Shimotsuki wa Mob ga Suki

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

4 16

Sau Khi Trọng Sinh, Thanh Mai Trúc Mã Mỗi Ngày Đều Cố Gắng Tán Đổ Ta

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

261 2061

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

(Đang ra)

Người lạ mặt báo thù ~NighT Revenger~

Anh sẽ trả đủ lên họ, y hệt như cách chúng đã làm.

12 169

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

100 1071

Chính truyện - Phần Một - Chương 25 - Sự tồn tại chỉ để thoả mãn ham muốn được thừa nhận của nhân vật chính-sama

――Nếu cứ tiếp tục một tình yêu đơn phương, liệu có thể tạo nên một câu chuyện cảm động?

Nhìn Azusa làm tôi băn khoăn.

Không chỉ Azusa, kể cả bạn thuở nhỏ Yuzuki và cô bạn đã từng thân Kirari, thấy họ thế này làm lồng ngực tôi đau đớn.

Những lời 『yêu』 đơn giản đến thế, người nhận với cái kim bài miễn tội mang tên 『chậm tiêu』 lại hoàn toàn không chịu nhận ra, cứ thế chơi đùa với tình cảm của họ.

Tình cảm thì bị giẫm đạp lên, nỗ lực không mang lại kết quả, vẫn tiếp tục dâng trọn tấm lòng... Thật sự quá đáng thương.

Cứ như thể tồn tại của họ được sinh ra chỉ để thoả mãn ham muốn được thừa nhận của Nhân vật chính-sama.

Tôi không thể không nghĩ thế.

「......Nhắc mới nhớ, hôm nay em định tỏ tình ở sau trưởng nhỉ? Nhưng căn thời gian đúng là tệ thật」

Nguyên nhân Azusa đột nhiên về nhà hôm nay chỉ có thể là do em ấy đã gọi Ryuuzaki ra sau trường... ngay lúc tôi và Shimotsuki đang cùng nhau dùng bữa trưa.

Chắc là định tỏ tình rồi...

「Ừm... Azusa đã cố lấy dũng khí để nói ra... nhưng không thành công rồi」

Con bé trông không còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, trên gương mặt đó bây giờ là một nụ cười gượng đầy vẻ buồn rầu.

Rốt cuộc thì Azusa cũng không thể tỏ tình được... Do căn thời gian quá tệ mà họ đã chạm mặt tụi tôi.

Và tệ hơn nữa, gặp phải ai không gặp, lại gặp Shimotsuki, người mà Ryuuzaki cực kì ám ảnh. Vậy nên những dũng khí của Azusa hoàn toàn bị phớt lờ và dời lại tính sau.

Nhìn em ấy thật sự suy sụp.

「Ah, Có phải người lúc đó ở cùng với onii-chan là Shimotsuki-san không? ......Lúc đó em đang lo chết đi được, nên không nhận ra luôn」

Có vẻ như Azusa giờ mới nhớ ra rằng Shimotsuki cũng đã ở đó.

Em ấy lo lắng đến mức đó cơ à.

「Ryouma onii-chan cứ đụng đến Shimotsuki-san thì trong mắt chẳng còn gì khác... Ahaha, đúng là em chẳng có cửa mà」

「......Đừng có mà ahaha」

Tôi vô thức lên giọng.

Thật sự quá đau đớn khi phải nhìn Azusa né tránh hiện thực và dối lừa bản thân bằng nụ cười giả tạo kia, đến mức làm tôi gần như hét lên.

Tình cảm không cần hồi đáp là vô giá trị.

Azusa còn chẳng phải là bị thất tình nữa kia? Chỉ là cảm xúc không được nhận ra và bị giẫm đạp lên mà thôi.

Đây còn chẳng phải một câu chuyện cảm động gì cả. Chỉ có đau đớn.

「......Ể? A-anh vừa nói gì thế? Em không nghe rõ」

Azusa bảo rằng mình không nghe thấy gì.

Nhưng gương mặt của con bé trông rất buồn... tôi không thể nhìn tiếp được.

『Tự em hiểu rõ, không cần anh phải nói đâu』

Không cần nói ra nhưng tôi vẫn hiểu được.

Và em ấy cũng hiểu dù tôi chưa nói gì.

Đó không phải vấn đề có thể được cho qua chỉ với việc gượng cười, và Azusa vẫn đang tự lừa dối chính mình.

Vậy nên em ấy mới vờ như không nghe thấy.

Cố gắng che giấu sự đáng thương của bản thân bằng cách né tránh những lời của tôi.

「.........!」

Aa, không được rồi.

Với cái khuôn mặt đó thì tôi chẳng thể nói được gì nữa.

Tôi chẳng còn ở vị trí có thể lên lớp con bé nữa rồi.

Vì giờ tôi còn chẳng đủ gần gũi để có thể can thiệp vào cuộc sống của Azusa nữa.

Đây là con đường Azusa đã chọn.

Dù có bất hạnh bao nhiêu, đau đớn bao nhiêu, đó vẫn là mong muốn của con bé, tôi không thể can thiệp.

「Không có gì đâu」

Vậy nên, tôi cũng sẽ tránh đi.

Để lại những lời vô thưởng vô phạt như một tên nhân vật nền vô cảm.

Với thân phận này, tôi chỉ có thể làm được thế mà thôi――