Sevens

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Khi những câu truyện truyền đến đời con thì chắc có nhiều hiểu lầm lắm rồi, Đệ Thập Nhị - Full Drive

“…Anh có ổn không, Lyle-dono?”

.

Trong một căn phòng thuộc dinh thự Đại Tước Galleria, Leold-kun nhìn tôi lo lắng khi thấy tôi nằm bò ra trên bàn.

Cậu bé này, trong thời gian gần đây thường ở xung quanh quan sát tôi làm việc.

Hiện tại, tôi đang xử lí giấy tờ có liên quan đến vùng đất vừa được Đại Tước chính thức chiếm quyền điều hành. Một núi lớn văn kiện vừa được mang đến, và tôi là người phải xử lí hết.

Trên lý thuyết mà nói, Leold-kun mới là người chính thức đang xử lí công việc này, và để có thể hỗ trợ dc tôi, nên cậu ta mới ngồi một bên quan sát để học hỏi, thì phải.

‘Thì phải’ là tại vì, Gracia-san cũng không giỏi giang gì loại công việc này. Cô ta cũng đang bận tay với những công việc thường ngày rồi, nên cô ta gửi Leold-kun đến chỗ tôi.

.

“…Tôi ổn, chắc vậy”

.

Sau khi ăn trưa với Vera ở Beim, tôi đàm phán với cha cô ấy, rồi để Eva ở lại Beim, tôi cưỡi May về Lorphys.

Sau đó, Galleria đã tiêu diệt một số Lãnh Chúa u nhọt của nó, rồi nghe là họ đang bị thiếu nhân lực, tôi vội vã chạy qua.

Hôm qua, tôi vừa đến Rusworth đưa thư. Vì Đại Tể Tướng vắng mặt nên các cán bộ công chức đều hốt hoảng. Hơn nữa, Elza-san cũng phiền lòng không nói được hết. Lí do là vì những công việc thường được tể tướng xử lí giờ lại chuyển thẳng đến cô ta.

Tôi đã để Novem và Aria lại ở bên đó nên chắc là hai người họ đang giúp đỡ khá nhiều thứ.

À không, Novem thì không nói nhưng tôi hơi lo cho Aria. Dính đến công việc bàn giấy thì cô ấy chẳng đáng tin cậy chút nào cả.

.

“Không, mặt anh rõ ràng xanh xao như thế. Không phải đến lúc anh nghỉ ngơi một chút rồi sao?”

.

Nhìn lại núi giấy tờ trên bàn, tôi cảm giác được mình suýt nữa bật cười. Hồi ở Zayin cũng thế, tôi đã phải xử lí cả đống giấy tờ và báo cáo; ở Rusworth thì tôi phải ra chỉ thị từng việc nhỏ, còn ở Galleria thì lại phải đối mặt kẻ thù truyền kiếp của tôi là giấy tờ.

Sao kì vậy nhỉ. Tôi nhớ mình là Thám Hiểm Giả mà.

Tôi làm này làm nọ sau màn, nhưng rốt cuộc tại sao lại thành thế này? Không phải lẽ ra trách nhiệm của tôi chỉ có làm việc tay chân bí mật thôi sao?

Ừ thì, đúng là hồi ở Zayin tôi cũng làm chuyện tương tự rồi, nhưng không lẽ lúc nào cũng thế này.

.

“Làm xong hết đã rồi tôi sẽ nghỉ một chút. Nhưng mà, ở đây đúng là quản lí quá tệ hại”

.

Nhìn một trang báo cáo, tôi thấy được Lãnh Chúa trước kia thu đến 70% thuế. Dĩ nhiên làm vậy không có gì đặc biệt, nhưng mà phần lớn số tiền đó lại không được dùng để phát triển lãnh thổ của ông ta. Chỉ cố giữ nguyên hiện trạng, rồi những thiếu hụt đến từ việc dân số tăng quá mức sẽ sử dụng chiến tranh để xử lí, bằng cách này cách nọ.

Việc cướp bóc từ chiến tranh đang bị lạm dụng thành một nguồn tiền tạm thời. Trong viên Đá Quý, Đệ Tứ cũng đang gào thét.

.

『 Vùng đất trù phú đến mức này, tại sao lại chỉ mới phát triển được có vậy!? Không ai thấy lạ gì sao!? Hơn nữa, cái quỷ gì bị thu 70% thuế mà còn sống sung túc được? Nếu đã thế, chỉ cần ra sức chuẩn bị nội vụ một chút thì họ tự động thắng Rusworth không cần chiến tranh gì hết rồi, không phải sao!? 』

.

