Từ nơi xa thẳm có một bài ca buồn vọng đến
Trần tường và trần nhà, những viên tinh thể vẫn phát ra một thứ ánh sáng màu xanh làm tựa như một dải ngân hà. Dưới chân chúng tôi là dòng nước đen chảy ra từ tảng tinh thể đã vượt xa thể tích của thứ chứa dựng nó. Tiếng sóng, mùi của thủy triều, những cơn gió ấm và nỗi nhớ thương nhớ quê nhà đang cuộn trào trong tầm trí của tôi lúc này, cái ảo ảnh này khiến tôi có cảm giác mình như đang ở giữa biển với một bầu trời đầy sao chứ không phải là một mê cung dưới lòng đất. Tôi có cảm giác hình như đây chính là vùng biến cố hương của dân tộc Visitor.
Tôi liền lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ kỳ quái đó.
Lúc này tâm trí tôi cần phải vững vàng.
Tôi còn chưa bao giờ đi tàu biển cả, thậm chí cả kiếp trước đi chăng nữa, kể cả ngồi thuyền thì nó cũng chưa được nắm tiếng đồng hồ nữa là.
Thế thì làm gì có cài gì được gọi là vùng biến cố hương cơ chứ!
(Tran: khá là liên quan, cái này có thể giải thích một cách khoa học được….mới đây chúng ta chứng minh được rằng “Mã DNA của chúng ta có ẩn chứa kí ức của tổ tiên”.)
“Thiếu gia Klaus! Tiểu thư Ann! Tôi cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm, chúng ta phải thoát khỏi đây ngay…………”
Quay đầu nhìn lại, tôi thấy anh em Hafan đang vật lộn và đau khổ trên dòng nước biển đen.
Gì!? Dòng nước thực sự là một vấn đề nghiêm trọng sao?!
“Buồn quá, buồn qua, em cảm thấy buồn quá………………….aaaaah, anh , tiểu thư Erica………..giúp em với...đầu của em……….”
“Khụ……...Ann, hãy giữ vững tâm trí….! Tập trung tuần hoàn ma lực, hãy cố duy trì Magic Resistance!”
Ann lúc này lẩm bẩm run rẩy với khuôn mặt tái nhợt.
Klaus ôm chầm lấy cô bé và sử dụng cả Protective Circle. để bảo vệ cô.
Cậu ta đẩy một lọ thuốc hồi phục ma thuật đưa vào miệng Ann và ép cô bé uống nó.
Bản thân Klaus cũng mở một lọ khác và ống cạn nó, sau đó thì cậu tập trung đọc chú để gia cố phép phòng ngự.
“Cả hai người ổn chứ?”
“Erica cậu không bị ảnh hưởng à?”
“À, ờ…………….bỏ qua nó đi, có chuyện gì xảy ra vậy……..”
“À………..tôi hiểu rồi, người Aurelia miễn dịch với loại phép thuật này.”
Chà, chắc chắn là người Aurelia phần nào đó có thể miễn dịch với loại phép thuật
Bên cạnh đó, thì ngay cả cha tôi cũng nói rằng sự thiếu nhạy cảm với phép thuật của tôi cũng cao hơn so với một người Aurelia bình thường.
Nó có thể phát huy tác dụng lúc này, không phải là quá tốt sao?
“Tôi vừa phải chịu một đòn can thiệp tinh thần rất mạnh. Nó khiến cho nỗi nhớ và sự cô đơn dâng trào và mất kiểm soát, cuối nó sẽ thâu tóm linh hồn bằng những điều ấy.”
“Tôi cứ nghĩ rằng trái tim tôi đã bị cướp đoạt và tôi đã đánh mất bản thân mình rồi cơ…………..”
“Nó quả là rất nguy hiểm!.”
“Cậu thực sự không hề hấn gì………...thật khó có thể tin rằng sẽ có ngày tôi phải tỏ ra ghen tỵ với một người Aurelia đấy”
Theo cách nào đó thì tôi có cảm nó chẳng giống lời khen một chút nào.
Để chắc chắn tôi cũng rút vào Protective Circle của Klaus.
Nhìn về phái tảng tinh thể thì tôi nhận thấy nó đang dần thay đổi.
Nó đang ngày càng nhỏ và nhỏ hơn cứ như đang bị xói mòn bởi dòng thời gian.
Nhưng xác quái vật lúc vừa rồi rơi khắp thánh đường dường như bị tác động bởi dòng nước đen ngòm kia.
Từ thịt, nội tạng đến da, vảy, xương của chúng đang dần tan chảy.
“Hử? Thiêu gia Klaus, nếu chúng ta cứ ở trong dòng nước đen này thì không phải chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Đừng hoảng sợ. Có vẻ như phép thuật ăn mòn này không thể tác động đến sinh vật có trí khôn.”
“Tuy nhiên nó sẽ vẫn nguy hiểm nếu như tâm trí của chúng ta bị phá hủy bởi cái thứ phép thuật can thiệp tinh thần vừa nãy.”
Hai anh em Hafan đang cùng nhau giải thích cho tôi tình hình từ những thông tin họ có từ việc dùng Glam Sight.
Chà, tôi thực sự ghen tị với cái tài năng đó của người Hafan
Bây giờ tôi đã thực sự hiểu tình hình khi ấy.
Theo nguyên tác, thì Ann sẽ là người duy nhất ở tầng tám lúc nó bị sập.
Và hiển nhiên cô bé không hề có đũa Feather Falling hoặc Protective Circle của Klaus bảo vệ.
Cho dù cô bé có dùng hết một nửa sức mạnh ma thuật của mình vào phép phòng thu đi chăng nữa thì khi rơi xuống thánh đường này cô bé sẽ vẫn bị thương phần nào đó.
Và thứ đang chờ đợi cô bé là phép thuật can thiệp tinh thần cộng thêm dòng nước đen có thể ăn mòn mọi thứ.
Nếu đúng như vậy thì dòng nước đen này là……………
Như để khẳng định câu trả lời của tôi, dòng nước đen bắt đầu di chuyển.
Chẳng mấy chốc dòng nước đó tụ lại gần tảng tinh thể khi nãy, tảng tinh thể lúc nảy chỉ còn nhỏ bằng đầu ngón tay út.
Dòng nước đen cuộn trào lên thành hình lốc xoáy và ngưng tụ lại.
“Eeeh……..? Chà, đây hình như là một ác linh…….!?”
“Ác linh? Ở một nơi thờ thánh thần sao? Có ác linh ở dạng chất lỏng sao? Anh, tiêu thư Erica ?”
“Anh cũng chưa từng nghe về nó. Nhưng đúng là cấu tạo của chất lỏng này có phần giống cấu trúc ma pháp của một bóng ma……..”
Ặc, tôi lại lỡ lời rồi.
Mà nói là bóng ma thì tôi thấy không đúng cho lắm.
Cậu ta nên nói đó linh hồn của một nhà giả kim đã bị giết bởi đồng bào của mình vì người đó đã tạo ra ‘Hòn đá của Nhà hiền triết’.
Nếu như vậy thì đây đâu phải ma, đúng không nào?
Khối nước đen liên tục nở và co lại, dần dần nó tạo tập ra một hình dạng nhất định.
Phần thân thể từng là chất lỏng giờ đã hóa thành lớp vảy cứng rắn bao bọc khăp cơ thể..
Nó có hai cái sừng cong giống tựa như sứng của cừu hoặc dê.
Bốn chân như bốn khúc gỗ lớn gắn đầy móng.
Người nó to như một quả núi, được bao phủ bởi một cái mai nhô lên.
Nó tương tự như một con rồng.
Và cũng tương tự như một con rùa.
Một con quái vật chưa bao giờ được nghe thấy và nhìn thấy từ trước đến này.
Tôi muốn nói…...nói một điều cho dù chẳng ai muốn nghe, muốn hiểu…………….
Trong một cái game mà tôi chơi từ kiếp trước, trong trò bạn phải bắt càng nhiều quái vật càng tốt và nuôi chúng lơn lên. Nếu đem hai con Lapras và Sandslash kết hợp với nhau cộng thêm chút màu đen thì nó sẽ khá giống con quái vật trước mắt tôi lúc này (1)
…………………….GRRRAAAAAHHHH!!!
Tiếng gầm của quái vật vang vọng trong thánh đường.
Âm thanh đó lớn đến mức như thể đã xuyên thủng màng nhĩ của chúng tôi, nó cũng làm chùn bước chạy của chúng tôi.
"Cái quái gì vậy!? Cậu vừa nói nó là một ác linh, nhưng tôi lại không thể nhận diện nó còn sống hay đã chết, là một con rồng hay là một loại quái vật nào đó.”
“Thì đó đúng là một ác linh mà……...đó là nhà giả kim huyền thoại Zaratan, người đã tạo ra Hòn đá của Nhà hiền triết, người đã đưa bộ tộc Visitor đến lục địa này và tìm ra các mạch vàng.”
“Tại sao mà một người vĩ đại như vậy trở thành một ác linh cơ chứ?”
“Ông ấy quả là một người như thế…………….nhưng, vì ông đã bị tổ tiên của tôi phản bội, và mối thù đó………………….”
Sự hận thù?
Tôi hiểu sự hận thù hoàn toàn có thể biến con người thành một ác linh. Nhưng sự hận thù lại có thể biến con người ta thành một con quái vật như thế này sao?
Tôi cảm thấy con quái vật đen kìa đang nhìn tôi, nhếch mép và cười.
Không, đó không chỉ là trí tưởng tượng của tôi.
Tiếng gầm gừ của quái vật dần thay đổi thành thứ gì đó giống với giọng nói của con người.
“Đây là ta………...đây là, ta, một con người? Một nhà giả kim? Gừgừgừgừ…………...tất cả đã sai………..Ngươi………………”
Con quái vật khổng lồ đang run lên.
Nó ta lại cười à?
…….Không lần này là khác,
Nó đang tức giận, Cơ thể đó đang run lên vì sự tức giận đang dâng trào.
“Đừng nó là ngươi đã quên, Aurelia à! Ta vẫn luôn ghi nhớ………………..không hề quên bất cứ điều gì cho dù ta bị đóng băng hàng trăm năm……………..! Mùi của ngươi và nỗi đau ngươi đã cho ta !!”
“Nỗi đau……? Như vậy, ông quả nhiên là…………”
“Ôi, thật là hoài niệm………...Khuôn mặt đó, mái tóc vàng và đôi mắt xanh ấy………….Tuy nhiên, ngươi………...về ta…………….chỉ sau vài trăm năm mà ngươi đã quên sao! Là ta!....................ta là đây, kẻ mà đã bị ngươi giết hại!!”
Cả người tôi đột nhiên đau đớn bị như bị một vật thể đập vào người, ngay tập tức mắt của tôi trở nên mờ tịt. Không khí trong phổi bị ép hết ra ngoài, não tôi lâm vào tình trạng hỗn loạn vì oxi, như lúc bị người ta chơi ác đột ngột kéo vào hồ bơi. Sau một lúc tôi mới nhận ra tôi đang bị đè bẹp xuông sàn bởi chân của con quái vât kia.
“Ha, ha, ha, ha, ha! Đó chỉ là một cái búng nhẹ…………….con người quả là một sinh vật yếu ớt nhỉ! Có vẻ như thực tế này đó không thay đổi cho dù đã qua hàng trăm năm.”
“Guh……tsu……kah, haah……”
“Hừhừhừhừhừ, đừng lo lắng, Hoàng kim Cuồng nộ. Người sẽ không chết chỉ vì đòn này đâu…………..ta sẽ không giết người, ta sẽ không để người chết một cách dễ dàng…………! Ta sẽ cho ngươi nếm trải tất cả, rồi sau đó mới đến cái chết…………Nỗi đau của ta, sự hối tiếc của ta, sự cô đơn của ta, của ta, của ta…………………..Tôi đã tin vào các ngươi! Ta nghĩ người thực sự là bạn của ta! Nhưng…………..nhưng, người đã phản bội ta!”
Từ trong cái hốc mắt rỗng đang nhìn vào tôi lúc này, có những giọt nước đen nối tiếp nhau trào ra rơi xuống.
Ồ, chẳng còn gì để nghi ngờ nữa.
Cho dù nó hơi khác với những truyền thuyết được kể lại và cả những thứ trong mạch game, nhưng chắc chắn “con người” này đã bị tổ tiên của Aurelia phản bội.
“Hãy nhớ lấy……………...hãy khắc ghi nó vào linh hồn của ngươi cho đến khi ngọn lửa sinh mệnh của ngươi vụt tắt………...hỡi Ác quỷ Hoàng kim Cuồng nộ! Zaratan không phải là tên của ta. Như cái tên loài người, ta là loài Zaratan. Ta là Zaratan duy nhất còn sót lại. Một Zaratan không tên. Ta đã vĩnh viễn mất đi cơ hội để có một cái tên……….tất cả là vì ngươi, lũ Aurelia phản trắc!!” (2)
Đó là một cuộc độc thoại đầy giận dữ, và cũng đầy sự đau khổ giằng xé.
Cho dù đang bị đè bên dưới tôi vẫn khẽ gật đầu.
Cảm xúc ác cảm của “con người” ấy đã nhẹ nhàng đi vào tâm trí tôi bằng cách nào đó, nó khác hoàn toàn với cái nỗi nhớ và nỗi buồn của phép thuật can thiệp tinh thần vừa rồi.
Khoảnh khắc trái tim tôi rung lên, thì một vụ nổ nhỏ hiện ra trước mặt tôi.
Vì bị sóng xung kích tác động nên Zaratan nhả tôi ra.
Vào lúc đó, một cái gì đó quấn quanh người tôi và kéo mạnh tôi đi.
“Ta không hiểu gì cả………..ta cũng không biết gì cả. Nhưng quái vật, đừng có phớt lờ chúng ta và nói chuyện như đúng rồi như vậy.”
Anh em Hafan lúc này đang đứng trước cửa thánh đường.
Klaus cầm đũa Fire Bolt và quyền trượng chĩa thẳng vào con quái vật, trong khi Ann đang nắm lấy đầu dây bên kia của sợi dây đang ma thuật quấn quanh tôi.
Phải rồi, túi của tôi………….khi tôi bị Zaratan hất ngã và đè lên nó đã bị văng ra chỗ khác.
“Tiểu thư Erica! Chị không bị thương chứ.”
“Khô…...Chị ổn. tiểu thư Ann, thiếu gia Klaus, cảm ơn hai người vì đã cứu tôi,”
“Tôi thì chẳng ổn chút nào!.”
“À,...dạ...vâng! Cậu bị làm sao à, thiếu gia Klaus?”
“Nếu mà cậu tỏ ý muốn chết, thì tôi làm sao có thể ổn cho được. Hãy ghi nhớ điều này, hãy khắc sâu nó còn hơn cả những điều con quái vật kìa vừa nói. Một người đàn ông Hafan sẽ luôn luôn bảo vệ phụ nữ cho dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa! Vậy nên cậu đừng có mà để lộ ra cái vẻ buông xuôi đó!”
Làm gì có đâu. Tôi sao lại có thể có cái biểu hiện đáng lo ngại đó cơ chứ.
………..Không hề có, đúng không?
Mà sao cũng được, tuy tôi rất biết ơn cậu ấy đã cứu tôi, nhưng cách nói chuyện của cậu ta nghe thật khó chịu mà.
“Anh trai…….hay trung thực hơn đí…………!”
“Ann! Đứng nó mấy điều không liên quan như vậy! Hãy tháo sợi dây càng sớm càng tốt!.”
Ann thở dài tháo sợi dây và đưa cho tôi chiếc túng cùng với đống đũa phép.
