…Mặt đất bị đào ra một cái hố lớn, trong đó, May nằm yên không động đậy chút nào, cặp sừng vàng óng hai bên tóc của cô ấy cũng đang ảm đạm đi.
Miệng phun ra máu, ánh mắt cô ấy cũng trống rỗng.
Kẻ đã tạo ra cái hố đó, Marina, đang thở hồng hộc mà lao thẳng đến tấn công May lần nữa. Cô ta đáp xuống, định ra đòn kết liễu, cô ta giơ cánh tay lông lá của mình lên, vuốt bung ra…
…Rồi nhảy lui lại, tạo khoảng cách với cô ấy.
Nheo mắt lại, cô ta gầm gừ.
.
“Gggggrrrrừừừ”
.
Cặp răng nanh dài, ngoại hình nữa người nửa sói như một con dã thú đang bước đi bằng hai chân. Trực giác của Marina, khi sử dụng tầng 2 của Skill mình không khác gì một con thú hoang thực sự.
Cặp sừng của May hơi lóe sáng lên lại, rồi cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy. Phun ra máu, cô ấy lấy tay lau miệng xong thì bắt đầu phủi bụi đất khỏi đồ của mình.
.
“Cô có trực giác rất tốt đây, quý cô. Ở nơi hoang dã cô đảm bảo sống được rất lâu. Dĩ nhiên…”
.
Một lằn đỏ hiện lên trên mặt Marina.
Một cây sừng Kì Lân vừa mọc ra từ mặt đất. May trước đó mở rộng lòng bàn tay phải mình để một cây sừng mọc ra, rồi cắm nó xuống đất chờ Marina tiếp cận để tấn công.
.
“…Dù là ta cũng sẽ có một hai con át chủ bài. Fredricks đã dạy cho ta biết. Những biện pháp cuối cùng luôn nên được để dành và giấu đi”
.
Thu sừng của mình lại, cô ấy lộn một vòng trên không rồi biến lại thành dạng Kì Lân của mình.
Từ một cô gái dáng người nhỏ nhắn, biến thành một con ngựa có vảy to lớn. Bờm ngựa vàng óng, cùng với một cặp sừng sắc bén mọc ra từ trên trán mình. Hơn nữa, từ sau lỗ tai cô ấy cặp sừng mọc ngược vẫn còn nguyên ở đó.
Không đứng trên mặt đất nữa, cô ấy tạo một nơi đặt chân trên không, đáp lên đó, tích tụ sét lại nhiều hơn hẳn trước đó
.
“Giờ thì, bắt đầu thôi nào!”
.
Đạp mạnh không khí, May lao thẳng đến Marina. Không kịp né tránh, Marina bắt chéo hai giáp tay lại cố đỡ đòn tấn công đó.
Nhưng khi va chạm, cô ta liền bị đánh bay đi, tông thẳng vào một thân cây, rồi lại một thân cây nữa, đốn ngã không ít cây trên đường bay, cuối cùng khi cô ta dừng lại được thì cơ thể bị dán chặt trên một thân cây lớn.
.
“Đúng là cắn cáp thật đó. Thường thì, cô đã thành thịt băm rồi”
.
Chán nản với sức chịu đựng đó, nhưng May vẫn rất khâm phục. Ở hình dạng nguyên bản không phải dạng người này, đó là toàn bộ sức mạnh cô ấy có thể sử dụng.
Vẫn bị dính chặt vào thân cây, Marina bật cười lớn.
.
“Aha, ahahahahaha!!”
.
Mất trí rồi sao? May vừa nghĩ như thế thì chợt thấy cơ thể cô ta lại lần nữa thay đổi.
.
“…Lại đến tầng 3 sao? Cũng không sao, chơi đùa với cô thêm một chút cũng được”
.
May đứng nhìn Marina. Áo khoác ngoài của cô ta đã bay đi từ lâu, cơ bắp cũng căng phồng lên đến mức áo cô ta cũng bắt đầu hơi bị rách chỉ. Những chỗ bị thương trước đó, bao gồm luôn cả xương gãy cũng bắt đầu hồi phục liên tục.
Giày bốt của cô ta cũng bị ném đi, chung với giáp gối và giáp tay. Có lẽ chúng nặng hơn bề ngoài, vì vừa rơi xuống đất chúng cũng bị lún xuống.
.
“Phưooo…!”
.
Lông trên người cô ta lần nữa mọc dài ra, đến mức May cho rằng dạng cuối của cô ta là một cái quái vật lông lá nào đó, nhưng chợt lớp lông đó bốc lửa, cháy rực lên. Từ ngọn lửa đó bước ra không còn là hình dáng quái vật trước đó nữa. Chỉ cao hơn Marina bình thường một chút… một nữ thú nhân cơ thể cân đối.
Ánh mắt cô ta rõ ràng có lí trí, và cơ thể cô ta được sử dụng Mana để cường hóa sức mạnh. Cô ta đưa tay lên cổ, hơi vặn vẹo một chút gây ra tiếng răng rắc.
Trên người không còn gì ngoài một cái quần và áo thun.
.
“Giờ nhìn mới giống đây”
.
Nghe May nói thế, Marina bật cười.
.
“Vậy đúng không? Nhưng mà không qua tầng 2 thì không đến đây được. Mà khi dùng đến tầng 2 thì đa số kẻ địch chưa gì đã chết cả rồi. Nhưng mà khi dạng đó nhận ra mình không thắng được thì ta mới lấy lại được lí trí của mình. Nó rất tuyệt, Skill này… cho phép ta tận hưởng được chiến đấu. Khiến kẻ địch luôn luôn không phải là một kẻ chưa gì đã chết không hiểu tại sao!”
.
Nhảy lên, Marina ngay lập tức tiếp cận May. May cúi người thấp xuống, định lấy sừng mình đâm vào bụng cô ta.
Ngay lúc cô ấy tưởng mình đã đâm dính…
.
“…Này, cô sơ hở quá nhiều”
.
Xoay người giữa không trung, móng vuốt sắc bén của cô ta cào dính bên hông May, để lại một vết. Chúng xé rách được lớp vảy ngoài, róc dính một lớp thịt, làm cô ấy chảy máu.
Khéo léo nhảy từ cây này sang cây khác, Marina bắt đầu sử dụng chiến thuật đánh du kích mà tiêu hao sức của May từ từ. Khiến cô ấy cho rằng cô ta không có đòn kết liễu nào.
.
“Chậc!”
.
May chạy dọc trên bầu trời. Marina tấn công hụt, té xuống mà đáp đất bằng chân, tạo một vết lõm lớn xung quanh bản thân.
Có lẽ cô ta hiện tại còn mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều, vì cách cô ta có thể một mình làm đất lõm xuống như thế dưới chân là cực kì kì lạ.
Chỉ một mình Marina đã khiến nó lõm vào rất sâu. Từ dưới đáy hố lõm rộng 10 mét đó, Marina nhìn lên trời về phía May, rồi lao lên.
Đạp không khí liên tục mà bay lên trời, cô ta hết đấm rồi lại đá tấn công.
Chuyện không thể nào một Nhân loại làm được.
May bị đánh bật đi xa, tạo một chỗ đặt chân bằng không khí để đứng vững lại. Lần nữa té xuống đất, Marina nhìn May như thế mà bật cười.
.
“Cô bé con… cô chẳng có gì đặc sắc cả. Nếu chỉ có thế thì cô còn yếu hơn cả một con rồng nữa”
.
Với quái vật mà nói, chữ ‘Rồng’ có ý nghĩa đặc biệt. Chúng được gọi là những con quái vật mạnh mẽ nhất tồn tại, và bất kì ai tiêu diệt được Rồng đều được trẻ con khắp nơi ca tụng như một anh hùng.
Hơn nữa, Marina chỉ là một Thám Hiểm Giả solo… Có thể đánh bại được một con Rồng một mình, cô ta đúng là một Nhân loại cực kì xứng với danh xưng Quái Vật.
May đáp lại.
.
“…Vậy ra cô từng giết rồng rồi sao? Nhưng mà đừng nói cô cho rằng ta chưa từng chiến đấu qua một người như thế chứ?”
.
Cơ thể của May lần nữa lại phát sáng…
-
-
-
…Trạm gác ở phía sau đoàn lính đánh thuê.
Có rất nhiều lều đã được dựng lên, xung quanh đó, các Thám Hiểm Giả đang nhìn số trang bị của các Valkyrie được chở đến với ánh mắt đầy sung sướng.
Những thợ rèn và lao động tay chân đều đang rất bận rộn sửa chữa số vũ khí hư hỏng.