Nói vậy, chứ thực ra hai nước họ âm mưu với nhau để gây chiến tranh, nên tôi không nghĩ có bên nào nghĩ gì đến chiến thắng đâu.

.

“Họ thậm chí còn có Beim ở gần như thế. Chỉ cần mua thêm một chút dụng cụ mới, rồi góp một số tiền thì ai cũng sẽ hăng hái ủng hộ mà. Tại sao lại biến thành thế này?”

.

Người giải đáp cho tôi là Leold-kun.

.

“…Ưm, bởi vì dù không giao thiệp gì với những quốc gia khác thì chúng tôi vẫn ổn thỏa không có vấn đề gì. Và Rusworth là hiểm họa duy nhất chúng tôi giáp ranh trong một thời gian rất dài rồi. Láng giềng còn lại của chúng tôi là Selva lại chỉ quan tâm đến tình hình bên Zayin với Lorphys suốt bao nhiêu đó năm mà”

.

Quốc gia gần đó đủ để gọi là hiểm họa chỉ có mỗi Rusworth. Hơn nữa, tôi cá là để hai nước cứ chạy đua vũ trang như thế này thì hai bên đều có lợi. Ừ, với một số ít người là thế.

.

“Là vì không muốn Beim can dự vào thương vụ của quốc gia sao? Nhưng mà các người vẫn mua hàng hóa từ Beim theo định kì mà?”

.

Leold-kun có vẻ không quá rõ ràng về tình huống kì lạ này.

.

“Tôi không biết. Chỉ là, có nhiều Lãnh Chúa không muốn dựa dẫm vào Beim. Nó được gọi là thành phố của thương nhân và lính đánh thuê, nhưng mà có không ít người chỉ thấy nó là một đám con buôn tử thần với một bọn cướp tự gọi bản thân là lính đánh thuê mà thôi”

.

Đúng là, mới nhìn thì dễ hiểu nhầm Beim kiếm lợi từ mua bán hàng hóa.

Nhưng mà loại hàng hóa họ mua bán nhiều nhất chính là vũ khí. Nhà Trēs có những hợp đồng với nhiều thợ rèn và nghệ nhân để bất kì lúc nào cũng chế tạo được số lượng lớn vũ khí.

Những người tiêu thụ chúng là Thám Hiểm Giả và lính đánh thuê, và bởi vì trên lục địa này đầy rẫy quái vật, nên sớm muộn gì vũ khí cũng sẽ bán được.

Tôi cá là đôi khi, họ sẽ cố tình quạt cho lên lửa, biến một cuộc tranh chấp nhỏ thành một cuộc chiến tranh nữa. Theo cách họ hành động trong vụ việc Zayin và Lorphys thì chuyện đó khá là rõ ràng.

Vừa điều động các đoàn lính đánh thuê, vừa bán tiêu hao phẩm và vũ khí cho cả hai bên. Không ít tiền đã chảy qua lại khắp nơi lúc đó.

.

“…Tôi cá là có không ít Lãnh Chúa phản đối việc tôi đưa Công ty Thương nghiệp Trēs vào”

.

Thấy tôi nhìn lên trần nhà lẩm bẩm như thế, Leold-kun cười khổ.

.

“Vâng. Có rất nhiều. Nhưng mà nếu xây được cảng biển, Galleria sẽ trở nên cực kì thịnh vượng. Cứ tiếp diễn với cách làm cũ mãi như thế này là chuyện không còn khả thi nữa”

.

Cậu ta còn trẻ hơn tôi, nhưng cũng đã phải suy nghĩ không ít.

Trong viên Đá Quý, tôi nghe giọng Đệ Tứ.

.

『 AAAAAAAAAAAAA!! Làm sao mà cái kiểu thống trị này được chấp thuận chứ!? Nếu mà là ta thì ta đã sợ đến mức đêm còn không ngủ được kìa!! 』

.

Nhìn qua báo cáo từ các Lãnh Chúa Galleria, tôi tạm lờ đi những tiếng gào thét thương tâm của Đệ Tứ mà tiếp tục làm việc.

-

-

-

…Miranda ló đầu vào trong căn phòng họ cho Lyle mượn

Mang theo đồ ăn vặt và thức uống, cô gõ nhẹ cửa phòng, chờ có người đáp lại. Nhưng không có ai trả lời.

