Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 2

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 530

Chính truyện - Phần Hai - Chương 104 - Tình trạng của Nhân vật chính-sama trong khi đó

――Chó chết.

Thấy rồi.

Đã thấy mất rồi.

Tuy chẳng muốn thấy nhưng lại thấy mất rồi.

(Shiho......Ít nhất cũng nên đóng rèm lại đàng hoàng đi chứ)

Lúc nào cậu ta cũng để rèm kín mít mà. Cho dù tôi có muốn nhìn thì cũng chẳng thể nhìn được...... nhưng chỉ hôm nay rèm lại mở hé ra.

Qua kẽ hở đó, tôi có thể thấy được thoáng qua căn phòng của Shiho.

Ở đó có cái tên tôi căm ghét, và giờ hắn ta đang...... xoa đầu Shiho.

(Tại sao mày lại......! Mày chẳng có gì cả, và chỉ là một thằng hạ cấp hơn tao, vậy mà...... tại sao mày lại là người được chọn, THẾ HẢ NAKAYAMA!!)

Tôi không thể thấy được khuôn mặt của Nakayama. Nhưng, tôi có thể thấy rõ được vẻ mặt hạnh phúc của Shiho.

Vẻ mặt đó chưa từng nhìn về phía tôi, và tôi không biết cậu ta lại có một nụ cười đáng yêu đến thế.

(Tại sao mình lại không phải là người ở vị trí đó......? Tại sao ở đó, lại là Nakayama? Đéo thể hiểu được...... Chẳng lẽ mình thấp kém đến mức đó à???)

Không được rồi. Sự khó chịu này không thể dừng lại được. Dẫu thế, tôi lại chẳng thể dời mắt khỏi căn phòng của Shiho.

Hai người đang nói cái gì kia? Oi, Nakayama...... Mày đã nói những gì để lừa gạt Shiho thế hả?

Tôi đang tò mò. Dù tôi chẳng muốn biết, nhưng tôi lại không thể không tò mò.

Đó là lý do tôi vẫn tiếp tục quan sát. Và cũng vì thế mà tôi đã chứng kiến khoảnh khắc Shiho đẩy Nakayama xuống giường.

「――――」

Không một lời nào có thể thoát ra.

Chẳng thể nói gì, và đột nhiên tôi như muốn sụp đổ.

(Thanh mai trúc mã, là tớ cơ mà......)

Nhà chúng ta gần nhau đến thế này cơ mà...... Căn phòng kia gần đến nỗi, tôi có thể đến và đi bất cứ khi nào tôi muốn thế mà.

Chúng ta đã sinh ra cùng bệnh viện, được nuôi nấng từ chung một nhà trẻ, cùng đến chung trường mẫu giáo, chung cả tiểu học, cấp hai và cấp ba cơ mà!

(Tại sao, lại không phải là tớ......)

Vết thương từ tình đầu của tôi vẫn chưa khỏi.

Tôi vẫn luôn đuổi theo bóng hình của Shiho.

Tôi muốn được người con gái ấy công nhận.

Tôi muốn có thể đắc ý nhìn tên Nakayama đã cướp đi Shiho.

Nếu không thì...... tôi sẽ chẳng thể đứng dậy được nữa.

Chẳng lẽ tôi sẽ cứ như vậy mà sụp đổ hay sao? Như một kẻ thua cuộc đã bị cướp đi mất thanh mai trúc mã, có lẽ tôi sẽ chẳng thể yêu thêm được ai nữa...... Tôi không nghĩ mình lại quyến luyến nhiều đến mức này dù mới bị từ chối bởi chỉ duy nhất một người con gái.

Ức chế. Chỉ có thể là ức chế.

Mà dù có ức chế thì tôi vẫn không biết mình cần phải làm gì hết......

Khi tôi đang định buông bỏ tất cả―― thì ngay lúc đó.

「Ryouma♪ Đồ ăn xong rồi nè! Hôm nay là Pizza và Cola đó! Dù không biết nấu ăn, thì chỉ cần có tiền là cái gì cũng làm được hết!」

Mary-san đến phòng tôi.

Nhắc mới nhớ là cậu ta có nói 『Tớ sẽ chuẩn bị bữa tối, nên nhớ ngồi yên trong phòng mà chờ nhé』...... nhưng vì mãi quan sát phòng Shiho mà tôi quên sạch chuyện đó luôn.

「Ryouma? Sao vậy? Sao mặt lại trông như đưa đám thế kia?」

「......Chả có gì đâu」

「Vậy à? Thế thì tớ sẽ coi như không có gì vậy!」

Mary-san cười.

Cô vỗ vai tôi với một nụ cười rạng rỡ giống mọi khi.

「Ryouma? Dù chuyện gì có xảy ra, tớ vẫn sẽ luôn là đồng mình của cậu mà? Có gì khó khăn thì tớ sẽ sát cánh bên cậu. Tớ sẽ bên cậu cho đến khi cậu trở nên khoẻ khoắn hơn mới thôi. Vậy nên...... đừng có cố quá đấy nhé?」

......Có lẽ Mary đã nhận ra được sự thay đổi trong trái tim tôi.

Nhưng cô lại chỉ ở cạnh và xích lại gần tôi, chẳng nói lời nào, và cũng không làm gì thừa thãi.

Nhờ thế mà tôi bằng cách nào đó đã không sụp đổ.

Dù thanh mai trúc mã có không còn đây nữa...... thì tôi vẫn có Mary-san ở đây thay vào đó. Một cô gái xinh như Shiho, làm gì cũng tốt hơn Shiho, có gia cảnh bề thế hơn Shiho lại quan tâm tôi đến mức này.

Có lẽ―― hạnh phúc này còn hơn cả Nakayama nữa.

「Cảm ơn nhé. Nhờ Mary mà tớ đã thấy ổn hơn rồi」

Trong chuyện tình cảm, tôi là một người khá là thiếu nhạy cảm.

Nhưng, những tình cảm của Mary...... đến cả tôi cũng hiểu được.

Tôi hiểu được cô phần nào đó là thích tôi.

Vậy nên, thế này là được rồi.

Cho dù không phải Shiho, miễn Mary còn ở bên tôi, thế là đủ.

Nếu đã thế thì...... cũng đã đến lúc tôi chuẩn bị tinh thần.

(Yosh... Khi lễ hội văn hoá kết thúc, mình sẽ tỏ tình)

Biến Mary thành bạn gái.

Và qua đó, cuối cùng thì...... tôi cũng có thể vứt đi được cái cảm giác thua kém so với Nakayama.

Tôi không thể chờ được cho đến ngày đó――