Tôi kể cho ba người họ về vấn đề tôi đang gặp với chỗ vật phẩm thừa chất đống và chuyện không thể giải quyết trạng thái đói bụng vì không có lửa. Tôi có trao đổi rằng muốn nhượng lại một phần thịt mình có để xin một ít lửa, may mắn thay họ đã đồng ý giúp đỡ.
「Ừmm… 【Fire ball】!!」
「「「Uầyyy.」」」
Thời điểm Rina niệm chú, ngay lập tức một quả cầu lửa xuất hiện giữa không trung đốt cháy đống củi tôi chuẩn bị và cháy bùng lên.
Nhóm người chơi này chắc hẳn cũng chỉ mới chơi thôi bởi tôi thấy được vẻ ngỡ ngàng thích thú của họ khi nhìn đám lửa trông chẳng khác mình là bao.
「A, nướng hết được bằng một chiêu luôn nè… Cơ chế này của game tiện ghê nhỉ!?」
「Anh… Sanraku này?」
「Gọi Sanraku là được rồi. Chúng ta đều là tân thủ Shanfro nên không cần câu nệ chuyện vai vế đâu.」
「Cơ mà anh có vẻ lớn tuổi hơn nên em nghĩ rằng vẫn nên lễ phép một chút. Tại sao anh Sanraku lại chơi game với bộ dạng như vậy ạ?」
Rina hẳn vẫn còn khá phấn khích sau khi thi triển Fire Ball, cô nàng rụt rè tiến đến bắt chuyện với tôi đang mải mê nướng đống thịt.
「Tại anh bán hết trang bị hồi tạo nhân vật ấy mà」
「Anh nói thật áa!?」
「Thì anh bán hết mà, chỉ cái mũ đầu chim này và vũ khí là giữ lại thôi.」
「Ơ, không phải là anh có thể ngay lập tức mua đồ ở cửa hàng trong thị trấn khởi đầu sao?」
Cô nàng Đạo tặc Kahho hỏi tôi đầy nghi hoặc. Sau khi nghe tôi giải thích rằng [Kẻ lang thang] sẽ có điểm xuất phát ngẫy nhiên thì em nó nhìn tôi bằng một cái nhìn đồng cảm. Không hiểu sao tự nhiên lòng tôi đau nhói quá.
「À mà con thỏ khi này… Nó là cái giống gì vậy anh?」
「Em nói Vorpal Bunny ấy hả?」
「Đúng rồi. Con Vorpal Bunny đó mạnh lắm hả anh?」
「Cũng phải ha…」
Các cụ có câu 「Trăm nghe không bằng một thấy」 cơ hiện không có con hàng ở đây, chẳng lẽ tôi lại thử biểu diễn cho họ xem nhỉ?
Tôi tấn công Souma - người vừa vừa hỏi mình câu vừa rồi - bằng một cây gậy gỗ với tốc độ tương đương một con Vorpal Bunny.
「Tốc độ ra đòn nhanh cỡ này và đòn công kích chỉ nhắm duy nhất vào cổ thôi. Với cả anh nghĩ mọi đòn nó gây ra đều là chí mạng cả.」
「Nh… Nhanh quá….」
「Tuy nhiên do mọi đòn đánh của nó đều nhắm vào cổ nên nếu quen được thì anh nghĩ Vorpal Bunny là một con quái hoàn toàn có thể đối phó.」
「Anh Sanraku hiện cấp độ bao nhiêu ấy nhỉ?」
「12. Điểm kinh nghiệm đang dần cao hơn rồi nên chắc anh sẽ đi săn thêm ít lâu nữa rồi kiếm cái thị trấn nào thôi.」
「Anh vẫn tính đi săn tiếp à… Cơ mà anh cấp cao thế! Mua game có một ngày thôi mà anh đã cày được chừng này rồi.」
Tôi khá là kết cậu Souma này. Khác với hai cô nàng kia thì kể cả khi biết tuổi của tôi rồi cậu ta vẫn nói chuyện khá là suồng sã.
Với tôi thì ở trong game cái phân bậc tuổi tác nó tính theo ai chơi lâu hơn cơ. Tôi không nói rằng mình không coi trọng chuyện có trên có dưới, cơ mà tôi cảm thấy rằng có thể coi những người chơi xuất phát điểm giống mình như bạn đồng vai phải lứa vậy.
「Tính cả nghỉ giải lao thì anh lang thang trong rừng cũng phải cỡ 7 tiếng rồi. Do thế mà tí toi vì chết đói, cộng thêm mớ rắc rối với cái kho đồ chật ních này đấy.」
「À à, do thế nên anh mới cần lửa nhỉ.」
「Nhắc mới nhớ. A, nướng hết thịt rồi thì phải… Đây, quà cảm tạ mấy đứa.」
Trong chỗ thịt vừa nướng thì có chỗ thịt Orc hơi bẩn nên tôi ăn chỗ đó còn phần thịt Al-Mi’raj và Vorpal Bunny nhường hết cho ba người bọn họ.
「Hừm… Ăn hơi nhạt nhỉ?」
Cũng có vị đấy, cơ mà để so với thực phẩm ngoài đời (thịt lợn chẳng hạn) thì vị và cảm giác khi ăn có chút nhạt.
Nhà làm game chắc có dụng ý khi không để người chơi thỏa mãn với việc chỉ ăn uống trong game đây mà. Nếu chỉ có thể ăn mấy món kiểu này thì người chơi chắc chắn sẽ chẳng chịu được mà phải đăng xuất mò đồ ăn thôi… Hay lắm nhà làm game.
「Aaa, muốn đăng xuất để ăn thịt thật quá.」
「...? Thì cứ vậy đi chứ sao anh?」
「Không, anh vẫn cày game tiếp.」
Nghe tôi nói vậy xong thì ba cô cậu kia cũng gật đầu.
Tôi chưa ghé vào thị trấn một lần nào kể từ lúc bắt đầu game và trong thời gian đó cũng chưa đăng xuất luôn. Thật khó tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta lưu game trong khu vực chiến đấu thì sau khi đăng xuất đây. Ngẫm nghĩ về cái độ tỉ mỉ của game này so với mớ game rác thì quả không công nhận nó là game thánh là không được mà…
「À đúng rồi. Không biết mấy đứa có phiền không khi anh hỏi vài câu nhỉ?」
Mấy thông tin này không quan trọng đến mức phải lên mấy trang diễn đàn tìm kiếm nên thay vào đó tôi quyết định hỏi ba người này. Nào là các vật phẩm được bán ở thị trấn khởi đầu rồi còn xin họ cho xem bản đồ khu đó nữa. Lúc này tôi đã chọn được hướng đi tiếp theo.
Tôi chia tay nhóm ba người vốn vào rừng để làm nhiệm vụ hái thuốc. Hướng đi của tôi trái ngược với bọn họ… Thị trấn thứ hai [Secondil] thẳng tiến.
⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍
Game Full Dive này là kiểu game mà [người chơi có thể vượt qua được rào cản hệ thống bằng kỹ năng cá nhân].
Giả dụ như anh A và anh B đồng cấp độ, đồng chỉ số, giống nhau cả về kỹ năng cũng như trang bị thì người có thần kinh vận động tốt hơn trong thế giới ảo sẽ là người mạnh hơn.
Tức là dù không không khác biệt gì nhiều với thế giới bên ngoài hay nói cách khác là 「Ngoài đời dù bạn có yếu kém thế nào thì chỉ cần cày cấp khủng và sắm nhiều trang bị hiếm thì chắc chắn sẽ mạnh hơn」. Vậy đó.
Thanh niên cày game hơn 7 tiếng đồng hồ vẫn chiến tiếp. Tôi lần đầu chơi con game Blade & Mount beliek.