Viên chức chính phủ Miranda xác nhận thử cửa phòng không khóa, rồi bước vào trong.

.

“Đã ngủ rồi sao? Ly…le?”

.

Ánh sáng từ hành lang hắt vào căn phòng tôi, cho cô ấy thấy được bàn chân của Lyle, đang nằm trên ghế sô pha.

Trên chiếc ghế sô pha còn lại trong phòng, một cậu bé còn nhỏ hơn cả Lyle cũng đang nằm ngủ.

Miranda mở đèn trong phòng lên, để đồ ăn và thức uống lên bàn.

Nhìn quanh căn phòng, cô thấy được số giấy tờ đã được xử lí cũng thành một ngon núi nhỏ. Lấy ngón tay vén tóc lên, cô lấy một tờ đơn trong chồng đó ra, rồi xem thử.

.

“…Giảm tiền thuế xuống, với điều kiện là phải giúp đỡ làm thủy lợi mới giảm sao? Như thế sẽ giảm được nó xuống thành mức trung bình. Ừm, nếu không thì đúng là khó mà kiếm được ai chịu hợp tác”

.

Được ban phước với một vùng đất trù phú, người dân của Galleria bị như thế thì hơi hốt hoảng, nên dù có yêu cầu họ giúp đỡ, mà giảm thuế quá ít thì họ cũng sẽ không làm gì. Lí do là dù không làm gì họ vẫn sống ổn thỏa được. (TN: khúc này tối nghĩa chết được, nói chung là Lyle tính giảm thuế từ 60-70% còn mức trung bình 40-50%, để khích lệ hợp tác, bởi vì dân ở đây sống đầy đủ quá nên giảm ít 5-10% cũng không ai thèm giúp, tại sợ thay đổi này nọ)

Lyle đã tính đến chuyện đó mà hành động, nhưng dựa trên hành vi thường ngày của cậu ta, Miranda không thể tưởng tượng được.

.

“Có cảm giác như anh ấy được chuyên gia giúp đỡ vậy…”

.

Chợt, ánh mắt cô bị viên Đá Quý hơi lấp lánh trước mặt cậu ta thu hút.

Trong một thoáng, cô nghĩ đến Celes. Đá Quý… giống như viên Đá Quý màu Vàng có chứa ý thức của Agrissa, hồ ly mị hoặc, có khí nào của Lyle cũng…

Nghĩ đến đó, Miranda nhún vai.

.

“Mình lên lấy chăn cho anh ấy nhỉ?”

.

Nói xong, Miranda rời khỏi phòng…

-

-

-

…Bên trong viên Đá Quý.

Đệ Tam đang ở một mình với Đệ Tứ trong phòng họp. Là do các gia chủ khác và Milleia cố tình để không gian cho họ.

.

『 Giờ thì, đến lúc của Max rồi. Ta tự hỏi khi nào thì vai trò của ta kết thúc đây 』

.

Không gọi ông ta là Đệ Tứ, Sleigh, Đệ Tam đang gọi con trai mình là Max. Nếu chỉ dựa vào ngoại hình mà nói, Max nhìn lớn tuổi hơn.

Đệ Tam luôn tỏ ra hết sức lông bông, cộng thêm việc ngoại hình của ông trẻ tuổi như thế. Tính cách của ông cũng không ra dáng người lớn chút nào, hỏi bất kì ai liệu họ nghĩ ai trẻ nhất thì ai cũng đồng tình là Đệ Tam.

.

『 Phụ thân, ông còn nhiệm vụ quan trọng là sắp xếp lại ‘Lyle Nhất’ sau khi con đi đó 』

.

Nghe Đệ Tứ nói thế, Đệ Tam cười lớn.

.

『 Đúng là cái đó quan trọng thật! …Nhưng chúng ta ban giám khảo quá ít người. Không nghĩ là cần phải để thêm vài người nữa sao? 』

.

Đệ Tứ gỡ kính xuống, lấy một miếng vải ra lau tròng kính.

.

『 Không hề. Với lại, chúng ta được thu hoạch quá tốt suốt thời gian qua như thế, nên con trông chờ vào ông chọn ra cái đứng đầu nhất đó, phụ thân 』

.

Bị gọi là phụ thân, Sleigh hơi nheo mắt lại.

.

