TN: sự việc diễn ra trước thời điểm Lyle gặp Aria
-----
Các tổ tiên lại đang làm phiền Lyle, liên tục chê cười cậu ta.
.
『 Bởi vây ta mới nói ngươi không tốt chút nào! 』
『 Ta phải đồng ý. Tại sao con lại bỏ chạy lúc đó chứ? 』
『 Thực tình tự hỏi con có phải là đàn ông không nữa 』
『 Quá tệ. Con thậm chí qua khỏi mức 0 điểm rồi. Âm điểm! 』
『 Sao không ngủ luôn với con bé đi. Vậy coi như là xong 』
『 Lyle, con cần phải hiểu tấm lòng của con gái nhiều hơn 』
『 Đệ Lục, tự nhìn vào gương mà nhắc lại những lời đó. Nhưng mà Lyle, đúng là vừa rồi quá thảm thương đi 』
.
Mọi chuyện bắt đầu ở một nhà trọ ở Dalien, lúc Lyle tạo được bầu không khí tốt với Novem.
Nhưng bản thân Lyle không nhận ra chuyện đó, khiến Novem buồn bực không thôi, rồi chỉ mỉm cười nhìn cậu ta.
Vấn đề là, nhìn thấy cảnh đó, các tổ tiên liền kéo Lyle vào trong viên Đá Quý để chì chiết ngay lập tức.
Lyle bị bắt phải quỳ trên mặt đất cúi đầu xuống nghe chửi.
.
“Nhưng mà con không thể nào hiểu được bầu không khí như thế có nghĩa gì, hơn nữa…”
.
Đệ Tứ đẩy kính lên, khiến mắt kính của ông phản chiếu lại ánh sáng rồi nói với một giọng trầm.
.
『 Hừ, còn lấy cớ sao… tệ hơn ta tưởng nữa 』
.
Luôn luôn cứng nhắc mỗi khi nhắc đến việc đối xử với phụ nữ, Đệ Tứ từ đầu đã không hài lòng với thái độ của Lyle với Novem rồi.
.
『 Nghe rõ đây Lyle! Khi bầu không khí giữa hai đứa hồng phấn như thế, không làm gi cả chính là bất lịch sự với con gái người ta! 』
.
Bản thân khả năng giao tiếp thảm thương không đáng để ý, Lyle cố gắng phản bác lời của Đệ Tứ.
.
“Không, ưm… mặt của Novem đúng là có hơi đỏ lên một chút, nụ cười cũng khác thường một chút, nhưng… con thực sự không biết phải làm gì tiếp theo, hơn nữa, trong tình trạng mọi người đều đang quan sát con, con thực sự không biết phải mình làm gì cả”
.
Cái cớ Lyle đưa ra là cậu ta không làm gì được khi bị các tổ tiên liên tục theo dõi từ trong viên Đá Quý.
Nhưng nghe xong mọi người cũng chấp nhận.
Đệ Ngũ hơi gật đầu.
.
『 Đúng là như thế là vấn đề thật 』
.
Các tổ tiên khác cũng đồng tình.
Đệ Nhị…
.
『 Ừ, đúng là nếu con đột nhiên ôm cô bé thì ta không biết phải phản ứng sao thật. Mà nếu chúng ta cân nhắc những lúc đó mà không can thiệp vào thì… 』
.
Khi mọi người bắt đầu nói về việc đó thì chợt Lyle cảm giác cần phải hỏi lại một chút.
(Mọi người ai cũng chỉ trích mình, nhưng thực sự, lúc đó thì phải làm gì?)
Và rồi câu ta hỏi.
.
“Ưm…”
.
Đệ Nhất nhìn Lyle một cách bực bội.
.
『 Có chuyện gì? 』
“Con vẫn không biết mình phải làm gì lúc đó. Mọi người sẽ làm như nếu như ưm…. – ‘Nếu vợ của các ông đột nhiên cười khác thường thì mọi người sẽ làm gì?’”
.
Các tổ tiên đột nhiên phản ứng bối rối hơn Lyle tưởng. Họ đang cố tưởng tượng ra cảnh vợ họ nở một nụ cười khác bình thường.
…Và rồi đột nhiên.