Việc làm em gái Klaus thực sự hơi có nhiều rắc rối.
Chị mong em sẽ luôn sống một cách vững vàng.
Ann cầm một tập bùa chú và quyền trượng của mình và đứng ngay sau Klaus.
Tôi cũng sốc lại tinh thần, đứng dậy nắm chặt cây đũa phép Ann vừa đưa.
Zaratan lúc này đã lấy lại được thăng bằng và dần dần tiến về phía chúng tôi.
Cái mùi cháy khét vẫn phảng phất trong không khí, nhưng cơ thể của con quái vật không hết có chút vế tích nào của ngọn lửa.
Có phải là do lớp vỏ quá dày hay đấy là do khả năng hồi phục cao tốc?
“Thật hoài niệm………..ta vẫn còn nhớ tất cả……………….Ta nhớ nó. Thứ phép thuật của bọn giả kim xảo quyệt. Ta đã khá ngạc nhiên bởi cái mánh khóe lâu đời này, nhưng sẽ chẳng có lần thứ hai nữa đâu!.”
“Ta hiểu. Vậy thì nhà ngươi sẽ tiếp tục có thêm các ngạc nhiên từ những kĩ năng tinh tế của người Hafan đó. Nhưng đáng tiếc là ngươi sẽ không thể sống sót để nhìn thấy nó lần thứ hai.”
“Ha……....! Một thằng nhóc kiêu căng! Ngươi dường như không phải là một Aurelia. Mùi khác nhau. Có vẻ như ngươi đã bị dụ dỗ bởi chút tiền, hay là người bị quyến rũ bởi nhan sắc đàn bà……………….Ta cũng chẳng quan tâm, nhưng rồi cuối cùng thì ngươi cũng sẽ bị lũ Aurelia phản bội giống như ta mà thôi. Hãy cút khỏi đây. Ta không có thù oán và cũng chẳng có hứng thú gì với người cả.”
“Ngươi muốn ta tháo chạy sao? Quên nó đi đồ quái vật. Nếu ta không đưa con nhỏ lòe loẹt này và cô em gái của ta trở về thì ta sẽ phải hứng chịu những trận thuyết giáo của cha ta, người mà còn đáng sợ hơn người gấp hàng trăm lần.”
Klaus che cho chung tôi với một dáng đứng hiên ngang, cậu ta cố tỏ ra cứng rắn trước con quái vật khổng lồ.
Mặc dù sâu thẳm bên trong cậu là một nỗi sợ hãi khủng khiếp.
Điểm mạnh của cậu ta chính là tinh thần trách nhiệm, cho dù là lúc nhỏ hay là lúc lớn.
(Nhưng…………….)
Tôi liếc nhìn qua cây đũa phép được Ann đưa cho tôi.
Đầu đũa là đá muối, thân của nó làm từ gỗ anh đào.
Tay cầm đựợc bọc da lợn rừng.
Lõi đũa……...là mỡ lợn đã qua tinh chế.
Đây hẳn là đũa Grease.
Có vẻ như là Klaus có ý định gì đó, nhưng………………….cậy ta muốn tôi làm gì với cây đũa phép này cơ chứ?
Con quái vật và Klaus vẫn đang nhìn nhau, bầu không khí ngày càng căng thẳng.
Cái bầu không khí căng thẳng này làm cho tôi thực sự trở nên vô cùng bối rối và không biết phải làm gì.
---------------------------------------------------------
(1) Game đó là Pokemon, để cho dễ hình dung bạn lên gg tìm với cụm "Pokemon Fusion" vào trang đó bạn chọn hai con Lapras và Sandslash.
(2) Zaratan là một con rùa vĩ đại được tìm thấy trong văn học và truyền thuyết dân gian. Zaratan có tuổi thọ cũng như kích cỡ lớn đến không tưởng. Mai của nó thường bị nhầm với các hòn đảo. Zaratan cũng xuất hiện trong El Libro de Los Seres Imaginario/Book of Imaginary Beings của Jorge Luis Borges.