『…Max, nói thế này rất là ngượng. Nhưng mà dù rằng giờ không còn ý nghĩa gì nữa, dù rằng chúng ta đều đã qua đời lâu rồi, ta vẫn sẽ nói. Max, con là một gia chủ của Gia tộc Walt tuyệt vời hơn ta rất nhiều. Là một đứa con trai khiến ta tự hào 』

.

Khi Max đeo kính lại, ông ta hơi lấy khăn chạm nhẹ lau mắt. Mặc dù nhìn thấy được, Sleigh không nói gì.

.

『…Có rất nhiều thứ con muốn xin lỗi Fredricks. Nhưng mà thằng bé đó mỗi khi nghe người khác định xin lỗi là lại bỏ trốn. ‘ta phiền con nhiều lắm rồi, ta xin lỗi’, con thực sự muốn nói như thế 』

.

Nghe thế, Sleigh lắc đầu.

.

『 Không chỉ mình con đâu. Ta cũng không có người thừa kế nào khác, cũng dồn hết trách nhiệm lên vai con. Cha với con, rồi con với cháu nội. Chúng ta ai cũng để lại đủ thứ cho người kế nhiệm cả. Nhưng mà để lại cái gì tốt hay xấu thì lại khó nói 』

.

Max đứng dậy, nhìn về phía ghế của Lyle. Nó chợt phát sáng nhẹ, rồi Lyle xuất hiện ngồi trên đó.

Sleigh… Đệ Tam chỉ im lặng nhìn Đệ Tứ.

Rồi Đệ Tứ, Max, quay qua nhìn Lyle.

.

『 Lyle, hôm nay ta nghĩ mình sẽ truyền lại cho con Skill cuối cùng của mình 』

.

Đệ Tam nhìn ông ấy mỉm cười mà nói thế với Lyle. Rồi nhìn đến tận lúc họ đi vào trong căn phòng kí ức…

.

『 Max, trong các đời gia chủ, con là người giữ chức lâu nhất. Ta đúng là làm phiền con nhiều lắm, nhưng… con cũng tuyệt vời hơn ta nhiều lắm 』

.

…Ông ấy lẩm bẩm vậy…

-

-

-

Một con đường kéo dài không có điểm dừng.

Trước kia, để kịp gặp Đệ Tam trước khi ông ấy chết trận, con đường Đệ Tứ đã hối hả chạy đi in dấu cực kì sâu đậm vào kí ức của ông.

Ý nghĩ muốn nhanh hơn đến gặp Đệ Tam đã sinh ra Skill của ông ấy, 【 Speed 】.

Nhờ ảnh hưởng của nó, ông đã kịp gặp cha mình trước khi ông ấy hoàn toàn tắt thở. Đã nhận được viên Ngọc gia truyền.

Trên bầu trời xanh là những đám mây trắng nặng nề.

Nhìn lên, tôi bằng cách nào đó hiểu được Đệ Tứ đang đối diện muốn nói gì với mình. Chính vì tôi hiểu, nên tôi mới hỏi.

.

“Không phải như thế này là quá đột ngột sao?”

.

Đệ Tứ mỉm cười.

.

『 Vậy sao? Ta không nghĩ vậy. Vai trò của ta… không, phải nói là ta nghĩ mình đã làm hết những gì ta có thể để giúp đỡ con rồi 』

.

Lần này, tôi cúi mặt xuống đất, lấy cả hai tay che mặt lại. Cảm giác như nước mắt sắp trào ra, nên tôi đùa nhẹ.

.

“Con đang bận lắm, sao không để lại đến lúc con có nhiều thời gian hơn đi chứ. Không phải chính ông là người nói rằng phải canh cho đúng thời điểm đúng tâm trạng sao?”

.

Đệ Tứ nghe thế bật cười.

.

『 Không, cái đó là khi ứng phó với phụ nữ thôi. Nhưng mà vì con nhớ rõ ràng như thế nên ta an tâm rồi. Từ nay trở đi con sẽ cần nó nhiều lắm, hay phải nói là, con mà không nhớ là không được, nên phải thực hành thực tế cho nhiều vào. À, ý ta là với Novem-chan và những cô bé kia 』

.

Chứ còn ai khác nữa sao? Tôi hít thở đều lại, rồi đối mặt trực tiếp ông ấy.

.

“Con còn muốn ông dạy con nhiều hơn nữa cơ”

『 Ta đã dạy con những phần căn bản rồi. Còn lại thì để con từ từ suy ngẫm mà ra. Nếu không tông vào tường vài lần thì con không trưởng thành được đâu. À, dĩ nhiên ta không phải đang nói về Tăng Trưởng 』

.

