Nói mới nhớ đã hơn một năm trôi qua kể từ khi tụi tôi bắt đầu gọi nhau bằng tên.
『Shiho』
『Koutarou-kun』
Dù rằng hồi đầu gọi tên nhau vẫn còn pha chút ngượng ngùng, hiện tại hai đứa tôi đã hoàn toàn quen với việc đó.
À tất nhiên chuyển biến này không phải chuyện xấu gì hết, huống hồ khoảng cách còn gần lại thì đúng là chuyện tốt rồi còn gì.
Nhưng dù thế, quả nhiên...... là đã đến thời điểm thích hợp để tiến tới giai đoạn kế rồi.
「『Kou-kun』 đúng là nghe hay ghê...... nó cứ sao sao, kiểu, đáng yêu ấy. Tớ cũng muốn có một kiểu gọi khác tương tự nữa」
Shiho rõ ràng là đã bị Kirari khích cho một phát.
Nhưng coi bộ lòng tự tôn đáng yêu kia sẽ không có phép Shiho sử dụng cùng kiểu gọi với Kirari.
「Shiawase Tarou-kun―― nghe như tên món bánh ngọt nào đó ấy, cũng hơi sao sao nhỉ」
「Cái đó năm trước cậu nói y chang」
「Eh!?」
Hình như là khoảng thời gian gần đến buổi dã ngoại thì phải?
Tôi sực nhớ ra Shiho đã cố kiếm biệt danh cho tôi trước cả khi tụi tôi gọi nhau bằng tên.
Có điều gu đặt tên hồi đó với bây giờ vẫn vậy, vẫn giữ được sự hoàn hảo đáng yêu của một năm trước.
「Thế Kouta-kun thì sao?」
「Chẳng phải cách bẻ tên này nghe cứ như gọi ai khác rồi à?」
「Thế thì, Koutaro-kun đi!」
「Nếu đã gọi đến đó, tớ mong cậu nhét thêm chữ 『u』 vào luôn đi cho rồi......」
Coi bộ chặng đường để đi đến được quyết định sẽ đầy chông gai rồi đây.
Hẳn Shiho cũng sẽ không vừa lòng với những biệt danh được chọn tùy hứng. Hiện tại cổ đang rên rỉ 『Mmmm』 ra chiều khổ não lắm.
「Ơ nhưng mà...... hay là mình nghĩ ngược lại xem. Thay vì tìm biệt danh, cậu cứ nói thẳng tên ra cũng được mà?」
「Ồ, ý đó cũng hay đấy」
Đáng ngạc nhiên là số người gọi thẳng tên tôi lại chẳng có một ai.
À không, vẫn có dì với mẹ là có, nhưng vì họ là người thân nên mới vậy thôi.
Vậy nên cảm giác trái với mong đợi...... à không, phải khá là mới mẻ mới đúng.
「Tớ thử gọi một lần nhé?」
「Cậu cứ tự nhiên」
Tôi gật đầu, Shiho cũng gật đầu lại một cái thật mạnh như bắt chước tôi rồi hùng hổ mở miệng ra.
「Koutaryo――ihii. Chắn lưỡi mất rồi......」
Nhưng hình như khớp miệng không theo kịp phát âm hay sao mà Shiho đã cắn phải lưỡi, cắn hết sức mình luôn.
「Kyoutaro...... Ko-koucharo........................ Sao lại chẳng nói được thế này!?」
Và thế là Shiho phát cáu.
「Gọi 『Koutarou-kun』 thì chẳng vấn đề gì! Thế mà tại sao lại tớ chẳng gọi Kyoucharyou được chứ!!」
「Phải, hoàn toàn chẳng nói được luôn」
Tuy bình thường Shiho dễ cắn yêu.
Thế mà lúc này, cổ cắn cho đi luôn.
Đã thế mặt mũi hiện tại cũng đỏ ửng như quả táo.
......Đừng nói là.
「Cậu ngượng à Shiho?」
「Ngượng!? Đ-đến giờ phút này thì dăm ba vụ đặt tên ai thèm ngượng đâu chứ? Koutarou-kun thiệt là, cậu bị ngốc sao?」
「Thế thử gọi thẳng tên tớ một lần coi」
「Không thành vấn đề! Game dễ thôi...... Ko, u, ta, ro, u......n!」
「Phát âm nghe sao kì quá」
Tôi nhìn chằm chằm vào cái cô Shiho đang có ý đồ chống đối này, thấy thế, cổ liền lảng mắt đi chỗ khác một cách lộ liễu.
「......K-không lẽ là tớ ngượng thật?」
「Theo như tớ thấy thì là thế đấy」
「Thật á? Không thể nào...... Dù gì cũng 1 năm trôi qua rồi mà? Phải mới mẻ kiểu gì mà đến nỗi hơn một năm thân thiết vẫn không thể gọi thẳng tên đây! Tớ hãi bản thân mình quá...... tớ cũng yêu Koutarou-kun quá nữa. Nhưng chẳng phải thế khó chịu lắm sao? Có hơi bị nặng nề nhỉ?」
「Không có đâu. Cảm nhận được tình cảm của Shiho đủ khiến tớ vui lắm rồi」
「Á―. Thì ra là vậy...... Là lỗi của Koutarou-kun chứ đâu. Vì Koutarou-kun lúc nào cũng làm tớ rung động nên tớ mới thích cậu tới nỗi đến giờ vẫn chưa thể gọi thẳng tên đấy! Túm lại đây không phải lỗi tớ, tất cả là do Koutarou-kun hết」
「Hể...... do tớ hả?」
「Ừa. Nên là xin lỗi tớ đi」
「Hiểu rồi. Xin lỗi cậu―― ơ mà khoan. Mắc gì tớ lại là người đi xin lỗi hả???」
Bị đổ thừa làm tôi bất giác xin lỗi, cơ mà nghĩ kỹ lại thì tôi đâu có làm gì sai đâu trời――