Tôi bước lên những bậc thang xoắn ốc về phía phòng của Hoàng hậu.
Hoàng hậu ăn chỉ có một ổ bánh mì mỗi ngày. Tôi thấy bà ấy thật tội nghiệp vì sự đối xử tệ bạc bà ấy nhận phải. Thế nên, tôi định cho bà ấy thêm hoa quả cho bữa tối nay.
Tôi nhẹ nhàng hé mở cánh cửa, một tay cầm quả táo. Hoàng hậu đang nằm trên giường.
“Guuu, guruuu?”
Tôi gọi bà. Tuy nhiên, bà ấy đang ngủ rất say. Tôi đặt hoa quả lên trên bàn rồi nắm lấy tay bà.
Sớm thôi… Chẳng mấy chốc nữa. Dũng giả của chúng ta lúc nào cũng lạnh nhạt đôi chút, nhưng mình chắc chắn rằng cậu ấy sẽ xúc tiến thành công Lục tinh bí thuật thôi. Tarmine chắc chắn sẽ được giải cứu. Và cuối cùng hoàng hậu cũng có thể được giải thoát khỏi ngọn tháp này…
Đúng lúc đó, đột nhiên…
…A… Cái gì đây?
Tôi nhận thấy trong bàn tay phải của hoàng hậu, bà ấy đang cầm gì đó.
Tò mò băn khoăn, tôi chậm rãi mở từng ngón tay của hoàng hậu ra mà không khiến bà ấy tỉnh giấc nồng. Tôi lấy khỏi tay bà ấy thứ mà bà vừa siết chặt trong tay.
Đó là một con búp bê bé nhỏ. Nó trông giống một linh vật cho các bé gái, được chế tác thủ công. Hẳn rằng nó được làm ra từ khá lâu trước kia rồi. Nó cũ kĩ, mục nát, và phai màu. Mà, kể cả nếu nó không bị bẩn đi nữa thì con búp bê cũ nát này cũng không được làm bởi tay nghề cao siêu gì. Con búp bê làm bằng tay này thiếu đi sự cân bằng trên khuôn mặt, đầu tóc lôi thôi và kỳ quặc. Nó chắc chắn chẳng phải thứ gì chất lượng.
Tuy nhiên, khi tôi quay lưng nó ra rồi lộn ngược lại… thì tôi phải kinh ngạc.
“Từ Tiana. Tặng mẹ.”
Những dòng đó được thêu lên lưng con búp bê với một sợi chỉ đen.
…Lẽ… lẽ nào đây là một con búp bê mình đã làm… lúc còn là người sao…!?
Đúng lúc đấy, con búp bê cũ rích biến mất khỏi tay tôi.
“… Một mụ già kỳ quặc. Làm sao mụ ta lại có thể an lòng ngủ giữa một chốn nhung nhúc quái vật thế này nhỉ. Ta chưa thấy việc này bao giờ.”
“Guru!?”
Âm giọng thô bạo đó khiến sống lưng tôi đông cứng lại! Khi tôi ngoảnh người, thì tôi thấy dáng hình hùng dũng của Thú Vương… Grand Lion đang đứng phía sau tôi với con búp bê mà hắn vừa giật khỏi tay tôi!
“Không phải sợ. Ta không có định hù dọa ngươi. Ta chỉ thấy đôi chút tò mò. Ngày hôm qua, ta nhận ra rằng đôi mắt mụ già này nhìn ngươi với gì đó… khác biệt. Cứ như thể mụ ta không nhìn ngươi với sự thù hận gì vậy. Thực thế thì kia, mụ ta có thể ngủ say giấc thế này dù có một con quái thú như ngươi đang kề bên.”
Hoàng hậu cuối cùng cũng bị đánh thức bởi sự ồn ào. Khi bà ấy nhìn thấy Grand Lion, mặt bà lập tức đanh lại rồi bà đưa tay lên che chắn. Tuy nhiên…
“Á…!”
Bà ấy thốt lên tuyệt vọng khi nhìn vào tay phải của mình. Thứ trông quý giá vô cùng với bà ấy hiện đang ở trong tay Grand Lion.
“Gì đây, mụ già. Cái kho báu bé nhỏ của mụ đây sao? Trước giờ mụ giấu giếm thứ này ở đâu thế? Gầm giường à?”
“Hả, không phải việc của ngươi! Trả nó đây!”
Hoàng hậu, người vẫn luôn thật bình tĩnh và thư thái, đang gào lên hốt hoảng như thể đang sôi máu lên vậy. Dường như Grand Lion cũng cảm thấy được hành vi kỳ lạ này của bà. Hắn liếc nhìn con búp bê còn kĩ càng hơn nữa.
“Con búp bê này có gì quan trọng đến vậy sao?”
Thế rồi, Grand Lion nhìn tới lưng của con búp bê.
“… ‘Tiana’… Con gái của mụ già đúng không nhỉ? Ra vậy, thảo nào. Thế đây là một món quà từ con gái mụ à?”
“Tr.. trả nó lại cho ta…!”
Hoàng hậu lết bước khỏi giường rồi tiến lại gần Grand Lion. Bà ấy cố lấy lại con búp bê, cố chạm lấy cơ thể lực lưỡng đồ sộ đó của Grand Lion.
“Trả nó đây! Trả nó cho ta ngay!”
“Con đàn bà lắm mồm. Đau tai ta quá.”
Gầm lên thịnh nộ, hắn hất hoàng hậu ra xa khỏi người hắn với bàn tay không cầm con búp bê. Hoàng hậu bị thổi văng ra rồi rơi uỵch xuống sàn.
“Guru!”
Tôi tức tốc chạy ra đỡ hoàng hậu. Tôi gắng giúp bà đứng dậy, nhưng hoàng hậu không nhìn tôi lấy một giây. Bà ấy đang trừng trừng lườm Grand Lion với ánh mắt đau khổ.
“Ta cầu xin đấy… Làm ơn mà, xin hãy trả lại nó…”
Grand Lion khạc đờm xuống sàn khi nghe thấy giọng điệu thảm thương của bà.
“Một thứ đồ từ đứa con gái đã chết của mụ lại quan trọng đến vậy sao?”
“Tiana… Tiana chưa chết!”
“Hả? Lảm nhảm cái gì vớ vẩn vậy, con mụ già lắm điều. Ta tưởng mụ biết rõ từ lâu rối mà. Con gái mụ đã chết một cái chết thê thảm dưới tay Artemaeus. Coi này, con nhỏ đó đã chết như thế này.”
Thế rồi, Grand Lion vận chút sức lực, định bóp nát con búp bê. Hoàng hậu run rẩy kinh hãi.
“Dừng lại đi mà… Hãy trả nó lại đi mà…!”
Tuy nhiên, trong giây lát, một tiếng vỡ nát vang vọng trong không trung! Grand Lion xé toạc con búp bê làm hai, xé rách đôi nửa trên nửa dưới ra! Rồi, hắn ném uỵch con búp bê xuống sàn.
“Tiana…!”
(TL note: Thực ra Tiana không có được chết chóng vánh vậy đâu.)
Hoàng hậu run rẩy thốt lên trước cảnh tượng con búp bê tan nát vỡ.
… Tôi phải chứng kiến những hành động tàn độc của Grand Lion mà chỉ thể nghiến răng ken két. Hiển nhiên, tôi cũng muốn cản hắn lại, nhưng tôi chẳng có đủ quyền năng hay sức mạnh để làm vậy. Tuy thế, tôi vẫn khó mà có thể đứng yên quan sát hoàng hậu đau khổ như vậy. Thế nên chí ít thì, tôi cũng ôm chầm lấy bà từ phía sau để an ủi bà ấy.
“Hức…! Tiana… Tiana…!”
Đúng lúc đó…
*tách, lách tách*
Thứ gì đó vừa rơi lên cánh tay tôi sau khi tôi ghì bà ấy vào vai an ủi khích lệ.
