nảy sinh một ý nghĩ gì đó kì lạ nếu cứ ngắm nhìn khuôn mặt say giấc của cô ấy, thành thử tôi đã trở lại với việc luyện tập.
“Tinh Linh-san, Tinh Linh-san.” (Makoto)
Tôi tắt bỏ Minh Mẫn và sử dụng Tinh Linh Ma Pháp.
—Fufu!
Tôi lại một lần nữa nghe thấy giọng nói ấy.
Là nó ư?
Đây là giọng nói của Tinh linh sao?
Bộ Tinh Linh Ma Pháp của tôi đã tiến hóa à?
Ừm…chả thể nào biết được…
Vì đang ở trong một căn phòng, nên tôi không thể thi triển đại ma pháp.
…Buồn ngủ quá.
Vào một lúc nào đấy, tôi cũng đã thiếp đi trên giường.
Chỗ này tác giả ghi là thượng vị = thuộc tốp cao cấp nhất chứ không ghi rõ là siêu cấp, thần cấp, hay vương cấp nên chỉ biết vậy thôi Lãnh Tĩnh = Điềm Tĩnh, Bình Tĩnh Chỗ này chắc lão tác một là cố tình để v cho bí mật, hai là tránh bản quyền