Chương 2: Thợ Săn Game Rác Thách Thức Game Thánh
Sau khi hoàn thành một game rác, tôi thường cảm thấy khoan dung với hầu hết mọi thứ trong một thời gian.
Giờ đây, tôi thậm chí có thể mỉm cười mà bỏ qua những lời giáo huấn của giáo viên chủ nhiệm—những lời đáng lẽ chỉ cần gói gọn trong câu "Đừng quá đà trong kỳ nghỉ hè"—nhưng lại bị pha loãng gấp mấy chục lần. Ít nhất thì lời thầy nói cũng không mâu thuẫn với những gì thầy vừa nói vài phút trước, và dù dài dòng nhưng cũng chẳng đến mức khiến tôi gai mắt. So với cái siêu lý thuyết của con đĩ Fairia—kẻ không ngần ngại giết chết một nhân vật phụ mà chỉ một phút trước còn phản đối việc giết chóc, vì cái gọi là thế giới—thì những lời này sao mà đúng đắn đến thế.
「……Vậy nên, khi nào mắt tôi còn mở, mà ai đó định "debut" trong kỳ nghỉ hè thì không nói nhiều, họp phụ huynh ngay lập tức đấy, liệu hồn. Rồi, giải tán!!」
Nghe lời đó, lớp học, vốn uể oải còn hơn cả một bầy zombie, bỗng chốc lấy lại được sức sống.
Kỳ nghỉ hè này đi đâu đó chơi đi.
Mùa hè năm nay cái này sẽ hot.
Đi du lịch với bạn trai.
Năm nay nhất định phải có bạn gái.
Cùng lúc với những chủ đề của hội “đời sống viên mãn” đó vang lên, tôi cũng nghe thấy những chủ đề của hội “không được như thế”.
(………Hè năm nay nên làm gì đây ta.)
Năm ngoái… kỳ nghỉ hè năm nhất cấp ba, tôi đã cày liên tục ba tựa game rác siêu phẩm—đúng là một cách dành kỳ nghỉ hè chẳng giống ai. Nhưng sau khi hoàn thành Fairkuso—một game rác ở mức cực đại—tôi tin chắc rằng những game rác thông thường sẽ không còn đủ sức thỏa mãn tôi nữa rồi.
(……Thôi được rồi, đằng nào hôm nay cũng định ghé qua, cứ xem rồi tính.)
Quyết định đi đến cửa hàng game mà tôi đã lâu không ghé vì bận cày Fairkuso, tôi thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
「……………」
Mà chẳng hề hay biết có một ánh mắt đang dõi theo mình.
Game rác là gì ư? Nếu để một kẻ đã chinh phục vô số game rác như tôi nói thì game rác chính là "sự vô lý".
Những yếu tố mà kỹ năng chơi game không thể cứu vãn được—ví dụ như cốt truyện, bug, hay hệ thống game…—càng tích lũy nhiều điểm tệ hại như vậy, đó chính là thước đo của một game rác.
Xét theo khía cạnh đó, những game có độ khó cao đến mức điên rồ thì lại khác với định nghĩa game rác của tôi.
…À mà, trên đời này vẫn tồn tại những loại kịch độc cấp "nước cường toan" như Fairkuso—vừa khó điên rồ vừa có yếu tố vô lý đấy.
Nhìn theo khía cạnh đó, tựa game này có thể nói là đối cực của game rác, là một game đỉnh không cần bàn cãi.
「Shanfro, à…」
「Ối giời, “Thợ Săn Game Rác” mà lại định nhúng tay vào game thánh sao? Mai chắc xe tăng cũng rơi từ trên trời xuống mất!」
Nghe giọng nói ấy không chỉ là trêu chọc đơn thuần, tôi hơi quay đầu lại với ánh mắt lờ đờ, và thấy cô chủ tiệm—một người phụ nữ—đang nhìn tôi với vẻ mặt vui vẻ. Vì những game tôi mua đều là những món tồn kho mà cửa hàng này không bán được, toàn là game rác, nên từ lúc nào tôi cũng đã trở nên quen mặt đến mức có thể trò chuyện phiếm với cô ấy.
「À thì đúng là thế… sau khi hoàn thành Fairkuso thì tôi ngán game rác đến tận cổ rồi, kiểu vậy đó… Dù sao cũng là kỳ nghỉ hè mà, thỉnh thoảng chơi một game được số đông ca ngợi cũng hay, tôi nghĩ thế.」
「Ể, cậu thật sự hoàn thành Fairkuso rồi à? Nghe nói chơi solo thì đấu trùm cuối mất ít nhất hai tiếng cơ mà.」
「Tôi đấm hàm nó bằng tay không, ba mươi phút là xong.」
「Đúng là huyền thoại có khác nhỉ. Cơ mà tôi cũng nghĩ cậu, Hizutome-kun, cũng thuộc dạng không phải thường khi mà có thể hoàn thành được nó đấy.」
Tại "SHOP Rock 'n' Roll"—một cửa hàng game tư nhân—có vô số game rác đang "ngủ yên".
Trong thời buổi hiện tại, khi game VR full-dive đã trở thành xu thế và game màn hình bị coi là lỗi thời, thì vào thời kỳ đầu game VR mới ra mắt, hàng loạt game được phát hành một cách hỗn loạn, đến mức từ "vàng thau lẫn lộn" cũng còn chưa đủ để diễn tả. Nếu game thánh chiếm một phần mười, thì game bình thường chiếm bốn phần mười, và game rác chiếm năm phần mười—một môi trường như một nồi súp bùn, nơi đá cuội và chỉ vài viên ngọc quý lẫn lộn, đối với một kẻ dị thường cuồng game rác như tôi thì đó là một thời đại thần thoại.
「Mà nói đi cũng phải nói lại, Shanfro cũng kinh khủng thật đấy nhỉ. Vẫn cháy hàng luôn, chắc mai lại bán chạy nữa.」
「Chị Iwamaki-san năm nay tính sao ạ? Em nhớ chị từng nói năm nay bội thu lắm mà.」
「Ừm, từ cuối tháng này tiệm sẽ đóng cửa tạm thời một tuần.」
「À…」
Tôi hiểu rồi.
Nếu tôi, Hizutome Rakuro, là kẻ kén ăn coi game rác là món chính, thì cô chủ tiệm này—Iwamaki Mana—lại là kẻ kén ăn coi game Otome là món chính.
Lý do Rock 'n' Roll đóng cửa không định kỳ (dù có một quy luật nhất định) thì hội khách quen đều hiểu cả.
「Thôi được rồi, tôi mua cái này.」
「Vâng, xin mời… Trước khi chơi game thì nhớ đi vệ sinh và nạp đủ dinh dưỡng nhé!」
「Đừng quên nghỉ ngơi mỗi hai tiếng một lần nữa đấy, chị.」
Cả hai chúng tôi đều là game thủ cày cuốc hạng nặng, nên vừa tự dặn dò nhau những lưu ý khi chơi VR, tôi vừa rời khỏi Rock 'n' Roll.
Trên đường về, tôi lướt qua một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba của trường mình, nhưng vì tâm trí tôi đang hoàn toàn bị cuốn hút bởi tựa game trong túi nilon, nên tôi chẳng để tâm xem đó là ai.
「Chào mừng… Ồ, là em à.」
「Tin tốt đây, cái thằng game thủ “ăn tạp” đó cuối cùng cũng chịu chơi game thánh rồi đấy.」
「Đúng rồi đấy, chính là cái trò Shanfro mà chị đã giới thiệu cho em trước đây đó.」
「Fufufu, Hizutome-kun là dạng người chơi dùng chung một tên game thủ mà, nếu tìm thì chắc sẽ thấy thôi.」
「…Haizz, đúng là con gái đang yêu thì mạnh mẽ thật đấy.」
Ghi chú: Trong thế giới này, việc nói "Tôi đi đá bóng đây!" và "Tôi chơi game đây!" gần như được chấp nhận với ý nghĩa tương đương. Với việc E-sports đã trở nên phổ biến, đây là một thế giới thân thiện với những kẻ thất nghiệp — chỉ cần xưng là "game thủ nghiệp dư" là đã có thể tránh bị gọi là “vô công rồi nghề” rồi.
Hỗn hợp gồm Axit Nitric (HNO3) đậm đặc và Axit Clohidric (HCL) đậm đặc theo tỉ lệ 3:1 game hẹn hò