Tôi cười khổ khi nghe ông ấy đùa như thế. Rồi chợt khuôn mặt ông ấy trở nên nghiêm túc, và đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.

Khi tôi nhìn qua, Đệ Tứ đặt một tay lên vai tôi.

.

『…【 Full Drive 】. Là Skill tầng cuối của ta. Nếu như con có thể nắm giữ được nó, có lẽ con sẽ phản kháng được Celes một chút 』

.

Chỉ là phản kháng, Đệ Tứ không hề nói rằng tôi sẽ thắng được. Và thực tế, đang ở tình trạng cơ bản Celes vẫn có thể làm được chuyện tương tự.

Khi tôi nuốt nước bọt, Đệ Tứ lại tạo khoảng cách, rút dao găm ra từ sau hông mình. Ông ấy bắt đầu ném từng cây một đi.

2, 4, 6, 8… sau khi đếm được bấy nhiêu, tôi chợt thấy thân hình ông ấy mờ đi. Khi nhận ra được thì những con dao găm ông ấy ném đã cắm hết xuống đất sau lưng tôi.

Đệ Tứ cũng đang đứng đó, cầm hai cây tưng hứng một cách điệu nghệ.

.

“Đúng là một phương pháp giảng dạy tân tiến nhỉ”

.

Đệ Tứ nắm cả hai con dao găm bằng tay phải, rồi lấy tay trái đẩy kính lên.

.

『 Nếu chỉ là dạy Skill của ta thì còn cách khác nữa. Nhưng mà ta sẽ dạy con cách dùng Skill của ta để chiến đấu, và cách để dùng vũ khí của ta. Con cho rằng ta chỉ dùng có 2 cây dao găm thôi sao? 』

.

Tôi đã đấu với Đệ Tứ nhiều lần. Nhưng tôi chưa từng thấy ông ấy dùng nhiều như thế.

.

“Ý ông là, ông chưa bao giờ cần nhiều hơn để đấu với con sao?”

『 Không phải, về cơ bản mà nói, đối mặt nhiều hơn một kẻ địch thì chỉ có 2 thanh dao găm sẽ bị hư rất nhanh. Với lại nếu sử dụng nhiều Skill một chút thì… 』

.

Vung tay phải qua, tôi gọi thanh đoản kiếm của mình ra để chặn một thanh dao găm lại. Nhưng tôi chỉ đánh bật được 1 thanh, thanh còn lại cắm thẳng vào vai phải của tôi.

Kéo thanh dao găm cắm sâu ra, tôi giật mình.

.

“…Ông sử dụng Skill của Đệ Nhất để tăng sức đâm. Rồi cố tình nhắm thanh dao găm đầu tiên vào chỗ khó để con không phản ứng kịp”

.

Sử dụng Skill của Đệ Nhất và Đệ Nhị, ông ấy đồng thời tăng sức sát thương và ném dao găm với độ chính xác cao.

Nhưng Đệ Tứ cầm hai thanh dao găm khác trên tay rồi.

.

『 Trật rồi. Ta còn dùng Mind của Đệ Tam nữa. Xem ra hiệu quả với con không cao, nhưng mà ta vẫn làm giảm tốc độ phản ứng của con một chút 』

.

Khi ông ấy cầm dao găm thủ thế, tôi lao đến, dùng đoản kiếm đâm thẳng. Nhưng mà Đệ Tứ trước mặt tôi biến mất, và rồi tôi bị chém khắp người.

Tay, chân, ngực, bụng, cổ, đầu… máu phun ra từ khắp nơi.

.

『 Mind không chỉ là thôi miên. Nó còn có thể tạo ảo giác nữa. Dù kẻ địch có sức kháng nó thì chỉ cần có tác dụng một chút thôi là như con thấy đó 』

.

Tôi quay lại, nhưng Đệ Tứ không còn ở đó nữa. Mà tôi lại nghe âm thanh vang lên từ sau lưng mình lần nữa.

.

『 Thực tế mà nói nó chỉ là một Skill tăng tốc độ nhanh hơn bình thường mà thôi 』

.

Lần nữa tôi quay lại, vẫn không thấy Đệ Tứ đâu.

Giọng nói lại vang lên chéo sau lưng tôi, nên tôi giơ tay trái lên, sử dụng Ma Pháp.

.

“Sấm Giật!”

.

Tiếng sấm vang ầm lên, sét đánh xuống khắp nơi. Bụi khói bốc lên, lần này giọng nói đến từ toàn bộ các phía.

Khi bụi tản đi, tôi thấy được có hàng tá Đệ Tứ đang đứng bao vây mình.

Tôi vội vàng thủ thế lại, nhưng vai phải tôi đau nhói lên. Rồi đến đùi trái.

.

『…Dù một người có kháng mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, chỉ cần chọc cho họ mất bình tĩnh chút và thế là xong. Thật tình, Skill của Đệ Tam thực sự quá bất công. Ta còn không nói chính xác được mình có thắng nổi ông ấy không nữa 』

.

Hít thở đều đặn lại, tôi rút hai thanh dao găm trên vai và đùi mình ra. Ném hai thanh dao găm đi về hướng không có ông ấy, nhưng Đệ Tứ trước mặt tôi biến mất, rồi hai thanh dao găm tôi vừa ném đi quay trở về hướng mũi về phía tôi.

Dùng đoản kiếm tôi đánh bật chúng đi, tiếp tục cảnh giác xung quanh. Tôi thử dùng Skill của Đệ Nhị… Field… để kiểm tra xung quanh. Đồng thời Search của Đệ Lục để tìm kiếm ông ấy.

Nhưng dù xác nhận được ông ấy đang ở đâu thì ngay sau đó ông ấy lại biến mất, ném dao găm bay về phía tôi. Nhiều lúc, những thanh dao găm bay thành hình vòng cung lớn mà tấn công nữa.

Vô số dao găm rơi quanh người tôi, cắm thẳng xuống đất.

Tôi rút ra một thanh, ném về phía phát hiện sự hiện diện của Đệ Tứ. Giữa không trung, thêm một thanh dao găm khác Đệ Tứ ném xoáy bay dính đánh chệch hướng nó đi.

.

“Ha… ha…”

.

Còn chiến đấu trong viên Đá Quý thì sát thương sẽ liên tục hồi phục ngay lập tức. Không, có lẽ vốn không hề có vết thương nào cả, chỉ có cảm giác đau đớn mà thôi.

Dưới tình trạng như thế, tôi từ từ có thể bắt được sự hiện diện của ông ấy.

Tôi càng ngày càng đánh bật được những thanh dao găm kia, càng ít bị thương hơn.

Xung quanh chúng tôi, bầu trời xanh từ từ bị mây che phủ, làm tầm nhìn của chúng tôi mờ đi.

.

“Vậy ra ông đơn giản là mạnh mẽ sao. Theo lời kể lại thì, ông có được rất nhiều chiến tích nổi bật trong nội vụ, nhưng gần như không có huy chương nào trên chiến trường cả đó!”

.

Tôi đánh bật một thanh dao găm đi, Đệ Tứ tay không bắt lại nó trong lúc nó đang xoay giữa không trung.

.

『 Thời đại lúc đó là thế. Có rất nhiều cướp, có rất nhiều quái vật. Ta cũng đi tiêu diệt chúng không ít lần. Mặc dù ta không có dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường, nhưng mà trong lãnh thổ chúng ta tranh chấp cũng không hề ít đâu, con hiểu không 』

.

Cảnh tượng con đường kéo dài vô tận bắt đầu tối lại.

Mưa bắt đầu rơi.

Nhưng mắt tôi trợn tròn lên.

.

『…Xem ra con đã hiểu được rồi đó 』

.

Tôi có thể thấy được từng giọt mưa chậm chạp rơi xuống đất. Và tôi đã phản ứng kịp với tốc độ của Đệ Tứ.

Ông ấy nhảy lên, chém về phía tôi, tôi dùng đoản kiếm chặn lại kịp.

.

『 Phản ứng tốt lắm. Ừ, con đúng là có tài mà. Con nên biết gần 30 tuổi ta mới bắt đầu sử dụng được tầng 3 này 』

.

Khi ông ấy nhảy lui lại, tôi thủ thế lần nữa.

.

『…Được rồi, hãy kết thúc thôi nào 』

.

Gỡ kính ra, nhét vào túi áo, ông ấy hạ thấp người xuống. Mặc dù mưa ngày càng nặng hạt, tôi lại thấy tốc độ rơi của nó ngày càng chậm lại.

Và đến cuối cùng, tôi thấy như mưa toàn bộ bị đông cứng lại một chỗ không rơi nữa. Khi Đệ Tứ bắt đầu bước đi, tôi cũng lao thẳng lên.