Hình ảnh rõ mồn một trên mặt nước chợt trở nên hỗn loạn mù mịt. Có lẽ là Ceremonic vừa tiêu diệt con thổ xà quan sát rồi. Cơ mà, vẫn còn nhiều thổ xà lắm. Nhìn từ góc quay khác, chúng tôi thấy được là Ceremonic đã bắt đầu di chuyển rồi.
Kiriko túm lấy viền áo tôi rồi hỏi một câu.
“Cô… ả ta… bảo trả thù cho em gái mà đúng không? Thế tức là sao?”
“Có lẽ là Ceremonic có một đứa em gái đã bị Seiya với chị đánh bại lúc mà bọn chị vừa mới tới Ixphoria…”
Mà khoan, Seiya chỉ mới có đi dọn dẹp bọn thú nhân với Cỗ máy Chết chóc từ khi tới đây thôi mà. Không… Lẽ nào là Seiya tiêu diệt em gái của Ceremonic từ tận lần trước cậu ấy tới đây cứu Ixphoria rồi…!?
Kiriko với tôi thì đang nghĩ suy về hành động, cử chỉ và lời nói của Ceremonic. Tuy nhiên, Seiya thì xem chừng đang cân nhắc gì đó hoàn toàn khác biệt. Cậu ta có một vẻ mặt trông như chảy xệ ra vì chán.
“Hiện thời việc đấy không phải gì hệ trọng. Mà, Rista. Cô có nhìn được chỉ số của cái thứ kia không?”
“Gì cơ, chỉ số á?”
Được chỉ thị dòm ngó chỉ số địch, tôi cũng bật thiên lý nhãn lên để thăm dò Ceremonic thông qua một trong những máy quay thổ xà. Tuy nhiên, chẳng nhìn thấy được con số nào cả.
“Chịu… Chịu luôn! Tôi không thấy gì!”
“Quả nhiên. Tôi cũng thử rồi. Vậy mà chẳng thể nhìn thấy bất cứ chỉ số nào của cái thứ này cả. Hẳn phải có nguyên do. Cũng có vài khả năng. Ví dụ như là khoảng cách, giờ chúng ta đang ở rất rất xa. Có thể cũng là do chúng ta chỉ đang quan sát qua một ống kính máy quay thôi, chứ phải trực tiếp mới ăn thua. Cũng có thể là do kẻ thù có kĩ năng ngụy trang thật. Hoặc là, về cơ bản là do cái thứ hắc khí tỏa ra đang bao bọc cái thứ này.”
Dù thế nào thì cũng thật rùng mình kinh hãi khi biết là mình chẳng biết gì. Đã thế, bản thân Ceremonic nhìn cũng đã kinh khủng lắm rồi. Nhìn thôi mà ả khiến chúng tôi phát sợ. Chứng kiến một con quái vật kiều mị với hai cái đầu đang rảo bước khiến tôi hoảng sợ đến độ phải bám lấy tay Kiriko mà run lên, còn Kiriko thì cũng túm lấy tà áo tôi mà sợ phát khiếp.
Tôi hỏi một câu thật to để trấn an Kiriko cũng như chính mình.
“Mà… mà, rốt cuộc cũng chỉ có mình Ceremonic thôi mà nhỉ! Chẳng phải là, Seiya! Ông vẫn còn nhiều quỷ tượng canh gác pháo đài mà đúng không?”
“Ờm, tầm 2000 con đã vào vị trí sẵn sàng.”
Seiya chỉ tay về phía một trong những máy quay thổ xà, thứ đang trình chiếu hình ảnh phía trước pháo đài. Hiện trên đó là một số lượng quỷ tượng thật khổng lồ. Seiya cũng đã xác nhận số lượng rồi. Nhìn vậy mà cả tôi với Kiriko đều thấy chút an tâm.
Tuy vậy, kẻ thù Ceremonic kia thì vẫn tự tin rảo bước quanh pháo đài mặc cho sự hiện diện của lũ quỷ tượng. Một trong hai cái đầu, cái với mái tóc rối mù, làm vẻ mặt chán ghét.
“Lắm quỷ tượng thế nhỉ. Thằng dũng giả chuẩn bị từ lúc nào mà kĩ càng thế? Thằng này còn thận trọng hèn nhát đến thế nào mới đủ chứ?”
