Khi có lại ý thức, đập vào mắt tôi đầu tiên là màu tĩnh của trần nhà. Đồ đạc trong phòng chỉ có 2 cụm từ để miêu tả: cao cấp và xa hoa.
Tôi đang ở đâu đây?
Những họa tiết kỳ lạ này. Rõ ràng đây không phải phòng của tôi. Hương hoa thoang thoảng trong không trung nhẹ nhàng và dễ chịu.
Tôi nheo mắt vì ánh sáng chói rọi vào. Bây giờ là buổi sáng hay chiều?
Khi lăn người trên giường, tôi để ý thấy có một cánh cửa sổ bên cạnh. Rèm cửa được kéo xuống một nửa. Qua khe cửa sổ, làn gió mát khoan khoái vuốt ve trên má.
Tôi dụi mắt. Và rồi hóa đá tại chỗ.
Bàn tay thanh mảnh và trắng trẻo này của ai đây?
"Aaaa?!"
Chuyện này là sao?!
Cánh tay ngắn ngủn, tròn trịa này. Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra đây là tay của một đứa trẻ. Mặc dù không nhỏ như trẻ sơ sinh, nhưng vẫn quá là nhỏ. Chỉ bằng 1/3 kích thước ban đầu của tôi. Có lẽ nó thuộc về một đứa trẻ mười tuổi. Một thằng nhóc tiểu học. Chưa kể nước da trắng nhạt.
Đây là đặc điểm của người phương Tây.
Tôi nhảy dựng lên. Trống ngực thình thịch. Hơi thở trở nên gấp gáp.
"Cái quái gì thế này?"
Không suy nghĩ, tôi nắm lấy cổ họng bằng cả hai tay. Thanh âm cao vút thoát ra khỏi môi tôi là giọng the thé của một đứa trẻ .
Cổ họng tôi thanh mảnh hơn. Kinh hãi, tôi dò xét xung quanh.
Nó quá là rộng đi.
Căn phòng rộng gấp bốn lần phòng của tôi. Sát tường là hai tủ sách đầy ắp. Có một bàn đọc sách sáng bóng và lịch sự; chân bàn chạm khắc tinh xảo. Còn có một chiếc khăn choàng da, kích thước rõ ràng là của trẻ em. Một tủ quần áo lớn, không, khổng lồ! Cạnh tường là một bức tranh phong cảnh lồng khung cao cấp.
Trên bàn đặt một bình hoa nhỏ nhắn. Tất cả có vẻ đắt tiền. Cảm tưởng như tôi đang ở trong một căn hộ Châu Âu sang trọng.
Đây không phải là phòng của tôi.
Nơi này là đâu? Có vẻ như tôi đã nằm trên giường một lúc rồi.
Bộ đồ ngủ tôi đang mặc mang lại cảm giác nhẹ nhàng và êm ái. Đây có phải lụa thật không? Thật đấy à?! Tôi không muốn gặp rắc rối nếu vô ý làm rách nó. Lỡ như quần áo bị bẩn thì sao đây? Tôi phải làm gì nếu không đủ tiền đền?
Cố gắng trèo xuống khỏi giường, tôi chú ý không làm hỏng bộ đồ ngủ đắt tiền.
Có sẵn dép. Là loại dành cho trẻ nhỏ. Và chúng vừa chân tôi.
Tôi có một linh cảm khủng khiếp. Có một chiếc gương dài trên tường cạnh tủ quần áo. Nuốt nước bọt, tôi bật dậy và hướng về phía gương. Một mảnh vải che trước gương. Tôi ngay đứng trước nó.
Trong khi giữ cho trái tim mình khỏi rớt ra ngoài, tôi giật mảnh vải che xuống.
Một cậu bé đứng trước mặt tôi.