Trong một căn lều ở đó, các Valkyrie đã bị lột hết trang bị đang chất thành đống. Những Valkyrie bị đoàn lính đánh thuê thu thập được đều bị ném đại thành một ngọn núi nhỏ.
Những đơn vị do các Thám Hiểm Giả thu thập được thì lại xếp rất ngay ngắn. Dù họ đều là Thám Hiểm Giả như nhau, nhưng sự khác biệt trong cách xử lí chiến lợi phẩm hai bên rất khác nhau.
Một nhóm hai Thám Hiểm Giả bước vào trong căn lều đó.
Không có ai mặc đồ đàng hoàng cả. Họ là tầng chót của đoàn lính đánh thuê, đã phải đánh lạc hướng những người canh gác để vô được trong lều này.
.
“Này, chỉ cần gỡ bớt vài phần đem bán là cũng được khối tiền rồi đúng không?”
“Tao nghe là chúng được một thợ rèn có tiếng nào đó tạo ra. Nên nếu bán được thành một gia tài cũng không phải quá kì lạ”
.
Đầu óc hai kẻ này không có chút gì gọi là thông mimnh cả. Khi nhìn thấy núi Valkyrie bị lột bỏ hết chỉ còn mỗi đồ lót trên người, họ bất giác nuốt nước bọt.
.
“N-này”
“Ừ, đúng rồi. Có sử dụng qua một lần cũng đâu ai biết được. Chỉ cần lấy ra một con còn tốt, chơi đùa một chút thì…”
.
Hai kẻ có tiền lương thấp đến thảm này không có đủ tiền đi lầu xanh. Và ngoài tay chân bằng kim loại ra, những Valkyrie có bộ da ngoài xinh đẹp này là thứ hai kẻ này không thể cưỡng lại nổi. Bị đồng nghiệp coi thường, bị các nữ Thám Hiểm Giả khác chê cười, họ bắt đầu cố lôi một Valkyrie ra.
.
“C-con này được đúng không?”
“Ừ, để tao…”
.
Nói xong, giơ tay ra, hắn liền bị đơn vị Valkyrie đột nhiên tỉnh dậy đó bắt chặt cổ tay lại. Từng đôi mắt của các Valkyrie được xếp thành chồng bắt đầu mở ra, lóe lên ánh sáng màu đỏ chói nhìn khắp căn lều âm u.
Một số có đầu bị bẻ cong thành một góc không thể tưởng.
Một số bị kiếm, giáo cắm khắp người.
Các Thám Hiểm Giả không ai biết được làm sao tháo bỏ tay chân của họ ra, nên phải để yên như thế, các Valkyrie đứng dậy vơi tư thế loạng choạng, đồng thời tấn công hai Thám Hiểm Giả kia.
Bị áp đào về số lượng, họ chưa kịp hô thành tiếng đã mất mạng rồi.
.
“…Đ-đã đến… giờ”
“Cơ thể này hành đ ộng có hơi… đúng là, dung dị…ch trong cơ thể chúng ta…”
“Giáo s ư… Damien và Sếp Letarta… sẽ sử a chữa…”
.
Rên rỉ bằng giọng đầy máy móc, cử động một cách kì dị, thực hiện đúng việc được giao theo kế hoạch, họ lấy ra những ống trụ kim loại được giấu trong cẳng tay của mình ra.
Sau đó, họ liền lấy một số ống trụ khác được đổ đầy thuốc súng.
.
“…Nhá nh Đôn g... số ng sót”
“Một bộ p…hận khác, bỏ…trốn”
.
Lách cách, lọc cọc… bị vướng vào nhau trong lều như thế, từ núi Valkyrie nhỏ từng cô gái một bước ra, rời khỏi căn lều.
Hiện giờ đang là buổi tối.
Ngay đúng thời điểm, các Valkyrie liền hành động.
Kích nổ những trái bom trong tay mình, họ phát hủy toàn bộ những nơi có chứa tư liệu và hàng hóa quan trọng, đồng thời tấn công những binh lính. Nơi được không ít lính đánh thuê và Thám Hiểm Giả đang nghỉ lại ban đêm đó, liền biến thành một đại ngục trần gian.
Dù có bị vũ khí đâm xuyên người, có bị Ma Pháp đốt cháy, các Valkyrie vẫn tiếp tục tiến công không sợ hãi lại khiến các Thám Hiểm Giả bỏ chạy trước vì sợ…
-
-
-
Nhận ra gì đó khác thường, trưởng đoàn nhìn lại sau lưng.