“Mà, thực ra nếu nhìn từ khía cạnh khác thì cũng là vinh hạnh cho chúng ta chứ. Hẳn là cậu ta phải nghĩ Nữ hoàng Oán hận Ceremonic chúng ta là một hiểm họa thực sự. Không may thay… Thật đáng tiếc khi phải nói là thế này chẳng ăn nhằm gì với chúng ta rồi.”
“Quả thực. Hàng ngàn hàng vạn chướng ngại vật cũng chẳng thấm thía gì.”
Thế rồi, cả hai cái đầu cùng hô vang.
“Vô âm túc thổ - Stealth Step!”
Chớp mắt một cái… mà Ceremonic đã biến mất tăm khỏi màn hình rồi! Nhìn quanh các chậu nước mà cũng không thấy đâu cả! Hết cái này tới cái khác, mà rốt cuộc cũng chỉ thấy mỗi pháo đài và quỷ tượng!
“… Kia kìa.”
Seiya nói, giờ đang đứng ở góc phòng, xa chúng tôi một đoạn. Hình ảnh chiếu trên máy quay thổ xà quan sát toàn cảnh từ trên trời cho thấy là Ceremonic giờ đã đứng ngay trước cửa pháo đài rồi.
Cả tôi và John Dae đều kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Phi… phi lý…!! Từ lúc nào mà ả ta tới đây được chứ…!?”
“Không thể nào!! Làm sao lại vượt qua nổi hàng phòng ngự của quỷ tượng được!?”
Cái đầu với mái tóc rồi mù, giờ đã nhận ra vị trí của máy quay thổ xà phía trên cổng vào pháo đài. Ả ta hô vang lên thẳng về phía đó.
“*ha hả cười điên loạn* Giờ thì ngươi thấy ta rồi chứ? Bọn ta sẽ tới chặt đầu ngươi với kĩ năng dịch chuyển của bọn ta!”
“Này, Serena. Tại sao em lại phải tiết lộ bí kĩ của chúng ta thế hả?”
“Ấy chết!”
“Mà thôi, kệ. Cũng chẳng khóa mồm em lại được.”
Nghe hai chị em Ceremonic trò chuyện mà tôi phát hoảng.
“Dịch chuyển tức thời à… Thế tức là ả ta có thể đi từ tận chỗ xa lắc xa lơ tới tận đây chỉ trong nháy mắt thôi hả!?”
Lúc đầu tôi còn thấy khá là yên tâm khi biết mình vẫn dựa dẫm được vào một pháo đài kiên cố cùng một đội quân hùng hậu hỗ trợ. Tuy nhiên, bỗng dưng thì tất cả lại như một cú tát thẳng mặt.
John Dae tuốt kiếm ra. Tôi với Kiriko đều hoảng loạn ngó nghiêng quan sát xung quanh. Ceremonic có thể sẽ xuất hiện bên cạnh chúng tôi bất cứ lúc nào.
Cơ mà, riêng Seiya thì vẫn bình tĩnh.
“Đừng hoảng loạn. Có thể là dịch chuyển tức thời, nhưng thế không đồng nghĩa việc ả có thể dịch chuyển ra sao tùy thích. Nếu mà làm được thì tại sao không xuất hiện ngay lúc mà chúng ta còn ở Tarmine đi cho nhanh? Với cả, nếu thực sự có thể dịch chuyển như vậy thì từ đầu đã chẳng cần phải chèo thuyền sang đây làm gì. Hẳn phải có giới hạn nào đó.”
“Giới hạn á?”
“Chỉ là giả thiết mà thôi. Hoặc là giới hạn về phương hướng và khoảng cách… hoặc là chỉ dịch chuyển được tới chỗ nào mà ả ta từng thấy mà thôi… Cơ mà, biện pháp đối phó sẽ thay đổi tùy thuộc việc liệu đấy là dịch chuyển thực sự hay là di chuyển ở tốc độ cận ánh sáng.”
Khoanh tay đứng, Seiya khịt mũi một tiếng.
“Dù thế nào thì cũng vẫn xử lý được thôi. Không thành vấn đề.”
Tôi, John Dae, và cả Kiriko ngó nghiêng nhìn nhau. Sau một hồi thì John Dae cũng thả lỏng người một chút rồi phá lên cười một thoáng ‘ha ha’, sau đó tra lại thanh kiếm vào bao. Bầu không khí nặng nề đã vơi đi phần nào.
…Ceremonic trông vừa quái đản vừa ghê sợ từ cử chỉ hành động đến ngoại hình. Đã thế còn có kĩ năng dịch chuyển nữa thứ. Thường thì cũng chẳng có gì lạ khi lại phát hoảng cả. Ấy thế mà Seiya trông không mấy bận tâm.
