Đúng như mong đợi của tôi về một bảo khố hoàng gia, nó khá rộng rãi và đồ vật được sắp xếp ngăn nắp.
Tuy nhiên khi mới vào thì chẳng có thứ gì vừa mắt tôi cả.
Well, cứ thử tìm xem sao.
“Trước hết, nguyên liệu từ dungeon…. tôi muốn thứ gì đấy thật bền.”
“Thứ thật bền phải không?”
“Vâng. Cái gì cũng được tuốt miễn là nó bền.”
Về cơ bản, rào chắn vĩnh cửu chuyển sát thương của lá chắn đến một vật lõi để giảm thiểu thiệt hại.
Một viên ma thạch có thể dùng làm lõi của một lá chắn nhỏ, nhưng nếu dùng nó lên một lá chắn bao phủ toàn bộ thủ đô hoàng gia thì chỉ cần chạm nhẹ một phát là đủ phá hủy toàn bộ rồi.
“...Nói thật, tôi không chắc chắn lắm về cái thứ có độ bền mà Mathias-sama đang nhắm đến. Tôi có thể hiểu nếu ngài tìm thứ gì đó bền hơn mithril, tuy nhiên nếu nó là adamantite và orichalcum thì….”
Rủi thay, người quản kho có vẻ như không biết những nguyên liệu nào là bền.
Từng có rất nhiều thiết bị nghiên cứu có độ bền rất cao được tạo ra bằng ma thuật…. Nhưng có vẻ nó đã bị thất truyền cùng với ma thuật vô niệm.
“Vậy thì hãy để tôi tự kiếm. Tôi có thể lấy bất cứ thứ gì làm phần thưởng phải không?”
“Đ-đúng vậy! Có vài ngoại lệ, nhưng cơ bản là ngài lấy cái gì cũng được.”
Đây mới chỉ là phần thưởng cho trước thôi đấy, sau này còn có phần thưởng chính nữa, nên nó khá là lãng phí--.
Dựa theo phản ứng mana, những thứ đã khơi dậy sự tò mò của tôi đều tập trung tại một chỗ.
Tôi bước đến đó trong khi hỏi người quản kho.
“Những thứ này có tính là ngoại lệ không?”
“Không. Chúng như kiểu di sản của một nền văn minh cổ đại hoặc truyền thuyết vậy, bọn tôi chẳng biết dùng những thứ này như thế nào cả.”
Hiểu rồi.
Hầu hết những thứ ở đây đều là phế phẩm.
Có rất nhiều dụng cụ ma thuật được tạo ra bởi nền văn mình ở tiền kiếp của tôi, nhưng hầu như chúng đều là những thứ linh tinh thư đồ chơi trẻ con, hay thuốc chữa đau vai.
Tuy nhiên, tôi lại thấy một vật có thể dùng được.
“Còn thanh kiếm này thì sao?”
Tôi vừa giơ thanh kiếm lên vừa hỏi vậy.
Cái này này trông như thanh kiếm mà tôi đã làm trong một cuộc thử nghiệm. Tôi không nhớ là lúc nào, nhưng dạng mana này rất quen thuộc.
“Đó là một thanh kiếm cũ kĩ được khai quật trong một tàn tích cổ đại. Nó khá bền đấy, tuy nhiên, nó rất nặng và cùn nên tôi đã không đề cập nó. Thay vì vậy, có thể cậu sẽ hứng thú với thanh kiếm này hơn. Cái này mới được khám phá gần đây thôi, nhưng nó lại cực kì vi diệu. Lẽ nó sẽ được làm giải thưởng cho một cuộc thi nếu Mathias-sama không nhận nó--”
Người quản kho lấy ra một thanh kiếm khác.
Thanh kiếm trông quen quen--Đúng hơn thì đấy chính là thanh kiếm tôi đã phù phép ở tiệm rèn của Bass.
Cái này được mua với giá 1000 tiền vàng hửm, đúng là cái giá cắt cổ mà.
Tại sao thanh kiếm này lại nằm trong bảo khố cơ chứ?
“Bọn tôi gặp rắc rối trong việc cất giữ nó vì chỉ cần vung nhẹ nó thôi là đã cắt được đá tảng. Đây đúng thật là một thanh kiếm dành riêng cho người anh hùng sát quỷ--”
“Tôi không cần thanh kiếm đó. Ai muốn thì cứ cho họ đi.”
Tôi từ chối thanh kiếm có giá cắt cổ đó và tiếp tục xem xét thanh kia.
Thanh kiếm này cần một lượng lớn mana để kích hoạt ma thuật chứa trong nó.
Một khi được kích hoạt, nó có thể xóa sổ cả lâu đài khỏi bản đồ, nhưng tôi cần thêm tận 50 năm nữa mới có đủ mana để kích hoạt nó.
Tuy nhiên, nguyên liệu của thanh kiếm này mạnh gấp nhiều lần hợp kim orichalcum-adamantite.
Nó quá dư để làm cái lõi cho rào chắn.
“Được rồi. Dùng thanh kiếm này làm lõi đi.”
“Thanh đó sao? Tôi nghe nói phải là orichalcum mới được….”
“Thanh kiếm này còn bền hơn cả orichalcum.”
“N-Ngài nhìn mà cũng biết sao!?”
“Có nhiều cách lắm.”
Well, vì chính tôi tạo ra nó mà
Tôi đã làm rất nhiều thứ với khuôn mẫu này rồi, nên tôi nhìn phát biết ngay.
Dẫu cho tôi không nhớ đã làm nó vào lúc nào.
“Và tôi cũng tìm thấy một thứ thú vị nữa. Tôi muốn lấy cái này làm phần thưởng.”
Tôi lấy một cái vòng cổ ở cái kệ gần đó.
Cái vòng cổ được lắp một viên ma thạch nhỏ chứa đầy ma thuật phức tạp.
“...Ngài lại lấy một thứ tạm thời vô dụng nữa…. Chỉ vậy thôi liệu có ổn không? Có nhiều vật dụng mạnh mẽ hơn như thanh kiếm đó, hoặc một bộ giáp có thể cường hóa bằng mana….”
“Không. Nhiêu đây là được rồi.”
Cái vòng cổ này là một thứ khác mà tôi đã tạo ra ở kiếp trước.
Nó có tác dụng gia tăng điểm kinh nghiệm bạn có được từ việc giết quái vật hoặc động vật bằng cách thu thập lượng mana đáng lẽ đã bị thải ra xung quanh, gấp vài lần.
Hơn nữa, nó còn ảnh hưởng đến đồng đội miễn là họ ở gần. Vả lại, do phạm vi khá rộng nên nó có thể bao phủ cả tầng đầu của dungeon trong trường.
Quả là một dụng cụ ma thuật lý tưởng cho một người đang muốn nhanh chóng gia tăng sức mạnh như tôi.
Mana và sức mạnh của tôi đã đạt tới giới hạn ngay khi tôi hoàn thành cái vòng cổ nên tôi đếch thèm dùng nữa mà ném nó đi, ai mà nghĩ được nó lại trở nên hữu dụng sau khi tôi chuyển sinh cơ chứ.
“Nếu Mathias-sama thấy ổn thì tôi cũng không nhiều lời nữa….”
“Ta cũng không phản đối. Vì Mathias chẳng bao giờ làm một việc giống như chúng ta phỏng đoán cả, chưa một lần nào. Hẳn lần này cậu ta đã chuẩn bị sẵn kế hoạch nào đó. Mà ta mong cậu đừng có phá hủy sân trường nữa--”
“Ok, vậy là xong. Em phải mau chóng thiết lập rào chắn, quay lại học viện thôi!”
“Còn đống mithril thì cậu tính sao?”
Edit: Suu
Trans: Kah
“Em sẽ kiếm mithril ở trường. ...Ah, thầy bảo em không được phá hủy sân trường, nhưng nó không áp dụng với dungeon phải không ạ?”
“....Hở?”
Chúng tôi quay lại Học viện Đệ nhị trong khi nói tán nhảm.