TL note: Lần này là chương mới xịn nhé :v
__
Ngồi trong phòng quan sát, Seiya nhâm nhi tách trà rồi chằm chằm nhìn hình ảnh trình chiếu trên các máy quay thổ xà như đang chiêm ngưỡng bức họa.
“Cậu… cậu chỉ chịu gia cố bức tường sau khi đã bị kẻ thù đẩy vào bước đường cùng… đã thế còn giấu một binh đoàn quỷ tượng dưới lòng đất và giả vờ như nước mưa là điểm yếu của chúng… Rốt cuộc là thế nào?”
Vị dũng giả này chắc là một kẻ khổ dâm thứ thiệt thích thưởng thức cảm giác bị đặt vào lằn ranh giới sinh tử… Đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ của mình thì tôi nhận ra John Dae lại có một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Chẳng lẽ lại là…! Tất cả việc này là nhằm mục đích dụ kẻ thù tiến công Tarmine…?”
Seiya gật đầu xác nhận câu hỏi đó.
“Chính xác. Quan trọng nhất điểm yếu giả vờ của bọn quỷ tượng. Qua việc dụ kẻ địch vào tròng thì nó đã được chứng minh là một chiến lược hiệu quả. Thế nên cuối cùng Oxelio cũng chịu thân chinh xuất hiện.”
Hả!? Gượm tẹo đã!! Chẳng phải thế hơi lạ sao!?
“Làm sao kẻ thù lại nắm bắt được thông tin đó cơ chứ!? Tarmine được bao bọc bởi cả một lớp tường thành khổng lồ cơ mà!! Làm sao lại thế chứ!?”
Nói tới đó, sau khi tự mình suy nghĩ thật kĩ thì tôi nhận ra sự thật kinh hoàng.
“Chỉ là giả thiết thôi cơ mà… lẽ nào có nội gián trong Tarmine!?”
Tôi cảnh giác quan sát xung quanh. Nhưng… nhưng mà nếu đã vậy thì ai trên trần đời này mới là người đã tuồn thông tin đó cho kẻ thù chứ!?
Đột nhiên, ánh mắt John Dae trở nên sắc bén. Với một vẻ mặt tự tin, ông ta chống tay lên cằm như thể đã nhận ra câu trả lời.
“Nếu đã thực sự là vậy thì thủ phạm ở đây nhất định chỉ có thể là cái thứ đằng kia mà thôi.”
John Dae chỉ tay thẳng về phía Kiriko, người đã bắt đầu run bần bật khi nghe lời luận tội.
“Cháu… cháu á? Cháu đâu dám…!”
Tôi lao vào chắn giữa John Dae và Kiriko để bảo vệ cô bé.
“Ông nói cái gì vậy hả! Đời nào Kiri lại làm chuyện đó chứ! Đừng có mà cáo buộc con bé với cái thành kiến và suy đoán của ông, cái thứ xác sống!... Đúng không nào, Seiya?”
Ấy vậy, Seiya chỉ lắc đầu.
“Không. Đúng là các bộ phận cảm quan của Cỗ máy Chết chóc kia có kết nối với Oxelio thật, cũng giống cách bọn thổ xà được gắn kết với tôi thôi. Nói cách khác thì Kiriko cũng là tai mắt của hắn.”
“Kh… không thể nào…!!”
“Từ lúc phát hiện ra thứ vũ khí ma pháp này thì tôi đã cân nhắc khả năng đó rồi.”
Tôi hắng giọng lên rồi la thét.
“Không phải tôi mới là người phát hiện ra Kiri à!? Seiya!! Tôi mà không phát hiện ra sự khác lạ của Kiri thì ông đã phá hủy con bé rồi còn gì!!”
“Tôi mới là người đầu tiên đã nhận ra được Cỗ máy Chết chóc đó. Tuy nhiên tôi đã để mặc nó đó và chờ đến khi nào cô phát hiện ra đấy. Thực ra thì nếu tôi mà là người phát hiện ra nó đầu tiên thì kẻ thù sẽ chẳng bị lừa đâu. Mà, đấy là khi cân nhắc tình huống kẻ thù thực sự chia sẻ tai mắt với Cỗ máy Chết chóc này. Thế nên tôi mới làm làm bộ như thể nó chỉ là một phát hiện tình cờ mà thôi.”
“Sao… sao ông dám…!!”
“Lúc đó tôi cũng chỉ mới đặt giả thiết rằng Kiriko là nội gián của địch thôi. Tuy nhiên, tới một lúc thì cũng chắc chắn là vậy.”
“…Từ khi nào?”
“Từ lúc mà tôi lập mái vòm bao phủ Tarmine. Thực tế là tôi có đề cập việc kẻ thù có thể đang chế tạo được nguyên mẫu loại biết bay trong lúc nguyên cứu các Cỗ máy Chết chóc rồi đấy. Ý tôi là, tôi cho rằng chúng có khả năng chế tạo loại biết bay trong tương loại hoặc tế hơn thì chúng đã chế tạo thành công loại đó rồi. Tuy nhiên, ngay khi mà Tarmine được bao phủ sau mái vòm để phòng tránh cách thức tấn công đó thì kẻ thù đã tiến hành thâm nhập chúng ta theo cách đối nghịch – đào hầm dưới lòng đất. Tới lúc đấy thì tôi đã chắc chắn về việc Kiriko đã được sử dụng như một thiết bị bí mật để nghe lén chiến thuật của chúng ta.”
Tôi chẳng hề muốn tin rằng Kiriko lại là nội gián. Thế nhưng lời phân tích của Seiya lại khá là thuyết phục. Tôi chằm chằm nhìn Kiriko.
“Kiri… có thật vậy không…?”
“Làm… làm gì có chuyện đó! Đời nào em lại…”
Kiriko giơ cả hai tay lên ra hiệu phủ nhận điều đó. Thế nhưng, đứng cạnh tôi, John Dae thì đã tuốt kiếm ra và vào thế tấn công.
“… Vậy ta sẽ tiệt diệt ngươi ngay và luôn!”
*la hét*
Kiriko hoảng sợ gào lên rồi nấp sau lưng tôi. Con bé đang run lên như cầy sấy. Quả nhiên mà. Kiriko đúng chẳng hề phải loại quái vật xấu xa gì.
“Làm… làm ơn dừng tay, John Dae!”
“Này!! Tại sao Người lại phải bảo vệ kẻ thù vậy!?”
Và giữa cuộc tranh chấp nảy lửa này thì…
*ào*
Một lần nữa mặt John Dae lại hứng trọn tách trà! Ông ta trừng trừng nhìn Seiya với vẻ mặt ác quỷ!
“Cái thằng này… Sao tự dưng lại hất trà vô mặt ta thêm lần nữa?”
“Nãy giờ cũng được một lúc rồi nên ông lại bắt đầu bốc mùi xác sống rồi đó. Cơ mà, dù có tưới bao nhiêu trà lên ông chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua. Tư giờ ông chịu khó mang theo ấm trà bên người nhé?”
“Mang ấm trà bên người làm quái gì khi hở tí là hứng nguyên cả ấm trà lên đầu hả!!”
Seiya thở dài một hơi rồi hít hà.
“Mà. Cứ bình tĩnh. Kiriko hẳn chẳng phải đơn vị duy nhất chia sẻ giác quan đâu. Nếu không phải là cả tôi và Rista đều phát hiện ra con bé thì tôi đã cho tiêu hủy con bé rồi, làm sao Oxelio có thể sử dụng tai mắt con bé được. Thật vô nghĩa nếu chỉ mỗi một Cỗ máy Chết chóc có khả năng này. Nói cách khó, tốt nhất nên coi rằng Oxelio có thể chia sẻ giác quan với không chỉ mình Kiriko mà tất cả các Cỗ máy Chết chóc khác.”
Tôi quay sang nhìn Kiriko với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Kiri. Em đâu có biết gì về chuyện này đâu đúng không?”
“Vâng ạ! Em làm gì có ý định nghe lén mọi người đâu ạ! Xin hãy tin lời em đi mà!”
Thế nhưng John Dae vẫn chĩa mũi kiếm về phía Kiriko.
“Kể cả thế chăng nữa thì lựa chọn tốt nhất vẫn là tiêu hủy nó luôn!”
“Hả! Con bé nói là con bé đâu có ý định gì mà!! Cùng là quái vật mà lại chẳng thể đồng cảm với nhau là sao!?”
“Người…. Người dám coi tôi ngang hàng với cái con quái vật kia hả… hể, khoan!?
John Dae, nhận ra Seiya đang cầm một tách trà khác trên tay, đành miễn cưỡng thu kiếm lại vào trong bao.
…Phù. Thật may là Kiriko cuối cùng không bị tiêu hủy… Ủa, chờ tẹo? Lẽ nào Seiya vừa bảo vệ Kiri đấy sao?
Thú thật thì tôi cũng chẳng hiểu tại sao Seiya lại làm vậy nữa. Tuy nhiên, sau khi mà sự tranh cãi lắng xuống thì Seiya lên tiếng với giọng điệu ủ rũ.
“Mà thì, đúng là vô cùng khó khăn, phải giả vờ bị trầm cảm như thể chiến thuật đang thất bại. Cả đời tôi ấy, tôi chưa bao giờ phải đắm mình vào suy tư phiền muộn thế này.”
Còn… còn tôi thì trầm cảm 24/7 này…! Mà, hóa ra là cậu ấy thấy buồn vì phải giả vờ một lát để đánh lừa Oxelio thông qua Kiri! Quả là một vị dũng giả kỳ quặc…!
Tuy nhiên, giờ khi mà tôi đã nhận ra được tất cả mọi thứ đều nằm trong tính toán của Seiya thì con tim tôi lại bừng tỉnh. Hiện thời, bức tường sâu và dày được Seiya củng cố đã vô hiệu toàn bộ các cuộc tấn công xâm nhập Vương quốc Tarmine của các Cỗ máy Chết chóc loại mới. Không chỉ thế, các Cỗ máy Chết chóc đang bao vây tường thành, gồm cả nhóm phía nam cùng với Oxelio, đã bị quỷ tượng bao vây rồi. Tình thế từ tuyệt vọng giờ đã thuận lợi hơn.
Dù thế chăng nữa, đúng lúc đấy. Máy quay thổ xà đang theo dõi nhất cử nhất động của Oxelio phát lên âm thanh.
“Theo mệnh lệnh của ta, hoàn tất biện pháp ứng phó ‘đặc biệt’.”’
Tôi có thể nghe được mệnh lệnh quân sự của Oxelio. Sau một thoáng, âm thanh dữ dội vọng vang khắp tai.
“Tiếng… tiếng gì thế?”
“Hình như bên ngoài kia có gì đó đang tiến lại gần!”
Âm thanh ngày một ồn ã theo từng bước chúng tôi rời khỏi phòng quan sát. Nhìn về phía nguồn gốc tiếng ồn đó thì… tôi nhận ra bầu trời phương bắc đang rực đỏ.
Nó trông như thể một đám mây đỏ trên bầu trời. Thế nhưng… không phải là vậy. Làm sương màu đỏ đó dần dà tiếp cận chúng tôi, thế rồi, tôi nhận ra đấy là một đàn Cỗ máy Chết chóc khác. Không như loại màu xanh đào dưới lòng đất, loại Cỗ máy Chết chóc mới toanh này có cơ thể kim loại đỏ rực. Hàng trăm đơn vị như vậy bay trên trời về phía thành trì của chúng tôi.
“Loại biết bay à!? Vậy ra chúng thực sự tồn tại!!”
John Dae la lên ầm ĩ khi chứng kiến cảnh tượng các Cỗ máy Chết chóc gắn động cơ phản lực dưới chân đang tiến công xâm lược Tarmine mỗi lúc một gần hơn. Và ừ… chốt lại thì Seiya vẫn đúng… như thường lệ.
…Hức! Đến cả kẻ thù này cũng thận trọng vô cùng! Hắn đã chuẩn bị quân đoàn biết bay đợi sẵn hiệu lệnh từ xa rồi!
Seiya đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc tấn công thế này mà nhỉ! Vốn dĩ vì thế cậu ấy mới phải tạo ra một mái vòm để bảo vệ Tarmine mà! Tuy nhiên! Đã gia cố bức tường thế này thì Seiya trông không còn đủ ma lực để tạo mái vòm nữa!
Ấy vậy, câu tiếp theo của Seiya đã thổi bay sự lo âu của tôi.
“Thiết viên hạp.”
Lớp tường thành dày cộp dưới mặt đất bắt đầu rung lên rồi vươn rộng tới tận bầu trời để trở tạo thành một mái vòm! Phải nói là cái sự biến hình này diễn ra nhanh đến độ mà nó đã kịp đóng khít vào trước cả khi loại có cánh bay được tới Tarmine!
Tôi la lên hỏi Seiya sau khi cả cái chỗ này trở nên tối om om như thể bên trong cái hộp kín mít.
“Ông… ông vẫn còn chút ma lực cơ á!?”
“Ừm. Tôi vẫn còn một chút. Nhân tiện thì, lúc mà tôi gia cố bức tường thì tôi tiêu hao có 10 điểm MP thôi ấy mà. Giờ thì tôi mất thêm 5 điểm MP sau khi tạo dựng mái vòm.”
“Tiết kiệm gì khủng khiếp vậy!?”
Dù rằng Seiya vừa sử dụng loại thổ ma pháp siêu siêu đẳng cấp mà chỉ mất có chút tẹo MP, cứ như thể một con gà mờ vừa thử biến đổi chút đất cát thành sỏi đá vậy. Trong lúc tôi vẫn ngưỡng mộ kĩ thuật Thổ ma pháp chiến binh đẳng cấp vượt trội của cậu ấy thì Seiya đã lặng lẽ lẻn khỏi phòng quan sát. Chúng tôi cũng vội vã bám theo.
Sau khi rời khỏi phòng quan sát, Seiya búng tay một tiếng. Thế rồi tôi có thể thấy trên các máy quay thổ xà rằng mặt đất xung quanh Tarmine đang biến dạng và nhô lên. Tôi từng thấy loại quái vật này rồi.
“Đó… đó là bọn Đá Nổ đấy hả!!”
Đám quỷ tượng nhặt bọn Đá nổ lên rồi ném chúng lên tận trời xanh như thể đang ném bóng chày! Hiển nhiên, mục tiêu của chúng là các Cỗ máy Chết chóc biết bay kia!
Tôi cũng biết chắc chắn rằng chúng cũng phải nổ khá mạnh đấy, và khi mà mấy cục Đá Nổ được bọn quỷ tượng ném lên trúng phải tên lửa không đối không của các Cỗ máy Chết chóc biết bay thì một vụ nổ khủng khiếp bùng lên giữa trời xanh!
Cùng lúc đó thì các cục Đá Nổ khác được ném lên đã tránh được các tên lửa phản công của quân đoàn bay và văng thẳng lên về phía chúng. Giờ thì hiệu quả hơn rồi. Sức nổ của các cục Đá Nổ thật là khiếp sợ, chỉ cần trúng một cục thôi cũng thổi bay được vài Cỗ máy Chết chóc cùng lúc rồi.
Và thế là chỉ tốn đôi ba phút, các Cỗ máy Chết chóc biết bay đã bị quét sạch. Thêm vào đó thì các Cỗ máy Chết chóc dưới đất, gồm cả loại đào hầm mới kia, cũng đã bị bao vây bởi hơn 30000 quỷ tượng rồi. Chúng đang bị tiêu diệt liên tục.
__
Một lúc sau.
Seiya chăm chú quan sát một trong những máy quay thổ xà đang theo dõi bầu trời…
“Tuyệt. Xem ra đã dọn sạch sẽ được quân đoàn bay rồi. Tạm thời chúng ta sẽ hạ lớp vòm xuống.”
Lớp vòm thu lại rồi trở về nguyên dạng nguyên hình. Thế rồi chúng tôi ra khỏi phòng quan sát rồi nhìn phía chân trời 360 độ xung quanh từ trên đỉnh tháp canh. Đúng như Seiya tuyên bố lúc nãy, chẳng còn bất kỳ Cỗ máy Chết chóc biết bay nào trên trời còn dưới đất thì 30000 quỷ tượng đã đàn áp toàn bộ số Cỗ máy Chết chóc còn sót lại.
“Thật sảng khoái khi mọi thứ diễn biến đúng theo kế hoạch.”
Seiya chằm chằm nhìn bầu trời, nhâm nhi tách trà trên tay. John Dae phải thấy rùng mình khi nghe thấy lời của Seiya.
“Cậu… cậu vừa nhâm nhi tách trà trên tay vừa đánh tan Quân đoàn Đế quốc Người máy đấy ư!? Đây mà là cách một vị dũng giả đương đầu với quân thù!?”
“Quan tâm làm chi!! Chiến thắng là quan trọng nhất!!”
Tôi đáp lời John Dae với giọng điệu tươi roi rói. Thế rồi, vẻ mặt John Dae cũng thay đổi và thay vào đó là vẻ phấn chấn. Hiển nhiên rồi. Dù sao thì vẫn chiến thắng oanh liệt của chúng ta mà.
Thế cơ mà, Seiya lại lẩm bẩm một câu dẹp tan mọi niềm hạnh phúc của chúng tôi.
“Mà, cuộc chiến vẫn chưa tới hồi kết đâu cho dù kế hoạch của tôi có thành công chăng nữa.”
“Hả? Ý ông là sao?”
Thế rồi, những binh lính quanh ngọn tháp canh la hét thất thanh.
“Có… có một Cỗ máy Chết chóc khổng lồ vừa xuất hiện ở khu vực phía nam!!”
Ngoảnh người lại, toàn thân tôi đông cứng!
“Cái thứ… cái thứ quái quỉ gì kia…!!”
Mình đang thấy một Cỗ máy Chết chóc đồ sộ to ngang với lớp tường thành được gia cố đấy sao!
“Từ lúc nào mà con quái vật này lại áp sát được!?”
Chứng kiến cảnh tượng con quái vật siêu to khổng lồ đó lại sừng sững xuất hiện không hề báo trước, Kiriko la lên.
“Ch… Cha…!!”
Nghe thấy Kiriko gọi đấy là ‘Cha’, chúng tôi mới nhận ra đấy chính là Người máy Đế vương Oxelio nhờ vào dáng hình na ná! Tuy nhiên, tổng chiều cao cơ thể hắn giờ đã vượt 50 mét rồi!
“Kiri!! Làm sao mà Oxelio lại to ra như vậy được!?”
“Em… em đâu có biết Cha làm được việc này!!”
“Tệ rồi!! Hắn chuẩn bị đập tan lớp tường phía nam mất!!”
Quả thực là tường thành giờ đã dày hơn và sâu hơn trước, thế nhưng khi nó hứng trọn nắm đấm của người máy khổng lồ Oxelio thì một cơn rung chấn như động đất cũng khiến Tarmine nghiêng ngả dữ dội!
John Dae gào lên với Seiya, vẫn đang cố chống chịu lại cơn động đất kinh hoàng.
“Giờ thì làm gì nữa đây!! Hoàn toàn đâu thể lường trước nổi tình thế này chứ!!”
“Không. Chẳng có gì lạ khi người máy có khả năng hóa khổng lồ cả. Dĩ nhiên, tôi đã lường trước được diễn biến này.”
“Vậy… vậy cơ á!?”
“Khỏi lo. Tôi đã chuẩn bị sẵn một vũ khí bí mật để chống lại kẻ thù dạng người máy khổng lồ rồi.”
Và thế là, Seiya quay sang tôi chằm chằm nhìn.
“Rista. Mở cổng dịch chuyển đi. Tiếp cận Oxelio nào. Vẫn còn đúng một thứ nữa cần chuẩn bị trước khi có thể kích hoạt vũ khí bí mật.”
“Ừ… ừm! Tôi hiểu rồi!”
Nghe thấy yêu cầu của cậu ấy, tôi gật đầu đáp.
… Seiya, người đã nhốt mình sau bức tường nãy giờ, muốn thân chinh lao thẳng vào chiến trường mà xông pha…!! Vậy chắc là cậu ấy hoàn toàn tin tưởng vào vũ khí bí mật kia…!?
__
Đúng như theo yêu cầu của dũng giả, tôi mở cổng dịch chuyển kết nối đầu bên kia tới tận khu vực phía nam với Tarmine. Sau một thoáng, tôi, Kiriko, John Dae và Seiya bước ra khỏi cách cổng.
Khu vực này có đầy ắp đống đổ nát các Cỗ máy Chết chóc bị tiêu diệt. Và rồi, chỉ cách chúng tôi một đoạn thôi, Oxelio khổng lồ đang tấn công bức tường với nắm đấm của hắn. Bọn quỷ tượng cố công kích vào chân kẻ thù này nhưng chúng đã lập tức bị đè bẹp như lũ kiến bé nhỏ.
Tôi thử kích hoạt thiên lý nhãn, nhìn vào sau lưng của Oxelio khổng lồ.
__
Oxelio khổng lồ.
Cấp độ - 99 (MAX)
HP - 3487570
MP - 42475
Công lực - 794525
Phòng thủ - 788965
Nhanh nhẹn - 587544
Ma pháp - 85754
Tiềm năng – 999 (MAX)
Kháng – Lửa, Nước, Sấm Sét, Băng, Đất, Ánh Sáng, Bóng Tối, Độc, Tê Liệt, Lời Nguyền, Nhất Kích Tất Sát, Bùa Mê Ngủ, Trạng Thái Đặc Biệt.
Kĩ năng đặc biệt – Sự phù hộ của Ác Thần (Lv.MAX), Chia sẻ Giác quan từ xa (LV.MAX), Biến dạng (LV.MAX)
Kĩ năng – Laze CH, Công phá Toàn diện
Nhân cách – Tàn ác
__
…Cái… Cái sức mạnh thể chất phi thường gì thế này!! Chỉ số máu của hắn vượt mốc 3,000,000 luôn!! Lại thêm một kẻ thù đáng sợ với chỉ số vượt qua dữ liệu về Quỷ vương Artemaeus mà Đức Đại nhân Chronoa đưa cho mình sao!!
“Thật… thật đồ sộ…! Đòn công kích thông thường sẽ chẳng gãi ngứa nổi cái thứ này đâu! Ông có chắc là chúng ta có thể đánh bại kẻ thù quái dị này không đấy!?”
“Khỏi phải lo. Tôi sẽ kích hoạt vũ khí bí mật ngay đây.”
Thế rồi, Seiya giậm chân lên mặt đất như thể đang triệu tập một thứ gì đó.
Khoảnh khắc chúng tôi nghe thấy tiếng giậm chân của Seiya thì một bàn tay khổng lồ nhô lên ở bãi đất đằng sau Oxelio, cách chúng tôi chỉ có một đoạn!
“Đấy… đấy là vũ khí bí mật sao…!?”
Sau một thoáng trầm trồ, tôi thốt lên với nụ cười trên môi.
“Ra là thế, Seiya!! Ông đã chuẩn bị một quỷ tượng khổng lồ để đối chọi là với Oxelio khổng lồ sao… Vậy ra đây chính là vũ khí bí mật thực sự của ông!!”
“Không, Ristarte. Nó có chút khác biệt.”
“…Hể?”
Sớm thôi, tôi cũng hiểu được lời của Seiya sau khi người khổng lồ hoàn toàn chui lên từ dưới lòng đất.
…Một bộ váy trắng đã bị vấy bẩn do đất bùn bám vào. Thế mà, trông vẫn quen thuộc lắm.
…Một khuôn mặt cũng lấm lem bùn đất. Ấy vậy mà, mái tóc vàng trông vẫn thật quen thuộc. Một diện mạo tôi thấy mỗi sáng khi thức dậy.
Đây chính là ‘tôi phiên bản khổng lồ’ thậm chí còn to hơn hơn cả bản không lồ của Oxelio tính riêng chiều cao.
Tôi hoàn toàn câm nín trước cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Đứng cạnh tôi, Seiya hô vang với vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Đây chính là vũ khí bí mật… Tên nó là ‘Great-Tarte.”
__
TL note: À nhân tiện là tôi muốn thông báo cần trì hoãn dịch từ 5-10 ngày nữa, đen đen thì lâu hơn.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại