Shikkaku Mon no Saikyou Kenja~ Sekai Saikyou no Kenja ga Sarani Tsuyoku Naru Tameni Tenseishimashita~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

(Đang ra)

Gimai Nara Honkini Nattemo iiyone?

Fuminori Teshima

Hội chứng “cuồng anh trai” được giấu kín của Yuuri bắt đầu bộc lộ và dần trở nên mất kiểm soát, và thế là cuộc sống chung ngọt ngào cùng em gái kế người mà còn tình cảm hơn cả bạn gái!

12 130

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

(Đang ra)

Cô bạn gái thích kiểm soát (quái vật) cứ bám theo tôi mãi

まんぷく犬

"Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Ryuu-kun…"

40 287

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

(Đang ra)

Những Mối Quan Hệ Bí Mật Dần Xuất Hiện Khi Một Otaku Hướng Nội Như Tôi Bị Bao Vây Bởi Các Mĩ Nhân Hạng S

Hoshino Hoshino

Kẹt giữa ba cô gái rắc rối, chàng otaku hướng nội chiến đấu trong tuyệt vọng để tránh sự hỗn loạn trong trận chiến tình yêu hài hước này!

16 54

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

168 4477

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

65 1351

Web Novel - Chương 17 : Nhà hiền triết mạnh nhất, kết thúc cuộc hành trình trong yên bình

Có vẻ như lời cầu nguyện của tôi đã không được hồi đáp.

Và chuyến đi êm đềm kéo dài một tuần cũng kết thúc khi chúng tôi tới được thủ đô Hoàng Gia .

" ….Thật là một chuyến đi yên bình !"

" Yên bình ở chỗ nào khi mà nhảy đâu ra một con quái vật loại Calamity !!"

" Nhưng đó chỉ xuất hiện vào ngày đầu tiên thôi mà, và những ngày tiếp theo chẳng hề có bóng dáng một con quái vật nào !!"

" Một con cũng là thảm họa rồi, cậu hiểu không vậy? Nếu mấy vụ như thế này xảy ra như cơm bữa thì cái quốc gia này bay từ lâu rồi, được chứ !?"

Nói vậy thì có vẻ hơi quá rồi. Nếu con quái vật cỡ đó mà làm được thế thì chắc đã chẳng có nổi đến một vương quốc trên cái thế giới này.

Hai hoặc ba người như cha tôi, Castor có thể thừa sức đánh bại những con quái vật cỡ đó.

"Nhận tiện, cháu nên mang cái xác đi đâu giờ ?"

Tôi muốn bán nó, nhưng lại chẳng biết chỗ.

"Xem nào. Thường thì tôi sẽ khuyên cậu là nên mang nó tới guild, nhưng với một đứa trẻ 12 tuổi thì chắc hơi khó.... Nếu được, cậu có muốn bán cho tôi không? Tôi có thể trả 150 đồng vàng cho nó."

"Chú chắc không?"

Tôi nghĩ nó chỉ đáng có 100 đồng vàng dựa theo những con quái vật mà tôi đã đánh bại khi còn ở nhà.

" Chắc chắn. Với tôi thế là quá lời rồi."

" Vậy thì, xin chú hãy mua nó."

Kể cả nếu nó bị mặc cả đi một chút, thì giờ tôi cũng chẳng quan tâm lắm.

Người đánh bại và mang nó là tôi, nhưng người bán rong mới là kẻ định giá giúp tôi.

Chà, đơn giản là tôi còn chẳng biết giá cả thị trường của nó hình thù ra làm sao nữa.

Nhân tiện, cách nói chuyện của tôi từ từ trở lại nguyên bản trong chuyến hành trình.

Tôi không còn ở trong vùng đất đó nữa. Chẳng việc gì tôi lại dùng chúng ở đây cả.

Sau khi giao lại con quái, tôi chia tay người bán rong và đi tới tiệm rèn của thị trấn.

Một trong những điểm chính của kì thi có nói rằng tôi nên mang theo vú khí của riêng mình.

Thanh kiếm mà tôi đang sử dụng hiện tại có chỉ có chức năng là để luyện tập cho nên nó không còn phù hợp cho thực chiến nữa.

