<TLN: Thông báo gửi mọi người, do các bên khác nên không thể dịch cái khác nữa nên có lẽ từ giờ sẽ dành thời gian để ngồi đọc lại bản dịch của mình và sẽ chỉnh lại kỹ càng hơn trước. Chúc các bạn một ngày tốt lành, Mchann xin hết.>
Woojin xuống xe buýt, rồi cậu mở điện thoại lên và bật ứng dụng bản đồ. Dẫu biết điện thoại đang chạy, nhưng cái vòng tròn loading này cứ xoay mãi xoay mãi. Cậu thầm nghĩ liệu mình có nên giết phứt thằng già bán điện thoại kia không nữa.
30 giây trôi qua, cuối cùng bản đồ cũng hiện lên. Woojin mở chức năng chỉ đường lên để tìm tới nơi mình cần đến. Sau khi nhập địa chỉ cần tới, cậu phải chờ thêm một phút ròng chỉ để thấy mũi tên chỉ đường đầu tiên.
Woojin cuối cùng cũng tới được Cục Tổng Vụ để đăng ký Roused. Tại quầy tiếp tân, cậu điền các thông tin sinh trắc cơ bản và năng lực khái quát. Rồi cậu nhận một mã số biên lai, và sau một hồi thì cậu tiến về phía phòng khám nghiệm.
Phòng khám nghiệm có máy quay đặt khắp nơi, đồng thời có hai Roused từ Cục được bố trí tại đây phòng bất cứ tình huống bất trắc nào xảy tới. Thêm vào đó là một sĩ quan công chứng ngồi kia để xử lý các kết quả khám nghiệm.
Oh-joonhwan, người vừa quay trở về với Cục Tổng Vụ, nhìn lướt qua hồ sơ của Kang-woojin.
“Cậu có năng lực triệu hồi à? Cậu có thể cho ta xem chứ?”
Woojin đáp lại câu hỏi đậm chất kinh doanh ấy.
“Ngay tại đây sao?”
Woojin cứ đứng lặng một chỗ ấy, nên Joonhwan quay sang nhìn lại vào màn hình.
‘Hử? Mình gặp thằng này ở chỗ nào chưa nhỉ?’
Mới chỉ có bốn ngày từ khi ông ta đụng mặt Woojin, nhưng giờ trang phục diện mạo của cậu trông quá khác so với trước. Oh-joonhwan không tài nào nhận ra nổi nữa.
“Tôi cần một mẫu vật.”
“À, vậy ra cậu có năng lực triệu hồi hàng loạt. Mẫu vật dạng nào?”
“Cho tôi xin một cái xác.”
“Hả?”
Dĩ nhiên, Joonhwan và hai Roused của Cục phải ngớ người ra. Woojin vừa mỉm cười mãn nguyện vừa thêm thắt câu nữa.
“Tôi có động chạm gì xác người đâu nhỉ. Xác quát vật hay thậm chí động vật cũng ổn hết. Miễn có xương là đủ. À, dĩ nhiên, xác người cũng không có vấn đề gì đâu.”
“T.. ta hiểu rồi.”
Mặc dù Joonhwan vẫn còn hơi ngây người ông ta đã lập tức gọi cho Tổ Hỗ trợ. Không lâu sau, Tổ Hỗ trợ đã đem tới xác một con thỏ bị giết bởi một thí nghiệm.
Cậu đưa tay ra về phía xác con thỏ nằm ở giữa phòng khám nghiệm ấy.
“Hãy tỉnh giấc.”
Pah-pak!
Xác con thỏ bùng nổ, và từ đó trỗi dậy một Chiến binh Xương.
“Kee-kee-keek.”
Joonhwan ực một tiếng trước âm thanh vang ra từ Chiến binh Xương. Ông ta đã thấy đủ loại Roused với năng lực kỳ quái, nhưng cảnh tượng này mới là lần đầu.
Dù sao, Joonhwan cũng mới đạt cấp hàm 9, nên đây hẳn là lần đầu cũng không sai. Tuy vậy, cũng không phải là không có một Roused nào với năng lực tương tự.
“Cậu... cậu là một Chiêu hồn sư.”
Roused được xếp loại hệ phái dựa theo năng lực của họ, chia thành Pháp sư, Chiến binh hay là Tu sĩ, vân vân. Dĩ nhiên, có cả Chiêu hồn sư, kẻ thao túng <Undead>, những sinh vật của cõi chết. Cũng không thiếu những kẻ đầy tiếng tăm trong số những Chiêu hồn sư.
“Đúng như gì ông thấy đó.”
“Năng lực của các Roused thuộc lớp Triệu hồi sư được xếp hạng theo khả năng chiến đấu của sinh vật được triệu hồi. Sao cậu không thử cho nó đánh cái này xem sao?”
Giữa căn phòng khám nghiệm đó, một ảnh chiếu ba chiều hiện lên, Woojin một lần nữa phải nhìn quanh căn phòng khám nghiệm này. Có vô số các trang thiết bị được lắp đặt khắp căn phòng hình cầu này đang cùng nhau tạo ra ảnh chiếu ba chiều ấy.
“Cứ nghĩ đây chỉ là một trận giả lập thôi. Ta chỉ muốn xem động tác di chuyển của Chiến binh Xương thôi.”
Ảnh chiếu đó là của một con Kobold với cơ thể cỡ nhỏ. Nó là một con quái dễ thấy dễ tìm không kém gì lũ Drabbit, nhưng chúng khó săn hơn nhiều vì tập tính tụ tập lại của chúng. Tức là chúng sống thành đàn.
“Kee-keek.”
Chiến binh Xương tự ý lao lên, bắt đầu giao chiến với con Kobold. Tuy nhiên do không có cơ thể thực, vũ khí của Chiến binh Xương cứ vậy chém xuyên qua nó. Ngay cả thế, các thiết bị được lắp đặt quanh phòng đã lập tức ghi nhận mọi dữ liệu chuyển động để có thể tính toán.
Sau năm phút, Joonhwan ra hiệu cho cậu dừng lại.
“Cậu không còn năng lực nào khác sao?”
“À thì, tôi chẳng còn gì đáng nói cả.”
Song.
“Hmmm, chờ tẹo. Cậu theo tôi được chứ?”
Joonhwan dẫn cậu tới một phòng nghỉ khác, ông ta nói chỉ chờ lát thôi, nhưng ông ta chỉ quay lại sau một tiếng với tấm thẻ đen trên tay. Trông nó thì như một thẻ tín dụng cực kỳ cao cấp vậy, nhưng trên đó in một tấm hình hệt như chứng minh nhân dân vậy.
“Đây là thẻ đăng ký Roused của cậu, nó cũng có thể được dùng như một CMND hay thẻ tín dụng.”
Trên đó chỉ đơn thuần là thông tin cá nhân của cậu, cùng với một dòng ‘Hạng F’ đính kèm.
“Hạng F thực sự thấp thế cơ à?”
“Mmm. Không ai lại nghĩ nó cao cả. Không, nó là thấp nhất rồi. Khả năng chiến đấu của Chiến binh Xương thấp hơn so với dự đoán....”
Dĩ nhiên. Cậu vẫn chưa nâng gì vào cho các Chiến binh Xương cấp 1 cả. Chúng chỉ đạt tới nửa sức người trưởng thành là cùng.
“Mmm. À mà, nếu hạng thấp quá, liệu có giới hạn nào về <Dungeon> mà tôi được phép chọn không?”
“Không có gì cả. Tuy nhiên, chiến lợi phẩm của các <Party> thì sẽ được chia dựa theo cấp hạng của cậu nếu cậu chọn gia nhập các <Party>.”
Không thành vấn đề, cậu cũng không có hứng lập <Party> hay gia nhập. Cậu chỉ muốn một mình độc chiếm một <Dungeon> thôi. Woojin có thể bẻ cong một thanh thép với tay không, cậu có thể một lúc kiểm soát 14 Chiến binh Xương. Do đó, cậu không có việc gì phải lo cả.
“Thứ lỗi chút, ta đã gặp cậu bao giờ chưa nhỉ?”
Trước câu hỏi của Oh-joonhwan, Woojin ngả người thắc mắc. Không một chút nỗ lực cố gắng đào bới bộ nhớ của mình. Không, cậu nghĩ rằng mắc gì phải làm vậy.
“Đây mới là lần đầu thôi à. Chúc ông một ngày tốt lành.”
Nói rồi Woojin rời khỏi Bộ luôn, bỏ lại Joonhwan đang gãi đầu lùng sục trí nhớ.
“À, quả nhiên đúng là mình từng gặp thằng này mà....”
Song, ông ta vẫn thấy chút trắc trở trong lòng. Và chỉ khi về bàn làm việc của mình ổng mới tìm ra được nguyên do của tất cả.
“À! Chính là cái thằng đấy. Cổng 1 ga Gwachun.”
