Shingan no Yuusha

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 228

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2383

Tập 01 - Chương 02 : Zombie

….. Sau khi đi bộ khoảng 7 đến 8 giờ nữa, cuối cùng tôi cũng đã thấy một thị trấn.

Màn đêm buông xuống, và xung quanh thì tối đen như mực. Bầu trời đêm hiện liên rất nhiều những vì sao cùng với 2 mặt trăng chói sáng.

…. Đi bộ cả ngày dài như thế mà tôi lại chẳng thấy mệt gì cả. Chứ bình thường chân tôi đã nhũn ra từ lâu rồi.

Tôi chưa bao giờ từng nghĩ thể lực của mình lại trâu bò đến mức vượt xa thường thức như vậy, tuy nhiên sau khi đã đi một khoảng cách dài cùng thời gian của nó, tôi chắc chắn một điều rằng mình khó có thể cảm thấy mệt mọi được.

Tôi thắc mắc có lẽ do chỉ số “Thể lực” của tôi khá cao chăng?

Đối với người thường thì chỉ số dừng ở mức 10, còn của tôi nhân hai lần lên là 20 cơ.

Trong thế giới khác này, nói về mặt thể chất thì tôi tuyệt quá đi.

◆◆◆

Thành phố được bao bọc bởi những hàng rào bằng gỗ cao lớn hơn hẳn tôi. Mấy cái hàng rào này chắc là để ngăn không cho động vật hoang dã hay trộm đột nhập vào chăng? Hoặc cũng có thể ngăn cản bọn quái vật tấn công.

Nói đến nó, nếu có một đàn Pegasus trong thế giới này, thì đâu có lạ gì khi mà có một đàn quái tấn công con người đâu.

Tôi vẫn chưa gặp được cái sự kiện bị tấn công bởi con quái nào cả. Cũng tốt thôi, chắc là do tôi đi bộ trên con đường an toàn mà loài người dùng thường xuyên vận chuyển, đi lại. Với những con đường như này thì tỉ lệ bắt gặp quái chắc là thấp thôi. Có lẽ vậy!

….. Nhân tiện, thị trấn này tên gì ý nhỉ?

Hử?

Thị trấn Rua thuộc Đế quốc Garp thần thánh

 Dân số: 5

Tài nguyên chủ yếu: Gỗ xẻ

Khi tôi đang ngắm cái thị trấn đằng sau hàng rào, một màn hình mờ hiển thị ra những thông tin này trôi nổi những trước tầm nhìn của tôi.

Đây có lẽ là năng lực của <Thần nhãn>. Có thể cho biết bất kì thông tin mà mình muốn, quả là một năng lực tiện lợi. Tôi là tôi thích cái <Thần nhãn> này rồi đó.

Nhưng mà Đế quốc Garp thần thánh là tên của đất nước của thị trấn này sao?

Tôi nghĩ mình đang ở một nơi được coi là lãnh thổi của Đế quốc Garp thần thánh.

Thông tin này cũng tốt, nhưng chẳng phải dân số của cả thị trấn chỉ có 5 mạng là hơi ít đúng không nhỉ? Vào thời Trung Cổ, có vẻ cũng có nhiều làng mạc hoặc thị trấn nhỏ ở Châu Âu mà dân số dưới 100 người. Nhưng dù thế nào thì nghĩ mà xem, 5 người….., 5 người là quá ít cho một thị trấn như này.

Tôi thắc mặc liệu đã có điều gì đó xảy ra cho dân cư ở đây?

Không… có lẽ là phần lớn người dân đã di cư đâu đó, chỉ còn lại một số ít chưa kịp đi thôi, đó là những gì tôi nghĩ, hoặc đã hy vọng là như thế.

Trong khi đang lo lắng không biết phải làm gì tiếp, tôi bước qua cổng và tiến thẳng vào thị trấn.

<Thần nhãn> cũng có khả năng nhìn đêm nữa đó, vì thế cho dù đang nửa đêm không có một ánh lửa nào mà tôi vẫn có thể nhìn rõ một phạm vi khá lớn.

Trong thị trấn có rất nhiều tòa nhà được xây bằng gạch giống mấy kiểu thời Trung Cổ ý. Tôi biết là giờ đã nửa đêm rồi nhưng sao mà yên tĩnh quá trời vậy. Bầu không khí thị trấn sao buồn quá vậy .

Tôi thắc mắc cái nhà nào đang có 5 người sống trong đó giữa cái thị trấn rộng mênh mông này.

[Trời ơi lắm nhà vậy thì biết cái nào có người ở chứ!?]

Cái thói quen lầm bẩm của tôi lại tái phát rồi, tôi vừa nói vừa nhìn vào căn nhà có ánh sáng. Tôi đi dọc trên con đường được lát bằng đá cuội trong thị trấn và tìm được một núi những thanh gỗ xẻ xếp chồng lên nhau.

[Mấy thanh gỗ này… Nhắc đến nó …. Lại nhớ đến bộ manga mà người ta dùng mấy thanh gỗ làm vũ khí đánh vampire nhỉ.]

Tôi lẩm bẩm trong nghi ngắm cái đống gỗ xếp chồng ở đây.

Nhân tiên nói thêm, tôi rất yêu thích manga nên nhìn thấy mấy thanh gỗ này khiến tôi hồi tưởng lại mấy thứ một chút.

Thêm nữa, theo thông tin hiển thị từ <Thần nhãn> thì đặc điểm chính của thị trấn này là gỗ xẻ mà.

Nhìn phía xa ngọn núi sau thị trấn chắc phải có nhiều cái cây bị chặt nhỉ. Nếu vậy trong số 5 cư dân ở đây hẳn là có ít nhất 1 người là thợ đốn gỗ rồi.

Trong trường hợp đó, mong sao họ là người tử tế. Tôi hi vọng họ đủ tốt bụng để cho một người lạ mặt ăn uống và ở nhờ nhà họ một thời gian. Ừm, mà dù sao cũng có nhiều nhà trống trong cái thị trấn hoang tàn này mà, tôi có nên tìm một nhà nào đó để ở tạm không nhỉ. Mà liệu có ổn không khi làm thế mà không có sự cho phép dù nhà nó vẫn đang còn trống nhỉ? Mà thôi kệ đi đã….

◆◆◆

Lại tiếp tục lượn quanh thị trấn, tôi đã đến được quảng trường trung tâm. Ở đó có một cái đài phun nước nhỏ. Gần đài phun nước… có một người đang đứng đó. Nhìn đằng sau thì chắc chắn đó là một người phụ nữ rồi.

[May quá, cuối cùng cũng tìm thấy ai đó.]

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và tiến gần đến người phụ nữ.

[A, ah… xin lỗi cô gì ơi.]

Không muốn kích động người phụ nữ đó, tôi tiến gần gần đến cô ta rồi dùng tông giọng lịch sự nhất có thể. Do tôi mắc chứng sợ giao tiếp nên thế này là tốt lắm rồi.

Người phụ nữ liền quay lại, và….!!!

Tim tôi ngừng đập cmn vài giây.

Mặt của người phụ nữ đó….Đang thối rữa. Có một vài con giòi đang ngọ nguậy trên đó, còn mắt phải cô ta thì lòi ra gần rớt đến nơi rồi. Như kiểu chạm nhẹ vào là đứt ngay ý.

Trên đầu cô ta thủng một lỗ to tướng và… Não nó lòi rõ ra kìa……

Ngoài ra khi đến gần cô, tôi có thể ngửi thấy được một mùi thịt thối rữa nồng nặc toát ra.

Cái người phụ nữ này… giống hệt một con “Zombie”. Mấy cái con “Zombie” trong mấy bộ kinh dị ý, hay còn gọi khác là xác chết biết đi.

Cô ta là ai vậy?

Khi vừa nghĩ tới điều đó, một màn hình mờ lại hiện ra phía trước tôi.

Zombie (cỡ nhỏ)

Level: 1

Điểm yếu: Ánh sáng mặt trời, muối (đặc biệt là loại tinh khiết), các đòn phép hệ thần thánh.

Đó là những gì hiển thị trên tấm màn.

Vậy người phụ nữ này… là một Zombie?

Nếu cái thế giới này có bọn quái vật thì cũng đâu lạ gì khi có cả Zombie đâu, chúng nổi tiếng đến thế mà, việc gì mà phải ngạc nhiên như thế, nhưng…...

[Aaaaaaaa, uuuuuuu, ...ah…] (bọn zombie kêu đó, không phải main đâu)

Người phụ nữ, à không con Zombie này, gầm lên một tiếng mà loài người không thể làm được rồi bắt đầu lao đến chỗ tôi.

Bản năng sống sót của tôi trỗi dậy bảo rằng tôi đang gặp nguy hiểm.

Nếu không nhanh chân, tôi… Chắc chắn sẽ bị giết … Bởi con nữ Zombie này mất. Tim tôi như muốn hét lên.

Tôi ngã trong lúc hoảng loạn, vội vàng vơ lên viên đã to bằng cỡ bàn tay mình. Tuy con Zombie đang tiến tới đây nhưng mà tốc độ nó khá chậm, vì thế tôi ném toàn lực viên đá thẳng vào cái bộ mặt thối rữa của nó. Viên đá bay có sát thương lớn hơn tôi tưởng.

Bang!

Dù tôi không có tài năng bách phát bách trúng gì cả, nhưng do mục tiêu ở gần nên tôi vẫn ném trúng tâm điểm. Viên đá đâm thẳng vào con mắt trái còn lại của con zombie.

Bởi vì nhận phải sát thương, con Zombie ngã nhào ra ngay tại chỗ.

[Ngay bây giờ, “Lệnh chỉ huy: Trốn thoát”!]

Tôi chạy cật lực trong hoảng sợ. Và tôi cũng không có một chút gì nghĩ về việc tiến đến gần rồi kết liễu con Zombie đó. Zombie, là Zombie đấy, đáng sợ quá, đừng có mơ mà tôi dám lại gần bọn chúng.

◆◆◆

Tôi cảm thấy mình chạy cũng được một khoảng khá xa rồi.

Hiện tại tôi đã quay lại cái chỗ xếp mấy thanh gỗ lúc đầu. Trước tiên là phải thở cái đã, vì thế tôi ngồi xuống gần đống gỗ rồi tính toán tình hình xảy ra.

[Éo ai mà nghĩ được …. Bọn Zombie … Là có thật cơ chứ]

Vậy trong thế giới này, Zombie cũng thuộc một dạng quái vật ư?

Mà ngoài ra,... tại sao lại có Zombie lảng vảng quanh thị trấn… điều gì đã xảy ra với mọi người rồi?

Hừm?

Bất chợt một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí tôi. Những hình ảnh trắng đen mờ mờ.

Một bộ phim trắng đen à, như kiểu phim tài liệu hồi xưa ý, đang chạy trong tâm trí tôi.

◆◆◆

Trong một đêm thanh vắng, rất nhiều Zombie trồi lên từ chính ngôi mộ của chúng trong nghĩa trang thị trấn.

Hầu hết cư dân nơi đây đều bị tấn công bởi bon Zombie trong lúc ngủ.

Một số người bị cắn cũng bắt đầu trở thành Zombie và tấn công những người xung quanh họ.

Và chỉ trong một đêm.... Cả thị trấn đã tràn đầy Zombie.

◆◆◆

Chuẩn dạng plot trong mấy bộ phim Zombie kinh điển rồi.

Mà cái gì vừa xảy ra vậy? Chắc có lẽ… Là một trong số năng lực của <Thần nhãn>.

Tôi nhớ mang mang hình như nữ thần Liana cũng đã nói rằng <Thần nhãn> có thể “nhìn” thấy được quá khứ.

Vậy thứ vừa gợi qua trong đầu tôi là những gì mà thị trấn này đã gặp phải trong quá khứ ư?

Thật là một kết cục bi thảm cho cả một thị trấn…

*Rầm!!*

[Ahh?]

Tôi muốn khóc quá.

Cánh cửa của mấy ngôi nhà gần đây mở ra đồng loạt, và… Lũ Zombie tràn ra như vỡ đê ý. Mấy cái nhà mà tôi định vào nghỉ tạm nếu không gặp ai đó. Tí thì chết.

[Cái quái gì đang xảy ra thế.]

… không buồn cười tí nào đâu…

Mặt tôi cứng đờ lại. Nhìn xung quanh với <Thần nhãn>. Tất cả mọi người ở đây đều là Zombie hết. Và tôi đang vào thế bị bao vây tứ phía rồi.

[Sợ quá, mình sợ đến mức sắp đái ra quần rồi…. Hahaaha…]

Cứ thế này tôi sẽ bị tấn công bởi bọn Zombie mất. Và tôi sẽ sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất. Hoặc có khi bị cắn một cái là sẽ biến thành Zombie như bọn chúng.

[... Có cái L nhé!]

Tôi suýt chút nữa thì từ bỏ, nhưng bằng cách nào đó mà tôi có thể đối mặt với thực tế này.

Tôi phải chạy… không, điều đó là bất khả thi lúc này rồi. Bọn chung bao hết đường thoát rồi.

[Nếu vậy… Chỉ còn cách tiêu diệt hết bọn chúng thôi phải không nhỉ? Đại loại vậy… Cơ mà làm cách nào giờ… Mình đến trong tay còn chả có vũ khí nào.]

Có vài hòn đá nằm rải rác trên đường. Nhưng cũng chả đủ để hạ hết một đống Zombie như này.

Mà trong khi ném đá thì tôi chắc chắn cũng sẽ bị cắn vài nhát trước rồi.

Nếu mà … Nếu mà tôi có một vũ khí phù hợp, đủ dài để không phải chạm vào bọn chúng.

Ngay lúc đó, mắt tôi đổ dồn về đống núi gỗ này.