Ông ta vừa cảm giác mình nghe được cái gì đó không đúng.
Thuộc hạ của ông ta gần đó đang nhìn các pháp sư dùng cùng một chuỗi Ma Pháp như lần trước định đánh hạ đồn đóng quân thứ ba họ gặp được ở đây.
.
“Úi chà, xem ra tụi nó cũng biết phòng thủ hơn rồi. Đúng là sau vài ngày thì quen thuộc là chuyện bình thường”
.
Nghe thuộc hạ của ông ta vui vẻ báo cáo, trưởng đoàn đưa tay hơi xoa cằm.
Một vài ngày.
Trong những ngày vừa qua, Marina đã chiến đấu suốt với con Kì Lân kia. Nếu như đến quá gần thì sẽ bị cuốn vào cuộc chiến của họ, nhưng ông ta cũng sắp xếp không ít người đứng ở xe mà quan sát, nên không có gì để nghi ngờ cả.
Con Kì Lân đó không có chút gì là muốn bỏ chạy, không nghi ngờ gì nó có liên quan đến tổ đội của Lyle. Và sau khi đánh hạ được đồn trú đầu tiên xong, họ đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, rồi mới tấn công đồn thứ hai.
Đến đồn thứ ba thì họ đã nhìn thấu được chiến lược của các lính đánh thuê, và chuẩn bị đầy đủ để chống lại.
.
“…Nhưng mà, chúng làm được quá tốt rồi”
.
Không phải chỉ là Khiên Ma Pháp mà thôi, họ cũng sử dụng từng loại Ma Pháp chính xác để đối mặt các Ma Pháp của các lính đánh thuê. Gặp nước thì họ tạo băng để giảm thiệt hại xuống, và nhờ lớp băng được nước cường hóa lên, họ có thể đỡ được đòn tấn công bằng đạn đá tiếp theo đó.
Lửa cũng không có tác dụng gì cả, dù có cố bao nhiêu lần đi nữa đều thất bại và bị chặn lại.
Lặp đi lặp lại chuyện đó, thời gian trôi qua ngày càng nhiều. Trưởng đoàn đã chờ đến lúc họ kiệt sức, bởi vì rõ ràng về số lượng thì ông ta là người có lợi thế tuyệt đối.
Nếu như muốn chơi câu giờ chịu đựng thì ông ta cũng sẽ vui lòng ép khô thể lực của bọn họ. Nhưng mà đội trưởng đội Thám Hiểm Giả thì lại không chịu đựng nổi nữa.
.
“Không ai thấy gì lạ sao? Trước giờ vẫn ổn thỏa không chút vấn đề gì, đột nhiên lại bị trì trệ lại ở đây. Bình thường cũng thế này sao?”
.
Đối với họ, những người chuyên làm việc trong Mê Cung, chưa bao giờ tham dự bất kì công việc lính đánh thuê nào, họ ưa chuộng sử dụng thông tin và cách làm để chiến thắng hơn là địa điểm. Dù mới đầu nhìn việc này là vô nghĩa, nhưng nếu thì đó đều là những hành động cần thiết thì sao? Ông ta không quá thích thú với việc chuyện này thiếu hiệu quả như thế.
.
“Vậy thì, các ngươi có ý gì khác hay hơn sao?”
“Chúng ta tấn công quá dễ đoán. Không thể thay đổi một chút sao? Nếu như bên kia dùng băng thì… hay là thử đốt chảy nó?”
.
Đội Thám Hiểm Giả, vì đã thu được không ít Valkyrie nên đã thỏa mãn với những gì mình có. Nhưng mà trưởng đoàn lính đánh thuê lại khác.
Muốn duy trì một binh đoàn quy mô lớn đến mức này, lợi nhuận quá ít ỏi là không đủ. Nếu dùng lửa mà lỡ đốt rụi hết mọi thứ thì có khả năng sẽ khiến ông ta bị mất hết chiến lợi phẩm quý giá của mình.
.
“Bỏ qua đi. Cứ tiếp thế này, chúng ta sẽ nhắm đến việc kẻ địch tự làm mình mệt đến chết”
.
Đội trưởng chỉ nhún vai. Thấy thế, trưởng đoàn bực mình rõ ràng ra mặt. ‘Một Thám Hiểm Giả không quen với chiến trường thì đừng có chĩa mỏ vào đó’, ông ta nhủ thầm.