Trước kia chúng tôi có được dặn là không nên đánh giá thấp Nữ hoàng Oán hận. Cơ mà, riêng vị dũng giả này thì chẳng lo lắng gì nhiều và cũng không hoảng loạn chút nào.
“Như con thiêu thân mò đến lửa. Tôi sẽ khiến ả phải nếm mùi pháo đài kiên cố này cho đã đời luôn.”
Thật an tâm khi chứng kiến dáng điệu tự tin của Seiya, như thể cậu ta mới đúng là trùm cuối thực sự.
…Mà… đúng rồi nhỉ! Chẳng kẻ thù nào lại có cửa trước Seiya cả! Dù kẻ thù có thể mạnh chăng nữa thì Seiya vẫn sẽ tiêu diệt được với trạng thái cuồng loạn cấp 2.7 thôi mà! Chẳng việc gì phải sợ sệt cả!
Đúng lúc đó.
*ruỳnh* *roạp*
Chợt nhiên tôi nghe thấy một âm thanh gì đó vang dội.
Nhìn về phía đó, tôi nhận ra đấy là Seiya vừa lao đầu vào một cái chậu nước chỗ máy quay thổ xà.
“…Hả?”
Rốt cuộc là sao. Mặt Seiya vẫn chìm lịm dưới nước, cơ thể không động đậy lấy một phân. Diễn hài hay gì mà trông ngu vậy.
“… Này… dũng giả làm sao thế? Đùa gì à?”
“Seiya… Ông đang làm gì vậy?”
Cả tôi với John Dae đều không hiểu nổi tình hình ra làm sao. Thế rồi Kiriko lao về phía Seiya rồi lắc lư người cậy ấy.
“Anh Seiya! Anh Seiya ơi! Anh tỉnh dậy đi nào!”
“Khoan, khoan, khoan, Kiri, em nhầm lẫn thế nào chứ. Đời nào lại có chuyện Seiya bất tỉnh thế này.”
Kiriko kéo người Seiya ra, thế rồi chúng tôi mới thấy là hai mắt Seiya đang nhắm nghiền lại rồi. Cứ như thể là cậu ấy vừa gục xuống vì kiệt sức vậy. Kiriko dùng cả hai tay nâng đỡ Seiya xuống, sau đó áp đầu vào lồng ngực Seiya.
“Anh ấy vẫn thở! Tim vẫn đập ạ! Nhưng đang trong trạng thái hôn mê!”
Thấy Kiriko tá hỏa, tôi phá lên cười.
“Đùa chút thôi ấy mà! Cậu ta lại diễn sâu đấy! Chắc cũng giống lần với Oxelio thôi!”
“Hmm. Cơ mà này, diễn sâu để làm cái gì cơ chứ… Hay là cứ đánh thức cậu ta dậy đi?”
Tuy nhiên, Seiya vẫn nhắm nghiền. Kiriko luống cuống giật giật vạt áo tôi.
“Chị Rista ơi, chị Rista! Chị kiểm tra xem thông số trạng thái của anh Seiya ra sao rồi đi!”
Tôi kích hoạt thiên lý nhãn khi thấy Kiriko thúc giục mình…
____
Ryuguuin seiya
Chức nghiệp – Ma pháp chiến binh (hệ Thổ)
Cấp độ - 99 (MAX)
HP - 321960
MP - 88155
Công lực - 293412
Phòng thủ - 287644
Nhanh nhẹn - 268875
Ma pháp - 58751
Tiềm năng – 999 (MAX)
__
“Thấy chưa? Có việc gì mà phải cuống cuồng lên đâu. Máu còn đầy mà…”
Vừa nói, tôi vừa nhận ra gì đó quái lạ.
Khoan… Khoan cái. Gượm tẹo!! Làm sao mình lại có thể nhìn được chỉ số của Seiya trong khi bình thường lúc nào cậu ấy cũng dùng kĩ năng ngụy trang để che giấu nó đi chứ!? Nói cách khác… vậy thế tức là…!!
“Không thể thế được!! Seiya!?”
Tôi cuối cùng cũng nhận ra được tình hình nghiêm trọng ra sao. Tôi nhanh chóng lao về phía Seiya rồi nâng đỡ cậu ấy.
“Tại sao!? Tại sao lại thế chứ!? Chưa bao giờ lại xảy ra chuyện này cả!!”
Đứng cạnh tôi, giờ John Dae đã xanh tái mặt.
“Đừng… đừng có nói là lời nguyền của Ceremonic thật nhé!? Dũng giả có đề cập việc chỉ nhìn thẳng vào Ceremonic thôi cũng có thể bị nguyền mà đúng không!?”
“Lời nguyền á!? Cơ mà nếu vậy thì tại sao chúng ta vẫn bình thường thế này!?”
Cả tôi với John Dae đều cuống cuồng, phát hoảng lên…
“… Vậy có lẽ không phải là do nguyền chú gì đâu.”
Âm giọng điềm tĩnh của Kiriko vang vọng. Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi Kiriko một câu.
“Thế… thế thì, Kiri. Vậy thế em nghĩ tại sao mà Seiya lại ra nông nỗi này?”
“Hẳn là, anh ấy kiệt sức vì phải chịu khổ cực đấy ạ.”
“Kh… khổ cực? Seiya á?”
“Vâng… Đúng vậy ạ…”
Kiriko dịu dàng vuốt mái tóc đen óng của Seiya.
“Em nghĩ anh ấy vẫn luôn cố tự mình gánh vác mọi việc. Anh Seiya ấy… từ lúc chúng ta từ thiên giới trở về nơi đây, rồi cảnh tượng xương người la liệt khắp lục địa Barracuda… mà không. Thực sự thì, từ lần đầu tiên em trông thấy anh ấy, em đã thấy phần nào sự lao lực và cô đơn của anh Seiya rồi…”
“Kiri. Làm s…!?”
Làm sao mà một cỗ máy như Kiriko lại có thể cảm nhận được một điều sâu xa như vậy chứ… vừa mới đắm chìm vào suy tư thì tôi nghe thấy giọng hai kẻ nào đó đồng thanh vang vọng.
“Bàn tay Oán hận!”
Cả hai giọng nói đó vang lên từ cái máy quay thổ xà kia sao! Vậy ra là Ceremonic vừa dùng bàn tay phải chạm vào một con quỷ tượng à! Chỉ vừa mới chạm một cái thôi mà con quỷ tượng đã về với cát bụi luôn rồi! Sau đó lại tới lượt ba con quỷ tượng khác lao vào đánh Ceremonic! Thế mà tất cả bất lực khi đều hóa kiếp cát bụi ngay khi chạm phải tay của Ceremonic! Thế rồi, sau khi mà toàn bộ bọn quỷ tượng đang canh gác cánh cổng pháo đài bị dọn sạch thì Ceremonic bắt đầu phát lên cười như một người phụ nữ điên loạn!
“Đánh nhau gì mà nhàm chán. Được đấu với con người sẽ thú vị hơn nhiều chứ. Em muốn thấy cảnh xác thịt vung vãi, máu mẹ đầm đìa, ngập ngụa khắp nơi.”
“Đừng lo, Serena. Em sẽ sớm được tận hưởng thôi. Khoảnh khắc mà dũng giả và đồng đội của hắn vừa chết dần chết mòn trong đau đớn, vừa quỳ lại van xin được tha mạng một cách đáng thương…”
Hức! Kẻ thù này khủng khiếp và kinh tởm quá! Làm sao chúng ta có thể thoát khỏi tình cảnh éo le này mà không có Seiya chứ!
“Tôi sẽ mở cổng dịch chuyển ngay bây giờ! Chúng ta cần rút lui và đưa Seiya đi chữa trị! John Dae! Nhờ ông cõng Seiya đấy!”
“Được rồi!”
Tôi mở cổng dịch chuyển để về với thiên giới. Vừa mới luống cuống mở được cánh cổng ra… thì tôi phải choáng váng. Một bức tường trắng đã chắn ngang cánh cổng rồi.
“Lại… lại… lại tới tinh cầu nguyền ấn sao…!!”
Rốt cuộc phải làm cái gì đây cơ chứ…
Không thể nào được!! Đừng nói là Ceremonic cũng nhét nguyên cả một tinh cầu nguyền ấn vào trong người như Bunogeos nữa chứ!? Chẳng phải thế tức là… chừng nào còn ở gần Ceremonic thì đừng mơ trở lại thiên giới sao!?
“Nữ thần này! Nếu không về được thiên giới thì chúng ta trở về Tarmine cũng được mà? Cho cậu ấy nghỉ ngơi một hồi có khi sẽ khỏe lại ngay thôi! Thật đáng tiếc, nhưng không có cậu ấy thì chúng ta làm gì được đây!”
“Ừ… ừm…”
Thế rồi, tôi mở cổng dịch chuyển về Tarmine. Trong quãng thời gian theo dấu Grand Lion, tôi vẫn có thể mở cổng giữa nơi dưới trần thế dù không thể về thiên giới chăng nữa. Tuy nhiên… khi mở cửa ra thì tôi lại run lên bần bật một lần nữa! Bức tường trắng vẫn hiên ngang trước mặt! Nó vẫn không chịu biến đi!
“Hức...! Đừng nói là hoàn toàn không thể rời khỏi đây được chứ…!”
John Dae rên rỉ cay nghiệt cạnh tôi. Thế rồi, ông ta tiến về phía Seiya người vẫn đang bất tỉnh dưới đất và rung lắc dữ dội.
“Này! Tỉnh dậy ngay! Dậy ngay đi nào!”
“Xi.. xin đừng mạnh tay mà bác! Bác John Dae ơi! Anh Seiya giờ cần phải nghỉ ngơi mà!”
“Nghỉ cái gì lúc này chứ! Nhìn kia kìa!”
John Dae chỉ tay về phía cái máy quay thổ xà đang quay vị trí hiện thời của Nữ hoàng Ceremonic. Ả ta giờ đang đứng ở một chỗ khác rồi.
“Chị Monica này. Hình như lại đường cụt rồi.”
Đây chính là cái chỗ nơi mà chúng ta đi thang máy xuống dưới tầng hầm mà đúng không!? Không… không thể tin nổi là ả có thể di chuyển nhanh đến vậy được!!
Hẳn đấy chính là nhờ kĩ năng dịch chuyển tức thời rồi. Tôi lặng lẽ quan sát trần phòng. Khả năng cao là Ceremonic chỉ cách chúng tôi có vài mét trên kia mà thôi!
Hết ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, lại quay sang ngó các máy quay thổ xà nữa. Thế rồi, Ceremonic rời khỏi cái chỗ ả đang đứng.
Vừa mới kịp thở dài một hơi an lòng chút, thì tôi nghe thấy giọng Ceremonic thứ hai vang lên từ chậu nước.
“Serena này. Có một cái cầu thang xuống hầm kìa.”
Và thế là, Ceremonic bắt đầu tiến về phía cầu thang. Hình như ả đã nhận ra các máy quay thổ xà được gắn khắp hành lang rồi sao. Ceremonic với mái tóc rối mù lè lưỡi.
“Ta đang tới chỗ ngươi đây! Ta muốn chặt đầu ngươi lắm rồi đấy! *Uahahahahahhahaha* để ta xem ta nên dùng lời nguyền nào đây?”
“Hay là chúng ta thử dùng một lời nguyền vắt kiệt từng giọt máu của hắn cho đến lúc hắn chết mới thôi?”
“Lời nguyền thối rữa xác thịt cũng được đấy chứ! Phải để thằng dũng giả chết một cách khủng khiếp và đau đớn mới được!”
John Dae la lên ngay khi thấy Ceremonic biến mất tăm khỏi góc quay của thổ xà.
“Tệ rồi! Ả ta tìm thấy cầu thang xuống hầm rồi kìa! Ả sẽ tới đây sớm thôi!”
“Làm.. làm gì bây giờ…!”
Mồ hôi đầm đìa chảy, thở thì hổn hển gấp gáp! Ả mà tìm ra chúng ta thì coi như toi đời! Seiya, và cả chúng ta nữa, coi như là chết tại chỗ luôn!
… Chúng ta còn chẳng chạy đi đâu được nữa… Aaaaaa!! Làm gì bây giờ ta ơiiii!!?
Tôi bắt đầu hoảng loạn, thế rồi…
*lục bục lục bục*
Cái gì vừa mới thò lên từ mặt đất thế hả!
“Á!!! Ceremonic tới rồi à!?”
“Bình… bình tĩnh, chị ơi! Chỉ là thổ xà của anh Seiya thôi ạ!”
“Hể…? À… Ừm…”
“Nó mang theo gì trên miệng kìa.”
John Dae vừa mới đề cập việc này thì con thổ xà cũng trao lại cho tôi một mẩu giấy từ trên miệng nó.
“Hể…”
Trên đó là những dòng chữ sau.
__
“Rista. Nếu cô đang đọc những dòng này, thì tức đã có chuyện gì đó xảy ra với cơ thể của tôi trong trận chiến với Ceremonic rồi. Tuy không muốn phải suy tính việc này chút nào, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận viễn cảnh là có thể giờ tôi đã chết.”