Ngay ngày đầu tiên mà ông ta về đây từ cái chốn đấy, Joonhwan đã bị cấp trên mắng cho một trận can tội thiếu cẩn trọng cảnh giác trong công việc canh gác <Dungeon>. Joonhwan bới tung ngăn kéo ra, và ông tìm thấy bản lưu trữ ghi chép lịch sử ra vào tại Cổng 1 ga Gwachun.
[Tên: Kang-woojin, Bang hội: Trái Đất, Mã Roused : 12345]
Khi ông ta một lần nữa nhìn vào cái bản lưu trữ này, nắm đấm tay của ông run lên.
“Cậu ta chỉ là hạng F thấp tẹt thôi hả? Rồi còn là một con gà mờ mới đăng ký hôm nay nữa. Chậc.”
Joonhwan ăn mắng chỉ vì thằng khốn nạn này, nên ông ta đã bực bội trong lòng mấy ngày rồi.
“Khoan? Nếu cậu ta chỉ là hạng F thôi thì làm sao cậu ta một mình cân được cả chỗ đó chứ?”
Cổng 1 ga Gwachun chỉ có Drabbit. Tuy chúng không cho bất kỳ Huyết thạch nào, nhưng cũng không phải một <Dungeon> nơi một gã hạng F có thể một mình phá đảo được.
“Chậc.”
Joonhwan ngửa người ra, rồi ông ném toẹt cái hồ sơ của cậu ta lên bàn. Ông cũng chẳng phải gặp lại thằng này thêm lần nào, cớ sao phải bận tâm gì nữa.
*
Sau khi rời khỏi Bộ, Woojin lại lấy cái điện thoại ra lần nữa rồi cậu mở Dungeon Forum. Cậu mém nữa đã phát nổ tung đầu vì chán nản khi mà cái màn hình loading của điện thoại ngốn một đống thời gian trước khi ứng dụng chịu khởi động.
Từ những thông tin thu được từ Jaemin, cậu tùy chỉnh tìm kiếm những nơi có phí vào cổng là 10,000 won. Rồi cậu chọn tùy chỉnh tìm những nơi có quái vật dưới 2 cấp so với các quái thú triệu hồi bởi cậu.
“Đây là nơi gần nhất à.”
Woojin tìm một chuyến xe buýt đi với [Cổng 7 ga Shinrim], rồi cậu ngồi chờ ở trạm xe một hồi.
“Ha, ứng dụng này tiện lợi thật.”
Trong suốt năm năm qua, có vẻ các <Dungeon> mọc lên từ những ga tàu không phải điều duy nhất mới lạ. Trong quá khứ, chỉ có vài người sở hữu điện thoại thông minh, nhưng giờ thì mỗi người sắm một cái rồi.
Không chỉ thế, còn vô vàn ứng dụng phụ trợ thật hữu ích cho cuộc sống này.
Ngày càng lại gần ga Shinrim, các tòa nhà ngày càng thấp dần, các khu vực xung quanh ngày càng hoang tàn. Khu vực gần ga thì không còn bất cứ công trình kiến trúc nào kề bên hết. Cậu thoáng thấy các bãi đất rộng xen kẽ nhau quanh ngã tư, rồi xa kia nữa là một bãi đỗ xe khổng lồ.
“Dường như <Dungeon Break> đã xảy ra ở đây ít cũng một lần rồi.”
Nếu không, còn cách nào để giải thích tại sao những tòa nhà xung quanh lại bị tàn phá thế này chứ. Đời nào lại có những bãi đất trống rộng thế kia.
Nơi cổng 1 trước kia khi cậu tới thì được bố trí bởi rất nhiều binh sĩ. Còn nơi đây, cổng 7, có một đàn người đông như kiến đang xếp hàng.
Woojin tới đây sau khi đọc lướt một blog nổi tiếng vô cùng, dường như cộng đồng mạng cũng không ít người đổ xô về đây. Cậu nhìn cả hàng dài xếp hàng mà lắc đầu.
“Đúng là mình không ngờ được.”
Phí vào cổng thì rẻ, cùng với lũ quái thấp hơn 2 cấp khiến nơi đây ít hiểm nguy, nhưng cạnh tranh xếp hàng để kiếm tiền thì quả là nảy lửa.
Woojin không còn lựa chọn nào trừ xếp hàng. Mọi người ai ai cũng đang tụ tập thành nhóm, nên có vẻ bọn họ chung nhóm với nhau.
Chính lúc này, một gã khác với tướng người sắc bén đứng phía trước cậu lên tiếng bắt chuyện.