Và bực bội không kém, sự phản kháng của bên Lyle đã trở nên ngày càng mãnh liệt hơn.
.
“Chết tiệt, cứ như đang đánh chiếm một lâu đài được gia cố vây. Thực sự chỉ cón vài tá người trong đó thôi sao?”
.
Nghe trưởng đoàn nói thế, thuộc hạ ông ta bật cười.
.
“Mà, dù bọn chúng có cố cỡ nào đi nữa sớm muộn cũng sẽ có giới hạn thôi. Cũng sắp đến lúc họ gục chết rồi không phải sao?”
.
Vì không có chút dấu hiệu nào cho thấy việc đó, nên trưởng đoàn không thể không cảm giác có gì đó rất, rất không ổn đang xảy ra…
-
-
-
…Một cơ thể người.
Từ cẳng tay đến bắp đùi được che kín bởi một lớp vảy xanh dương nhạt, ngoại hình của một người phụ nữ trưởng thành. Là May.
Mái tóc vàng óng của cô ấy tung bay trong gió, ngoại hình còn xen lẫn cặp sừng vàng trong mái tóc đó nhìn giống như sự kết hợp giữa người và thú.
Cũng mỉa mai thay, cô ấy đã đến được cùng một điểm kết thúc với Skill của Marina.
Họ liên tục trao đổi những cú đấm, đá, đánh văng đối thủ đi, và bị đánh văng ngược lại…
Là một cuộc chiến không có Nhân loại nào can thiệp vào được.
Không như sự vui sướng hoang dại của Marina, May đến cùng vẫn còn bình tĩnh lí trí.
.
“Tuyệt lắm, cô bé con! Hình dạng đó của cô giống hệt ta!”
.
Sức mạnh, tốc độ, cởi bỏ hết toàn bộ những giới hạn đó, hai người họ đối mặt nhau, giày xéo khu rừng xung quanh kinh khủng không thôi.
Nhưng khi trời đã tối, May thấy được ở cách xa có một chỗ đang bốc cháy, cô ấy thở dài.
.
“…Vậy là, đến lúc ta kết thúc chuyện này rồi nhỉ?”
.
Mặc dù chất giọng y hệt như cũ, cơ thể cô ấy có nhiều đường cong hơn trước, cũng cao lớn hơn trước. Bộ đồ bình thường cô ấy mặc trên người từ ‘đáng yêu’ đã biến thành ‘quyến rũ’ với cơ thể này của cô.
Nhìn Marina, May lên tiếng.
.
“Vừa rồi rất vui. Nhưng vẫn chưa đủ, quý cô à… ít nhất, ta đã đánh với Nhân loại như cô ít nhất 4 lần trước đây rồi. Cô chỉ là người thứ 5 mà thôi”
.
Marina đạp mạnh mặt đất, còn May thì đá lên không trung, hai người họ chạm mặt nhau ở giữa. Hơi cong người, Marina cũng tung một cú đá lên.
Cú đá đủ mạnh để có thể cắt đôi cả không khí xuất phát từ cơ thể dạng người của May, chỉ là một cú đá thẳng bình thường.
Nhưng cơn chấn động sau đó khiến không khí xung quanh rung động dữ đội, và Marina bị đánh nằm bẹp xuống đất.
Cú chỏ lên của Marina định đâm dính người cô ấy không hề dính gì cả.
.
“…Đó đã là đòn mạnh nhất của ta rồi, nên coi như ta có lời khen cho cô vì sống sót đi”
.
Cơ thể cô ấy từ từ thu nhỏ lại thành dạng người như ban đầu, Marina nhìn May và bật cười.
.
“G-giết ta đi”
.
Cô ta nhìn như đã hoàn toàn thỏa mãn. Nói rằng không còn gì để hối tiếc nữa, cô ta đến cùng vẫn muốn là một chiến binh đầy tự hào.
May phát ra ánh sáng nhẹ, từ từ biến lại thành dạng người nhỏ hơn của bản thân. Biến trở về May bình thường, cô ấy ngáp dài.
.
“Xin lỗi. Nhưng mà cô đến từ Nhánh Đông, nên ta không giết cô được. Mặc dù ta đã chiến đấu với ý định muốn giết cô, nhưng mà đúng như ta nghĩ, quý cô đây mạnh thật đó”
.
Thấy May mỉm cười nói thế, vẻ mặt Marina như muốn nói mình chẳng hiểu gì hết, rồi từ từ nhắm mắt lại…