Cậu ta có mái tóc bạc hơi gợn sóng. Đôi mắt màu xanh như băng, làn da trắng nhạt lốm đốm tàn nhang. Má cậu ta tròn xoe và chân tay thì thanh mảnh. Hàng mi bạc khá dài so với con trai.
Hàng lông mày và khóe mắt như tỏa ra khí chất lạnh lẽo, cao ngạo.
Không phải người Nhật Bản mà là một đứa trẻ ngoại quốc. Biểu cảm của cậu trở nên tái nhợt.
"Đây... là ai?"
Đây không phải là tôi. Tại sao tôi trở thành một thằng nhóc? Và còn là người ngoại quốc.
Có tiếng gõ cửa khiến tôi nhảy dựng lên.
"Cậu chủ đã dậy chưa?"
"V-vâng?"
Sau câu trả lời của tôi, cánh cửa bật mở và một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục hầu gái bước vào phòng.
"Chúa ơi. Cậu sẽ bị cảm lạnh mất. Xin hãy nhanh chóng thay quần áo nếu không cậu sẽ bị trễ học đấy."
"Hả?!"
Tôi là sinh viên đại học rồi đấy. Tôi đâu còn phải mài đít trên ghế nhà trường nữa sao? Ý tôi là tôi cần đi kiếm việc làm.
"Trễ học?"
"Ôi trời, cậu vẫn còn ngái ngủ sao? Cậu ổn chứ?"
"T-tôi ổn!"
"Vậy sao? Cậu có muốn tôi giúp thay quần áo không?
"K-không! Tôi ổn! Tôi có thể tự mình làm được!"
Treo trên tường là áo khoác, quần dài, áo cộc tay, áo cánh và nơ, tất cả được treo trên móc treo. Tất cả là đồ trẻ em. Tôi có thể thay bộ đồ đó phải không?
"Vậy sao? Vậy tôi sẽ đi thông báo cho Ông chủ là cậu đã dậy, Cậu chủ Lian" Cô hầu mỉm cười cúi đầu rời khỏi phòng.
"?!"
"Cậu chủ Lian?! Cô ấy nói Lian ???"
Cái tên nghe quen quen. Đúng rồi. chính nó.
Con trai thứ hai của lãnh chúa giàu nhất nhất làng .
Lian Owen.
Hả?!
Tôi là Lian?!
Tại sao lại là Lian?
Tên tôi là Osaka Nao! Không phải là Lian! Đây thực sự là Ngôi làng Khởi Đầu! Đùa tôi à?
"Này nữ thần ? Đợi đã! Tôi không được thông báo việc gì như thế này!" Tôi hét lên trời.
"Điều này là bất khả thi! Tôi không làm được! Gửi tôi trở lại thế giới của tôi! Tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ giúp đỡ nếu trong khả năng của mình, nhưng điều này thật vô lý! Nhiệm vụ này quá khó. Làm cho nó dễ dàng hơn đi!"
Im ắng. Chỉ có tiếng chim kêu chiêm chiếp ngoài cửa sổ.
Dù tôi có đợi bao lâu, cũng không có một lời phản hồi. Tệ thật.
" Làm sao t... b-bình tĩnh nào. Đúng rồi, quần áo. Mình cần thay quần áo đã"
Bộ đồ ngủ này làm tôi lo lắng. Tôi thích những bộ đồ giá rẻ, may bằng cotton hơn. Ngay cả khi bị sờn hoặc lấm bẩn vẫn có thể thay thế dễ dàng. Tôi sợ mặc đồ lụa. Cảm tưởng như mọi người sẽ tức giận nếu tôi vô ý làm bẩn.
Với đôi bàn tay run rẩy, tôi lấy xuống một bộ đồ từ móc treo.
Lian là ai? Cậu ta làm nghề gì?
Cậu ta là con trai thứ hai của lãnh chúa giàu nhất làng.
À.
Chính là nó!
