Buổi tối chúng toi biết về tội ác của Celes.
Ghé qua phòng bàn tròn trong viên Đá Quý, tôi nói chuyện với Đệ Tam đang ngồi trên bàn.
.
『 Giờ hãy tổng hợp thông tin lại một chút nào. Novem-chan là một Ác Thần, và chúng ta đã được chính Ác Thần đó chăm sóc suốt thời gian qua… và Gia tộc Walt có mang theo dòng máu của Septem. Mặc dù được gọi là một Nữ Thần, nhưng cơ bản vẫn là cùng một dòng máu với quái vật Agrissa. Và Novem-chan không ủng hộ Celes mà ngược lại ủng hộ con. Hơn nữa, Novem-chan có dòng máu của Novem, và thậm chí cả Octō-san cũng đang để ý đến con. Ui cha, con có vẻ khổ rồi 』
.
Đệ Tam có vẻ không muốn tiêu hóa thông tin lấy được từ viên Đá Quý thêm quá nhiều.
.
『 Và lần này, chúng ta biết được rằng có một cơ sở còn sót lại từ Nhân loại đã từng bị hủy diệt trên mặt trăng. Mặc dù thật đáng tiếc là không có thỏ ngọc trên đó, xem ra chúng ta phải bỏ cuộc chuyện đó rồi 』
.
Ông thực sự quan tâm chuyện đó sao?
Ông ấy nói rằng mình là người thích mơ mộng, nhưng mà nghe những lời đó từ miệng ông ấy tôi chỉ thấy đáng ngờ.
.
『 Ừm, xem ra Novem-chan có suy nghĩ của riêng mình về hòa bình. Nhân loại của quá khứ sao? Cô bé không muốn con lại mắc phải sai lầm mà họ đã từng mắc phải. Nên con chỉ cần không nhắm đến hòa bình… thế là mọi người đều vui! 』
“Thật luôn đó hả!?”
.
Khi tôi ngạc nhiên đứng bật dậy, Đệ Tam bắt đầu bật cười giễu cợt.
.
『 Không, thì, theo ta như thế cũng không phải là lựa chọn tồi tệ. Những người cổ đại trong quá khứ đã thất bại một lần rồi. Nên quan trọng là con phải rút ra được bài học từ quá khứ mà không mắc phải cùng sai lầm như thế. À, nhưng mà ta cũng không nói rằng con nhắm đến hòa bình là chuyện không tốt gì 』
“Vậy rốt cuộc con nên làm gì? Nếu như con không nói với Novem…”
.
Chợt, Đệ Tam mỉm cười nhìn tôi một cách hiền hậu rồi nói.
.
『 Khi đến lúc… con cứ việc bó lại việc đó cho thời gian là được! Cứ giao lại việc đó cho con cháu của con. Đừng lo gì hết! Ta chắc chắn sẽ có ai đó cuối cùng giải quyết việc đó thôi. Không có vấn đề gì, đúng không nào 』
.
Tôi nhìn Đệ Tam, ngây người không biết phải nói gì.
Sau khi hít thở đều lại, tôi gào lên.
.
“Ông thực sự quá xấu bụng! Rõ ràng, không phải con phải giải quyết việc đó sao!”
.
Chợt, Đệ Tam hỏi nghiêng đầu hỏi lại.
.
『 Ô? Tại sao lại như thế? 』
.
Bị Đệ Tam dò hỏi, tôi hơi lúng túng mà trả lời.
.
“Thì, tại vì… nếu như con không giải quyết nó, thì sẽ làm gây phiền toái cho thế hệ sau, con nghĩ vậy”
.
Đệ Tam khoanh tay lại.
.
『 Lyle… con ngu quá 』
.
Bị Đệ Tam gọi là ngu, tôi hơi giật mình. Không phải ném đi trách nhiệm cho đời sau là chuyện tệ nhất có thể làm sao?
Nhưng Đệ Tam tiếp tục trả lời cho tôi.
.
『 Ta chỉ đơn giản là làm theo kế hoạch được Đệ Nhị đặt ra, không nhúng tay vào lãnh thổ nhiều hơn như thế. Nhưng mà đó không phải là toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra. Thời của Đệ Nhị thì ta không cần nói, nhưng đến thời của ta thì xu hướng thay đổi rất nhiều. Chiến tranh gõ cửa mỗi ngày, giá mỗi miếng gỗ đều được tăng đến lên trời. Muốn mua lương thực từ các vùng ngoài đều gặp rất nhiều khó khăn. Ngược lại mà nói, cũng có nhiều lúc chính chúng ta có thể bán nhu yếu phẩm để lấy lợi nhuận kếch xù 』
.
Theo lời Đệ Tam, có vẻ như tình hình của thời đại không thực sự ứng với kế hoạch của Đệ Nhị. Và nhiều lúc ông ấy đã phải thay đổi những chính sách của mình.
.
『 Trong thời gian con đương nhiệm thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà thế hệ sau cần quan điểm riêng của thế hệ sau. Những suy nghĩ hiện tại của con có thể sẽ không phù hợp với đời sau… không, phải nói rằng chắc chắn có thời điểm mà suy nghĩ của con sẽ không phù hợp nữa. Những lúc như thế, con sẽ không cần phải đi suy ngẫm từng ly từng tí làm gì cả. Cái con cần quan tâm là làm sao để chuẩn bị một người thừa kế để con có thể để lại mọi thứ một cách thanh thản nhất định 』
.
Đệ Tam đang cực kì nghiêm túc. Và rồi ông ấy bắt đầu nói về vấn đề của Novem.
.
『 Thật lòng mà nói, cái ‘hòa bình’ mà con muốn cũng tương tự như thế. Có lẽ ‘hòa bình’ mà thời đại muốn có cũng sẽ thay đổi. Không nên cố hóa nó. Và vấn đề mà Novem-chan nói đến cũng quá lớn để chúng ta nắm được trong tay. Đối với con hiện tại, quan trọng nhất là hãy nắm được cả lục địa trong tay đã. Không, là đánh bại Celes đã. Và con sẽ phải đảm bảo được sự an toàn của bản thân cũng như chịu trách nhiệm nhất định. Con có thể trở thành Hoàng Đế nếu như muốn. Con cũng có thể nhắm đến bất kì kiểu thống trị nào con thích. Nhưng mà con phải hiểu, có những điều con có thể, và không thể làm được 』
.
Dù tôi có thâu tóm cả lục địa, tôi cũng đã tuyên bố mình sẽ trở thành Hoàng Đế, nên những gì tôi nhắm đến sẽ là biến điều đó thành hiện thực.
Lúc đó, thời gian rảnh của tôi sẽ trở nên cực kì giới hạn. Tôi sẽ không thể đi đi lại lại nhiều như lúc còn làm Thám Hiểm Giả được.
Đệ Tam có vẻ như đang dự đoán rằng chỉ riêng xác lập chế độ thống trị và để lục địa lại cho đời tiếp theo là đủ cho tôi bận cả đời rồi. Và tôi cũng tin tưởng điều đó không sai.
.
『 Ta không tưởng tượng ra được. Dù người cổ đại có được nền văn minh đủ tiên tiến để đưa họ lên được đến mặt trăng, họ vẫn sụp đổ và bị tiêu diệt. Ta chắc là con sẽ bận rộn lắm rồi. Nên con nên tập trung hết sức làm những gì con có thể làm đi. Để những việc không thể lại cho người khác không có gì sai cả 』
.
Nghe thế, tôi cảm giác được lòng mình nhẹ nhõm hơn.
.
“Vậy con có thể để lại cho đời sau?”
『 Đúng thế. Con cứ làm những gì mình có thể, và nếu như không làm được, để người khác làm thay. Con không giải quyết được nó. Nhưng con cũng không bỏ lờ nó đi. Vậy thì chỉ còn cách truyền nó lại cho người tiếp theo thôi 』
.
Tôi nhìn Đệ Tam rồi gật đầu. Chợt, Đệ Tam bật cười lớn.
.
『 Mà, ta thì ném hết từng chút vấn đề nhỏ nhặt của ta lại cho Max… cho Đệ Tứ. Như con biết, chết trận này nọ. Và những ý tưởng không bắt kịp thời đại chỉ tổ làm phiền đám trẻ nít thôi. Ta cũng đã từng nghĩ rằng Đệ Nhị quá cứng đầu không biết linh hoạt mà 』
“…Tại sao đột nhiên lấy đó làm trò đùa chứ? Con cứ tưởng ông định kết nó thành một câu truyện cảm động chứ!”
.
Đệ Tam bật cười.
.
『 Nhưng điều đó là sự thật. Càng già con sẽ càng cứng đầu. Ừ thì ta cũng hiểu. Những biện pháp đó thì rất có hiệu quả trong thời của Đệ Nhị, và nó là cách làm đúng. Nhưng đến thời của ta thì, mặc dù không thay đổi quá nhiều, nhưng những ý kiến của ông ấy đã có một số trở thành không thể chấp nhận được. Nữ Thần ơi, ta đã mặc kệ ông ấy mà tiếp tục tự làm theo ý mình 』
.
Tôi nhớ lại những rắc rối của Đệ Nhị. Đúng là ông ấy có một phần giúp người hơi quá đáng, và có lẽ Đệ Tam đã bị điều đó làm phiền.
.
『 Vì thế, sau khi con đã truyền mọi thứ lại rồi, cứ im miệng là được. Mặc dù cũng sẽ có lúc con cần phải lên tiếng nói gì đó. Nhưng như thế đã là tùy trường hợp rồi. Và hơn nữa 』
.
Đệ Tam đưa tay lên xoa cằm rồi hơi cúi mặt xuống.
.
『 Nói thật lòng thì, khi nghe rằng người cổ đại đã bị tuyệt diệt, ta đã nghĩ ‘thì sao?’. Nghĩ xem, chúng ta có giáo sư Damien và Monica-chan có khả năng bắt kịp họ chỉ trong vài thập kỉ tới đúng không? Hai người đó thành thật với những gì mình muốn, và chỉ cần con bảo Monica-chan hãy tự kiềm chế bản thân thì cô ta cũng sẽ vui vẻ mà làm theo. Còn giáo sư Damien, chỉ cần cậu ta tạo ra được người phụ nữ hoàn hảo của mình, ta không nghĩ cậu ta sẽ quan tâm gì đến việc truyền lại chuyên môn của bản thân. Tốt quá rồi, như thế là con đã giải quyết được vấn đề phát triển công nghệ 』(TN: tức là, chỉ có 2 người Damien và Monica là đủ khả năng thúc đẩy công nghệ phát triển nhanh chóng, để làm chậm tiến trình lại chỉ cần cho 2 người đó không làm gì là được, khỏi sợ đi lại vết xe đổ của người cổ đại trong thời đại của Lyle nữa)
.
Khi tôi tự hỏi chuyện đó liệu có ổn không, Đệ Tam vui vẻ nói tiếp
.
『 Còn về con người thì, dù con có im lặng không nói gì, bọn họ cũng sẽ tiếp tục chém giết lẫn nhau. Dù con có nói rằng làm vậy là không tốt thì họ sẽ vẫn làm vậy, nên hòa bình sẽ không dễ dàng có được như con nghĩ đâu. Đầu tiên, con sẽ phải ưu tiên việc đánh bại Celes. Sau đó là thống trị. Con sẽ rất bận rộn. Có lẽ mọi chuyện sẽ không kết thúc được trong thời đại của con. Con sẽ còn rất nhiều thứ phải làm nữa. Nên khi mà con thấy quá mức mình có thể quản được… cứ giao nó lại cho đời tiếp theo 』
.
Tôi tự hỏi tại sao… Đệ Tam nói rõ ràng là có lí, nhưng có một phần nào đó trong lòng tôi vẫn không chấp nhận được chuyện đó. Mặc dù lời ông ấy nói rất đúng, nhưng cách nói lại quá thẳng thắn.
Rồi Đệ Tam cười nhẹ.
.
『 Nhưng mà lần này con đã có thu hoạch rồi. Novem-chan vừa kích động như thế, còn cho con ý kiến của mình nữa. Lyle, sao con không thử nói chuyện với Novem-chan thêm chút nữa đi? 』
-
-
-
Phòng Novem.
Tôi cho các Valkyrie đang đứng canh ngoài cửa rời đi rồi gõ cửa.
Sau một lúc, tôi nghe Novem đáp lại, nên tôi bước vào.
Novem hiện đang mặc quần áo ở nhà, ngồi trong phòng. Có vẻ cô ấy không có đang làm gì trước khi tôi bước vào.
.
“Novem, anh…”
“Lyle-sama, em có thể kể cho anh nghe một câu truyện được không?”
.
Novem chợt ngừng câu hỏi của tôi lại, rồi pha trà xong ngồi lên ghế sô pha. Một chiếc bàn thấp ở giữa chúng tôi, tôi ngồi đối diện Novem.