__
Đứng sau lưng tôi, John Dae và Kiriko cũng đang đọc mẩu tin nhắn này. Đọc tới chữ ‘chết’, John Dae cũng la lên hoảng sợ.
“Thế… Thế này là thế nào chứ? Đây là… di chúc đấy á?”’
“Khoan! Seiya vẫn sống sờ sờ kia mà…!”
Mình cũng từng nghe việc người ta sẽ để lại di chúc phòng lúc qua đời. Cơ mà, mình cũng chưa bao giờ để ý việc này lắm, thì có chết bao giờ đâu mà phải lo xa ‘lỡ chết thì sao’… Mà khoan! Giờ đâu phải lúc để nghĩ suy gì về việc này chứ! Mình phải tập trung đọc cho hết đã!
__
“Thường thì tôi vẫn luôn để mắt tới tình hình sức khỏe của mình từ tận ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu cuộc hành trình này… Tuy vậy, vẫn sẽ có những viễn cảnh mà tôi không thể nào ngăn lại được, ví dụ như bệnh dịch đột xuất, thiên tai bất chợt, hay là tai nạn. Thế nên, tôi mới phải để lại mẩu tin nhắn này phòng lỡ tôi có gặp phải tình cảnh nào như vậy.”
__
John Dae la thẳng vào tai tôi.
“Ai lại có thời gian đi đọc mấy lá thứ u sầu, đau buồn lúc này chứ!! Ceremonic giờ sắp đi cầu thang xuống dưới hầm rồi kia kìa!!”
“Khoan… Khoan tẹo, này John Dae! Đọc đoạn này đi!”
__
“Mà ừ, có lẽ là pháo đài giờ đang bị tấn công rồi, và kẻ thù Ceremonic của chúng ta giờ đang tiến về phía căn phòng dưới hầm nơi cô đang chôn chân một chỗ. Tuy nhiên dù tình cảnh có ra sao, vẫn phải đọc cho hết bức thư này.”
__
“Làm sao cậu ta biết chính xác vậy!? … Thật… Thật đáng sợ!!”
“Thôi nào, chị Rista! Đọc cho hết bức thư đi chị!”
__
“Có thể là Ceremonic đang nghĩ giờ ả đã dồn được chúng ta vào chân tường, thế nhưng ả không hề nhận ra tôi mới là người đã dồn ả vào một góc. Nghe cho kĩ này. Bản thân cái pháo đài này vốn là một cái bẫy khổng lồ. Thực tế, để tới được cầu thang xuống hầm thì ả hẳn đã phải đánh bại được hàng ngàn quỷ tượng canh gác quanh pháo đài rồi… Nếu không phải là một con quái vật mạnh thì gần như không thể nào làm vậy được. Thế nên tôi đã chuẩn bị trước nơi này, một cạm bẫy khổng lồ. Tức là, cầu thang đi xuống kia dẫn tới một khu vực hoàn toàn khác biệt. Kể cả một con quái vật có mạnh đi chăng thì cũng không tránh nổi nó được. Ceremonic đang từng bước dấn mình vào địa ngục rồi đây. Từ cổng pháo đài cho tới tầng hầm sâu cùng, là cả một mê cung với ba mươi tầng được tôi kì công xây dựng với thổ ma pháp.”
__
“Hể…? Ba… ba mươi tầng cơ á…?”
Tôi, John Dae, cùng Kiriko đều ngước đầu nhìn trần nhà.
Cứ tưởng là Ceremonic chuẩn bị tìm ra chỗ này tới nơi rồi cơ chứ!! Ai ngờ, cái căn phòng này nơi chúng ta đang đứng… thực ra lại là tầng sâu nhất của một mê cung dài và sâu thẳm dưới lòng đất!?
__
“Thú thật, tôi cho rằng khả năng tôi giờ đã chết cũng tương đối thấp. Tuy nhiên, dù có là lý do nào thì giờ tôi cũng không thể di chuyển hay nói được gì. Thế nên nghe tôi nói này. Nếu cô bình tĩnh, làm theo đúng các hướng dẫn của tôi, thì cô vẫn có thể tự mình đánh bại Ceremonic được.”
__
Kèm một dòng chữ kí ở phía dưới chân bức thư.
__
“Ready Perfectly.”
__
TL note: Chắc tôi cũng phải học tập Seiya, phòng lỡ đổ bệnh bất chợt như vừa rồi, còn có thổ xà người đi thông báo lại với người khác để xử lý nốt :v
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại