Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Chính truyện - Phần Ba - Chương 227 - Giá trị của đồng tiền và giá trị của con người

「Haizz......」

Những lời đầy quyết tâm thốt ra lại bị tiếng thở dài của mẹ thổi bay đi sức nóng.

「Mẹ không có dư thì giờ để tiếp mớ lý luận tình cảm của mày đâu Koutarou」

Chẳng có gì để mà phải bối rối.

Với mẹ, những lời của tôi đơn thuần chỉ là âm thanh.

Có nói, có kêu ca, có mong muốn gì đi nữa, thì mẹ vẫn chà đạp lên hết.

Cũng đúng thôi, bởi con người này chỉ coi tôi là công cụ mà.

「Suýt nữa mẹ đã nghi ngờ việc mày là con mình rồi」

Giọng nói vô hồn làm tôi như muốn nghẹn cả họng lại.

Vào giây phút đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang kiềm lại hơi thở.

Tôi lúc này mất bình tĩnh đến vậy đấy.

「Những cảm xúc của mày đáng giá bao nhiêu thế, Koutarou? Mày nghĩ sao cũng vậy thôi à. Ghét thì cứ ghét đi. Còn cáu thì kiềm lại」

「......Gì đây. Bà có quyền để mà nói vậy hả?」

Giọng tôi phát ra như thể đã vắt kiệt tất cả.

Thế mà màn phản công hết sức mình này lại dễ dàng bị mẹ gạt đi.

「Có đấy. Vì mẹ là mẹ mày mà」

「Đó đâu phải giải thích」

「......Mẹ sẽ giải thích để đến cả mày cũng hiểu được. Này Koutarou, để mày khôn lớn được đến giờ, mày nghĩ mẹ đã tốn bao nhiêu tiền của? Nếu không đẻ mày ra thì mày nghĩ mẹ kiếm được bao nhiêu rồi?」

Đấy, cuối cùng lại là vụ này.

Chẳng có gì ngoài 『tiền』 trong giá trị quan của mẹ cả.

Dù có là con cái, bà ấy cũng chẳng màng.

「Nói ngắn gọn thì nghĩ rằng mày nợ mẹ cũng đâu sai. Thế nên mẹ mới nói mày đi mà tạo lợi nhuận để mà còn trả lại. Với việc ấy, cảm xúc của mày không hề liên quan」

......Chịu rồi.

Tôi chẳng nghĩ ra được lời nào để khiến con người này hiểu ra.

Tâm trạng giờ cứ như nói chuyện với người ngoài hành tinh vậy.

Do về cơ bản là chẳng hợp nhau ở giá trị quan, thế nên ngôn từ dù có tương thông thì chúng tôi cũng chẳng thể trao đổi lời nói.

「Giờ mày chỉ còn đường nịnh nọt tiểu thư nhà tài phiệt Kurumizawa với tập đoàn Mary thôi. Xét mà thấy lợi nhuận đã thoả đáng, thì khi đó, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ máu mủ với mày. Cho đến lúc đó, hãy làm cho tròn vai đi...... thế mới là 『người lớn』 đấy」

Cái lý luận ích kỷ này làm tôi phát ngán.

Bản thân quả là ngu khi lại đi trân trọng một người như này.

「Nên nhớ mà thân thiết với con gái nhà Kurumizawa nữa. Giao ước làm gia sư có hết thì vẫn cứ tiếp tục giữ cái quan hệ hứa hẹn đó đi. Mẹ cũng bảo Chisato hỗ trợ rồi...... thế nên hãy làm cho tốt đấy? Có cơ hội thì nhớ lấy lòng. Cưới được nữa thì lời to. Và được vậy thì mới bõ công mẹ đẻ mày ra chứ」

「............」

Tôi bất giác chìm vào trong im lặng.

Có nói chuyện thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì―― khi đang nghĩ vậy, thì ngay lúc đấy.

「Hừm, ra là thế」

Mary-san hóng hớt bên cạnh đang gật gù gì đó.

Và sau đó, những tưởng là cô xích tới nghe lén, thì một giọng nhỏ thì thầm vào tai tôi.

「Để tôi dạy cho Koutarou một câu kỳ diệu nhá」

「Hả?」

Những lời đường đột, nói nôm na chính là 『lời khuyên』.

「Thử nói 『Đừng có động tới tôi. Nếu không thì coi chừng tôi cắt hỗ trợ từ tập đoàn Kurumizawa và Mary đấy』 đi? Có khi nó lại kết thúc màn nói chuyện không chừng」

......Có thế thôi hả?

Những lời cỡ đó có thể khuất phục được người mẹ vô hồn vô lương như kia à?

Tự nói thì hơi kỳ, nhưng mẹ hẳn là đã thấy được giá trị lợi dụng trong tôi. Bởi vậy mà sau này, kiểu gì bà ấy cũng sẽ can thiệp vào mọi thứ.

「Được mà, cứ tin tôi đi. Bởi đâu có gì mà tôi không làm được...... lời vàng ngọc của nhân vật cheat đấy. Cứ nói nguyên xi là ô kê」

Nhưng sự thật thì tôi đúng là đang bó tay.

Cứ thế này thì dù tôi nói gì, mẹ cũng chẳng nghe lọt tai đâu.

Chưa thử thì chưa biết được...... thế nên lời khuyên của Mary-san, tôi sẽ theo.

「Đừng có động tới tôi. Nếu không thì coi chừng tôi cắt hỗ trợ từ tập đoàn Kurumizawa và Mary đấy」

Tuyên bố thế xong, tôi chờ đợi phản ứng.

Tôi đã tưởng là kiểu gì cũng sẽ nhận lại mấy lời như 『làm được thì cứ làm đi』 cơ.

「――Thế thì rắc rối đấy」

Mẹ đã chịu thua, quá ư là chóng vánh.

「............Hả?」

Tôi hoang mang trong vô thức.

Dù đã nói này nói nọ nói đủ thứ đến vậy, thế mà chỉ vỏn vẹn một câu đã thay đổi cả cục diện.

「Thương lượng cơ à. Mày mà làm vậy thì bên mẹ sẽ gặp rắc rối mất...... Được rồi. Từ giờ mẹ hứa sẽ không động vào mày nữa. Đổi lại thì mày phải tiếp tục giữ giao hữu với mấy đứa con gái kia cho đàng hoàng vào. Vậy thôi, cúp máy đây」

Nói vậy xong, mẹ đơn phương chấm dứt cuộc gọi.

Màn kết thúc quá nhanh quá đơn giản khiến tôi vẫn tiếp tục choáng váng dù cuộc gọi đã bị ngắt rồi.

「Có thể, dễ dàng như thế...... khiến mẹ rút lời à?」

Cứ tưởng là sẽ cứng đầu cơ, nhưng hình như mấy lời đó lại nhẹ hơn tôi tưởng.

「HAHAHA! Koutarou vẫn còn là trẻ con ha」

Thấy tôi thất kinh, Mary-san nở một nụ cười trông rất là bực mình.

「Với mấy người như kia thì 『cảm xúc』 có giá trị hẻo lắm. Cậu mà trình ra được rủi ro hay giá trị vượt quá cảm xúc thì chuyện khuất phục cũng chỉ là muỗi thôi...... Thương nhân thực thụ là vậy đấy」

Cô ta cười tươi rói, cơ mà nụ cười đó có mùi điêu điêu.

「Gặp mấy người bị đồng tiền đưa đẩy thì cứ dùng tiền mà đưa đẩy. Đó là lý do không được tin tưởng những người như thế. Sau cùng thì họ cũng chỉ được đưa đẩy bởi đồng tiền, bởi vậy mà một ngày nào đó, cậu sẽ bị phản bội」

......Hụt hẫng thật.

Mà đâu, cảm xúc lúc này có chút khang khác.

(Người như thế lại là mẹ mình à......)

Tôi thất vọng về con người đó.

Và thấy ngu ngốc về bản thân khi đã cố làm trọn nghĩa vụ với người mẹ như kia――

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại