She Harshly Rejected Me When She Had Amnesia. It Seems Her Memories Have Returned, but It’s Too Late

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

83 2486

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

104 9854

Du ngoạn cùng mỹ nữ

(Đang ra)

Du ngoạn cùng mỹ nữ

Fuyu Aoki

Một câu chuyện romcom về chuyến hành trình với một cô nàng kuudere xinh đẹp có nhiều tâm tư.

17 338

UNDEAD

(Hoàn thành)

UNDEAD

NisiOisiN

Truyện ngắn gốc của bài hát chủ đề 「UNDEAD」- YOASOBI/Ending Monogatari Series: Off & Monster Season

2 16

Oneshot - Oneshot

[ Bên trong một quán nhậu ]

*Tiếng nói chuyện*

“Uggggghhh!! Bực mình quá!”

“Này, ông uống nhiều quá rồi đấy.”

“Im mồm đê! Mấy thằng có bạn gái như ông sao mà hiểu được cảm giác của mấy thằng độc thân như tôi cơ chứ. Tôi không thể chịu đựng được điều này nếu không có rượu!”

“Vậy thì, bình tĩnh đi, được chứ?”

Tôi, Akari Ryosuke, đang đi uống cùng với đồng nghiệp trong cùng công ty.

Tôi có một cô bạn gái. Tên cô ấy là Yuna Katou. Yuna là một cô gái đặc biệt. Cô dễ thương, xinh đẹp và có rất nhiều bạn. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao một thằng tầm thường như tôi lại có thể hạn hò với cô ấy

“Ugh… Tôi cũng đang cố gắng để sống đây…”

“Thôi, đừng có buồn quá. Tôi sẽ ở đây với ông cho đến 10 giờ tối.”

“Eh? Sao lại chỉ đến 10 giờ thôi vậy?”

“Huh? Đương nhiên là vì cô bạn gái yêu dấu của tôi đang chờ tôi về nhà rồi.”

“Cái gìiii!? Chính là nó! Ông lúc nào cũng khoe khoang về cô ấy cả! Tôi cũng muốn được sống với một cô gái dễ thương nữa!”

“Nếu ông chịu thay đổi bản thân thì tôi chắc rằng ông sẽ có bạn gái sớm thôi…”

Sau khi ngăn đồng nghiệp của mình gọi thêm rượu ngày càng nhiều hơn, tôi đi thẳng về nhà vào lúc 10 giờ tối.

*Tiếng mở cửa*

“Anh về rồi đây!”

“A, mừng anh về! Cuối cùng thì anh cũng về nhà rồi~ Đây, ôm nèe~”

“Whoa, em làm anh bất ngờ đấy.”

Ngay cả khi tôi nói vậy, tôi lấy tay mình đưa ra đằng sau cô ấy và ôm cô vào lòng.

“Này, hôm nay anh về có hơi muộn một chút phải không? Em muốn anh về nhà sớm hơn cơ.”

“Xin lỗi, xin lỗi mà. Lần sau anh sẽ chú ý hơn.”

“Hmm, thôi được rồi. Vậy thì, anh muốn ăn cơm trước, đi tắm trước, hay là em-”

“Được rồi, đến lúc đi tắm rồi.”

“Này, đáng lẽ ra anh phải chọn em chứ! Được thôi, vậy thì! Chúng ta sẽ tắm cùng nhau!”

“Chờ đã, cái gì cơ?”

“Không có “chờ” gì hết! Cởi đồ ra đi! Nhanh lên!”

“Uh, từ từ đã nào, không, chờ đã!”

Sau đó, khi được cảm thấy thoải mái theo nhiều cách. Tôi tiếp tục tình tứ vói Yuna sau khi ăn tối. Có một cô bạn gái dễ thương như vậy khiến bản thân tôi thực sự hạnh phúc. Tôi đã chuẩn bị sẵn chiếc nhẫn và sớm lên kế hoạch cầu hôn cô ấy.

“Được rồi, anh đi làm đây!”

“Anh đi cẩn thận nha! A, hôm nay em sẽ đi chơi với bạn, vì vậy hãy mong chờ món quá lưu niệm từ em nhé!”

“Được rồi, anh sẽ mong chờ món quà đó của em.”

Sau khi Yuna tiễn, tôi đi thẳng đến nơi làm việc.

*Tiếng chuông điện thoại kêu*

“Xin chào?”

“Ah, Ryosuke-kun đúng không ạ? Tôi có tin xấu, Yuna đã bị tai nạn-”

 

“Haa… Haa… Yuna!”

Tôi chạy thẳng đến phòng bệnh của Yuna sau khi biết được thông qua việc hỏi ở quầy lễ tân.

“Yuna, em có ổn không? Có chỗ nào em còn thấy đau không-”

*Chát*

“…Eh?”

Tôi bị sốc khi cô hất tay tôi đi và bản thân tôi cảm nhận như có điều gì đó không ổn.

“Xin thứ lỗi, nhưng đừng có mà chỉ đến phòng bệnh mà cố chạm vào tôi. Anh là ai?

Anh khiến tôi cảm thấy sợ đấy…”

“Eh? Không, chờ đã, cái gì cơ?”

Tôi không thể hiểu được. Chuyện gì vậy? Điều đó không thể xảy ra, đây là một trò đùa thôi đúng không? Đừng có nói là… cô ấy không nhớ tôi là ai?

Sau đó, cửa phòng bệnh được mở ra, và ai đó có vẻ như là bác sĩ bước vào.

“Ah, Akari-san, anh đây rồi. Xin thứ lỗi, nhưng chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?”

“Được rồi.”

Theo lời của bác sĩ, tôi đi ra ngoài hành lang. Cho dù tôi vẫn rất lo lắng cho tình trạng của Yuna, nhưng tôi vẫn muốn hỏi bác sĩ vài câu hỏi, vì vậy tôi đành nghe theo.

“Um, Akari-san. Cô ấy có nhận ra anh là bạn trai của mình không vậy?”

“!!... Không.”

“Tôi hiểu rồi… vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Katou-san, cô ấy bị mất trí nhớ.”

“Mất… trí nhớ sao…”

Tôi không nói nên lời. Mọi kỉ niệm lúc bên nhau của Yuna và tôi… đã biến mất trong tâm trí cô ấy? Tôi không thể chấp nhận điều đó được…

“Trong vụ tai nạn gần đây, Yuna-san đã bị tác động mạnh ở phần đầu. Chúng tôi tin rằng đó chính là nguyên nhân gây nên bệnh mất trí nhớ của cô. Nhưng xin anh đừng quá lo lắng. Điều này cũng chỉ là tạm thời thôi, và cô ấy cũng sẽ sớm bình phục thôi.”

“Tôi… hiểu rồi. Tôi biết rồi.”

Sau đấy thì bác sĩ đã rời đi.

Theo như bác sĩ nói thì điều này cũng chỉ là tạm thời thôi… Tôi là bạn trai của Yuna. Sao mà tôi lại không hỗ trợ cô ấy khi cô đang gặp khó khăn được. Vì bố mẹ của Yuna đang công tác tại nước ngoài vậy nên phải mất vài ngày thì hai người họ mới đến, vì vậy tôi phải là người ở bên để hỗ trợ cô ấy. Hiện tại thì tôi chỉ có thể tiếp tục trông chờ thôi.

Từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu kể tro Yuna về những kỉ niệm cũ của bọn tôi trong quá khứ. Về việc chúng tôi gặp nhau tại cao trung như thế nào, về buổi hẹn hò đầu tiên sau khi hẹn hò và hơn thế nữa. Tuy nhiên thì Yuna chỉ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thậm trí còn không nhìn vào mắt tôi, trông cô có vẻ buồn chán và không hứng thú mấy. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi thường bị đuổi ra khỏi phòng, nhưng tôi không chịu từ bỏ mà cứ tiếp tục ghé thăm cô mỗi ngày.

Một vài ngày sau khi tôi bắt đầu ghé thăm phòng bệnh,

“Lúc đó thực sự rất vui phải không? Anh đã bối rối đến mức không biết mình đang làm gì. Oh, và sau đó-”

“Này.”

“Oh, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện rồi! Có chuyện gì vậy?”

“Mấy ngày nay tôi đã cố gằng kiềm chế, nhưng tôi không thể nào chịu đựng them được nữa. Ban đầu, tôi nghĩ rằng mình chỉ cần lờ anh đi thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng tôi chịu đựng quá đủ rồi. Anh vẫn tiếp tục gọi tôi bằng tên và nói cho tôi về các cái kí ức chưa từng tồn tại ấy. Điều đó thật đáng sợ!”

“Không, Yuna, em chỉ đang tạm thời quên mất thôi vì căn bệnh mất trí nhớ-”

“Ahhh, ghê quá! Đừng có gọi tôi bằng tên! Bên cạnh đó, bác sĩ nói với tôi rằng tôi bị mất trí nhớ, nhưng vậy thì sao? Cho dù nếu như tôi có mất trí nhớ thật, nếu tôi thật sự hẹn hò với anh thật thì sẽ không bao giờ có chuyện rằng tôi sẽ quên mất điều đó. Anh biết rằng tôi là một người thủy chung mà. Nhưng sau cùng thì tôi chẳng biết bất cứ thứ gì về anh cả.

“Bình tĩnh nào… Em chỉ đang quên mất-” 

“Tôi đang bình tĩnh đây! Anh cũng chỉ tỏ ra cố chấp mà thôi! Để tôi nói cho rõ này, chẳng có cớ gì mà một người như tôi lại đi hẹn hò với một kẻ tầm thường như anh cả! Thử nghĩ mà xem, liệu chúng ta có hợp nhau không? Không hề.”

“Nhưng mà chúng ta thực sự hẹn-”

“Cho dù nếu bằng một cách thần kì nào đó chúng ta thực sự hẹn hò, vậy thì hãy chia tay đi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ trở thành những người hoàn toàn xa lạ, không liên quan tới nhau. Anh sẽ không còn lí do gì để ở đây nữa.”

“………….”

Đúng là như vậy, tôi vốn chẳng có một cái gì nổi bật cả; tôi cũng chỉ là một thằng tầm thường. Trong thâm tâm tôi, t biết rõ điều đó. Nhưng Yuna đã từng nói rằng cô ấy yêu tôi. Yuna khen ngợi tôi và chấp nhận bản than tôi là ai. Tuy nhiên thì giờ chỉ còn Yuna không có kí ức đang nói lên suy nghĩ của minhg không thật cho lắm. Yuna đồng thời cũng nhận ra rằng chúng tôi không hợp nhau…

“Anh im lặng có nghĩa là những điều tôi nói là đúng và anh không thể cãi lại. Việc anh xuất hiện ở đây khiến cho bầu không khí ở đây bị ô nhiễm đấy. Anh có thể nhanh chóng rời khỏi đây không? Mẹ tôi sẽ tới thăm tôi hôm nay. Tôi không muốn sự xuất hiện của bà ấy bị phá hoại bởi anh đâu.”

“Anh hiểu rồi. Chúng ta sẽ chia tay. Nhưng với một điều kiện. Nếu như bằng một cách nào đó mà kí ức của em trở lại, thì đừng có tìm đến anh nữa. Đừng có cố nói chuyện với tôi nữa. Còn về ngôi nhà… em có thể làm bất kì điều gì em muốn với nó. Anh sẽ lấy đồ của mình và rời đi.”

“Ha, chỉ có vậy thôi sao? Chắc chắn rồi. Anh thấy không? Chúng ta đã chia tay rồi. Nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

“………”

Ngay sau đó, tôi rời khỏi phòng bệnh ấy. Sự liên kết giữa tôi và Yuna đã chính thức bị cắt đứt. Gạt đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi, tôi trở về ngôi nhà mà bọn tôi chung sống để thu dọn đồ và rời đi.

[Một vài tiếng sau – góc nhìn của Yuna]

Anh ta sẽ không đến đây nữa. Chỉ điều đó thôi cũng khiến tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.

Mặc dù vậy, ở đây chán quá. Thật sự là chả có gì nhiều để làm khi mà đang nhập viện. Đọc sách, xem TV— điện thoại của tôi đã bị vỡ khi tôi bị tai nạn và nó đã được đem sửa, nhưng có vẻ như nó đã được sửa xong và mẹ tôi có lẽ sẽ đem nó đến cho tôi. Tôi tự hỏi rằng bao giờ bà ấy đến…

“Mình tự hỏi rằng bao giờ bà ấy đến…”

“Yuna? Con cảm thấy thế nào rồi?”

“Ah, mẹ, muộn quá đó! Cô con gái của mẹ bị tai nạn đó, mẹ biết không…”

“Mẹ xin lỗi, việc lấy hộ chiếu mất chút thời gian. Nhưng mà thật tốt khi có Ryosuke-kun ở đây khi mà mẹ vắng mặt, nhỉ?”

“Huh? Đó là ai vậy mẹ? Anh ta chưa từng đến đây bao giờ.”

“Con đang nói gì vậy? Cậu ấy là bạn trai con phải không?”

“Cái gì! Con có bạn trái á! Vậy thì chắc hẳn anh ấy phải vô cùng đẹp trai!”

“Đúng vậy, con lúc nào cũng khoe khoang về cậu ấy suốt. Oh, nhân tiện thì điện thoại con sửa xong rồi đấy. Của con đây.”

“Yay! Cuối cùng thì mình cũng thoát khỏi được sự buồn chán này!”

Tôi nhận chiếc điện thoại đã được sửa từ mẹ tôi và ngay lập tức bật nó lên.

Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là bức ảnh của tôi với anh ta, người giả làm bạn trai tôi ngay trên hình nền màn hình chính của điện thoại.

“Huh? Gì vậy? Thật tuyệ-” Thịch!

Một cơn đau đầu đột ngột khiến tôi ném chiếc điện thoại đi. Cảm giác như có gì đó đang chạy qua tâm trí tôi vậy, như thể là nó đang cố gợi lại điều gì đó.

“Yuna, con sao vậy!?”

“Ughh, ahhhh!!!”

Kí ức của tôi về anh ta bắt đầu được tái hiện lại trong tâm trí tôi.

Yuna, em sao vậy? Mặt em trông đỏ lắm đó.

Yuna, em dễ thương lắm.

Yuna, anh yêu em.

Yuna? Yoo-naaa~ Yuna♪

Ryo-kun là người mà tôi luôn yêu thương, bản thân tôi lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc.

Chúng tôi gặp nhau khi học cao trung, học cùng một trường đại học với nhau, thổ lộ cảm xúc với nhau, và sau đó bắt đầu chung sống với nhau.

Ngay cả khi trưởng thành và bắt đầu đi làm, không có bất cứ điều gì có thể chia cắt chúng tôi, mỗi ngày trôi qua đều tràn ngập hạnh phúc.

Từ nay về sau tôi vẫ sẽ luôn ở bên Ryo-kun.

Tôi nhìn sang anh ấy, người đang đứng bên cạnh và nắm tay tôi.

“Ryo-kun, anh sao vậy? Sao anh cứ nhìn xuống đất vậy?”

Nó đau lắm…

“Huh?”

Ryo-kun buông tay tôi ra.

Anh xin lỗi, Yuna, chỉ là anh không thể tiếp tục bên em được nữa.

“Huh? Ý-ý anh là sao!? Nó quá đột ngột! Xin anh hãy giải thích rõ ràng hơn!”

Bỏ lại tôi, Ryo-kun bắt đầu bước đi.

Tạm biệt, đừng có can hệ với tôi thêm nữa.

“Đừng mà! Anh đừng đi mà! Em không muốn chia tay với anh đâu!”

Ryo-kun vẫn tiếp tục bước đi.

Mong rằng từ nay về sau em sẽ mãi bên anh.

Vâng!

“Chờ đã, cô gái bên cạnh anh là ai vậy? Này, chờ đã! Làm ơn, chờ em với!”

Trong giấc mơ của tôi, Ryo-kun đi về phía ánh sáng cùng cô gái mà tôi không biết và biến mất.

Đúng lúc đó, tôi đã tỉnh lại.

“Ahh!! Hah… hah… hah…”

“Yuna!? Con tỉnh lại rồi sao! Ơn trời! Con đột nhiên ngất đi và khiến mẹ không biết phải làm sao… Nhân tiện thì, sao con lại khóc vậy?”

“Con nhớ ra rồi…”

Tôi đã nhớ ra mọi thứ. Mọi kỉ niệm với bạn trai của tôi, mọi khoảnh khắc ở bên Ryo-kun.

“Uwaaaa!!!”

Cùng lúc đó, tôi đã nhận ra những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Tôi đã khiến cho Ryo-kun bị tổn thương sâu sắc. Tôi đã nói ra những lời mà không đúng với cảm xuc thật của bản thân. Tôi thực sự yêu Ryo-kun rất nhiều và chưa từng nghĩ rằng anh ấy là một người thô lỗ, dù chỉ một lần cũng không. Mặc dù vậy, tôi…

Cảm ơn em vì tất cả. Tạm biệt

Tôi nhớ lại lời mà anh ấy nói với tôi.

Chia tay với Ryo-kun ư? Trở thành những người xa lạ ư? Tôi sẽ không thể nào trở thành bạn gái của anh ấy nữa, tôi không thể cùng cười với anh ấy, không thể yêu anh ấy, không thể trở thành vợ anh ấy nữa.

Không.

Không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không, không!

Tôi không muốn chia tay với anh ấy, tôi muốn bên anh ấy mãi mãi. Tôi sẽ không để anh ấy ở bên cô gái khác.

Một vài tuần sau…

“Um, xin thứ lỗi! Liệu chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”

“Không, đi đi.”

“Làm ơn, chỉ một chút thôi! Em xin anh đấy!”

“Im lặng đi.”

“Em sai rồi. Em thực sự xin lỗi vì đã làm anh tổn thương. Em không mong rằng mình sẽ được tha thứ, nhưng em sẽ xin lỗi anh cho đến khi anh bỏ qua cho em.”

“Được thôi, tôi tha thứ cho cô.”

“Huh? Thật ư?... Cảm ơn anh. Em thực sự xin lỗi. Để mà anh tha thứ cho em… em sẽ cố gắng hơn kể từ bây giờ, vậy nên hãy-”

“Về nhà đi.”

“…Cái gì? Tại sao? Anh tha thứ cho em rồi phải không? Vậy thì sao anh lại đuổi bạn gái của mình đi như vậy cơ chứ? Chúng ta cần phải quyết định nơi để sống cùng với nhau lần nữa—oh, em nói sai thời điểm chăng? Em xin lỗi vì đã không nhận ra. Nhưng điều đó ổn thôi, vì chúng ta có thể giải quyết mọi thứ cùng nhau-”

“Không phải như vậy. Tôi đã tha thứ cho cô, vậy nên cô có thể rời đi không? Cô ấy sẽ tỉnh giấc mất.”

“Cái gì? Anh nói cái gì vậy? Em là bạn gái anh mà, phải không?”

“Tôi đã nói với cô rồi mà? Chúng ta sẽ không bao giờ quay lại với nhau. Đó chính là điều kiện để chúng ta chia tay. Bất kể cô nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.”

“Không, không, điều đó không đúng. Anh tha thứ cho em rồi, vậy nên điều đó đâu tính nữa phải không? …Và những vết đỏ trên cổ anh là gì vậy? Trông chúng nhiều quá… này, đừng có nói với em rằng đó là của cô gái khác nhá? Điều này có nghĩa là gì? Trả lời em đi!”

“Không có gì đâu. Tạm biệt.”

“Không!! Không, không!! Em không thể nào chấp nhận được điều đó! Em là người bạn gái duy nhất của anh mà! Em là người hiểu anh và yêu anh nhất trên đời này! Vậy nên, làm ơn!! Đừng có bỏ em đi màa!!”

“…”

Tiếng cửa đóng lại.

“Không, không, không!! Em không muốn chúng ta chia tay!! Làm ơn mở cửa ra cho em đi màa! Cho em một cơ hội thôi!! Nàyyyyyy!! Uwaaaa!!!”

Ở đây, trước của một ngôi nhà ai đó, có một cô gái đang khóc nức nở, cô bị sốc bởi sự tuyệt vọng về tội lỗi và hình phạt đối với bản thân cô khi nghĩ đến người mà cô luôn trân quý sẽ không bao giờ quay lại với cô.