… Hả…! Không thể nào…! Hoàng hậu đang…!
Nước mắt lã chã rơi thành dòng từ khóe mắt hoàng hậu, mặc rằng bà ấy chưa bao giờ khóc lấy một lần trước bao sự tra tấn khổ hình trước kia.
“Này, này, này…! Mụ đang… mụ ta đang khóc thật kìa…! Kia mà là mụ già không rơi lấy một giọt nước mắt suốt một năm ròng đấy sao! Con búp bê bẩn thỉu kia quan trọng đến thế với mụ sao?”
Tôi cũng có chút bối rối khó hiểu như Grand Lion. Một con búp bê tôi làm khi còn là người lại quan trọng đến mức nó khiến con tim hoàng hậu phải rúng động sao? Nhưng… nhưng mà, tại sao bà ấy lại đau khổ đến vậy chỉ vì một con búp bê cũ nát được làm thủ công…?
Tôi chăm chú quan sát con búp bê đã bị xé nát vụn dưới chân mình. Tôi nghĩ trong vô thức, ‘hãy cho tôi biết ngọn nguồn nguyên do’, và rồi, tôi đã kích hoạt kĩ năng thẩm định mà không hề nhận ra.
“Một con búp bê dành tặng cho hoàng hậu từ công chúa bé nhỏ Tiana… [Cảnh Báo!] Bạn có chắc chắn muốn được biết chi tiết sự việc?”
… Cảnh… Cảnh báo sao!? Vậy là sao!?
Tôi có thoáng chốc ngần ngại. Tuy nhiên, tôi đã quyết định rằng mình muốn được biết nguyên do tại sao hoàng hậu lại phản ứng như vậy. Thế nên, tôi thốt lên trong đầu rằng mình muốn được ‘biết’.
Đột nhiên, đúng lúc đấy, đầu óc tôi quay cuồng chóng mặt.
__
… Tôi vẫn đang ở trên tầng cao nhất của Tháp Ngu muội, tuy nhiên, khung cảnh quanh tôi thì được sơn màu đen trắng như thể một bộ phim cổ xưa vậy. Căn phòng có cảm giác khác lạ và đồ đạc cũng còn rất thượng hạng…
“Mẹ ơi! Mẹ!”
Một con nhóc năm tuổi trong bộ váy trắng đang nhảy múa tung tăng trong căn phòng. Ở góc phòng, đứng đó là hoàng hậu Carmilla, người cũng đang mặc một bộ váy màu tương tự. Bà ấy đanh mặt lại.
“Tiana! Không được chạy! Thế là thiếu phép tắc!”
Bị mắng, bản thể trẻ con của tôi gằm mặt xuống trông buồn bã.
“Nhưng mà, mẹ ơi… Con chỉ muốn cho mẹ xem thứ này mà thôi ạ…”
“Gì vậy con?”
“Một con búp bê… Tiana làm nó tặng mẹ nà.”
Khi hoàng hậu định nhận lấy con búp bê thì bà ấy nhận ra tay của công chúa Tiana đầy vết bầm tím sứt sát.
“Con tự làm đau mình nhiều quá này. Con là một đứa hậu đậu vụng về lắm, cho nên đừng cố quá làm gì.”
“Thì là, mẹ à, mẹ lúc nào cũng bận bịu công việc, chúng ta chẳng gặp nhau được mấy.”
Thế rồi, công chúa Tiana niềm nở cười thật tươi.
“Vậy nên mẹ ạ, mẹ cứ nghĩ con búp bê này là con đi ạ, và mẹ giữ nó bên mình mẹ nhé!”
Công chúa bé nhỏ Tiana khiến tứ chi con búp bê động đậy rồi khoe cho mẹ của mình.
“Đấy! Giờ chúng ta lúc nào cũng có thể ở bên nhau rồi! Dù mẹ có ở cách xa chăng nữa, Tiana vẫn sẽ luôn ở bên mạnh bất kỳ lúc nào!”