Ngay lúc đó, Lyle cảm giác viên Đá Quý lơ lửng giữa chiếc bàn tròn giữa phòng phát ra ánh sáng nhẹ.
(Chuyện gì thế này? Có cái gì mới phát sáng sao? Hở? Những người còn lại có thấy không…)
Nhận ra có gì đó kì lạ vừa xảy ra, Lyle nhìn tổ tiên của mình.
Đệ Nhất đang nắm chặt tay bản thân mà chảy mồ hôi ròng ròng.
Cứ như mọi người đang nhìn thấy ảo ảnh vợ của mình trước mắt vậy.
.
『 K-không phải vậy đâu mình ơi. Bởi vậy mình đừng cười như thế mà đến đây. Tôi xin mình đó, tha cho tôiiiiiii!! 』
.
Đệ Nhị vừa lắc đầu vừa định bỏ chạy. Bình thường ông ấy có cảm giác hết sức điềm tĩnh, nhưng hiện tại ông ấy đang cố hết sức khiến người vợ vô hình ông ấy nhìn thấy bình tĩnh.
.
『 Cho tôi một lúc. Ừ, có thể cho tôi một lúc để suy nghĩ không? Đ-đừng đến gần hơn nữaaaaa!! 』
.
Đệ Tam vẫn đang mỉm cười như thường lệ, nhưng ông ấy đang chảy mồ hôi lạnh.
Bằng cả hai tay, ông ấy cố gắng giải thích cho đối phương vừa lắp bắp.
.
『 Ta hiểu rồi, cứ ngồi xuống nói chuyện đã. Tạm thời, nàng có thể ngừng vung quả chùy sắt lên xoay được không? Đầu tiên để ta giải thích hiểu lầm trước đã 』
.
(Chùy sắt!? Ể? Ông ấy đang nói chuyện với vợ mình không phải sao?)
Lyle vừa nhìn những tổ tiên luôn cứng rắn của mình co ro lại vừa tự hỏi vợ các ông là người như thế nào.
Trong lúc đó, Đệ Tứ đã trốn xuống dưới bàn, ông ấy vừa cúi đầu xuống vừa run rẩy.
Suốt thời gian qua, ông ấy chỉ lặp lại một từ duy nhất.
.
『 Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗ- 』
.
Chỉ riêng Đệ Ngũ là không chảy mồ hôi lạnh. Nhưng với một vẻ mặt nghiêm túc…
.
『… Cô đang định làm gì? 』
.
Khi vợ ông ấy nở một nụ cười khác bình thường, ông ấy chỉ có thể nghi ngờ. Có lẽ ông ấy đang thắc mắc nụ cười đó có ý nghĩa gì mà liên tục hỏi dò để tìm hiểu.
(…Mọi người bị sao vậy? Không lẽ họ đang nhìn thấy ảo ảnh thật sao?)
Họ đang ở trong viên Đá Quý. Nơi mà dù có gì kì lạ xảy ra cũng là bình thường.
Vừa nghĩ đến đó, Lyle đưa ánh mắt tìm Đệ Lục..
.
“Hở? Đệ Lục đâu rồi?”
.
…Đệ Lục đã bỏ chạy từ lâu.
Đệ Thất đang tái mặt, lưng thẳng đứng, nhưng ông ấy có vẻ hết sức lo ngại.
.
『 Zenoire, nghe tôi giải thích đi. Em không cần phải tiếp cận tôi với nụ cười đó đâu. Dừng lại. Em phải dừng lại! Tôi hiểu rồi. Là về chuyện kia đúng không? Khi tôi kể cho Maizel nghe về câu chuyện xấu hổ kia của em đúng không? Ể? Không phải sao? Đó chỉ là phụ thôi? Được rồi, trước tiên hãy đứng xa nhau ra một chút để có thể nói rõ về chuyện này. D-dừng lại! Đừng chĩa họng súng về phía này! 』
.
(Họng súng… không ngờ bà nội cực đoan như thế)
Zenoire là bà nội của Lyle. Nhưng Lyle chỉ nhớ về bà như một người bà hiền hậu.
Có lẽ đang thấy ảo ảnh, các tổ tiên tiếp tục bị vợ của mình tra tấn.
Lyle bình tĩnh nhìn họ mà nghĩ.
.
“…Không biết vợ của các tổ tiên là người như thế nào nhỉ?”