Shikkaku Mon no Saikyou Kenja~ Sekai Saikyou no Kenja ga Sarani Tsuyoku Naru Tameni Tenseishimashita~

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1311

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Web Novel - Chương 139: Nhà hiền triết mạnh nhất, trở thành thủ lĩnh

Trans: Vbot

“V-Vết thương đó!? Nó đã liền!? Cậu chắc chứ!?”

“Chưa liền tôi làm con cậu!”

Trong lúc đang nghe ngóng và đã cầm máu cho một người xong, tôi mau chóng chuyển sang bệnh nhân tiếp theo. Đã cầm máu thì phải nhanh, không thì người ta sẽ chết mất.

“C-Cho tôi xem vết thương mau!”

Các hồi phục sư bắt đầu đi theo tôi, rồi nhìn tôi chữa trị cho mọi người mà không nói lấy một lời. 

Tôi nghĩ họ nên dành thời gian quý báu đó để chữa cho các nạn nhân khác thì hơn. Trong khi nghĩ thế, tôi cầm máu bệnh nhân lại bằng ma thuật, dùng chỉ khâu vết thương của họ lại rồi dùng ma thuật trị liệu để hoàn tất. 

Quá trình đó chỉ mất khoảng 30 giây. Tôi có thể sử dụng ma thuật trị thương ngay từ đầu, nhưng như thế sẽ rất tốn ma lực. Rồi tôi chuyển sang bệnh nhân tiếp theo.

“T-Thật tuyệt vời”

“Tôi chưa bao giờ thấy ai chữa trị nhanh như vậy…”

“Cậu ta vừa dùng loại ma thuật nào đó để cầm máu? Nó có tồn tại luôn à…”

Các hồi phục sư có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi chữa trị… Chắc là giờ họ sẽ chịu nghe lời tôi rồi ha. 

Thử cái là biết liền chứ gì.

“Thay vì đứng đó, các anh có thể giúp tôi một tay không? Hiện tại chúng ta đang rất thiếu người..”

“Đ-Đã rõ! Chúng tôi chỉ cần sử dụng ma thuật lên các bệnh nhân theo thứ tự được đánh dấu trên mảnh gỗ đó đúng không?!”

Lãnh đạo của đội trị liệu sư gật đầu đồng thuận với mệnh lệnh của tôi. Anh ta ngay lập tức di chuyển tới những nạn nhân được đánh số. Những trị liệu sư còn lại cũng theo sau đó.

“Alma, số 23 đã xong! Người tiếp theo!”

“Rõ”

“Anh không thể chữa trị cho số 27 một mình! Gọi người khác giúp đi!”

“Vâng”

Trong khi vẫn đang trị thương, tôi sử dụng [Passive Detection] để theo dõi phản ứng mana của nạn nhân với lượng mana của hồi phục sư và đưa ra hướng dẫn cho họ. Nhiều nạn nhân bất tỉnh nên chúng tôi sử dụng thẻ gỗ thay thế cho tên của họ. 

Tôi khá ấn tượng với các trị liệu sư đã ở lại thành phố này đến tận giờ. Họ có vẻ hữu dụng hơn ban đầu tôi đã nghĩ. 

--Khoảng một tiếng sau

“Đây là nạn nhân cuối cùng!”

Chúng tôi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cứu các nạn nhân của Alma. Không có nạn nhân nào tử vong.

Chỉ có bốn chúng tôi là đủ mana chữa đến người cuối cùng. Các hồi phục sư đã hết mana và chuyển sang hỗ trợ các nạn nhân tôi đã trị thương xong. Trông họ có vẻ thất vọng khi không thể tham gia chữa cho 20 người cuối cùng, nhưng họ đã cố gắng hết sức. Nếu không có sự giúp đỡ thì chắc đã có thương vong rồi. 

“Cậu thực sự đã cứu tất cả bọn họ… Trái với độ tuổi đó, cậu hẳn phải là một trị liệu sư có tiếng nhỉ.”

Người đội trưởng nói với tôi sau khi công việc đã kết thúc. 

Có tiếng cái gì chứ, hồi kiếp trước số người mà tôi dùng ma thuật trị liệu lên đếm được trên đầu ngón tay đấy. 

Cũng có những lần tôi hồi phục cho những con quái vật mà mình đã đánh bại rồi thả chúng đi để chúng trở nên mạnh hơn, nhưng ngày nay phương pháp đó không còn được sử dụng nhiều lắm.

“Không, tôi chưa bao giờ đóng vai trò là trị liệu sư chủ đạo trong tổ đội cả.”

“Vậy đây là lần đầu tiên cậu trị thương?!”

“À thì, thân là một mạo hiểm giả, tôi cũng đã chinh qua nhiều tình huống rồi.”

Có vẻ như ở quốc gia này, không tọc mạch vào chuyện quá khứ của các mạo hiểm giả là một phong tục. 

Nếu tôi nói thế thì chắc là họ sẽ ngừng tra hỏi thêm.

“Dù cho cậu có trải qua chuyện gì rồi đi chăng nữa thì những kỹ năng đó vẫn không kém phần kì lạ…. Đồng thời, những chỉ dẫn của cậu làm tôi cảm thấy như thể cậu đã biết rõ khả năng của tất cả mọi người vậy...”

“Chà, cái đó thì là nhờ kinh nghiệm thôi… Nhân tiện, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh trị liệu sư..

“Chuyện muốn hỏi?”

“Tôi muốn nghe chi tiết về lí do băng hà của người cai trị trước đây… Nghe nói đó là do một căn bệnh hiếm gặp…”

Dĩ nhiên câu sau là nói dối. Tôi không hề biết người cai trị trước đây đã chết như thế nào. Lý do duy nhất tôi giả vờ hứng thú với căn bệnh là để tránh sự nghi ngờ không cần thiết.

Tuy nhiên, tôi có lý do để hỏi câu đó. 

Từ những gì tôi nghe được, người cai trị trước đây là một người rất có năng lực.

Thật ra, phần nền móng của các công trình trong thành phố này đã được suy xét rất kĩ lưỡng trước khi xây, mặc cho sự xuống dốc do kẻ thống trị hiện tại gây ra. 

Khó có thể tin được người tài năng như vậy lại bổ nhiệm một tên vô dụng để cai trị thành phố.

Dẫu vậy, có thể là do người đó không thể tìm ra giải pháp kịp thời.

-- Ví dụ như là nếu ổng đột nhiên qua đời.

“Đó là tin đồn vô căn cứ. Một vết thương dai đẳng do một con quái vật gây ra chính là lí do làm ông ấy băng hà. Bọn tôi cố lắm cũng chỉ có thể kéo dài sự sống cho ông ấy được thêm 1 tuần, nhưng nếu có cậu ở đó thì chắc mọi chuyện đã khác.”

Tôi hiểu rồi. Đó là một vết thương bình thường... 

Trên đời này vẫn có đủ loại quái vật mang độc tính mà.

Bỏ tính xác thực của chuyện đó qua một bên, với một vết thương nặng cỡ đó thì việc những trị liệu sư ở nơi này không thể chữa nổi là lẽ đương nhiên.

“À. Có một chuyện khá kì lạ… Không lâu sau khi bị thương, ông ấy đột nhiên bị câm, nên đã không thể để lại di chúc.”

Ra vậy….

Chuyện là thế à.