Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1312

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5578

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Đệ Ngũ là một người yêu thú vật, cũng là một người đào hoa - Hỗ trợ tài chính

Đang mượn tạm sân trước của Gia tộc Circy, tôi đang kiểm tra trang bị của mọi người.

Thường thì, Thám Hiểm Giả nói chung đều mang trang bị nhẹ.

Dù thế, Đệ Nhị khi nhìn chúng tôi vẫn nhận xét.

.

『 …. Hừ, hừm, quá ko đáng tin cậy 』

.

Đệ Tam vừa cười vừa nói.

.

『 Tệ đến mức ta nhìn mà chỉ muốn quay đầu về nhà thôi 』

.

Làm một nhóm Thám Hiểm Giả mà nói, chúng tôi không quá tệ.

Trang bị của chúng tôi rất đầy đủ, hơn nữa nếu xem chúng tôi như lính đánh thuê mà nói, dù có thiếu thốn này nọ nhưng chúng tôi vẫn đủ sức chiến đấu.

…Trừ Monica.

.

“Monica, bộ đồ đó… thay một bộ đồ khác đại đi”

.

Bực bội, tôi đưa một tay lên che mặt. Monica cũng nhanh chóng đáp lại.

.

“Không muốn! Bác bỏ! Từ chối!”

.

Cô ta vững vàng từ chối không chấp nhận, nhưng tôi cũng biết rằng bộ đồ đó của cô ta sẽ không ảnh hưởng đến chiến đấu.

Chỉ có ngoại hình là không ổn thôi.

.

“Được rồi vậy thì Monica sẽ bị nhét vào Porter, vấn đề tiếp theo là…”

.

Tôi quay qua nhìn hai người Marcus-san và Breid-san.

Marcus mang theo giáp lưới và kiếm của anh ta.

Ngoài ra anh ta còn một cây giáo nữa, nhưng mà đó không phải vấn đề, vấn đề chính là Breid-san.

.

“Tôi xin lỗi. Tôi không thể mượn được trang bị từ nhà tôi”

.

Thấy cách Breid-san tỏ ra hối lỗi như thế, Đệ Tứ thẳng thừng.

.

『 Ừ dễ hiểu. Làm gì có chuyện nhà nào lại cho đứa con thứ 3 mượn giáp và vũ khí quý giá của họ cơ chứ. Dù có trả tiền họ cũng không cho 』

.

Đệ Ngũ ngắn gọn.

.

『 Cách đối xử tệ hại thế này với con thứ 2 và thứ 3 là chuyện thường ngày rồi 』

.

Tôi nghĩ thầm.

(Không, đừng nói đến con thứ 2 hay thứ 3, Đệ Ngũ kìa…)

Đệ Ngũ lúc còn sống có hơn 30 người con.

Mặc dù đúng là ông ấy có lí do của mình, nhưng nói thẳng ra thì, ông ấy không phải là người có thể có ý kiến về chuyện này.

Đệ Nhị dường như cũng nghĩ như thế.

.

『 Không, ta nghĩ ông không có quyền nói về chuyện này đâu 』

.

Đệ Ngũ tỏ vẻ bất mãn.

.

『 Chỉ là ý kiến một chút 』

.

Tôi vừa nhìn mọi người vừa nghĩ.

(Sẽ phải xét lại ngoại hình của chúng ta một chút. Vì đang ở thủ đô nên sẽ không quá khó để tìm đủ trang bị, có khi nên mua một ít trang bị nhìn ra hồn một chút nhỉ?)

Ngoại hình cũng là một yếu tố khá quan trọng.

Mặc dù bên trong giống hệt nhau, nhưng giữa người bề ngoài có vẻ đủ khả năng và người bề ngoài không đủ khả năng thì… nếu phải chọn chắc chắn ai cũng sẽ chọn người trước.

.

“Tính luôn hôm nay, chúng ta còn 4 ngày trước khi phải rời đi. Đầu tiên thực sự cần phải chuẩn bị đầy đủ trang bị”

.

Nghe tôi nói thế, hai người đang đứng gần đó quan sát, Doris-san và Lucy-san lên tiếng giúp hai người bạn trai của họ.

.

“V-vậy tôi sẽ trả tiền mua trang bị của Breid. Bao nhiêu tiền cũng được, dù là 10 hay 20 xu Vàng đi nữa”

“T-tôi nhiều đến thế thì…”

.

Nghe Lucy-san nói thế, Doris-san cười khẩy.

.

“Tại vì cô lúc nào cũng phung phí tiền bạc nên bây giờ mới không có chút tiền ít ỏi như thế, đúng không nào?”

.

Khuôn mặt Lucy-san đỏ rực lên, rồi cô ấy lớn tiếng phản bác.

.

“Em sẽ mượn từ phụ thân! Nếu là vì Marcus, vậy thì 50 hay 100 xu Vàng đi nữa em cũng sẽ trả được, chống mắt lên xem!”

.

Nghe hai người họ cãi vã nhỏ mọn như thế, hai chàng trai làm vẻ mặt khó xử.

Marcus-san lên tiếng trước.

.

“Lucy, mặc dù anh hết sức cảm kích, nhưng mà nếu em trả nhiều như thế thì anh cũng không có cách nào trả tiền lại được. Trang bị của anh coi như đã xong rồi, hơn nữa còn được bảo quản đều đặn nên không có vấn đề gì đâu”

.

Thấy Marcus-san thở dài như thế, Breid-san nhủ thầm.

.

“… Nghe có vẻ nhẹ nhàng nhỉ, ngài hiệp sĩ thừa kế”

.

Đủ lớn tiếng để mọi người đều nghe được, khiến Marcus-san tắc lưỡi.

Tôi nhủ thầm

(Đúng là họ không hòa đồng thật… mà, mặc dù các tổ tiên ngăn không cho tôi trả tiền giúp họ, nhưng nếu cho mượn một ít thì chắc không sao)

Các tổ tiên đã cấm hẳn tôi việc cung cấp tiền giúp đỡ họ.

Đừng nghĩ đến chuyện đó. Nếu có làm thì phải cho vay có lãi.

(Nói chứ mình vẫn có đủ tài chính để cho mỗi người mượn ít nhất 50 xu Vàng)

Chưa tính đến số tiền tôi có được từ bán thông tin về Porter, nên ngân sách của tôi còn chỗ trống.

Nên tôi lên tiếng với hai người họ.

.

“Bên chúng tôi cũng có thể cho mượn một ít, nên nếu thực sự cần mượn tiền thì, đừng ngại mà mượn của tôi. Tôi nghĩ Ralph-san khá sẵn sàng làm người đảm bảo cho hai người”

.

Nghe thế, Marcus ngay lập tức tiếp cận tôi.

.

“Thật sao!? Vậy phiền cậu cho tôi mượn một ít! Tiền bảo quản trang bị tốn nhiều hơn tôi tưởng, nên tháng này có hơi kẹt một chút”

.

Breid-san cũng không chậm trễ.

.

“Chắc chắn tôi sẽ dùng tiền thưởng từ chuyến đi lần này trả tiền cho cậu! Ít nhất, tôi cần phải kiếm đủ tiền mua giáp lưới cùng với vũ khí, nếu không…”

.

Cả hai đều có vẻ khá tuyệt vọng, nên tôi chỉ có thể cười khổ.

-

-

-

『 Nghe đây Lyle. Con người rất dễ đi lạc lối. Đặc biệt khi dính dáng đến tiền lại càng dễ hơn 』

.

Bên trong viên Đá Quý.

Khi bị kéo vào, tôi đột nhiên bị các tổ tiên bắt đầu giảng bài.

.

“V-vâng”

.

Thấy tôi vẫn chưa hiểu, Đệ Ngũ tiếp tục.

.

『 Lyle, giả sử con hết tiền, và cần tiền gấp. Lúc đó con sẽ làm gì? 』

.

Tôi trả lời ngay lập tức.

.

“Ể? Nếu vậy không phải chỉ cần đi kiếm ít tiền là xong sao? Vốn dĩ, con nghĩ mình sẽ làm việc chăm chỉ để không bao giờ rơi vào tình trạng đó. Cứ xem, hiện tại con cũng đang làm Thám Hiểm Giả đó thôi”

.

Có lẽ trước kia thì tôi sẽ không thể trả lời câu hỏi này ngay được, nhưng hiện tại, tôi có tự tin sống sót được ở thế giới bên ngoài.

Dù tổ đội có giải tán, chỉ cần có Novem bên mình thì… không, tôi có tự tin mình có thể nuôi sống được cả một gia đình nhỏ.

Đệ Lục hỏi tiếp.

.

『 Vậy nếu con mất hết tiền và trang bị, hơn nữa bụng đói. Con sẽ làm gì? 』

.

Tôi trả lời.

.

“Chọn một nhiệm vụ không quá tốn thời gian đủ mua một bữa ăn, chắc vậy?”

.

Đệ Thất hỏi tiếp.

.

『 Vậy giả sử con đói bụng, cũng không có trang bị. Có người lại đề nghi con nhận một nhiệm vụ có tiền công nhiều. Lyle, con sẽ làm gì? 』

.

Câu này cũng dễ.

.

“Con sẽ không nhận nhiệm vụ đó. Trong tình trạng như thế, con sợ mình sẽ thất bại một nhiệm vụ có tiền thưởng cao như thế”

.

Rồi, Đệ Tứ.

.

『 Người xưa có câu, ‘đói ăn vụng, túng làm càn’. Mà, nếu là con Lyle, ta nghĩ con sẽ sớm hành động trước khi chuyện đó xảy ra, hơn nữa cũng có trình độ đủ cao để bù lại khi chuyện đó thực sự xảy ra 』

.

Đệ Thất thì.

.

『 Ngoài ra còn có trường hợp con bị thương không thể làm gì được. Như là mất một tay một chân, dù muốn cũng không làm việc được 』

.

Thấy tôi vẫn không hiểu, Đệ Nhị nhắc nhở tôi về hai người bạn trai của Doris-san và Lucy-san.

.

『 Hai người họ khi nghe con nói sẽ cho mượn tiền không phải quá hăng hái sao? Dù chỉ là kiếm đủ trang bị đối với họ cũng là một khoản không nhỏ rồi. Bản thân họ gần như không thể nào tự mình kiếm được nhiêu đó cả 』

.

Tôi hơi nghiêng đầu.

.

“Vậy sao họ không đi tìm việc?”

.

Hỏi kinh nghiệm của một người đã kiếm được không ít tiền từ việc làm Thám Hiểm Giả như tôi thì, đi ra ngoài, giết vài con quái vật nhỏ yếu vẫn kiếm được kha khá.

Chăm chỉ trong khoảng một tuần hoặc một tháng không phải họ sẽ kiếm được một số tiền lớn sao? Tôi nghĩ như thế.

Đệ Thất giải thích cho tôi với một giọng mệt mỏi. Có lẽ không phải thực sự đang nói tôi mà nói về quý tộc thủ đô và hiệp sĩ nói chung.

.

『 Bọn họ cần giữ mặt mũi nữa. Họ không thể cứ muốn là ra ngoài làm Thám Hiểm Giả chơi đùa được, ngoài ra còn có việc khu vực xung quanh thủ đô lúc nào cũng được những người có chức vụ chính thức canh gác và tuần tra. Họ sẽ chỉ bị đuổi về với lí do cản trở công việc của những người kia. Những gì còn lại chỉ là công việc theo mua, và việc vặt thực sự. Toàn bộ đều trả rất ít tiền 』

.

Đệ Tam nói cho tôi biết.

.

『 Thời của ta cũng không khác mấy con biết đó. Thủ đô luôn là một siêu thành thị, nhưng bản thân nó không có quá nhiều tiền dư thừa. Thức ăn lại càng khan hiếm. Có tiền cũng chưa chắc chắn là mua được thức ăn 』

.

Trộm cướp, quái vật, mất mùa, thiên tai… có đủ loại lí do, nhưng mà có nhiều lúc không thể kiếm được thức ăn dù cố cỡ nào. Những lúc đó thì cần phải mua lương thực từ các lãnh chúa xung quanh.

Đệ Nhị lên tiếng.

.

『 Lyle, đừng nghĩ rằng ai cũng giống con. Không nghĩ đến hậu quả, chắc chắn sẽ có người tấn công con chỉ vì con ra vẻ có tiền một chút 』

.

Đệ Tứ càng nghiêm túc hơn.

.

『 Cứ dính đến tiền bạc thì con phải hết sức cứng rắn. Có không ít lần ta đã phải treo phần thưởng là tiền bạc, phải trải nghiệm rồi mới hiểu người ở vị trí đó như thế nào. Nếu con không đáng tin cậy khi dính đến tiền thì đối với nhiều người con hoàn toàn không đáng tin cậy 』

.

Cuối cùng, Đệ Tam tóm tắt lại hết.

.

『 Nếu như con vẫn không hiểu chúng ta muốn nói gì thì… ừm, làm từ thiện không công không bao giờ là tốt cho con cả 』

.

Tôi gật đầu, rồi nhủ thầm.

(Thực sự có khó vậy sao? Làm việc để kiếm tiền, rồi dùng tiền để sống… không phải chỉ có thế sao?)

Tôi cứ nghĩ mình đã hiểu chuyện đó trong đầu rồi, nhưng thực tế như thế nào vẫn khá là mơ hồ.

-

-

-

Ghé ngang một cửa hàng thường xuyên được các Thám Hiểm Giả mua sắm ở thủ đô, tôi nhìn giá tiền rồi khá chắc chắn là mang một vẻ mặt không tin tưởng.

Lần này không phải là cửa hàng lần trước tôi đến.

Tôi đã cho rằng giá tiền cao hơn một chút thì tôi sẽ mua được trang bị tốt hơn.

Nhưng mà thực tế thì, có không ít trang bị đính thêm đủ thứ trang trí vô nghĩa, nhưng rất ít lại thực dụng.

Đệ Tam nhận xét.

.

『 Nơi này thực sự được Thám Hiểm Giả ưa chuộng sao? Có khi nào bọn họ bình thường mặc đồ với đám trang trí lòe loẹt này, chỉ lúc làm việc mới dùng trang bị thật không? 』

.

Mặc dù ngoại hình quan trọng là đúng, nhưng mà sở hữu một món vũ khí chỉ có tác dụng khoe khoang trong thành phố không có ý nghĩa gì cả.

Tôi tiếp tục quan sát giáp trụ cho nam giới, đúng lúc nghe những Thám Hiểm Giả ở trong khu đó bàn tán.

.

“Này, có nghe về lần viễn chinh đi Làng Johnny lần này chưa?”

“Là do ả Decurio Norma dẫn đội đúng không? Thật đáng thương đám bị chọn phải theo”

“Chỉ cần bỏ ra tí tiền là giải quyết xong hết thôi”

“Nhưng mà kì này chỉ là một ngôi làng nhỏ không phải sao? Thật tính, ai không đi lại là Norma đi”

.

Có vẻ hai người họ biết về tình hình thực tế, vừa chọn giáp trụ vừa nói chuyện tiếp.

.

“Nữ hiệp sĩ không quá hiếm thấy, ừ, nhưng mà Norma đó…”

.

(Người dẫn đội kì này có vấn đề gì sao?)

Vừa thì thầm xong, một Thám Hiểm Giả trả lời giúp tôi.

.

“Cô ta ham thăng chức như hổ đói thèm thịt ấy. Nghe đâu là ả bị giáng cấp vì hai ông bà già qua đời hay gì đó. Thật tình, không biết ả định hành động theo cái kiểu gây thù đó đến khi nào mới thôi” (TN: giáng cấp là cấp bậc quý tộc, không phải chức vụ)

.

Có vẻ cô ta là một người phiền phức không nghi ngờ.

Vừa nghĩ đến đó, Novem đến bên cạnh tôi.

.

“Lyle-sama, bên anh sao rồi?”

.

Có vẻ cô ấy đã mua gì đó, trên tay cầm một túi đồ.

.

“Đúng là mắc tiền thật. Trước đó anh không để ý, nhưng giờ mới biết tại sao Thám Hiểm Giả thích đi thật xa mua trang bị hoặc là đổi trụ sở không ở đây”

.

Ở thủ đô có quá ít công việc kiếm ra tiền.

Thám Hiểm Giả ở đây hoặc là được thuê với số lượng lớn bởi quý tộc nào đó, hoặc đủ nổi tiếng để không gặp vấn đề gì khi tìm việc.

Ngoài ra mà nói, chỉ còn những người như chúng tôi, tạm dừng lại trên đường đi đến nơi khác.

Nếu như có một cuộc chiến tranh lớn nổ ra thì nghe là sẽ có một số lớn Thám Hiểm Giả chạy đến đây từ những lãnh thổ xung quanh.

Những gì Novem và Aria đã mua là áo chùng có mũ trùm. Loại áo này được lót một lớp lông, hẳn là để giúp chống lạnh.

.

“Lyle-sama, anh cũng nên mua một ít đồ chống lạnh đi”

.

Novem có vẻ đang nghiêm túc lo lắng, nên tôi gãi đầu.

.

“Ừm, anh sẽ làm vậy. Mà, một chiến dịch vào mùa đông… chúng ta sẽ phải đảm bảo giữ ấm đầy đủ nữa”

.

Từ bên trong viên Đá Quý, tôi nghe giọng Đệ Nhị.

.

『 …Lyle, đừng chỉ mua đủ cho phần các con. Mang nhiều ít nhất gấp đôi mức con nghĩ là cần thiết đi. Nếu người dẫn đội cuối cùng hóa ra là vô năng thì con muốn cũng không cười nổi đâu 』

.

Đệ Tam đồng tình.

.

『 Dù đứng đầu là nam hay nữ, chỉ cần họ vô dụng thì kiểu gì cũng phiền phức. Con cứ tự động cho rằng họ sẽ không chuẩn bị sẵn sàng những gì cần thiết đi 』

.

Lần này người đứng đầu là một Decurio thuộc binh đoàn hiệp sĩ chính thức của Hoàng gia.

Mặc dù cô ta địa vị đúng là có thể đứng đầu một số lính của riêng họ đồng cấp với Marcus-san, nhưng đa phần họ đều có một người cấp cao hơn điều động họ, nên số lính họ có thể lãnh đạo là không thể chắc chắn.

Như những lúc thế này, có lính tự nguyên tham gia, cũng có lúc họ sẽ lãnh đạo binh lính của quốc gia. (TN: Để tránh hiểu lầm, hiệp sĩ và binh lính thuộc hai tổ chức khác nhau. Thường thì binh lính địa vị thấp hơn, nhưng mà hiệp sĩ cấp Decurio so với đại đội trưởng – Captain - của đoàn binh lính thì đại đội trưởng địa vị cao hơn, dĩ nhiên theo lịch sử thì người đứng đầu một tiểu đội trở lên 9/10 đều là hiệp sĩ, thuộc giới quý tộc thấp)

Có lẽ đây là lần đầu tôi sẽ hành động dưới lệnh của một người khác.

Trước giờ, với tư cách là đội trưởng của tổ đội, tôi luôn là người ra lệnh chính.

(Vậy lần này mình sẽ bị điều đi làm đủ chuyện. Thường thì, bên kia sẽ đông hơn phe mình rất nhiều)

-

-

-

Sân sau của Gia tộc Circy.

Clara đang thử điều khiển Porter sau khi cải tiến.

Lí do nó hoàn thành sớm trước dự kiến là vì bản thân Monica đã học được cách làm việc hiệu quả, bỏ bước dư thừa, theo lời cô ta nói.

Thấy Monica tỏ ra tự hào như thế, Clara không biết phải nói gì.

.

“Tôi sẽ thử điều khiển nó nha?”

.

Dù gọi là cải tiến, thực tế chỉ là tăng độ lớn cùng mức linh hoạt của lớp khiên cho phép hoạt động ngoài trời.

Hai tấm khiên được gắn hai bên Porter đang được căng lên đầu để tạo một mái che đơn giản.

Monica thầm than.

.

“Porter… giờ cậu thật là giống một chiếc RV. Mặc dù vốn dĩ tôi định làm cho cậu giống xe bọc thép hơn”

.

Cô ấy có vẻ không thỏa mãn với chuyện đó, nhưng theo Clara thấy việc có một mái che bất kì lúc nào là chuyện cực kì tốt.

Chỉ cần có vậy là chống được yếu tố thời tiết khi ở bên ngoài rồi.

.

“Tôi thấy như thế đã quá tuyệt vời rồi mà”

.

Có một cơ chế nhỏ khóa tấm khiên di động được tại chỗ.

Thấy được những gì cô ta đã tạo ra, Clara xác nhận rằng con rối tự động này có kĩ thuật ngang với, hoặc hơn một thợ máy bình thường.

.

“Monica-san, giờ cô định làm gì?”

.

Sau khi di chuyển nó qua lại một lúc, xác nhận không có gì để báo cáo, Clara hỏi Monica định làm gì tiếp theo.

.

“Tôi sẽ đi mua sắm. Gia tộc Circy nói đang chuẩn bị nhu yếu phẩm cho chúng ta, nhưng mà tôi vẫn có ý định làm những bữa ăn tốt nhất cho tên dâm gà đó của tôi dù là đi xa cắm trại như thế này”

.

Ở Arumsaas, thì Porter hết sức nổi tiếng trong giới Thám Hiểm Giả, nhưng mà đây sẽ là lần đầu nó được sử dụng ở Centralle.

Thực tế mà nói, tổ đội không ai nghĩ họ sẽ lại đột nhiên có công việc ở thủ đô cả.

Họ vẫn chưa nộp đơn xin chuyển Guild trụ sở, hiện tại đang tham dự một chiến dịch với danh nghĩa thuộc hạ của Marcus do yêu cầu của một người quen.

.

“Thật đúng là phiền phức. Mà, tôi sẽ cố hết sức để không cản đường con gà chết tiệt đó”

“Tôi nghĩ thế là tốt rồi”

.

Thở phào nhẹ nhõm, Clara đưa khiên của Porter về lại vị trí ban đầu.

Giờ chỉ cần đưa hành lí lên trước khi rời đi là công việc của họ chính thức hoàn thành…

-

-

-

Vẫn trong thời gian chuẩn bị.

Tôi đang cùng Aria đi mua sắm.

Không như tôi, không quen thuộc đường đi nước bước, Aria là một người sinh ra và lớn lên ở thủ đô.

Novem cùng những người khác đang chuẩn bị đủ thứ ở biệt thứ.

Hiện tại chúng tôi đang ghé chợ bán thức ăn, kiếm những loại thức ăn dễ bảo quản.

.

“Hừm, Monica yêu cầu là…”

.

Vừa nhìn ghi chú trên tay, tôi vừa ngó quanh tìm nguyên liệu cần thiết.

Cả hai người chúng tôi đều đang mang theo hành lí, bao gồm những gì chúng tôi nghĩ là cần thiết cho chuyến đi trước đó đã mua.

Aria làm một vẻ mặt mệt mỏi.

.

“Thật tình, chúng ta có cần vậy không? Dựa trên lịch trình mà nói, không phải họ đã chuẩn bị đủ thức ăn cho việc di chuyển và nghỉ ngơi rồi sao? Tại sao lại phải tự chuẩn bị nhu yếu phẩm thêm nữa?”

.

Tôi lấy lại tờ ghi chú từ Aria, vừa quan sát trong chợ vừa trở lời cô ấy.

.

“Tham gia một đoàn binh tự nguyện thế này có nhiều thứ cần phải chú ý lắm, họ chỉ đảm bảo khẩu phần cho các hiệp sĩ và binh lính mà thôi. Phần của quân tự nguyện chỉ là thứ yếu, theo như tôi nghe được”

“Nghe được… sao không kiểm tra cho kĩ”

.

Aria than phiền, nhưng tôi đáp lại.

.

“Thay vì có tỉ lệ phải chịu đựng vì thiếu như yếu phẩm, tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị đầy đủ trước. Tôi đã nhờ Ralph-san xác nhận rồi mới biết chiến dịch lần này kinh khủng đến mức nào”

.

Số tiền được cung cấp thì đầy đủ không nói, nhưng mà có quá nhiều người tự nguyện.

Vừa có Thám Hiểm Giả được hiệp sĩ cấp thấp thuê làm lính, vừa có Thám Hiểm Giả tự mình đăng kí theo.

Nhưng cuối cùng đa số vẫn là con trai thứ 2 hoặc thứ 3 không có cơ hội được thừa kế Gia tộc của mình.

Tích lũy chiến tích, trở thành một hiệp sĩ… ai cũng có ước mơ kiểu đó.

(Vốn dĩ thì, có thương vong cũng không có vấn đề quá lớn… nhưng mà vậy có thực sự ổn không?)

Đang suy ngẫm chuyện đó, tôi để ý thấy Aria đang tập trung nhìn một loại trái cây trong quầy hàng.

Không có trong danh sách chúng tôi cần mua.

Tôi đưa người chủ sạp một xu Đồng lớn mua cho cô ấy một trái.

.

“Cậu chắc là không muốn tiền thối không? Nhiêu đây đủ để mua…”

.

Người chủ sạp nói như thế, nên tôi cầm thêm một vài trái nữa, toàn bộ đưa cho Aria.

.

“N-này!”

“Ừ, đừng quá để ý chuyện đó… quan trọng hơn, dì ơi?”

.

Tôi tạm bỏ Aria qua một bên mà nói chuyện với chủ sạp.

.

“Có chuyện gì sao? Ôi chao, đúng là một chàng trai bảnh bao. Cậu là một quý tộc sao?”

“Không có ạ. Chỉ là, tôi ghé qua thủ đô không ít lần rồi nên có một vài thứ tôi muốn biết thôi. Dạo gần đây có nghe kể nhiều lắm, hình như sắp có hiệp sĩ đi viễn chinh sao? Đến Làng Johnny thì phải?”

.

Có lẽ chủ sạp đã hiểu, nên bà ấy cất xu Đồng đi rồi mỉm cười nói với tôi.

.

“Tôi nghe là do nữ hiệp sĩ Norma gì đó dẫn đội, nhưng mà tin đồn về cô ta cũng không tốt đẹp gì mấy. Nếu định tham gia vào thì, tôi khuyên cậu nên bỏ ý định đó đi”

.

Cho rằng tôi là một Thám Hiểm Giả muốn tìm thông tin, bà ta định cản tôi lại, nói cho tôi biết về những tin đồn xấu kia.

.

“Có ai biết rõ ràng hơn một chút không”

“Người quen của tôi thì ai không biết quá nhiều cả. Chỉ biết là cô ta là một hiệp sĩ làm nhiều chuyện không tốt đẹp gì chỉ vì muốn thăng chức. Tốt nhất đừng liên can đến”

.

Tôi cảm ơn bà ta rồi rời khỏi đó.

Aria vừa đi bên cạnh tôi vừa hỏi.

.

“Không phải chỉ cần hỏi Miranda là được sao? Có cần phải làm chuyện vừa rồi không?”

.

Tay phải cô ấy mang túi đồ trước đó chúng tôi mua, còn tay trái cầm số trái cây tôi mua cho cô ấy.

.

“Thật vậy sao?”

“Thật vậy sao!? Giải thích rõ ràng coi”

.

Aria ngạc nhiên vì câu trả lời của tôi. Tôi tiếp tục tìm những món chúng tôi chưa mua trên tờ ghi chú.

.

“Không, chỉ là tôi nghĩ rằng nghe ngóng thêm một vài tin đồn nữa thì tốt hơn. Nói sao nhỉ, càng hỏi thì tôi càng có cảm tưởng cô ta là một con quỷ sống chỉ muốn được thăng chức”

.

Tôi muốn biết cô hiệp sĩ kia là loại người thế nào, nhưng mà dựa trên thông tin tôi có được thì, cô ta là một người không quá được ưa thích ở quanh đây.

Một nữ hiệp sĩ trẻ mới hơn 20 tuổi, tài năng đầy mình.

Tin tức tốt chỉ có nhiêu đó, còn lại là đủ loại tin đồn cô ta làm đủ chuyện thái quá chỉ vì muốn được thăng chức.

Không chỉ bản thân cô ta. Có không ít lần sự ‘thèm khát’ thăng chức đó của cô ta gây đủ loại rắc rối cho người xung quanh nữa.

(Cô ta không phải thấy u sầu vì mất mát à? Thủ đô đúng là chướng khí mù mịt mà)

Nhìn lên trời, tôi bất giác nghĩ thế.

Aria cũng lên tiếng.

.

“…Không còn mấy ngày nữa là đến lúc rời đi rồi, như thế này có thực sự ổn không?”

.

Tôi lầm bầm.

.

“Ừ, chỉ còn có 2 ngày nữa”