“Ái chà chà. Những ý tưởng mà con gái yêu quý của ta nghĩ ra…”
Nhận lấy con búp bê, hoàng hậu xoa đầu bản thể tí hon của tôi, rồi mỉm cười thân thương.
“Cảm ơn con. Mẹ sẽ trân trọng nó.”
__
… Và rồi, khung cảnh đen trắng tan biến khỏi tầm mắt tôi mà sừng sững đứng đó cơ thể đồ sộ như quả núi phía trước mắt. Đấy là Grand Lion. Mãnh thú nham hiểm nhìn hoàng hậu, người tôi đang ôm lấy trong vòng tay.
“Buồn lắm sao khi ta đập nát cái món đồ riêng tư thuộc về đứa con gái đã chết của mụ? Chậc, ta chẳng thể hiểu nổi cảm xúc con người.”
Grand Lion tiến lại gần hoàng hậu, tóm lấy tóc bà rồi khuôn mặt hắn áp sát gần mặt bà.
“Mà… thế này cũng hoàn hảo! Ta khao khát được chứng kiến vẻ mặt thảm hại của mụ lắm đấy! Tất cả mọi người đã chết rồi! Bọn họ chết thật rồi! Con gái mụ, vua, thuộc hạ của mụ, người dân của mụ! Tất cả những ai quan trọng với mụ đều đã chết sạch rồi! Nghe này, mụ già! Chẳng có tia hi vọng nào cho thế giới này đâu!”
Hắn nhả tay ra, khiến hoàng hậu đột ngột rơi uỵch xuống.
“Cảm chừng như ta đợi biết đã bao lâu cho khoảnh khắc này. Với việc này, Tarmine chính thức hoàn toàn bị thống trị bởi các thú nhân…”
Grand Lion vui vẻ cười nói.
“Ta sẽ cho xử trảm mụ dưới đoạn đầu đài.”
… Hắn… hắn đùa thôi đúng không!?
“Guru… Guru, guu, guu!”
Tôi chẳng thể đứng không được nữa. Tôi đứng chắn trước mặt Grand Lion và cố cản hắn đi xuống đoạn đầu đài. Tuy nhiên, Grand Lion tiến lại gần tôi rồi đặt tay hắn lên vai.
“Được. Làm sao ta lại quên những lời ta đã hứa. Nhà ngươi đã thành công. Đầu tiên, nhà ngươi tận tâm cố gắng mở khóa trái tim con mụ già này. Thứ hai, nhờ vào đó mà chúng ta mới tìm được điểm yếu của mụ. Nhà ngươi đáng khen. Ta sẽ cho ngươi một chỗ trong hoàng cung đúng như đã hứa.”
… Nhầ… nhầm rỗi! Mình đâu có…!
Grand Lion rời tay khỏi người tôi một cách thô bạo. Tôi cứ nghĩ hắn chuẩn bị tấn công tôi. Con cá trong người tôi, thứ mà được biến hình từ một con thổ xà, xuất hiện dưới háng tôi rồi nhe nanh sắc. Tuy nhiên, Grand Lion chỉ phá lên cười.
“Ta sẽ thưởng cho nhà ngươi sau. Hiện giờ thì ta phải xử trảm mụ già này đã.”
Sau khi tuyên bố vậy, hắn thô bạo tóm lấy tay của hoàng hậu rồi lôi bà xềng xệch về phía cánh cửa. Con cá mà Seiya thả vào trong người tôi chỉ tự động tấn công kẻ khác khi tôi gặp hiểm nguy tính mạng. Nhận thấy Grand Lion không có ý định tấn công, nó chui lại vào trong người tôi.
…Không… không thể nào lại thế được! Hoàng hậu chắc chắn sẽ bị giết mất nếu cứ thế này! Mình phải cản Grand Lion lại!
Tôi lao về phía cửa, cố đuổi theo hắn. Tôi nhìn xuống những bậc thang xoắc dằng dẵng, tuy nhiên tôi không thấy được cơ thể đồ sộ của Grand Lion đâu nữa.
… Phi lý!! Làm sao hắn lại có thể đi nhanh đến vậy khỏi cái cầu thang dài lê thê này!?
Tôi luống cuống phi tốc mã xuống những bậc thang xoắn ốc không chút ngần ngại, tôi nóng vội vô cùng. Thế nên, khi tôi đang đi xuống, hai chân tôi lỡ mắc vào nhau khiến tôi lăn lộn hàng dài những bậc thang.
Aaa! Mình bị sao vậy thế này! Tại sao lại xảy ra đúng lúc này cơ chứ! Mới chỉ được một tiếng từ khi mình gặp Seiya thôi mà! Phá tà kiếm vũ còn chưa xong nổi một nửa!
__
Tôi tức tốc lao ra khỏi tòa tháp. Tuy nhiên, tôi vẫn chẳng thể thấy Grand Lion và hoàng hậu ở đâu cả.
… Đoạn đầu đài! Bà ấy nhìn về nơi đó từ trên cửa sổ… Nếu vậy thì hướng của nó phải nằm ở kia!
Linh tính của tôi chính xác. Có rất nhiều các thú nhân đang rầm rộ bàn tán và nhanh chóng di chuyển về phía mà tôi đang tiến tới.
“Tao nghe rằng Đại Vương chuẩn bị cho xử tử hoàng hậu đấy.”
“Hả? Tao còn chẳng biết là bà già đó còn sống cơ đấy.”
Dù tôi muốn nhanh nhưng cũng chẳng thể nhanh được khi có vô vàn thú nhân khác đang lầm rầm phía trước tôi.
“Guru, guru, guru!”
Lũ thú nhân ngoảnh mặt lại khó chịu khi nghe thấy giọng người cá ồn ã của tôi.
“Hả, thằng người cá dở hơi này mày muốn gì?”
“Bố ăn thịt mày giờ.”
Không cần biết chúng mắng chửi, đe dọa tôi ra sao, tôi vẫn cố chen chúc qua hàng dài thú nhân đó và tiến bước không dừng lại.
Tôi tiếp tục rảo bước thật liều lĩnh xuyên qua đám đông, cho tới khi tôi cuối cùng cũng có thể thấy được lưng của Grand Lion. Hắn đang có một thuộc cấp tóm giữ hoàng hậu, trong khi hắn bình thản rảo bước phía trước.
…Tốt… tốt rồi! Cuối cùng mình cũng theo kịp bọn họ!
Ấy vậy mà, đúng lúc đó, hai chân tôi khựng lại.
Mình… mình đang làm cái gì ngu xuẩn thế này!? Mình chạy theo, đuổi theo bọn họ… Rồi giờ, mình làm gì nữa đây!? Mình ngu si đến thế này sao!? Mình thì có thể làm gì đối chọi lại sức mạnh của Grand Lion chứ!!
Đột nhiên, tôi nhận ra mình đã đi tới một bãi đất đầy sỏi đá. Các cây cọc hành hình được cắm thành một hàng ngang giữa bải đất hoang này. Có một máy chém ở đâu đó xa xa. Grand Lion đã tới được đoạn đầu đài.
.. Mình làm sao có thể làm gì giữa tình thế này cơ chứ!! Seiya!!
Nghĩ tới đó, âm giọng quả quyết của Seiya vang vọng trong đầu tôi.
‘Lục tinh bí thuật sẽ là ưu tiên hàng đầu của tôi hơn tất thảy mọi thứ khác.’
Không… không được!! Mình lại phải ngáng đường phá bĩnh Seiya một lần nữa sao!? Tuyệt đối không được!! Chẳng có nghĩa lý gì nếu mình cầu viện Seiya vào lúc này!! Không chỉ thế, Đại Thần Ishtar cũng đã cảnh báo chúng ta rồi mà!! Bà ấy nói rằng hãy tránh một cuộc đối đầu trực diện với Grand Lion!!
Cảm giác ăn năn hối lỗi dần dà trở thành sự căm hận.