.
“Rất lâu trước đây… đây là một câu truyện về quá khứ xa xưa. Ý kiến của em đã khác với Septem, và em… Novem và Octō, họ đã…”
“Novem, ngừng lại”
“Lyle-sama?”
.
Tôi quyết định nói cô ấy rằng tôi đã biết mình phải làm gì.
.
“Thật lòng mà nói, chuyện Ác Thần và Nữ Thần, có quá nhiều thứ quy mô quá lớn vượt quá tầm của anh đến mức phiền toái không cần thiết. Anh sẽ đánh bại Celes là thống nhất lục địa này. Thậm chí anh còn không biết mình có sống được đến cùng để thấy được ngày thống nhất hay không. Có lẽ anh sẽ phải để lại cho đời sau nữa. Nên tạm thời anh sẽ để hòa bình qua một bên”
.
Từ viên Đá Quý, tôi nghe giọng Đệ Tam
.
『 Đúng rồi. Nhưng mà con không hề nói rằng mình sẽ không tiếp tục nhắm đến nó! 』
.
Novem hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô ấy cúi mặt xuống.
.
“…Lyle-sama, em…”
“Nhưng mà”
.
Tôi lần nữa ngắt lời cô ấy, và hỏi. Một câu hỏi cực kì quan trọng.
.
“Anh muốn biết em cảm giác như thế nào. Hãy nói cho anh đi. Không còn bí mật nữa”
.
Novem nhìn vẻ mặt của tôi, tự quyết tâm rồi cuối cùng mở miệng.
Sự thật cô ấy nói hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi
-
-
-
…Baldoir đã rời lâu đài Rhuvenns đi đến Nam Beim.
Anh ta ghé nơi này vì công việc, nhưng khi đến thành phố, anh ta vẫn còn nhức đầu vì nghe được tin Lyle tranh cãi với Novem.
Những người sau đó mời anh ta đi uống rượu là Maksim và Damien. Không phải ở quầy bar, Damien cho ba con rối tự động của mình mang thức uống và đồ ăn đến phòng của anh ta.
Baldoir còn đang tiếp tục ôm đầu, Maksim đang uống một hớp bia.
.
“Lyle-dono và Novem-dono đang cãi nhau sao? Nghe khổ thật”
.
Anh ta nói thế như thể đó là chuyện của người khác, hoàn toàn không chút quan tâm. Nhìn thái độ đó, Baldoir nổi nóng.
.
“Ở đâu chỉ có ‘khổ’ mà thôi! Anh có hiểu không vậy! Thời điểm hiện tại đang quan trọng như thế nào với chúng ta!? Đối mặt vấn đề ai sẽ quản lí harem của Lyle, tôi không thể tưởng tượng nổi ai sẽ là người đầu tiên hành động! Vậy mà số súng đạn và hàng hóa tôi đặt trước lại còn chưa có đủ… nên tôi cũng không quay về được”
.
Damien cắn một miếng mồi nhậu.
.
“Già Letarta lúc nào cũng bận rộn. Các nghệ nhân khác cũng đang bị dồn công việc đến kiệt sức. Nói chứ, anh cũng khổ thật đó, Baldoir. À không, phải nói là dũng cảm chứ, chấp nhận hàng cũ không ai lấy mà Lyle đùn đẩy cho bản thân. Nếu như là tôi thì nổi khùng ngay rồi”
“…Dù nói gì đi nữa, cô ấy vẫn là vợ tôi, nên đừng có đối xử như thể cô ấy là hàng tồn không bán được được không? Mặc dù tính cách cô ấy có vấn đề một chút, nhưng dù sao cũng là một người tốt”
.
Cả Maksim và Damien đều nhất trí
.
“Nếu như là tôi thì bị ép cưới là tôi bỏ trốn ngay. Anh đúng là làm rất tốt, Baldoir”
“Nghe lời người khác nói đi chứ, đừng có nói như thể tôi mắc phải cục nợ gì đó. Cô ấy thực sự tương đối đáng yêu mà”
.
Cả hai người họ nhìn Baldoir.
.
“Đừng hòng. Người phụ nữ ta đang xây dựng trong đầu là người duy nhất ta sẽ chấp nhận”
“Không cần ai khác ngoài Adele-sama”
.
Nói xong, hai tên say rượu liền bật cười lớn. Baldoir nhìn họ.
(Tại sao tên biến thái cùng với hiệp sĩ nổi danh này lại tử tế với mình quá vậy? Mà khoan, rõ ràng hai người này là những thành viên cực kì quan trọng. Mình cũng phải bình tĩnh lại)
Baldoir dường như không thể chấp nhận được việc anh ta hòa đồng tốt như thế với hai người họ, nhưng vẫn tiếp tục nói về việc của Lyle.
.
“Hai người đang nói gì vậy, Maksim-dono, giáo sư Damien. Hãy tỉnh táo lại đi. Vốn dĩ với địa vị của hai người, một hai người vợ là…”
“Nhưng ta vẫn từ chối! Ta đã cống hiến cả cuộc đời này cho Adele-sama rồi;. Mặc dù có nhiều thứ ta chấp nhận thỏa hiệp, nhưng việc này là không thể nào xâm phạm được!”
.
Mặt đỏ rực vì say, Maksim đứng bật dậy mà bác bỏ ý tưởng đó một cách nghiêm túc. Baldoir lấy tay vuốt mặt mình.
.
“Nếu đã thế thì đi mà cầu hôn Adele-dono nhanh lên đi. Đã có người nhắc đến việc đề nghị cho hai người đính hôn rồi đó”
.
Chợt, Maksim ngồi xuống tại chỗ, mặt còn đỏ hơn lúc nãy.
.
“Chuyện đó… ưm, ta thì không có gì từ chối, nhưng vấn đề là vì ta không biết Adele-sama nghĩ gì về ta, hay phải nói sao nhỉ… ta dù sao trước kia cũng là một chư hầu, và tiểu thư thì lại là một tồn tại nằm quá tầm với của ta. Mặc dù, kiểu như mối quan hệ như thế cũng có sức hút nhất định, hiểu không”
.
(Tên này cũng phiền quá. Tại sao xung quanh Lyle-sama chỉ toàn những người như thế này không vậy?)
Baldoir rủa thầm trong bụng, Damien thì lại uống một ngụm bia được rối tự động rót cho.
.
“Mà, Lyle có đi cãi vã gì với một trong mấy người tình của cậu ta thì có sao? Có nhiều người như thế, ta cá là cậu ta có sẵn một hai người dự bị sẵn nữa rồi”
.
Nghe những lời đó, một con rối tự động gần đó uốn éo.
.
“A, đúng là lời nói khô khốc. Nhưng mà như thế mới là sức hút của chủ nhân”
.
Baldoir nhìn con rối tự động đó.
(…Monica-dono cũng giống thế, rõ ràng mấy con rối tự động này đầu óc có gì đó không ổn. Chết tiệt, tại sao không có ai hiểu được lần này nguy cơ mãnh liệt đến mức nào chứ?)
Baldoir nốc cạn ly bia của mình, Maksim chợt nhớ ra gì đó.
.
“Hưm! Nghĩ lại thì, ta cũng có từng cược rằng ai sẽ là người lấy được thể xác của cậu ta. Những người có cơ hội nhất là Ludmilla-dono và Lianne-dono, nên ta đã đặt cược ở Novem rồi!”
.
Damien cũng vậy.
.
“Đúng rồi! Ta cũng cược số tiền lẻ mà ta có được! No…nome gì đó? Ta đã tưởng cô ta là ăn chắc rồi, nên ta dồn hết tiền vào cô ta! Nếu như bọn họ giờ mà cãi nhau thì lại có vấn đề phiền toái rồi”
.
Baldoir đập mạnh cả hai tay lên bàn, đứng bật dậy.
.
“Mấy anh đi cá cược cái quái gì thế!? Tôi sẽ không đi truy đến cùng, nhưng mà cũng đừng có đi chủ động cá cược! Hiện tại việc tranh chấp ai nằm trong phe phái của ai đã là phiền toái lắm rồi! Chỉ cần hành động kì lạ một chút là bị gán vào một phe phái không thể thoát ra được đó!”
.
Maksim giữ lấy vai Baldoir, ấn anh ta ngồi trở lại xuống ghế. Sau khi Baldoir miễn cưỡng chịu ngồi xuống, Maksim mới lên tiếng.
.
“Cứ an tâm đi. Ta chắc chắn đi theo phe mà Adele-sama ủng hộ”
“Như thế làm sao tôi an tâm nổi!”
.
Baldoir vừa gào lên như thế, những con rối tự động lại mang thêm bia tới…