Cũng lâu rồi tôi mới gặp phải mấy cơn ác mộng như thế này.
Ác mộng về trận chiến điên cuồng ba năm về trước hiện về, cái hồi mà tôi còn đang chiến đấu dưới cái danh anh hùng.
Trong giấc mơ nọ, cô ta cứ liên tục nài nỉ tôi
「Đánh tôi đi ~! Coi nào, đánh tôi đi ~!」
Ah~, thật là một cơn ác mộng khủng khiếp.
Trên chiếc giường ở trong căn phòng mà hội thu xếp cho tôi, tôi ngồi dậy và vươn vai.
Hội có tạo điều kiện cho những người cấp bậc thấp được thuê phòng trọ giá rẻ, vậy nên tôi mới ở căn phòng này.
Cái giường ở đây có thể nói là cứng hơn cả sàn nhà, nhờ nó mà tôi, người có thể ngủ say sưa kể cả trên đá cũng không tài nào an giấc được. Cuối cùng tôi chỉ có được một giấc ngủ không sâu lắm.
Mà giờ mới nghĩ ra, nếu mà hồi tối tôi ngủ ngồi thì có khi còn ngủ ngon hơn ấy chứ. Cơ mà quá trễ rồi.
Nếu bạn tự hỏi tại sao tôi lại phải ngủ ở trong cái phòng còn tệ hơn cả chuồng ngựa này thì, chà, về chuyện ~ đó… … đại khái là vì tôi không còn đồng nào trong túi.
Hửm? Bạn hỏi gì cơ? Có phải là vì chỗ thảo dược hôm bữa bán không được bao nhiêu tiền không á?
Tất nhiên là không. Chỗ thảo mộc hôm bữa được mua lại với giá rất cao. Ngoài ra trong đó phần lớn là loại thảo dược chất lượng cao được các nàng Tinh linh chúc phúc. Bằng chứng là nhớ chúng mà tôi có được cái túi không gian bốn chiều ở ngang hông đây.
Nhưng, kể cả sau khi mua cái túi đó tôi vẫn còn dư ra 2000f từ chỗ tiền bán thảo dược.
Có vẻ như mấy tên lính mới của hạng E, hạng thấp nhất sẽ không bao giờ thu được ngần ấy tiền.
Và không có gì ngạc nhiên khi tôi bị mấy tên đàn anh đặc biệt ghen tị.
Mấy thằng già cơ bắp lực lưỡng kia bốc lên thứ mùi hôi rình của đàn ông, khiến cơ thể của run lên cầm cập khi không tài nào chịu nổi.
Nhưng mấy tên Senpai kia hình như lại nghĩ "Tên đó đang run rẩy vì sợ hãi", và thế là càng lúc càng quá quắt.
Vào lúc đó, tôi đã bất chấp hậu quả sau đó sẽ ra sao, lên gân sẵn sàng đập cho đám kia tơi bời hoa lá thì bỗng dưng một vị nữ thần xuất hiện.
「Các người thôi đi! Rặt một đám già đời còn đi bắt nạt lính mới, bộ không biết xấu hổ à!」
Tre-san ơi, cô đúng thật là một vị thiên thần mà!
Nghe những lời Tre-san nói, mấy gã đàn ông ngần ngừ một hồi rồi cũng từ từ rút lui.
Ha ha! Tôi thầm cười nhạo bọn chúng trong lòng, nhưng…
「Cậu biết đấy, những gã kia cũng không hẳn là người xấu đâu. ……Chà, đại khái cậu là thanh niên kiểu 'nhà quê mới lên tỉnh' mà lại kiếm bộn như vậy khiến cho đám này tức khí thôi. ……Xin hãy tha thứ cho họ nhé.」
Từng lời cô ấy nói khiến tôi như thể được một vị nữ thần ban cho những lời vàng ngọc.
Ừ ha, nếu đặt tôi vào vị trí của mấy gã lão làng kia, tôi hoàn toàn hiểu được tại sao họ lại cư xử như vậy.
Tôi nghĩ có khi tôi cũng sẽ tức khí thôi. Dù sao tôi cũng là một đấng nam nhi cơ mà.
「Chà, nếu cậu có vài đồng dôi ra thì thử đãi họ một chầu xem. Đàn ông đều là những sinh vật ích kỷ, nếu cậu làm vậy thì thái độ của họ sẽ thay đổi cho xem.」
Thực ra cô ấy nói vậy là vơ cả tôi vào đấy, tôi cũng là đàn ông mà. Nhưng bởi vì chúng là lời của Tre-san nên thật ra tôi cũng khá tin tưởng và quyết định nghe theo……
Liệu mình có nên làm vậy không nhỉ?
「Này mọi người, nghe thấy chưa! Tên lính mới kia nói hắn sẽ đãi tất cả chúng ta một chầu đấy!!」
「「「「「Uooohhh!!」」」」」
Tất cả lính đánh thuê trong Hội lúc đó gần như đồng loạt hò reo.
Đến lúc tôi kịp định thần thì tôi đã bị mang tới chỗ quán rượu trực thuộc trụ sở hội nơi lần đầu tôi gặp Tre-san, và một nữ nhân viên đang 'dịu dàng' kéo sợi dây buộc túi tiền của tôi để thu tiền vì tôi đã mua tất cả rượu sake của quán nọ.
Trong lúc đám đực rựa đang khoái chí trong hơi men, cô nữ nhân viên nọ liếc mắt một cách đầy nữ tính về phía tôi, hàm ý trong ánh mắt đó hẳn là "Cậu ta sẽ là một cái mỏ vàng tốt đây♪"
Ah~, phụ nữ quả nhiên là đáng sợ mà.
Câu tục ngữ cổ kia có vẻ như sau hàng trăm năm, đến tận thời Nhật Bản hiện đại vẫn còn nguyên giá trị. Và đến đây, lại một ngày nữa tại Hội kết thúc tốt đẹp.
Không, chà, nói thế nghe cũng hơi cường điệu, dù sao đây cũng mới chỉ là ngày thứ hai thôi mà.
Bật dậy khỏi giường, tôi lục túi công cụ và rút ra một món, không phải bộ đồng phục mà là một bộ áo quần kèm theo một đôi găng tay và giáp ống chân bằng da.
Đây là những món giáp mà hội thường tư vấn cho những thành viên cấp bậc thấp, vậy nên lúc tôi mua cái túi không gian bốn chiều tôi cũng tiện thể mua thêm mấy tấm giáp này.
Mấy mảnh giáp phòng thân này có hơi sơ sài nhưng nhìn chung chúng khá bền chắc và không dễ bị xé rách. Còn nữa, sau khi mặc bộ giáp bằng da này vào bạn sẽ trông y hệt người của thế giới huyền ảo này.
Nhưng nói chung tôi cũng không thích cái màu nâu nâu xỉn xỉn của bộ giáp này cho lắm. Nhìn nó cứ nghèo nàn thế nào ấy.
Tiện tay tôi cũng xếp luôn bộ đồng phục của mình vào trong túi. Mặc dù khoang trong túi thừa đủ để bỏ đồ vào nhưng nếu bạn không gấp áo quần cho thật nhỏ thì cũng không thể nhét vừa miệng túi.
Lòng thầm tự nhủ nhất quyết lần sau phải thuê một chỗ cho tử tế, tôi rời khỏi căn phòng mình nằm suốt cả đêm qua và đi bộ tầm năm phút để tới Hội.
Không biết Tre-san có ở đó không ta~, nhưng nói thật, cô ấy khá là đáng sợ đấy. Nghĩ vậy, trong lòng tôi có chút không thoải mái, nhưng không lâu sau đã bị thay thế bởi sự ngạc nhiên vì sau khi tôi bước vào trong Hội, tôi nhận ra nơi đây đang bị bao trùm bởi bầu không khí hết sức nặng nề.
Huh~? Sao lại u ám thế này?
Hình tượng của hội để lại trong tôi ngày hôm qua là một nơi mà mọi người đều rất bộc trực và thẳng thắn (hình tượng mà mấy chương trình TV hay dặn bọn trẻ con chớ bao giờ bắt chước, cái kiểu mà mọi người đang nói chuyện với nhau bình thường thì đột nhiên lao vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay ấy, tuy nhiên vẫn chưa so được với giai tầng hiệp sĩ, những người vô cùng cương trực và thẳng tính), nhưng cái này...
Kể cả mấy gã lớn tuổi tập kích tôi ngày hôm qua cũng đã trang bị khí giới đầy đủ, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc khó hiểu. Kể cả những cô gái hôm qua bám dính vào tôi cũng đã khoác trên thân mình những bộ giáp gợi cảm, năng lực phòng thủ của mấy bộ giáp này có lẽ cần được xem xét lại.........
Nhìn ai ai cũng có cái vẻ như chuẩn bị ra trận đến nơi, tính tò mò của tôi liền trỗi dậy.
「Uhm~, Onee-san, onee-san.」
「Ah. ……Vâng, chào buổi sáng. Tôi có thể làm gì cho cậu?」
Dù có ngần ngừ trong giây lát nhưng Chị tiếp tân Ngực bự -chan vẫn đáp lời tôi bằng một nụ cười, dường như muốn xua đi bầu không khí căng thẳng đang bao trùm tại Hội.
Khoảng ngần ngừ đó có lẽ là do ban đầu cô ấy không nhận ra tôi là ai, nhưng sau đó chợt nhớ ra "Là cái tên lính mới mang về cả núi thảo dược."
Cứ nghĩ đến cảnh tôi bị gán cho cái biệt danh "Yuu, kẻ thu lượm thảo dược" là tôi lại thấy sợ run cả người.
「Chuyện này là sao…」
「Eh? ……Ah, lệnh điều động bắt buộc của Hội vừa được thông báo……」
「Lệnh điều động bắt buộc?」
「Đúng vậy, giới hạn trong số các thành viên cấp C trở lên, có thể hội sẽ điều động phân nửa số hội viên…… Nhưng Yuu Yashiro-san là thành viên cấp E. Cậu sẽ không bị điều động đâu, vậy nên không cần phải lo.」
Ngực bự-chan cười đáp.
……U~mu, tôi bắt đầu có dự cảm không lành về chuyện này rồi đây. Và dự cảm của tôi thường chính ~ xác lắm.
「Vậy sao ~. Chà, thế tôi đi nhé.」
Do hôm nay có vẻ là một ngày đen đủi nên tôi cũng nhanh chân chuồn lẹ, nhưng ngay khi định rời đi thì,
「Hm? ……Chà, có phải là Yuuya Shiro đó không ta.」
Tôi dừng bước khi nghe thấy tiếng gọi. ……Nhưng này, tại sao người ở thế giới này cứ thích tự tiện sửa đổi tên của người khác thế nhỉ.
Bộ tên của tôi khó đọc tới vậy sao?
Nghĩ đoạn, tôi quay đầu lại và nhận ra người vừa gọi là Tre-san. Khoác trên người cô là một bộ giáp gợi cảm bó sát làn da nâu khỏe khắn.
「! C,c………Chào buổi sáng.」
Những tưởng chỉ có trong truyện thần tiên, bộ giáp da màu đen và bóng loáng của cô ấy, y như những vũ công ba lê, xẻ dọc một đường từ xương đòn xuống tận bụng dưới.
Bạn có thể nói rằng trang phục của Tre-san đã xuất sắc hiển lộ nét quyến rũ từ bộ ngực bomb tấn của cô ấy. Thung lũng sâu hun hút trước ngực của cô là một viên ngọc quý mà dẫu nhìn từ trên xuống, từ dưới lên hay nhìn trực diện cũng đều mêm mệt.
Nhưng không chỉ có vậy, trên chân cô là một đôi vớ da đen, dường như làm cùng một chất liệu với áo giáp, kéo cao lên tới tận đùi. Bản thân đôi tất cũng gợi cảm lạ thường.
「Fufu, sao vậy, Yuuya Shirou. Ánh mắt cậu nhìn tôi có vẻ nghiêm chỉnh quá nhỉ.」
「!?」
Tre-san bật cười mê hồn. K, không ổn rồi… Cô ấy đã phát hiện ra tôi vừa 'soi hàng'!
「Dù vẫn chỉ là một đứa con nít nhưng cậu phát triển cũng hơi bị sớm đấy. Chà, do vẻ mặt đỏ bừng của cậu khiến tôi thấy khá là thú vị nên có lẽ tôi sẽ coi đó là khoản thanh toán cho 'dịch vụ' vừa rồi vậy.」
Hóa ra cô định bắt tôi trả tiền á!? ……Mình, mình biết mà, phụ nữ quả nhiên đáng sợ.
……Chờ đã!
「Tôi đã 16 tuổi rồi!」
「Quay trở lại khi nào cậu đủ tuổi uống rượu đã nhé.」
Ở thế giới Reinbulk này, nhìn chung bạn phải đủ 18 tuổi mới được coi là người lớn
Gusun (Nức nở).
「Fufu…… Lại nói, nhìn vẻ mặt của cậu, tôi đoán cậu không biết gì cả, phải không.」
「Eh?」
「Nghe đồn rằng hôm qua một con quái vật cấp Quý tộc đã xuất hiện trong lâu đài.」
「……C, cấp Quý tộc!?」
Tôi ngạc nhiên đến nỗi bật thốt lên.
"Cấp quý tộc" có nghĩa là kể cả trong số đám quỷ chúng cũng được xếp là những sinh vật đẳng cấp cao hơn. Sở hữu năng lực chỉ thua Ma Vương, cấp quý tộc có cả thảy năm hạng: Cấp Công tước, Cấp Hầu tước, Cấp Bá tước, Cấp Tử tước và Cấp Nam tước.
Tiện đây, trừ lực lượng Công tước hiếm hoi, những kẻ cấp thấp hơn phải có cả đống.
Ở thế giới này người ta hay nói "Mạnh hơn cấp Nam tước" hay "Yếu hơn Cấp Bá tước".
Đó là vì thế giới này chỉ dành cho kẻ mạnh.
Nhưng, bàn về vụ Cấp Công tước, kể cả tôi có là anh hùng đi chăng nữa, tôi vẫn phải thừa nhận rằng tất cả bọn chúng đều là lũ quái vật.
Ý tôi là, tôi, người ngang hàng với Ma Vương, cũng chỉ có thể một chọi bảy tên cấp Công tước.
Chà, nhưng lại nói, hàng ngũ Quý tộc đâu chỉ có mỗi cấp Công tước, có cả tỷ kẻ cấp thấp hơn cơ mà.
Mang danh Quý tộc nhưng nếu là một vài tên lâu la tép riu trong đó thì Binh đoàn Hiệp sĩ Đệ Nhất cũng có thể đẩy lùi được vài con―――、
「Còn nữa, đó là một tên Cấp Công tước, [Tội đồ Agniera].」
Hả, là đám quái vật kia á ――!!
Eh, eh!? Và lại còn là Flam nữa chứ!!
Tự phong danh hiệu [Hỏa rìu Chiến Công chúa]. Kể cả trong đám quái vật kia, ả cũng thuộc loại nổi trội. Không cần dùng đến ma thuật, ả là một con Yêu nữ chiến đấu bằng các chiêu thức và năng lực đặc thù. Cô ta thật sự là một con điên cuồng chiến, mang trong mình năng lực chiến đấu hạng nhất, kể cả xét trong hàng ngũ Công tước.
Chà, mặt khác, cô ta còn là con đàn bà nhàm chán trong đầu chỉ toàn ham muốn đánh nhau. Cơ ~ mà ngực và mông của ả thì khá là bự, rất hợp gu của tôi.
Tiện thể nói thêm, kẻ xuất hiện trong giấc mơ ban sáng chính là ả ta.
Tiếp tục tiện thể nói thêm, cái biệt hiệu [Tội đồ Agniera] là một cái biệt hiệu mà bên nhân loại tự ý gọi để sỉ nhục ả ta.
Nghĩa của nó là gì á? Hình như tôi nhớ không nhầm thì là "những thứ không thể cháy được sót lại sau đống tro tàn" thì phải.
Mỗi khi nghe thấy biệt hiệu đó, Flam sẽ nổi điên lên, vậy nên nhớ cẩn thận.
Mặc dù ả vốn đã điên sẵn rồi.
Tuy nhiên, nghe đến đây tôi chợt nhớ ra có điểm bất thường.
「…………Tại sao đất nước này vẫn chưa bị xóa sổ nếu con quái vật đó đã xuất hiện?」
Đúng vậy. Nếu đám Công tước kia nổi điên, chúng sẽ dễ dàng thổi bay đôi ba vương quốc ngọt xớt.
Cũng như sức mạnh của ma pháp sư được thể hiện bằng cấp Chiến lược và Cấp Thảm họa, đám ma quỷ, kẻ thù của nhân loại cũng được xếp hạng tương tự.
Agniera………Không, Flam là một kẻ, tất nhiên, không thể sánh với tôi hay Ma vương, những người đã đạt tới [Cấp Siêu việt], vậy nên sức mạnh của ả chắc phải Cấp THảm họa.
Cấp Thảm họa, đúng như cái tên đã nói, ám chỉ những kẻ chứa đựng sức mạnh ngang bằng một trận đại thảm họa.
Nhưng kể cả trong số đó, Flam, đúng như cái danh hiệu tự phong cùng cơ thể luôn được bao trùm trong lửa kia, là một con quỷ sở trường khống chế lửa.
Ả có những đòn tấn công diện rộng và những chiêu thức bùng cháy mãnh liệt, và đặc biệt là chúng còn có thể phối hợp với nhau, vậy nên một khi ả dùng tới đòn tối thượng của mình……… tôi nhớ không nhầm thì là Hỏa diệm Gehenna hay gì gì đó, thì chắc chắn cái quốc gia này sẽ bị thiêu đốt thành tro chỉ trong một cái chớp mắt.
Và bao gồm cả tôi, người đã ngủ say sưa và bất cẩn đêm hôm qua.
Còn lý do tại sao tôi vẫn còn sống ở đây,
「Có vẻ như trước sự hoảng loạn của công chúa, một vị anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác đã tới và đẩy lui ả đi. ……Quả là anh hùng có khác. Sức mạnh đã từng tiêu diệt Ma vương quả nhiên cũng không phải để làm cảnh.」
À, tôi hiểu rồi……… Vậy là Đẹp trai-kun đã hạ gục ả sau khi thức tỉnh hay gì gì đó, huh. ……Đẹp trai-kun cũng quá đáng tin cậy đó chứ nhỉ. Nhờ cậu ta mà chúng ta đã tránh khỏi cảnh phải đi đánh thức những người đang ngủ say sưa trong cơn hỏa hoạn dậy mà bỏ chạy.
……Hm?
Nhưng lại một câu hỏi nữa được đặt ra……… Tại sao Flam chỉ xuất hiện một mình?
Không, có lẽ là do tôi hiểu nhầm lời của Tre-san và thế là lầm tưởng ả chỉ đi có một mình―――… Nhưng không phải bình thường ả luôn đi một mình sao? Một kẻ nóng tính và luôn cô độc…… huh? Câu mình vừa nói nghe hay ghê ta? [1]
Không, không, khoan đã! Câu hỏi cần đặt ra lúc này là "Tại sao cô ta lại xuất hiện?"
……Đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nhưng đừng nói là Flam nhầm tưởng tên Anh hùng kia là tôi đấy nhé?
Rất có thể chuyện triệu hồi anh hùng đã lọt vào tai Quân đoàn của Ma vương, và với cô ta, một kẻ thèm chiến đấu hơn cả cơm ăn ba bữa………… Rất có thể đấy chứ.
Vậy có nghĩa hiện trạng của hội lúc này là……
「Vậy tức là lý do mọi người trong hội mang vũ trang đầy đủ là vì Quân đoàn Ma vương đang hành quân tới Luxeria để truy đuổi anh hùng, và đất nước đã quyết định tất tay đối kháng lại bọn chúng, vì vậy kêu gọi Hội hợp tác để cùng ra tay đẩy lùi hoặc tiêu diệt hẳn Binh đoàn Ma vương?」
「Oh? ……Đúng rồi đấy. Cậu em sáng dạ thật.」
Chẳng qua là vì ba năm trước, sau khi tôi được triệu hồi, tình thế cũng diễn ra y chang như thế này.
Không ổn rồi không ổn rồi. Cuộc sống bình yên của tôi tại thế giới khác sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Cơ mà nói vậy chứ giờ bỏ tôi ra chiến trường tôi cũng sẽ nổi bật theo đúng nghĩa đen thôi…………,
「Chà, cậu vẫn chỉ là lính hạng E, không phải chịu lệnh điều động. Nếu cậu muốn làm mạo hiểm giả thì có thể đi tới quốc gia khác cũng được.」
……Đ,đúng rồi nhỉ!
Chú thích
↑ Ghi chú của dịch giả: Kẻ nóng tính cô độc nguyên bản là Tanki na Tanki, và tất nhiên khi dịch sang tiếng Việt liền không giữ được cái hay của nguyên bản.