Tất… tất cả là tại mình cả! Grand Lion hẳn đã chẳng nhận ra đâu nếu mình không giật lấy con búp bê khỏi tay hoàng hậu lúc bà đang say ngủ! Đúng hệt như những gì Seiya đã cảnh báo! Mình đáng ra không nên dính dáng tới hoàng hậu nhiều hơn cần thiết! Để rồi, để rồi tất cả lại thế này đây…!
Dù mình có hối hận những hành động của mình đến nhường nào thì cũng quá muộn rồi. Tuy nhiên mình cũng chẳng thể nào mà thôi không hối hận nữa được. Tất cả sự ân hận triền miên này lại dẫn mình tới vị dũng giả đáng tin cậy của mình sao.
Đúng… đúng rồi… Có thể… nếu là Seiya, có thể cậu ấy sẽ làm được gì đó trước tình cảnh này? Phải! Mình biết rằng trực diện đối đầu Grand Lion sẽ nguy hiểm lắm! Nhưng Seiya là dũng giả siêu thận trọng kia mà! Có khi, cậu ấy lại biết cách cứu hoàng hậu với một kế hoạch tuyệt vời, cẩn trọng…!?
“Se… Seiya sẽ không thắng nổi đâu.”
Và rồi, lần này thì những lời của Adenela vang vọng trong tâm trí tôi. Chiến Thần, Zeth, đã dạy cho Seiya ‘trạng thái cuồng loạn chiến binh’… ngay cả khi Seiya kích hoạt trạng thái đó thì cậu ấy cũng không chạm tới được cấp thứ hai vì đấy là một điều không thể nào con người có thể làm được. Cậu ấy sẽ chẳng thể nào đánh bại được Grand Lion trong một trận đánh đối công cả. Chẳng có nghĩa lý gì lại cầu viện sự giúp đỡ của Seiya giữa lúc này cả. Sự thành công của Lục tinh bí thuật là tuyệt đối hoàn toàn cần thiết để đánh bại Grand Lion và giải phóng Tarmine. Thế… thế cũng nghĩa là…
… Tôi xin lỗi, hoàng hậu Carmilla…! Xin hãy tha thứ cho tôi…! Tôi không thể cứu bà được…!
Thú nhân xộc xệch kéo lê hoàng hậu đi như thể bà ấy là một món đồ không hơn không kém. Và rồi, tôi thấy máy chém đang được kéo lên cao. Máu đang rỉ xuống dưới đoạn đầu đài khủng khiếp đấy.
Hoàng hậu có một sắc mặt khổ nhọc. Bà ấy trông như thể đã từ bỏ tất cả mọi thứ rồi. Như rằng bà ấy đã từ bỏ ý chí sống còn. Ngược lại đến vậy sao với biểu cảm của bà ấy cái ngày mà bà ấy nhận được con búp bê từ bản thể tí hon của tôi…
… Mẹ à…!!
__
… Tôi tức tốc lao vào Hang di động. Khi tôi bước vào, một âm thanh dữ dội vang vọng, siết lấy tai tôi. Mắt tôi mù lòa đi trong thoáng lát. Có lẽ là do chênh lệch không gian và ánh sáng so với trên mặt đất.
Seiya, người đang thực hiện điệu múa kiếm, lập tức dừng lại rồi ghim thanh kiếm bạch kim xuống mặt đất.
“… Rista. Cô có nhận ra cô vừa làm cái gì không?”
Với một tiếng búng tay và tôi biến hình về nguyên dạng với thuật biến hình.
“Tất cả mọi mồ hôi công sức tôi dành ra để đánh bại Grand Lion… Tất cả mọi thứ đó trở về với hư vô tại chính khoảnh khắc này đây.”
“À… thì là… thì là ngay lúc này… Grand Lion sắp… xử tử hoàng hậu…”
Seiya giữ yên lặng. Mình làm sao biết mình phải làm vẻ mặt thế nào đây, làm sao biết mình nên nói điều gì đây, chỉ có thể cười thật thảm hại và đáng thương.
