Shijou Saikyou no Daimaou Murabito A ni Tensei Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7115

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 108

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 140

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

TẬP 1: Học Sinh Danh Dự Sát Thoại Thần Linh ☪ - Chương 01: Ma Vương Cô Độc Tái Sinh Ở Thế Giới Tương Lai

╔═════◦●°°●◦═════╗

♢♢------Trans & Edit---------♢♢

♦♦----------AkaNeko------------♦♦

╚═════°●◦◦●°═════╝

~~~*~~~

Ta muốn được nếm trải cảm giác thế nào là thất bại.

Đã từ bao giờ, mà cái mộng tưởng này đã gắn liền với tâm trí ta.

Nửa cuộc đời, là quãng thời gian mà ta đã bỏ ra để giải thoát nhân loại khỏi ách thống trị của các vị thần và những kẻ dưới trướng chúng. Vậy nên có thể nói là cuộc sống của ta lúc nào cũng là những tháng ngày đấu tranh sinh tồn…

Thành lập quân đội, xâm chiếm nhiều đất nước, đồ sát vô số anh hùng, khuếch trương binh lực, và sau đó là tiêu diệt thần linh.

Đến cuối cùng thì…

Ta đã trở thành một con quái vật hay được nhắc tới trong các câu chuyện cổ tích. Đúng rồi, chính là Ma Vương.

Dưới ánh mắt người dân, kể cả kẻ hầu người hạ, ta trông chả giống gì một con người nữa. Nói đúng hơn, một sự thay thế đầy sùng kính khác của những vị thần.

Vì vậy, ta đã bắt đầu mong đợi rằng một ngày nào đó mình sẽ bị đánh bại. Bởi lẽ một khi thấy được cái dáng vẻ thảm hại khi thua cuộc của ta, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu nghĩ ta giống với nhân loại hơn.

Nhưng đúng là trời không chiều ý người… tất thảy những cá nhân đủ khả năng để đánh bại ta, đều đã không còn tồn tại.

Thật là bất lực mà, cuộc đời ta dường như đã lâm vào một ngõ cụt. Tuy nhiên, hy vọng vẫn còn đó.

Ma Vương Varvatos, hơn phân nửa đời người mang gánh nặng của nhân loại trên lưng, đến lúc cuối cùng lại là một con quái vật cô độc. Tuy nhiên, kiếp sau biết đâu sẽ lại sung sướng hơn.

Giống như hồi trước vậy, vui vẻ cười đùa cùng bè bạn và sống một cuộc đời hạnh phúc. Có lẽ ta có thể nguyện cầu một thứ như vậy.

Không tài nào chịu nổi cảnh lẻ loi một mình thêm được nữa, ta ngay lập tức sáng tạo ra ma pháp nhằm chuyển sinh bản thân. Ghi lại thư tuyệt mệnh cho đầy tớ, sau đó phát động ma pháp.

… Cứ thế, cơ thể ta từ từ ngã xuống mặt đất.

Đúng như thuật thức đã lập trình, ta chuyển sinh trở thành một con người ‘tầm thường’ ở thế giới xa xăm trong tương lai.

Không còn là Ma Vương Varvatos nữa, ta bây giờ chỉ là một tên thường dân mang cái tên Ard Meteor.

Thời gian thấm thoát qua đi, đã sáu năm kể từ lúc ta chuyển sinh.

Cho dù kiếp trước ta có là ai đi chăng nữa, thì vẫn chả thể nào thay đổi được cái sự thật rằng ta đã trở thành một em bé, và không có gì nhiều để làm trong sáu năm ngoài học ngôn ngữ bản địa cũng như gia tăng ma lực. Bởi vì là một đứa trẻ bình thường, nên trí nhớ và sức chiến đấu của ta cũng đều rất tầm phào. Cân nhắc tới tình hình bản thân, ta đã tập trung vào cải thiện hai đặc điểm ấy trong khoảng thời gian qua.

Kết quả là, ta không hề có bất kì người bạn nào.

May mắn thay, ta chỉ là một thằng thôn dân bình thường. Vậy nên một ngày nào đó ta sẽ kết thân được với một hay hai đứa bạn cũng nên.

Vào lúc ấy, ta đã để ngỏ vấn đề nhức nhối này-

Xuân sang, hạ đến, thu đi, đông về, đã mười năm trôi qua kể từ khi chuyển sinh… Ta vẫn chưa có nổi lấy một người bạn.

Tuy nhiên, chuyện này là không thể tránh khỏi. Gia tăng kiến thức của bản thân là một thứ cần thiết để có thể sống sót, và không có bạn chính là kết quả của nó. Vậy nên ta chả thể làm gì khác được.

Sau khi đã học gần thạo ngôn ngữ, ta chuyển qua đọc sách của cha mình suốt ngày dài, liên tục bổ sung kiến thức của thời đại này. Thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người chính là trí tuệ. Và để đạt được nó, bạn sẽ cần rất nhiều kiến thức. Vì thế, trong vài năm qua, ta đã tự giam mình ở nhà cặm cụi đọc sách, và nó quả là một lựa chọn đúng đắn.

Cũng giống như mọi hôm, ta rảo bước tới thư phòng tại nhà và ngồi bệt xuống sàn đọc một vài cuốn sách.

Thay vì nơi cư trú trong thành phố ở kiếp trước, ngôi nhà của ta bây giờ chỉ là một mái ấm bằng gỗ đơn sơ. Tuy rất nhỏ khi so sánh với một tòa lâu đài, nhưng để cho cha mẹ cùng ta ở, thì có thể nói là quá rộng rãi.

Đặt mông xuống sàn nhà lạnh toát, ta lật từng trang giấy của cuốn sách lịch sử, và rồi…

「Nhìn kìa, không phải là anh đã nói rằng thằng bé ở trong đây sao?」

「Ard quả thật rất thích đọc sách nhỉ?」

Cánh cửa mở ra, và ta có thể nghe thấy tiếng cha mẹ mình nói chuyện. Tên của cha ta là Jack, còn mẹ là Carla. Bọn họ có thể được xem là có chút nhan sắc, nhưng bề ngoài thì chỉ như hai người nông dân bình thường.

「Có chuyện gì không ạ?」

「À, không có gì đặc biệt đâu con.」

Tiếp tục với cuốn sách đang dang dở nào.

… Dường như thời điểm ta chuyển sinh đến là 3000 năm về tương lai.

Sau cái chết của ta, thế giới vốn đã thống nhất bắt đầu tách ra thành vô số quốc gia lớn nhỏ trong 500 năm tiếp đấy. Mặc dù trải qua nhiều thời kì loạn lạc sứ quân, nhưng về cơ bản thì tình hình hiện nay đã khá là ổn định. 

Duy chỉ có điều là Ma Tộc vẫn còn sống sót, âm mưu làm hại tới toàn thế giới.

Có vẻ như một vị thần từ băng nhóm với cái tên Outer Ones (Ngoại Giới Thần) đã được hồi sinh trở lại mười năm trước đây. Bọn chúng từng là kẻ thù không đội trời chung với ta từ thuở sơ khai và được mệnh danh là Tà Thần ở thời đại này. Chắc chắn là không cần nói cũng biết đây là một thảm họa vô tiền khoáng hậu... Và những con người đã ra tay cứu lấy nhân loại cũng chả phải hạng tầm thường chút nào.

「Hai Đại Pháp Sư cùng Nam Tước Anh Hùng. Thật sự là tuyệt vời khi với chỉ ba người mà họ đã đánh bại được Tà Thần.」

Thậm chí ngay cả lúc còn sống, thì ta cũng đã tốn kha khá công sức để có thể giải quyết gã này, nhưng họ chỉ cần tới ba người để dành chiến thắng.

Ta tin lý do chủ yếu không phải bọn họ là những cá nhân đặc biệt, mà là do trình độ ma pháp ở thời đại này đã phát triển một cách vượt bậc. Nếu không thì, Tà Thần chả phải là một kẻ thù yếu ớt tới mức có thể dễ dàng bị đánh bại với chỉ ba người… Trong lúc ta vẫn đang thơ thẩn với những suy nghĩ của mình—

「Úi trời, ái chà chà」

「Nên nói sao nhỉ, ai đấy chắc đang ngại ngùng kìa」

Cha mẹ ta bỗng nhiên tỏ ra rất kỳ lạ. Mặc dù không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng thôi kệ đi.

Ta lại tiếp tục chuyên tâm vào việc đọc sách.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ta đã lớn bổng lên 12 tuổi… Còn bạn bè ư? Vẫn là con số không tròn trĩnh.

Không, thực sự là ta rất muốn kết bạn với ai đó. Rốt cuộc thì đây cũng là lý do mà ta chuyển sinh cơ mà.

Cảm thấy bản thân đã có đủ kiến thức, ta bắt đầu đi tìm kiếm bè bạn, nhưng...

Ta đã trở nên quá sợ hãi con người. Vì thế chả dám mở lời nói chuyện với bất cứ ai.

Tuy ta không còn là một Ma Vương nữa, nhưng dù như vậy thì con người là một sinh vật rất dễ cự tuyệt những thứ xa lạ. Chuyện gì sẽ xảy ra khi ta cố bắt chuyện với một người và họ sẽ chỉ phản ứng lại “Hả? Mày là ai?” Hay là, “Ai lại muốn làm bạn với mày cơ chứ?”. Phải làm sao bây giờ? Với những suy nghĩ bất an ấy trong tâm trí, ta chẳng hề dám bắt chuyện với bất cứ ai.

…Thôi kệ, cứ đâm lao thử xem nào. Nói gì thì nói, chứ luyện tập đã rồi, kiến thức cũng đầy đủ, tất cả cũng chỉ toàn là ngụy biện của bản thân.

Thật ra cũng chỉ do sợ hãi và bất an ràng buộc, mà ta chả thể nào khiến cơ thể động đậy.

Được mệnh danh là Ma Vương lúc sinh thời, đến Thần Thánh còn chả là cái đinh gì, nhưng giờ đây ta lại đi sợ mấy đứa trẻ con thôn quê… Thật là thảm hại mà.

Cảm thấy tâm trí rối bời, ta quyết định tìm đến những người thành công trong cuộc đời ta nhằm hỏi bí quyết kết bạn.

Những người thành công ấy không ai khác chính là cha mẹ ta. Chỉ nội việc bọn họ kết hôn và có con là đủ để có thể gọi là thành công rồi… Trước tiên, ta đã tìm đến cha mình-Jack để hỏi, và kết quả là—

「Làm sao để kết bạn ư? Haha, không phải quá đơn giản sao? Đầu tiên cứ đập cho bầm dập đằng ấy, và sau đó nói với họ là chúng ta sẽ trở thành bạn từ hôm nay—」

「Hóa ra đó là cách mà cha thu nạp được mấy tên đàn em của mình đó sao? 」

Sau đó thì, mẹ ta đã trả lời rằng.

「"Um ~ kết bạn ấy hả ~ nếu là để sở hữu nô lệ tình dục, thì có thể mẹ biết đó ~"」

「Cha mẹ đã sống kiểu gì trong những năm tháng vừa qua vậy?」

Hai người họ hết thuốc chữa rồi.

Có vẻ như cha mẹ ta hoàn toàn không phải là đối tượng phù hợp cho câu hỏi này. Vì thế, ta đã quyết định tìm tới một người cũng là một ông bố và thường xuyên sang chơi với nhà ta – Weiss, đồng thời là một Elf cực kì đẹp trai.

「Tuy chú không có nhiều bạn bè cho lắm, song.. chú nghĩ là trước tiên cháu nên bắt đầu với một thái độ lịch thiệp. Miễn là cháu không phân biệt giữa người quen, xa lạ hay địa vị cao thấp cũng như duy trì một thái độ ngay thẳng và trung thực, thì chú đoán là mọi người sẽ mến mộ cháu ngay thôi. Đến lúc đó thì hẵng hỏi lại bọn họ xem có muốn làm bạn với cháu hay không. 」

Ba mẹ ta chắc hẳn phải học tập Weiss dài dài về khoản này.

Và thế là, ta liền cất bước ra đi để kết bạn dựa trên những lời khuyên từ Weiss.

Một tháng sau, cựu Ma Vương đang tươi cười và nô đùa cùng bè bạn của mình…

Là chuyện hoàn toàn vô lý. Một viễn cảnh như thể là không bao giờ có thật.

Chả biết tại sao, song tất cả mọi người đều tránh né ta. Dựa trên lời Weiss chỉ dạy, ta không bao giờ quên nở nụ cười với người đối diện, dùng những lời lẽ tôn kích để nói chuyện, mài dũa đi những hành động thừa thãi của bản thân, và duy trì một tác phong tao nhã.

Không những chả có ai ngưỡng mộ ta, mà thậm chí họ còn chả muốn nói chuyện. Tại sao cơ chứ?

Nhắc tới thì, cách đây không lâu, một đám trẻ con đã nói sau lưng ta thế này:

「Ard ấy, hình như là nó có hơi kỳ lạ.」

「Không phải là hơi kỳ lạ nữa, nói thẳng ra thì thằng đó rất kinh tởm」

「Kinh tởm, kinh tởm lắm luôn ấy~ Thiệt sự kinh tởm mà~」

Đã rất lâu rồi kể từ khi ta muốn phá hủy thế giới giống như bây giờ… Tại sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này?

Một tháng sau. Lúc này đã là mùa hè. Thời tiết thì lúc nào cũng nóng bức, song mối quan hệ của ta vẫn lạnh như thể băng tuyết trong mùa đông giá rét. Nguyên nhân phần lớn nằm ở nỗi đau tinh thần gây ra bởi sự cô đơn của ta. Đôi lúc ta sẽ khóc chả vì bất cứ lý do gì, hoặc có khi một vùng trống tóc sẽ xuất hiện trên đầu ta… Nên nói thế nào nhỉ, tình hình hiện giờ đang rất tồi tệ.

Đến nỗi mà ta đã đinh ninh trong đầu là bản thân sẽ không bao giờ có thể kết được bạn.

…Than oán cũng chả giải quyết được gì, vậy nên ta vẫn tiếp tục với những công việc như thường lệ.

「Mẹ, hôm nay con cũng sẽ lên núi nhé.」

「Ừm ~ đi đứng cẩn thận đấy.」

Ta rảo bộ ra khỏi ngôi nhà, hướng đến đích đến của mình – một ngọn núi liền kề ngôi làng, với mục tiêu nhằm luyện tập ma pháp.

Sau khi đã tới nơi, bỗng nhiên ta bước hụt chân, chúi mặt về phía trước và ngã trượt dài trên thảm cỏ hoa rậm rạp.

Mà thôi kệ, hãy trút bớt nỗi buồn bực vì không có bạn lên đám thực vật và động vật vào hôm nay nào.

…Ngay khoảnh khắc ta vừa nghĩ tới một thứ như vậy—

「Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!」

Tiếng thét thất thanh vang lên bên tai ta. Dựa theo âm giọng, thì nó hẳn là của một cô gái.

Ở một ngọn núi yên bình như thế này, chuyện quái gì có thể xảy ra để người ta hét lên như thế chứ?

Dù sao thì, cứ đến hiện trường trước cái đã. Đầu tiên, ta phát động ma pháp do thám [Search(Dò Tìm)] của mình nhằm tiếm kiếm vị trí của mục tiêu.

Tiếp đó là ma pháp dịch chuyển [Dimension Walk (Bước Nhảy Không Gian)] để đưa cơ thể của bản thân tới chỗ tiếng thét của cô gái. Trong nháy mắt, khung cảnh đã thay đổi đôi chút.

「…Eh? Cậu từ đâu chui ra vậy…?」

Người vừa lên tiếng với giọng nói bối rối là một cô gái tộc Elf cực kì dễ thương.

Cô ấy cao chừng một mét tư, thấp hơn một cái đầu so với ta, trông bề ngoài thì tuổi chắc có lẽ cũng xêm xêm bằng ta.

Khuôn mặt ngây thơ vô số tội ấy quả thật là sự kết tinh của những nét đáng yêu lại với nhau.

Mái tóc bạch kim mượt mà như nhung lụa, trải dài tới tận đầu gối, lung linh sương ảnh bởi ánh nắng mặt trời giữa những khoảng trống của cây cối, và ở cuối được tô điểm thêm bởi một sợi dây buộc tóc.

「Grừừừừừừừừừừ!」

Ta chăm chú nhìn vào sắc đẹp ấy, và ở cuối tầm mắt, là bóng hình của thủ phạm gây ra tiếng hét của cô gái.

Đó là một con sói lớn tới nỗi ta phải ngước nhìn. Con sói nhìn thẳng vào ta với cặp mắt khát máu và xù lông lên lên nhằm đe dọa con mồi. Nó chắc chắn đang nhắm vào ta.

「Nhanh lên, mau chạy đi! Tớ sẽ giữ chân nó lại!」

Cô gái tóc bạch kim bước ra trước mặt ta với ý muốn bảo vệ, hướng tầm nhìn của con sói vào bản thân.

Thái độ của cô ấy dường như rất dũng cảm khi dám đứng lên đối mặt với con quái vật đáng sợ, bảo vệ người vô tội, tuy nhiên…

「Xin lỗi, tớ có thể hỏi cậu câu này không?」

「Cái, cái, cái gì cơ chứ? Tớ, tớ, tớ nói là cậu mau chạy đi cơ mà!」

「Không… tớ chỉ muốn hỏi là tại sao cậu lại sợ thứ này? Không phải đối thủ chỉ là một con chó thôi ư?」

「Hả? Không, không, con chó? Cậu đang nói cái quái gì thế!”」

「Chẳng phải là rất rành rọt à, tớ chỉ đang nói ra sự thật mà thôi.」

Được nửa chừng, con chó bắt đầu tru lên “Hú ú ú”… và phi thẳng tới chỗ cô gái.

Đẩy cô ấy sang một bên, ta phát động ma pháp. Hướng lòng bàn tay trái về phía con chó, và một ma pháp trận hiện bắt đầu hiện lên ngay chính giữa bàn tay ta.

Ngọn lửa xuất hiện từ ma pháp trận lao ra, hướng thẳng về phía mục tiêu, với một tốc độ cực cao, thiêu cháy con chó. Một vài giây sau, cơ thể đã cháy thành than của nó nặng nề ngã khuỵu xuống mặt đất. Nhìn vào thi thể con thú, cô gái với mái tóc bạch kim thốt lên:

「C-Chỉ một đòn mà đã giết được thượng cổ lang (Ancient Wolf) sao? Và ngoài ra, cậu thậm chí còn sử dụng [Mega Flare (Đại Nhiệt Diễm Thuật)] mà không cần tới niệm chú luôn ư?」

Phản ứng ấy là sao cơ chứ? Ta cảm thấy chuyện vừa rồi quá thể bình thường, chả có gì đáng để ngạc nhiên cả.

Ngoài ra thì, thượng cổ lang? Con thú vừa nãy là sói ấy à? Không thể nào. Thượng cổ lang là một con quái vật sống ở Thần Vực Chi Sâm, một khu vực với đầy rẫy những ma vật mạnh mẽ. Làm gì có chuyện một con quái vật như vậy lại sống ở đây, hơn nữa nó cũng khác với con chó nhỏ vừa nãy và nhất định là hùng cường hơn nhiều.

Còn một thứ nữa mà cô gái này đã nói sai.