Tôi không chắc là cái kì thi này có cần phải chuẩn bị quá kĩ không nữa, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.

Mặc dù chưa có nhiều hiểu biết về trình độ của các thợ rèn ở đây, nhưng nơi này là thủ đô mà. Sự cạnh tranh sẽ khiến những cửa tiệm tầm thường không bao giờ trụ nổi..

Nên chắc tôi sẽ kiếm được vài món tốt khi vào một tiệm rèn nào đó .

…. Và đúng lúc tôi thầm nghĩ vậy thì.

"….Hmm?"

Tôi lẩm bẩm khi bước vào một tiệm rèn ngẫu nhiên.

Tồi tàn kinh khủng. Dãy kiếm được xếp phía sau những cửa kính đúng là có xịn hơn cái mà tôi đang có, tuy nhiên chất lượng của chúng vẫn còn phải bỏ ngỏ. Hơn nữa, chúng lại còn chẳng được phù phép nữa.

Sẽ khá dễ hiểu nếu những thanh kiếm này được làm bởi thợ rèn mới vào nghề.

Tuy nhiên, vì tôi từng là chủ của một dây truyền chế tác ở kiếp trước, và đã rèn vô số thanh kiếm trong cả cuộc đời nên có thể ngay lập tức nhận ra. Những thanh kiếm này có lẽ đã được tạo ra khá lâu rồi khi mà họ mới bắt đầu bước chân vào nghề rèn..

Giá của chúng thường vào khoảng 5-10 đồng vàng. Theo như giá cả mà người bán rong nói với tôi, thì chúng chẳng hề rẻ tý nào. Điều đó khiến tôi khá ngạc nhiên là chúng vẫn trụ được ở cái nơi thủ đô này.

Nhanh chóng bước ra và sang tiệm tiếp theo. Tôi thà tự rèn một thanh kiếm còn hơn đi mua mấy thanh đó.

Tuy nhiên, tiệm tiếp theo và tiếp theo nữa và tiệm tiếp theo nữa nữa đều y hệt nhau.

Rõ ràng, ma thuật không phải là thứ duy nhất không tồn tại.

Nếu cửa tiệm kế tiếp cũng vậy, tôi sẽ bỏ cuộc và tự rèn lấy một thanh.

Ngay khi vừa nghĩ vậy, thì lọt vào tầm mắt của tôi là một tiệm rèn khá cũ kĩ.

Tấm biển hiệu cũng nhỏ nữa, nếu là bình thường chắc tôi cũng chẳng nhận ra nó là một tiệm rèn đâu. Tuy nhiên, hiện tại thì nó khá dễ thấy.

" Tôi xin ông đấy! Kì thi là vào ngày mai rồi! Không có kiếm, bạn tôi sẽ..."

Tôi nghe thấy tiếng nói vang dữ dội bên trong tiệm rèn.

Tuy người đó xưng là 『Boku』 nhưng theo như cảm nhận từ giọng nói, thì lại là một cô gái.

(Note : [Boku] là cách xưng hô của nam giới)

"Ta cũng muốn tự làm được một cái làm chứ ~ Nhưng ma kiếm không hề giống như những thanh kiếm thông thường. Chúng không phải thứ mà ta có thể làm một mình được !. Cô nên hiểu mới phải."

"Làm ơn, xin hãy làm gì đó đi mà !"

Từ đây tôi còn có thể nghe được cả cái giọng nói bối rối được thốt lên (chắc là ông chủ tiệm.)….Rắc rối quá. Tôi thật sự nên bỏ cuộc và tự rèn lấy một thanh kiếm.

Ngay lúc lướt qua cửa tiệm trong khi nghĩ vậy, những thanh kiếm được trưng bày bên trong chợt lướt qua tầm mắt của tôi.

Chất lượng khá tốt. Mấy thanh kiếm ở cửa tiệm đầu tiên chẳng thể nào so sánh được với chúng. Đến tôi hiện tại còn không thể làm nổi chúng mà không có đầy đủ đồ nghề nữa.

…. không thể bỏ qua được.

Tôi liền bước vào tiệm rèn để kiếm lấy một món vũ khí thích hợp.