Cậu ta là đầu lĩnh của ba kẻ chuyên bắt nạt Anh hùng. Cậu ta kiếm chuyện với Anh hùng, một cậu bé không người thân thích sống trong trại trẻ mồ côi.
Ngay từ khi còn rất nhỏ, phẩm chất của Anh hùng đã bộc lộ rõ. Trí thông minh và sức mạnh thể chất của của cậu ta luôn đứng hàng đầu trong đám trẻ. Điều này làm Lian khó chịu, cậu luôn tìm cách gây khó dễ cho Anh hùng. Cậu ta ghen tị mà.
Về cơ bản, cậu ta là nhân tố quan trọng để phát triển cốt truyện, bằng cách để Anh hùng đối mặt với cậu ta, giúp Anh hùng phát triển. Vai trò của nhân vật này là cần thiết để tăng thêm tính kịch tính cho câu chuyện.
Mặc dù Lian là chướng ngại vật đầu tiên mà Người anh hùng gặp phải, cậu ta cũng chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn. Khi Anh hùng rời làng thì cậu ta không xuất hiện nữa.
Nhân tiện, tôi không thể nhớ tên anh chàng này vì đã quá lâu. Lian không được công nhận là một đối thủ chính thức của Anh hùng. Vị trí của cậu ta khá thấp.
Đó là những gì tôi có thể nhớ được. Nhưng tại sao?
Tại sao tôi lại ở trong vai trò này?
Tôi phải vào vai Lian? Nghiêm túc đấy à?
Tôi có làm được không đây?
Không phải khoe khoang gì nhưng tôi diễn xuất dở tệ. Nhớ lại khi hỗ trợ bạn mình trong câu lạc bộ điện ảnh, tôi đã bị đuổi thẳng cổ ra ngoài! Họ nói rằng tài năng của tôi là con số âm. Nghe mà đắng lòng! Ý tôi là, nữ thần cô vẫn muốn tôi làm việc này à?
Tôi chắc chắn là mình không xứng đáng đâu? Nhiệm vụ này tôi không làm được. Tuyệt đối không.
"Ưm..."
Bộ quần áo trẻ em này vừa như in. Tôi tuyệt vọng quá. Làm sao để thắt nơ? Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây. Liệu thắt nút bướm có được không.
Những đôi giày được sắp xếp gọn gàng và đặt trên khay. Mỗi đôi đều được đánh bóng một cách hoàn hảo, tỏa ánh sáng lấp lánh. Tất cả đều được làm bằng da. Wow, cao cấp ghê.
Những đôi giày này có giá bao nhiêu? Tôi sợ hãi khi xỏ chân vào. Tôi sẽ phải cẩn thận để không làm bẩn chúng.
"A!"
Tôi nhớ ra một chuyện. Mặt tôi tái đi.
Đây là Ngôi Làng Khởi Đầu. Ngôi Làng Khởi Đầu.
Không ổn rồi.
Cả người tôi run rẩy.
Điều này thật tồi tệ. Quá sức sự tệ.
Ngôi làng này không an toàn. Tôi không thể ở lại đây. Nó quá nguy hiểm.
Mặc dù tôi muốn bỏ chạy ngay bây giờ nhưng tôi không thể.
Điều này là bất khả thi.
Đây là Ngôi Làng Khởi Đầu.
Một khi Anh hùng tròn mười tám tuổi, một trong số ba đại quốc gia triệu hồi Quỷ Vương. Bị ảnh hưởng từ mị thuật của Quỷ Vương, ma thú từ khắp nơi sẽ tràn vào làng.
Và nơi này sẽ bị phá hủy.
Lian cũng thiệt mạng trong sự kiện thảm khốc đó. Bởi vì điều này, vai trò của Lian trong câu chuyện bị trói buộc với Ngôi Làng Khởi Đầu.
Sự kiện này sẽ được nhắc đến với cái tên Thảm họa của Làng Leis qua lời kể của những người hát rong .
Đúng rồi. Vì Lian chỉ là một nhân vật làm nền nên kết cục này là dễ hiểu.
Tôi cảm thấy choáng váng.
Trong trò chơi, đoạn hội thoại duy nhất của cậu ta là " bọn quái vật đang tấn công". Nếu bạn cố gắng nói chuyện với cậu ta một lần nữa, bạn sẽ chỉ nhậm được một dòng "..." nghĩa là cậu ta đã chết.
Cái chết của cậu ta rất dễ để xảy ra.
Tôi từ chối.
Tôi không đùa đâu.
Chết ấy hả?
Tôi không muốn chết. Tôi không muốn bị đau.
Tôi không thể hiểu được lý do tôi bị ném vào thế giới này. Nó có thể gây bất lợi cho Nữ thần nhưng tôi phải làm những gì mình có thể để sống sót.
Đây là Ngôi Làng Khởi Đầu. Tôi là Lian.
Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu vai trò của mình và nhiệm vụ mà nữ thần trao cho tôi. Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn hiểu.
Công việc của tôi là hướng dẫn nhân vật chính, người sẽ sớm trở thành Anh hùng trong thời gian ở Ngôi Làng Khởi Đầu, giúp cậu ta trưởng thành. Mục tiêu của Lian là nuôi dưỡng Anh hùng trong suốt thời thơ ấu của cậu.
Đây là cơ sở để Anh hùng bắt đầu cuộc hành trình một cách dễ dàng.
Tôi nói đúng chứ, Nữ thần?
Tôi muốn cô trở lại đây và giải thích mọi thứ cho tôi. Tôi cầu xin đấy. Tôi biết những gì mình phải làm, nhưng bằng cách nào?
Dù thế nào thì tôi phải sống sót qua đêm thảm khốc đó. Tôi không muốn bị giết bởi ma thú. Quá đáng sợ.
Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chết trong thế giới này?
Ồ!
Có lẽ tôi sẽ được trở lại thế giới của riêng mình? Làm ơn?
Bởi vì nếu tôi không trở về được thì sẽ ra sao đây?
Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà nữ thần khá mơ hồ khi nói về chủ đề này.... Làm tôi thực sự lo lắng
Còn bây giờ hãy động não một chút nào
Đầu tiên tôi từ chối bị giết bởi bọn ma thú.
Tôi cũng không muốn nhìn thấy dân làng bị giết trước mặt mình. Ngay cả trong trò chơi, sự kiện này quá mức là kinh khủng. Xác thịt và máu me vung vãi khắp làng. Tôi không muốn trải nghiệm một cảnh gore nặng nề như vậy.
Những gì tôi biết là tương lai phải được thay đổi.
Tôi nhận thức được ảnh hưởng của việc này như thế nào. Tôi không muốn chết.
Đúng vậy. Hiện tại, tôi sẽ làm những gì mình có thể từng chút một. Không có cách nào để tôi có thể hoàn thành mọi thứ ngay lập tức, vì hiện tại tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
Vẫn còn nhiều thời gian mà. Đúng vậy, nhân vật chính! Anh hùng trong tương lai sẽ làm gì?
Anh hùng không thể phát triển tốt trừ khi được nuôi dạy đúng cách. Nếu không sẽ không có ai có thể đánh bại Quỷ Vương.
Ngoài ra, sau khi Anh hùng tương lai được huấn luyện nghiêm ngặt, cậu ta sẽ trở nên mạnh mẽ và nghiền nát đám ma thú tấn công làng. Và cậu ta sẽ giải cứu mọi người.
Một kết thúc hoàn hảo.
Được rồi. Tôi quyết định rồi. Hay đúng hơn là tôi phải làm điều này. Không còn lựa chọn nào khác.
Tôi sẽ.
Trước khi nhân vật chính tròn mười tám tuổi, tôi sẽ nuôi dưỡng và trui rèn tài năng của cậu ta.