「Ma pháp vừa nãy tớ sử dụng không phải là [Đại Nhiệt Diễm Thuật] mà nó chỉ là [Nhiệt Diễm Thuật (Flare)] thôi」

「…Sao cơ chứ?」

Ngạc nhiên cái gì không biết luôn ấy? Cô thật sự tưởng lầm là thứ ma pháp ta vừa sử dụng là [Đại Nhiệt Diễm Thuật] sao?

Không phải là hơi quá à? Dù gì thì, uy lực của [Đại nhiệt diễm thuật] và [Nhiệt diễm thuật] chắc chắn là một trời một vực so với nhau, không ai là không nhận ra cả.

Cái đầu tiên là một hỏa ma pháp công kích trung cấp, một khi đã sử dụng, thì vài trăm con người có thể ngay lập tức bị thiêu chết.

Ngược lại, cái sau là chỉ là một ma pháp công kích sơ cấp, nên chắc chắn là không thể nào nhận lầm được.

「…Cũng, cũng đúng nhỉ! C-Có một điều đơn giản như vậy mà tớ lại có thể sai cho được! Ah ha ha ha ha!」

Cô ấy đón nhận sai lầm với một giọng cười lớn, và sau đó lén nhìn về phía ta.

「Đúng, đúng rồi, cậu đó! Nói đi, cậu tên là gì?」

「Tớ là Ard Meteor. Hân hạnh được gặp cậu」

「À, ra đó là tên cậu. Còn tớ là Irina…」

Cô ấy bẽn lẽn một hồi lâu, sau đó đưa tay ra và nói:

「Tớ, tớ, tớ là do tớ tốt bụng lắm đó! Nên từ nay tớ sẽ nhận cậu làm người bạn đầu tiên của mình」

Phải đến một lúc lâu, khi ta cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của cô ấy.

Bởi vì tình huống xảy ra quá đột ngột, mà khiến ta không khỏi đứng hình tại chỗ.

Song cuối cùng ta cũng bình tĩnh trở lại và nhanh chóng chấp nhận sự việc… niềm hân hoan tràn đầy trái tim ta.

Trút hết tâm tư nguyện vọng trong lòng mình ra, ta đáp lại.

「…Miễn là cậu không ngại, thì tớ mong là tình bạn của chúng ta sẽ bền lâu mãi mãi」

Khi ta nắm lấy bàn tay đưa ra của cô ấy, đúng khoảnh khắc đó, Irina khẽ rùng mình, lộ ra vẻ mặt giống như thể “Đây là thật hay giả? Nó không phải là mơ ư?”. Sau một vài giây, cô ấy đưa tay lên nhéo một bên má mình.

Tiếp đó – tâm trạng cô ấy dần phấn chấn hơn, và bắt đầu mỉm cười.

Với khuôn mặt trìu mến, cùng một nụ cười tỏa sáng như mặt trời lúc bình minh.

Nét mặt của Irina khiến ta có cảm giác hoài niệm… đứa trẻ này, rất giống với cô ấy.

Hệt như ta đã từng gặp ở kiếp trước, một người bạn không thể thay thế, và sau đó cái chết đi đã chia lìa chúng ta.

Cảm tưởng như vừa gặp lại bằng hữu chí cốt, khiến ta bất giác mỉm cười.

「À, nhân tiện thì, Irina-san. Ai đời lúc bắt tay cậu lại đưa tay trái của mình ra chứ, thật không thỏa đáng chút nào. 」

「Hả! Có, có gì không đúng sao?」

「Đúng vậy. Hành động đưa tay trái ra khi bắt tay rất là thô lỗ… Giống như ám chỉ rằng, tên hôi hám này, xem ta làm thịt ngươi đây!」

「Sao cơ? Không, không phải, cái này… Tớ, Tớ hoàn toàn không có ác ý! Cho tớ xin lỗi」

Tính cách của Irina có vẻ rất rụt rè. Cảm giác như thể ta chả kết thân được với người bạn nào, mà rước về một đứa con gái vậy.