Sekai Saikou no Ansatsusha, Isekai Kizoku ni Tensei Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

52 3060

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

36 1573

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

2 7

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

(Đang ra)

10-nen Buri ni Saikai Shita Kusogaki wa Seijun Bishoujo JK ni Seichoushite Ita

Kanzai Yuki

Liệu cuộc hội ngộ sau 10 năm này sẽ đi đến đâu đây!?

25 1266

Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

(Đang ra)

Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

藍月 要

Tuy nhiên, mọi chuyện lại dần đi sai hướng——

9 456

Tập 02 - Chương 2: Sát thủ sở hữu thánh báu

Trans: Ana_chan

=====================

Phòng nghỉ tôi đã đặt là chỗ tôi đã biết từ khi còn làm việc ở tập đoàn Balor. Là một trong những nơi đắt đỏ nhất ở Milteu, người ta thường đồn rằng chẳng còn chỗ nào tốt hơn chỗ này trong cả thành phố. Nhưng thức ăn ngon và dịch vụ chu đáo hoàn toàn xứng đáng với mức giá cao này.

Tôi không tiếc tiền với Dia và Tarte.

Sau bữa tối, ba chúng tôi ai về phòng nấy. Nội thất được thiết kế rất ấn tượng. Có vẻ chỗ này đã được làm sạch rất kỹ, giường tạo cảm giác thoải mái và không có lấy một vết bẩn.

“Bữa tối thật tuyệt vời! Mặc dù không biết nhiều về rượu, nhưng em vẫn rất phấn khích. Cứ tưởng là mình đã quen với những món ăn xa xỉ rồi, nhưng vẫn có rất nhiều món mà trước đây em chưa từng thử qua. Vui thật đấy!” Dia reo lên.

“Bởi vì Milteu là một thành phố cảng mà. Đặc sản từ khắp nơi trên thế giới đều hội tụ tại đây. Milteu không có nhiều đặc sản địa phương, nhưng được nếm thử những thứ từ khắp nơi trên thế giới cũng là một điểm quấn hút của nơi này,” tôi đáp lời.

“Wow, giờ em không thể chờ tới ngày mai để được đi khám phá nữa rồi.”

“Em cứ mong chờ đi. Nếu là khách du lịch thì chẳng thể nào cảm thấy chán ở thành phố này đâu.”

Chúng tôi bị cuốn vào cuộc thảo luận sôi nổi về kế hoạch tham quan ngày mai của Dia. Bình thường Tarte sẽ tham gia những cuộc thảo luận như này, nhưng hôm này dường như có gì đó làm em ấy không thoải mái.

“...Chủ nhân này, đối xử với em tốt như vậy có được không? Em chỉ là người hầu của ngài. Việc này không phù hợp với em, em không quen được chăm sóc, làm vậy em thấy bất an.”

Hiện tại Tarte không mặc đồ hầu gái mà thay vào đó là một bộ quần áo đẹp hơn. Tôi đã mua cho em ấy trước khi ghé nhà trọ. Đồ hầu gái Tuatha Dé của em ấy cũng dễ thương, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng muốn nhìn em ấy trong mấy bộ đẹp hơn. Vì vậy nên tôi đã chọn thứ mà mình nghĩ sẽ phù hợp với em ấy. Dia cũng vậy luôn.

Tarte rất đáng yêu và trang phục tôi chọn cho em ấy khiến cho em ấy nhìn không khác gì một nữ quý tộc. Em ấy đã khiến bao chàng trai phải ngoái đầu nhìn lại lúc dạo phố.

“Thi thoảng em phải thư giãn ra Tarte, em sẽ cảm thấy ngột ngạt nếu phải làm người hầu hằng ngày,” tôi nói.

“Không đời nào em lại thấy mệt mỏi khi phục vụ chủ nhân!”

“Anh rất vui khi em nói vậy, nhưng em cũng cần thời gian cho bản thân... ngoài ra, anh cũng không có nhiều cơ hội được ăn cùng em. Ăn cùng em làm bữa ăn vui hơn nhiều.”

“Anh thích ăn cùng em... nói vậy làm em vui lắm. Đ-được rồi, vậy hôm này em sẽ chiều theo anh vậy.”

Tarte luôn hết mình với công việc nên tôi bắt đầu lo lắng về chuyện đó. Đôi khi tôi phải buộc em ấy nghỉ ngơi.

“Ghen tị thật đấy. Có cảm giác hai người rất tự nhiên khi bên nhau.” Dia nhận xét.

“Ừ-ừm, bọn em đã biết nhau từ lâu rồi,” Tarte đỏ mặt nói. Em ấy không giỏi đối phó với những lời trêu chọc thế này. Em ấy xấu hổ tới mức không nhận ra mấy viên kẹo mình đang ăn đã rơi cả ra ngoài.

Bây giờ nếu mình lau miệng cho thì em ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Cảm giác muốn nghịch chút nên tôi cầm chiếc khăn ăn lên.

***

Sau khi nhắc Dia và Tarte một lần nữa về chuyện quan trọng cần giải quyết của mình, tôi đi vào sáng hôm sau.

Tôi nhuộm tóc thành đen, đeo kính vào và dùng mỹ phẩm để trang điểm mặt một chút. Chỉ một chốc tôi từ Lugh Tuatha Dé biến thành Illig Balor, một người con ưu tú của nhà Balor.

Tôi đang đi đến cửa hiệu chính của thương hiệu mĩ phẩm Natural You của tập đoàn Balor. Tầng 1 là cửa hàng, còn tầng 2 được dùng làm văn phòng và kho.

Tôi vào từ của sau, chào hỏi các bảo vệ rồi vào trong. Sau đó tôi lên cầu thang và gõ cửa văn phòng của Maha.

“Vào đi.”

“Chào em Maha.”

“Chào mừng anh trai trở lại. Lâu rồi chưa được gặp anh, em mong tới ngày này lắm đấy.”

Maha chào tôi với một nụ cười. Em ấy là một đứa trẻ mồ côi được tôi cưu mang và nuôi dưỡng. Em ấy đã chứng tỏ mình là người có tài năng và là người điều hành nhãn hiệu Natural You khi không có Illig.

Em ấy có một mái tóc mượt màu xanh sáng và em đang trang điểm một lớp mỏng. Trang phục đi làm với một chiếc quần dài càng làm tôn lên vẻ ngoài có học thức rất quấn hút của em ấy. Cũng như tôi và Tarte, em ấy mới chỉ 14 tuổi, nhưng chẳng thể nào không nhắc tới sự xinh đẹp của em ấy.

“Maha này, em vẫn đẹp như ngày nào nhỉ.”

“Cảm ơn anh trai yêu dấu. Anh có muốn biến người phụ nữ xinh đẹp này thành của riêng không? Anh có thể làm những gì mình thích với em bất cứ khi nào anh muốn.”

“Anh sẽ suy nghĩ lại,” tôi trả lời với một nụ cười ngượng và ngồi xuống chiếc ghế sofa ở giữa căn phòng. Maha luôn nói thẳng về những chuyện đó chứ không như Tarte.

Em ấy pha trà và ngồi xuống cạnh tôi. Mùi hương này khác với bất kì loại trà nào tôi từng thử trước đây. Tò mò nên tôi nhấp thử một ngụm.

“Đúng là một loại trà thú vị,” tôi nhận xét.

“Trà này được mang tới từ phía Nam qua một tuyến đường biển mới mở. Trà của họ có sự cân bằng giữa vị ngọt và đắng. Uống vào có thể giúp thư giãn. Nếu muốn thì em có thể gửi một ít tới Tuatha Dé.”

“Thế thì tốt quá. Gần đây cho dù là ở nhà vẫn có một số việc khiến anh căng thẳng. Nếu có thể thì em có thể gửi loại trà chưa qua chế biến được không. Anh cảm thấy mình có thể tìm ra cách làm trà này ngon hơn nhờ phương pháp chế biến khác.”

“Không vấn đề gì. Nếu làm được thì hãy cho em biết. Em cũng muốn mở rộng các mặt hàng ngoài mĩ phẩm.”

Lá trà nhập khẩu là một mặt hàng giá trị. Tự mình thưởng thức cũng rất tốt, nhưng cũng có thể dùng để đãi khách nữa.

Maha và tôi cùng thưởng trà và trao đổi về những chuyện gần đây.

“Ta có thể tiếp tục đến thứ mà em lấy được cho anh không?”

“Anh nóng lòng rồi à? Vậy mà em đã hi vọng ta có thể trò chuyện lâu hơn một chút. Được rồi, để em đi lấy nó cho anh.”

Maha đi đến chỗ một chiếc két sắt rồi lấy món đồ đó ra. Thứ đó được bọc trong một tấm vải cũ, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ma lực toát ra. Maha vén lớp vải lên để lộ ra một chiếc túi da màu xanh đỏ.”

“Đây có thật là một thánh báu không?”

“Chính xác, cái này được gọi là [Leather Crane Bag]. Vì có vẻ ngoài không mấy nổi bật nên mua cũng khá dễ dàng

Không phải tất cả thánh báu đều là vũ khí. Rất nhiều cái là những đạo cụ. Trường hợp của cái túi này cũng như vậy.

“Em giải thích nghe thật khó tin. Theo như anh quan sát thì nó chẳng có vẻ gì là hữu dụng cả.”

“Anh sẽ phải nghĩ lại một khi đã thấy cách nó hoạt động.”

Maha bắt đầu đặt tất cả dụng cụ pha tra vào chiếc túi. Đầu tiên là ấm trà, rồi hộp đựng trà, những cái ly, một giỏ đầy bánh kẹo và một bình đựng sữa. Nhưng như thể nhiêu đó là chưa đủ, em ấy bỏ vào thêm một đống hồ sơ dày cộp rồi cuối cùng là một cái ghế.

“Đây là một chiếc túi ma thuật với sức chứa vô hạn miễn là được cung cấp đủ ma lực. Cho dù có bao nhiêu đồ bên trong thì trọng lượng cũng không bao giờ thay đổi. Thứ này hữu dụng đến nổi bất cứ thương nhân lưu động nào cũng phải coi là một lợi thế không công bằng.”

“Không có thương gia nào trên thế giới lại chẳng muốn thứ này, cho dù phải trả bất cứ giá nào,” tôi nhận xét.

“... Nếu xét đến chức năng của nó thì đúng. Nhưng lại có một lỗ hổng chết người. Anh trai yêu dấu à, thử suy nghĩ logic tí đi, nếu thứ này tốt đến như vậy, anh nghĩ rằng em có thể mua nó với cái giá mà không làm Natural You phá sản à?”

Tôi lắc đầu. Là đại diện của thương hiệu Natural You nên Maha có thể tùy ý sử dụng một khoản tiền khổng lồ, nhưng tôi không ngờ chỉ từng ấy tiền có thể đủ mua một chiếc túi phi thường thế này.

“Chắc là không. Ví dụ như Balor sẽ trả giá cao hơn gấp 3 lần, vì ông ta tự tin mình có thể hoàn vốn chỉ trong vòng 2 năm. Như thể thì chúng ta chẳng thể nào trả giá cao hơn tập đoàn Balor được,” tôi nói

”Rất chính xác. Nhưng có một lỗ hổng chết người làm chiếc túi này chẳng giá trị tới mức ấy. Nếu không cung cấp một lượng ma lực đáng kề thì sức chứa của nó cũng chẳng tăng lần, và ngay khi nguồn cung cạn kiệt thì sẽ thế này đây.|

Đột nhiên tất cả những thứ trong túi đổ ra ngoài.

“... Hiểu rồi. Vậy là nếu không phải là pháp sư thì chẳng thế dùng thứ này, mà thậm chí có là pháp sư đi nữa thì nếu cứ liên tục nạp ma lực không ngừng nghỉ như thế thì chắc chắn sẽ cạn kiệt ma lực ngay. Anh có xem qua được chứ?”

“Anh cứ xem đi.”

Tôi truyền ma lực vào [Leather Crane Bag]. Như vậy có thể biết được sức chứa của thứ này có thể tăng đến mức nào. Nếu một pháp sư bình thường đổ toàn bộ ma lực có thể xuất ra vào cái túi này thì sức chứa của nó có thể đủ để chứa cả một chiếc xe ngựa. Nhưng bất kì pháp sư nào cụng chẳng thể duy trì như vậy được quá ba phút. Nên với người bình thường chỉ dùng thứ huyền thoại này như một cái ba lô. Nhưng thế thì dùng ba lô bình thường không tốn ma lực luôn cho rồi.

“Giở anh đã hiểu tại sao các thương gia không muốn thứ này.”

“Thứ này không quá đáng tin cậy cho việc kinh doanh, nhưng anh trai yêu dấu à... anh có thể dùng nó như một công cụ ám sát mà.”

“Em nói đúng. Chắc chắn nó sẽ hữu ích.”

Là một sát thủ, việc có thể mang theo vụ khí mà không bị nghi ngờ rất quan trọng. Nhưng như vậy thì thật lãng phí nếu chỉ dùng thứ này để chứa vũ khí.

Vì lượng ma lực của tôi cao gấp nghìn lần nếu so với những pháp sư bình thường, nên dù có liên tục sử dụng túi cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, chuyện mọi thứ sẽ phun hết ra ngoài nếu dòng chảy ma lực của tôi bị gián đoạn dù chỉ một giây cũng khá nguy hiểm.

Khoan đã.

“Mình có thể tận dụng thứ này.”

Tôi lấy ra một viên đá Fahr từ một cái túi nhỏ. Đá Fahr là những viên ngọc mà tôi mang theo làm vũ khí bằng cách truyền cho mỗi viên ma lực bằng với lượng ba trăm pháp sư bình thường có thể tạo ra. Có thể sử dụng chúng như bom, nhưng tôi cũng đã nghĩ ra cách để những viên đá nhỏ này giải phóng ma lực với tốc độ ổn định.

Tôi rót năng lượng vào viên đá Fahr rồi làm cho nó có thể tiếp tục giải phóng ma lực rồi đặt vào trong [Leather Crane Bag].

“Bằng cách này, anh sẽ không phải liên tục cũng cấp ma lực và lượng ma lực cung cấp cũng sẽ không bị gián đoạn.”

Đúng như dự đoán, [Leather Crane Bag] đã hấp thụ lượng ma lực được phát ra ổn định và sức chứa tăng lên.

“Anh nghĩ chiếc túi này có thể chứa tới mức nào?” Maha hỏi.

“Khoảng nửa chiếc xe ngựa. Có thể hơn nữa nếu đặt đá Fahr giải phóng ma lực ở mức nhanh hơn,” tôi trả lời.

“Thật phi thường. Anh nghĩ thế nào về chuyện cung cấp một lượng đá Fahr cho thương hiệu Natural You?”

“Như thế có thể tăng lợi nhuận, nhưng anh sẽ từ chối. Anh muốn nghiên cứu kỹ thánh báu này. Nếu có tìm thấy điểm tương đồng của các thánh báu thì có thể xây dựng biện pháp đối phó cho bất kì trường hợp nào có thể gặp trong tương lai. Thậm chí anh có thể tìm ra cách tạo ra thánh báu cho chính mình. Cái túi này khá tiện lời, anh sẽ tận dụng thứ này một cách hiệu quả.”

Một chiếc túi kì diệu thế này không chỉ là một công cụ tiện lợi. Tôi đã cân nhắc cá phương pháp để vũ khí hóa nó. Chỉ cần một chút khéo léo thì tôi tin rằng thứ này có khả năng trở thành con át chủ bài chống lại anh hùng.

“Cảm ơn em Maha. Em đã tìm được một thứ thực sự phi thường.”

“Anh chỉ cho em mấy lời cảm ơn thôi à?” Maha nhấn mạnh.

“Vậy em còn muốn gì nữa không?”

“Có. Em muốn được anh hôn.”

Maha nghiêng mặt về phía này, nhìn tôi với một ánh mắt đầy mê hoặc. Chắc chắn là em ấy lại đang trêu chọc tôi như bình thường thôi.

“Haha, nếu anh không muốn thì ta có thể ăn trưa hay gì đó...”

“Được thôi.”

“Khoan. Cái gì? Anh---- WHAAAA....?”

Maha đã bị sốc vì em ấy hoàn toàn nghĩ rằng tôi sẽ từ chối. Tôi kéo em ấy vào lòng... và hôn lên má em. Mặt em trở nên đỏ bừng, cả người như đông cứng lại. Không còn thấy phong cách thoải mái thường ngày của em ấy nữa.

“Thế nào?” tôi hỏi

Maha không thể trả lời.

“...Em... em không....”

Em ấy nhìn xuống tay mình và cuối cùng cũng có thể bật ra vài từ.

“....E-em hạnh phúc lắm, và xấu hổ nữa, em nghĩ hôm nay mình chẳng thể nào tập trung vào công việc được nữa.

Em ấy dễ thương quá nên tôi chẳng nghĩ gì mà lại hôn lên má em một lần nữa. Maha hoảng sợ hét lên một tiếng rồi hoàn toàn đứng hình. Nhìn em ấy trong tình trạng này rất thú vị nên tôi ngồi nhìn tới khi em bình tĩnh lại.

Maha luôn luôn trêu chọc tôi nên đôi khi trả đũa lại cũng chẳng có gì sai.

Có thể vì nụ hôn đó mà cả buổi ăn trưa Maha cứ bĩu môi suốt. Nhưng vẫn không thể giấu đi được sự phấn khích của mình. Khoảng thời gian bên cạnh em ấy như vậy cực kì vui.

===========

Ana: Nay làm gì mà mạng lag thế trời, làm có cái note 5p chưa lòi ra. Lên Fb thì không được.

Ana: sai quá sai