“À… ha ha ha… tôi đúng là một cục nợ nhỉ? Tôi phải cố đến bao giờ mới có thể thành một người chín chắn điềm đạm đây? “Mình là một nữ thần, còn Seiya là người phàm”… tôi đã quả quyết lắm phải tuân theo điều luật đấy biết không? Cơ mà… giờ thì tôi cũng chẳng biết mình nên nghĩ sao hay làm gì nữa…”
Tôi tiến lại gần Seiya, cầu xin sự cứu rỗi. Tôi áp mặt vào ngực cậu ấy.
“Cứ ghét tôi đi. Ông có thể đánh đập tôi, hành hạ tôi lúc nào tùy thích. Nhưng mà, làm ơi… tôi xin ông đấy… Xin ông, xin ông hãy cứu hoàng hậu mà.”
Tôi thắc mắc không biết mình đang lảm nhảm cái thứ ngu dại gì đây. Seiya chẳng thể nào đánh bại được Grand Lion thiếu đi sự kích hoạt thành công của Lục tinh bí thuật. Cớ vậy mà, mình vẫn muốn cậu ấy cứu hoàng hậu sao. Dù mình chỉ là một con côn trùng thấp kém, mình đơn thuần chỉ muốn cứu bà ấy mà thôi. Mình chỉ cầu xin vậy mà thôi.
Tuy nhiên… tuy nhiên…
“Mặc rằng tôi chẳng còn nhớ gì nữa… rằng tôi đã trở thành một nữ thần… dù có vậy chăng nữa, thì bà ấy vẫn là người mẹ duy nhất tôi từng có…!”
Nước mắt lã chã rơi, tôi cầu viện vị dũng giả phàm trần như rằng tôi đang cầu xin những vị thần.
“Mẹ tôi… làm ơn, xin hãy cứu mẹ tôi đi mà…! Làm ơn… tôi van xin ông đấy…!”
Sau một phút im lặng, Seiya lên tiếng.
“… ‘Tôi là một nữ thần và cậu là dũng giả mà tôi triệu hồi tới đây. Không hơn không kém’… Chắc chắn cô từng nói gì đó na ná vậy lúc còn ở trên thiên giới đúng không nhỉ?”
Tôi run lên khi nghe thấy lời mỉa mai vang vọng trên đầu.
“Tôi xin lỗi…! Tôi xin lỗi…!”
Giây phút tôi nói lời xin lỗi, Seiya tóm lấy vai tôi rồi ném tôi sang bên.
*hức… hức…*
Đấy là một lời ‘khước từ’. Khoảnh khắc tôi rời xa khỏi người Seiya, cùng lúc ấy, tôi cũng cảm chừng như thể linh hồn tôi đang lìa khỏi thân xác. Tôi đau buồn vô cùng, chẳng thể nào thôi không sướt mướt nữa.
Tuy nhiên… tôi đã lầm.
Tôi nghe thấy một tiếng kim loại vang lên. Chậm rãi ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, tôi nhận ra rằng thanh kiếm bạch kim đã ở bên hông cậu ấy rồi.
“Cô nói đúng.”
“Se… Seiya…!?”
“Chẳng có gì tôi phải thích hay không thích. ‘Cứu hoàng hậu’… Nếu đó là ý niệm của vị nữ thần đã triệu hồi tôi tới đây, thì tôi xin tuân theo ý niệm đó.”
Anh hùng hít một hơi sâu rồi áp tay lên ngực.
“Vì rằng. Nếu tôi không thể đánh bại được kẻ thù này chỉ với sức mạnh của chính mình, thì làm sao tôi có thể cứu thế giới này khỏi các hiểm họa khủng khiếp hơn cơ chứ.”
Khoảnh khắc ấy, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt rực lên quyết tâm.
“Đi thôi nào, Rista. Hãy giải cứu hoàng hậu và đánh bại Grand Lion.”
__
TL note: từ giờ giảm spoil nhé :v
Và giờ thì, nào, tiến lên, Seiya!! Trận chiến cuối cùng của tập 3 đã tới.
Gonna be Okay!!
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại