Sau vụ Siêu Thủy Cầu, dân số Tokyo bùng nổ.
Tại sao á? Câu trả lời quá đơn giản.
Khối cầu nước siêu bự xuất hiện trên không trung ở vịnh Tokyo-Siêu Thủy Cầu và một nhóm người bí ẩn màu đen, một tổ chức esper bí mật… hai sự tồn tại này đã trình diễn một trận chiến mà trông giống như bước ra từ trí tưởng tượng của mấy anh chị chuuni từ khắp mọi nơi. Điều này đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim của mọi tên cuồng huyền bí trên khắp thế giới, dẫn đến sự bùng nổ ở quy mô chưa từng có.
Một con quái vật siêu nhiên! Những cá nhân sử dụng siêu năng lực để chống lại nó! Một trận chiến ngoạn mục với sức mạnh thật đáng kinh ngạc! Không hề có hiệu ứng CG gì cả!
Nếu tôi không phải là người gây ra toàn bộ sự kiện Siêu Thủy Cầu, thì tôi bình thường sẽ nhảy lên vì phấn khích. Không nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ từ bỏ mọi thứ và chỉ quan tâm điều tra đến những gì đã xảy ra. Hàng loạt du khách nước ngoài đổ về Tokyo, và các chuyến bay quốc tế hạ cánh xuống sân bay Haneda luôn tràn ngập bất kể giờ nào. Mọi người đã phải xếp hàng để đặt trước, ngay cả với các chuyến bay bổ sung được lên lịch đều chật kín.
Cũng giống như sự bùng nổ trước khi bắt đầu đăng cai Thế vận hội Olympic, số lượng khách du lịch trên đường phố ngày càng đông, tất cả các khách sạn trở nên quá tải, tất cả các khu tiếp tân đều vô vung căng thẳng, và cảnh sát cùng phải cố gắng làm việc không ngừng để quản lý giao thông và mấy vụ cãi lộn. Các phiên dịch viên tụ tập như ong vỡ tổ và Tokyo hét lên vì kimochi do sự bùng nổ kinh tế bất ngờ.
Mặt khác… một cách hiển nhiên, với việc có nhiều người chuyển đến, những địa điểm vắng vẻ không người sẽ giảm đi. Điều này lại đặc biệt đúng với việc điều tra vụ Siêu Thủy Cầu và khu vực nhà kho gần bờ biển nơi con chim to đen hôi khổng lồ đã xuất phát. Những người này cũng thực sự nên đi lang thang quanh những nơi bị bỏ hoang tương tự như vậy. Họ đang tìm kiếm các esper như những thợ săn những con quái vật quý hiếm.
Cảnh tượng kỳ lạ những người đàn ông xăm mình với làn da khác thường và những nhóm người nước ngoài (năng động với màu tóc và kiểu tóc rất bắt mắt) khác với những quả cầu pha lê và cây gậy trong tay đi lang thang khắp các ngõ hẻm và các khu vực của các nhà máy bị bỏ hoang ngày này qua ngày khác. Thật là kỳ quặc khi "những địa điểm không nổi tiếng giờ lại được nổi tiếng." Xin lỗi, trò đùa đó nghe có vẻ hài hước hơn khi ở trong đầu tôi.
Tôi không định hy sinh Shouta-kun hoặc Touka-chan cho mấy anh chị thợ săn này, nên thay vào đó, tôi cố tình để những thợ săn này nhìn thoáng qua Bóng tối Thế giới để cho họ bàn tan rồi hoang mang các kiểu. Đương nhiên, mặc dù nhìn thoáng qua, tôi không bao giờ để cho bất cứ ai có được bằng chứng kết luận về nó.
Lấy ví dụ, họ sẽ nhìn thấy khi vào một góc nào đó, nhưng nó sẽ biến mất ngay khi họ lấy máy ảnh ra.
Hoặc nếu họ cố gắng chụp lấy một bức ảnh, nó sẽ bị mờ, do bị ảnh hưởng bởi một làn sương mù bí ẩn.
Và ngay cả khi họ cố gắng chụp được một bức ảnh thành công, máy ảnh sẽ bị hỏng một cách khó hiểu.
Bằng cách này, tôi đã làm tan biến bầu không khí tò mò và thiếu kiên nhẫn đang diễn ra. Đồng thời, tôi cũng tuyên truyền tin đồn “Ôi không ????????????!!!! Bạn tôi đã bị tấn công và bị ăn thịt ???????????? bởi một trong những con quái vật màu đen đó ????????????.” Sau đó, tôi đăng lên mạng "những con quái vật đó là biểu hiện của cái ác trong lòng của con người, cụ thể là" Bóng tối Thế Giới", và "chúng thực sự được làm bằng dầu và sẽ phát nổ khi tiếp xúc với lửa." Và, tôi đã trộn lẫn tin thật và tin giả để làm mọi thứ hỗn loạn và kém rõ ràng hơn.
Dấu vết về Bóng tối Thế Giới là thật. Còn rõ ràng, việc nó tấn công mọi người là sai sự thật.
Tuy nhiên, những sự thật này đã được lan truyền cùng lúc, khiến có vẻ như cả hai điều đó đều là sự thật. Trong số 80.000 người mất tích ở Nhật Bản mỗi năm, 2.000 người không bao giờ được tìm thấy. Có lẽ một phần nhỏ trong số đó đã thực sự bị Bóng tối Thế giới nuốt chửng (hoặc có lẽ là không).
Cuối cùng, sự thật sai lầm về "Bóng tối thế giới tấn công mọi người" đã thấm nhuần tâm trí của công chúng. Tuy nhiên, bất kể mọi người tìm kiếm chăm chỉ đến mức nào—và đặc biệt là cảnh sát đã nỗ lực rất nhiều—không ai có thể đưa ra bất kỳ bằng chứng thích đáng nào (rõ ràng là tôi không cho phép điều đó), vì vậy cuối cùng đây chỉ được coi như những truyền thuyết đô thị khác.
Chiến lược truyền thuyết đô thị mà Kaburagi-san đã đưa ra liên quan đến việc giới thiệu tin đồn từ nhiều nguồn khác nhau, bao gồm cả việc thuê những người đáng tin cậy (mà không tiết lộ chi tiết cho họ). Đương nhiên, đó là một thành công vang dội. Tình trạng lTruyền thuyết đô thị|này đã đi một chặng đường dài trong việc tạo ra thương vong do Bóng tối Thế Giới mà trên thực tế là không có. Nếu mọi người đều biết rằng Bóng tối Thế giới đã làm tổn hại đến những người thực sự, thì việc giết chúng sẽ trở thành một hành động vì công lý.
Còn Bóng tối Thế giới, chúng đã được nâng cấp từ sau sự kiện Siêu Thủy Cầu. Cụ thể, chúng đã thay đổi hình dạng từ hình dáng trông nhỏ bé không xác định thành hình người với vẻ ngoài nhẵn nhụi. Chính con người đã tiêu diệt sự tồn tại bạo lực mang tên Siêu Thủy Cầu. Do đó, trong tiềm thức mọi người đều nghĩ rằng con người là kẻ mạnh hơn so với những con quái vật có vẻ ngoài kỳ lạ này. Vì vậy, Bóng tối Thế giới đã đột nhiên mang hình dạng giống con người, vì đó là hình dạng mà bạo lực thường gắn liền với trong tiềm thức mỗi người.
...... Đó là cách giải thích theo kiểu ngầu lòi và đúng kiểu truyền thuyết đô thị. Sự thật thì đây là giải pháp mà chúng tôi đưa ra để các cuộc chiến tránh trở nên tẻ nhạt hơn. Không có sinh vật sống nào có phong cách chiến đấu đa dạng hơn con người. Có rất nhiều cách để chiến đấu với Bóng Tối Thế Giới. Do đó, sẽ thuận tiện hơn nhiều khi chúng ở dạng người nhằm thử nghiệm các kiểu tấn công trong nhiều tình huống chiến đấu khác nhau. Và tất nhiên, tùy thuộc vào tình hình, phiên bản cũ của Bóng tối Thế giới có thể thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện.
Tôi có hơi lo sợ rằng nếu Shouta-kun và Touka-chan sẽ quen với việc gây ra các hành vi bạo lực với những Bóng tối Thế giới hình người, rồi họ có thể mất kiềm chế và rồi làm điều tương tự với người thật. Tuy nhiên, họ đã trưởng thành đáng cả về mặt tinh thần từ sự kiện Siêu Thủy Cầu. Tôi tin rằng mình có thể tin tưởng vào họ nhận thức được giữa hình người và người thật. Đó là cách để làm cho tâm trí họ trở nên kiên quyết hơn.
Tuy nhiên, một tâm hồn không hề lay chuyển sẽ không giúp nâng điểm cho bọn họ. Học tập là cách duy nhất để tiếp thu kiến thức. Sau khi vào năm ba, Shouta-kun và Touka-chan dành ra mỗi ngày để chăm chỉ học tập, đôi khi nhờ Kaburagi-san giải thích một số phần mà họ không hiểu.
Shouta-kun là một chuyện, nhưng Touka-chan thì có vẻ thông minh và có đầu óc sáng rọi hơn, đến nỗi cô ấy thường có thể hiểu tài liệu học tập chỉ bằng cách nghiên cứu nó mà không cần ai dạy nó cho mình. Tuy nhiên, đôi khi cô ấy sẽ giả vờ không hiểu điều gì đó chỉ để được Kaburagi-san chú ý. Và mặc dù Kaburagi-san đã nhận ra điều đó, nhưng cô ấy vẫn sẽ làm theo.
Nhận thấy Shouta-kun có vẻ như bị bỏ mặc bởi hai người dường như đang ở bờ bên kia, tôi không nói lời nào mà đưa cho cậu ta một số tạp chí ero được ngụy trang thành sách tham khảo. Tất nhiên, là Ngực To-đúng sở thích của Shouta-kun????. Cậu ta nhận ra lời nhắn của tôi "giữ bí mật chuyện này với các cô gái, được chứ?" chỉ qua giao tiếp bằng mắt.
Nhận lấy đi, Kaburagi-san và Touka-chan. Đó chính ý nghĩa của việc giao tiếp bằng mắt đấy.
Khi những ngày tháng hơi ngớ ngẩn nhưng ấm áp này trôi qua, kỳ nghỉ hè đã đến với năm ba sơ trung này-và cũng là kỳ nghỉ hè cuối cùng của sơ trung.
Những nỗ lực của Kaburagi-san nhằm thâm nhập vào chính phủ, cảnh sát và các phương tiện thông tin đại chúng bằng cách tạo mối liên hệ với những người nên và không nên cũng đã đạt được những tiến bộ đáng kể. Giờ cũng là thời điểm tốt để chúng tôi bắt đầu nghĩ đến việc giới thiệu thêm một thành viên mới cho tổ chức.
⚔
Vào một hôm, tôi chuẩn bị một Bóng tối Thế Giới như một thứ xả hơi cho Shouta-kun sau khi cậu ta kết thúc kỳ thi thử. Thằng nhóc đã bị mắc kẹt tại bàn cả ngày trong khi bị giám thị nhìn chằm chằm trong buổi thi, vì vậy tập thể dục và vận động cơ thể một chút là phù hợp với cậu ta.
Vị trí đó là một nơi mà tôi đã xác nhận là không có cả người và các thiết lập camera an ninh. Touka-chan cũng đã tham gia kỳ thi thử tương tự, nhưng đối với cô ấy, việc chép kinh ở nhà để giải tỏa tinh thần tốt hơn, vì vậy chỉ có Shouta-kun được gọi tham gia hôm nay.
Bên trong một tòa nhà bỏ hoang được dự kiến sẽ được phá dỡ nên do đó được bao phủ bởi một tấm bạt màu xanh lam, Shouta-kun đối mặt với hai Bóng tối Thế giới trong một căn phòng bê tông chưa hoàn thiện. Cậu ta đã chiến đấu một cách đẹp mắt với phong cách chiến đấu yêu thích của mình là song kiếm katana băng -200°C, và Bóng tối Thế giới cuối cùng đã lần lượt bị hạ gục lần lượt. Sau khi làm xong việc, cậu ta thanh katana xuống đất và dậm chúng thành từng mảnh, với hy vọng rằng cái nóng thiêu đốt của mùa hè sẽ tự động làm tan chảy chúng và xóa đi một cách hiệu quả bằng chứng về trận đấu. Sau đó anh ta dọn sạch những chậu cây bị khô héo, bàn ghế làm việc bị mốc meo và những thứ khác đã bị phá hủy trong trận chiến. Sau tất cả những lần dọn dẹp sau đó, cậu ta trông hoàn toàn tươi tỉnh. Rõ ràng là việc xả hơi đã diễn ra rất tốt. Cho đến khi cả hai vào cấp ba thành công, tôi dự định thỉnh thoảng sẽ ném vài Bóng tối Thế giới vào họ như một cách tốt để xả stress.
Có phải vì tôi đã bị phân tâm trong lúc nghĩ như vậy không? Bởi vì tôi đã hoàn toàn không nhận ra một loli bé nhỏ đang nhìn trộm trận chiến của Shouta-kun từ phía ô cửa bị hỏng bên kia của tòa nhà bỏ hoang.
Tôi đã vô cùng kinh ngạc. Điều này không nên xảy ra.
Tôi đã xác nhận rằng không có ai ở bất kỳ chỗ nào bên trong tòa nhà bỏ hoang. Các lối ra vào cũng được giám sát chặt chẽ để không cho ai vào. Tôi đã kiểm tra rất kỹ mọi ngóc ngách mà ai đó có thể ẩn náu.
Bất chấp tất cả, tại sao lại có một loli nhỏ bé con ở đây? Chẳng lẽ cô ấy đã dịch chuyển từ đâu đó? Làm như cổ có thể làm được ấy. Rồi sau đó, tôi bỏ qua cho cô ấy? Bây giờ điều đó thực sự là không thể. Không thể nào mà tôi bỏ qua cô ấy được[vào tầm ngắm rồi].
Tôi khá chắc chắn rằng tôi đã không.
Tôi đã không, đúng không?
Tôi không nghĩ là tôi đã làm.
Nhưng có vẻ như tôi có thể.
Có lẽ tôi thực sự có thể có .
...... Tôi không còn chắc chắn nữa.
Cô gái nhỏ hét lên mấy câu khó hiểu trong khi chạy tới chỗ Shouta-kun. Không hề để ý đến vẻ ngoài giống như một kẻ du côn của cậu ta, mái tóc đỏ rực với những phụ kiện bạc lấp ló, cô nắm lấy tay anh ta không chút do dự và vung chúng vui vẻ một cách mãnh liệt và hăng hái. Mái tóc dài màu trắng... không, gần giống màu bạc được tết thành bím ba... không, bốn sợi, với một nhánh gần như khô héo được cắm vào bên trong tóc như một chiếc đinh ghim. Vẻ ngoài của cô ấy là của một đứa trẻ 9 hoặc 10 tuổi. Cô ấy có đôi mắt xanh lục sâu thẳm tuyệt đẹp, và đang mặc một bộ trang phục màu trắng đơn giản, không trang điểm. Những đường nét trên khuôn mặt của cô ấy mang một vẻ đẹp bí ẩn, giống như những gì người ta mong đợi được thấy trong một bộ fantasy. Tại sao rõ ràng ở độ tuổi như vậy mà cô ấy lại không toát ra vẻ dễ thương kiểu bé gái mà lại là sang trọng và đoan trang, quý phái?
A, đúng rồi, có lẽ là bởi vì đôi tai của cô ấy. Chắc chắn, đôi tai của cô bé rất kỳ lạ. Chúng nhọn, như thể cô ấy là một elf.
"Rea yo au verbra? M'i te hequn fo Alvse, Lonalia Linalia Baba-Nyan!"
"Hở, cái gì? Umm,... Excuse me? Đợi đã, không phải, um.. please speak Japanese?"
Cô gái nhỏ bắn ra một tràng thứ ngôn ngữ mà tôi chưa bao giờ nghe qua. Cái đó chắc chắn không thể nào là tiếng Anh. Shouta-kun hành động bối rối như một học sinh sơ trung bị người nước ngoài tiếp cận đến-ô chờ đã, vâng, đó chính xác là những gì đang diễn ra. Nhưng trong sự bối rối của mình, cậu ta vẫn đã giúp cho tôi nhận ra đây không phải tiếng Anh.
Mà, tại sao một loli lại ở một nơi như thế này? Nhưng chờ đã, hãy để tôi nói lục lọi xem nào. Một cô gái giống elf không phải là tất cả những gì có ở Tokyo vào những ngày này. Một ngày nọ, có một người nhìn cực kỳ hốc hác giống như thần chết (Charles Smith, 32 tuổi, đến từ Wisconsin, Mỹ) đã bị cảnh sát bắt vì vi phạm Luật Kiểm soát Kiếm và Súng và Luật Kiểm soát chất kích thích khi đang lảng vảng quanh một con hẻm trong khi mặc một chiếc áo choàng đen rách rưới và cầm một chiếc lưỡi hái.
Vào thời điểm này, những kẻ lập dị và kỳ quặc từ khắp nơi trên thế giới đang tụ tập ở Tokyo, bị thu hút bởi những điều siêu nhiên như mấy con thiêu thân lao vào ngọn lửa. Nếu một người giống thần chết ở đây, vậy tại sao lại không có một cô gái giống elf nhỉ? Phần đó thì ổn.
Vấn đề ở đây là làm thế nào cô gái có thế vượt qua được sự giám sát của tôi.
Tuy nhiên ... ughh. Tôi bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của chính mình. Tôi thực sự có thể đã hơi lỏng lẻo trong việc kiểm tra vị trí vào lúc cuối. Với sự nhỏ bé của cô ấy, có lẽ tôi đã bỏ qua việc cô ấy đã chui vào từ một nơi chật hẹp nào đó.
Để đề phòng, tôi đã liên hệ với cô ấy bằng telekinesis, và xác nhận rằng cô ấy không có nguồn siêu năng lực. Điều đó đã loại trừ khả năng cô ấy là một siêu năng lực gia tự nhiên xuất hiện, người đã sử dụng siêu năng lực của riêng mình để lẻn vào. Nhưng nếu đúng như vậy, thì khả năng duy nhất còn lại là bằng cách nào đó cô ấy đã cố giấu mình khỏi sự theo dõi của tôi.
Để đề phòng, tôi đã kiểm tra cô gái bằng telekinesis, và xác nhận rằng cô ấy không có nguồn siêu năng lực. Điều đó đã loại trừ khả năng cô ấy là một esper-tự nhiên, người đã có siêu năng lực của riêng mình để lẻn vào. Nhưng nếu đúng như vậy, thì khả năng duy nhất còn lại là bằng cách nào đó cô ấy đã cố giấu mình khỏi sự giám sát của tôi.
Điều này thật khủng khiếp. Tôi rõ ràng đã mất cảnh giác. Nếu mà có một cảnh sát mà tôi bỏ qua, thì đó sẽ là một thảm họa. Tôi cố tự an ủi mình rằng một loli người nước ngoài kỳ lạ sẽ tốt hơn nhiều so với điều đó. Ngay cả khi một cô bé nói rằng cô ấy đã nhìn thấy một người sử dụng băng chiến đấu chống lại Bóng tối Thế giới, thì dù thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng ai tin cô ấy cả.
Trong khi tôi đang giải quyết những suy nghĩ của mình, Shouta-kun, trông rất bối rối về cách cô gái nhỏ đang hào hứng chạy vòng quanh mình và vỗ vỗ vào cậu ta, có lẽ đã quyết định đưa cô ấy trở lại Ama-no-Iwato. Rất có thể, thằng nhóc nghĩ rằng việc đưa cô đến cảnh sát là một ý kiến tồi khi cô đã chứng kiến hành động của cậu.
Trong quá khứ, khi Shouta-kun được đưa đến Ama-no-Iwato và được tuyển vào Amaterasu sau khi chứng kiến Touka-chan trong một trận chiến. Bất kể người mà cậu ta đang phải xử lý bây giờ là một cái cô bé gái chưa đủ tuổi chiến đấu, có lẽ cậu ta rút kinh nghiệm đó làm tài liệu tham khảo và do đó, anh ta đang thực hiện cùng một cách.
Điều này rất đáng khen ngợi. Cậu ta đã học được từ kinh nghiệm. Nhưng rõ ràng anh ấy đã quên mất một điều nữa khi điều đó xảy ra với chính cậu ta, đó là Touka-chan còn gọi cho cả Kaburagi-san trước nữa.
Đưa cô ấy đến là được rồi, nhưng hãy gọi cho chúng tôi trước đi nhé, chàng trai. Cậu ta thực sự đang có tiến triển, nhưng vẫn còn nhiều điều để học lắm.
Trong khi Shouta-kun đang đi đến Ama-no-Iwato với cô bé kéo theo cùng, tôi đã làm gián đoạn công việc của Kaburagi-san bằng một cuộc gọi. Sau khi tôi giải thích những gì đã xảy ra, cô ấy cười, mặc dù ngắn ngủi, cô ấy nói với tôi rằng sẽ đến Ama-no-Iwato để kiểm tra tình hình. Chúng tôi đang đối phó với một cô gái nước ngoài đang hóa trang thành một elf, theo đánh giá về sự phấn khích của cô gái, đó là một người có niềm đam mê tìm kiếm esper và đã thành công trong việc đi qua được bức tường theo dõi của tôi bằng một phương pháp nào đó chưa được biết đến. Cô ấy có tài năng và niềm đam mê lớn. Ngay sau khi kiểm tra lý lịch kỹ lưỡng, cô ấy sẽ hoàn thành tất cả các yêu cầu để gia nhập Amaterasu.
Tôi có một chút lo lắng về việc này. Điều đó là, nếu cô bé này tham gia cùng chúng tôi, thì độ tuổi trung bình của các thành viên Amaterasu có lẽ sẽ hơi thấp. Với 24 (Kaburagi), 25 (tôi, Sago), 15 (Touka), 15 (Shouta), 10 (Ig) và 9 (ước tính của tôi về tuổi của cô bé loli), tất cả chúng tôi đều còn trẻ. Amaterasu đã dần dần biến thành một hiệp hội toàn những người trẻ. Tôi cũng nên chuẩn bị cho bản thân một chút, sau khi loli nhỏ này tham gia cùng chúng tôi, có lẽ tôi nên thể hiện bản thân như một ông chú lịch sự, tinh tế. Sắp tới sẽ là một trận chiến lựa chọn ứng cử viên với nhiều tình tiết gay cấn, đáng kinh ngạc cùng Kaburagi-san, có thể lắm.
Trên đường đi, mặc dù không hiểu nhau do rào cản ngôn ngữ, nhưng rõ ràng Shouta-kun và bé gái nhỏ đã hiểu được tên của nhau. Bất kể vấn đề ngôn ngữ như thế nào, việc truyền đạt tên của một người là một vấn đề đơn giản chỉ bằng việc chỉ vào chính bản thân và lặp lại tên, vì vậy, không khó để đạt được điều đó.
Loli bé nhỏ, giống như một người có khả năng tiếp thu tốt, nhanh chóng gọi cậu ta là "Shouta", phát âm từ đó cũng rất tốt. Còn ở chiều hướng khác, Shouta-kun hoàn toàn bối rối khi thấy bé gái nhỏ chỉ vào bản thân và liên tục nói “Baba".
≖.≖
Ôi Nghiêm túc đó à? "Baba" ư? Có phải là do cô bé đó lấy ra từ một chữ Nhật kỳ quặc ở đâu đó không vậy? Con bé có ổn không đó? Thằng cha khốn nạn nào đã dạy cho con bé rằng tên của cô ấy trong tiếng Nhật là "baba" vậy? Họ có nghĩ rằng thật vui nhộn khi có một cô gái nhỏ tự gọi mình là "bà già"? Điều đó không hoàn toàn sai, nhưng nó không ổn, dcm chết tiệt. Chúng tôi vẫn chưa biết tên thật của con bé là gì ......
Vừa đúng lúc đó thì Kaburagi-san vừa đến, ngay trước khi Shouta-kun xuất hiện cùng với cô gái nhỏ đang kéo theo. Trong khi Kaburagi-san đang giả vờ chỉ ở đó để thưởng thức một tách trà chiều, cô ấy ném ra một câu hỏi như thể cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra. Còn Ig trên đầu tôi, thận trọng kiểm tra Baba-chan.
"Ôi, thật là một cô bé đang yêu. Có vấn đề gì vậy?"
"Xin lỗi, Kaburagi-san. Em bị nhìn thấy giữa một trận chiến. Em không biết phải làm thế nào nên đã đưa cô ấy đến đây."
"Mm, được thôi. Nhưng sẽ còn tốt hơn nếu em gọi điện thông báo trước."
"Ahh, em đoán là em nên làm thế. Vậy thì, chúng ta sẽ làm gì đối với loli này."
"Wos ih siht maown?"
"Như chị thấy đó, em không hiểu cô ấy đang nói cái gì cả." Shouta-kun với vẻ mặt yếu ớt vỗ vào vai Baba-chan. Cô gái người đang được đề cập đang kéo vạt áo của cậu ta trong khi nhìn Kaburagi-san và một lần nữa nói điều gì đó khó hiểu.
"Để đó cho Chị", Kaburagi-san nói trong khi bỏ tách trà xuống và tiến đến ngồi xổm trước mặt Baba-chan. Đảm bảo rằng vừa với tầm mắt của cô bé, Kaburagi mỉm cười thân thiện và bắt đầu bắn ra một tràng các loại ngôn ngữ khác nhau về phía cô bé. Lúc đầu, Baba-chan có vẻ ngạc nhiên, như nhanh chóng sau đó, tai của cô ấy bắt đầu giật giật (có lẽ cái đó có thế làm như vậy) trong khi cô ấy lắng nghe với toàn bộ sự chú ý. Tuy nhiên, chưa một lần nào cô ấy tạo ra một phản ứng "Vâng, đúng nó rồi!" nào cả.
Sau khi cố gắng được một lúc, Kaburagi-san giơ hai tay và đứng dậy. "Thứ ngôn ngữ mà cô bé nói rất có thể là đang xen kẽ giữa các ngôn ngữ theo kiểu pidgin hoặc creole."
"Uh, pitgi và cái gì ?" Shouta-kun lặp lại trong khi trông bối rối như vừa nghe thấy tiếng từ người sao Hỏa.
Đáp lại, Kaburagi-san đặt một tay lên hông với điệu bộ Chị Cả trong khi bắt đầu giải thích. “Nói một cách đơn giản, đó là một thứ ngôn ngữ lai thiểu số mà em sẽ không tìm thấy được trong từ điển. Ví dụ, giả sử Mỹ và Trung Quốc buôn bán với nhau. Tại các thành phố cảng nơi giao thương này đang phát triển mạnh, một phương ngữ độc đáo kết hợp giữa tiếng Anh và tiếng Trung sẽ phát sinh. Ngôn ngữ non sơ này được sinh ra giữa hai thứ ngôn ngữ này được gọi là ngôn ngữ pidgin. Một khi ngôn ngữ pidgin đó ổn định và trở thành ngôn ngữ bản địa của người dân địa phương, thì nó được gọi là ngôn ngữ creole. Ngôn ngữ pidgin và creole được gọi chung là liên ngôn ngữ ”.
"Em... hiểu. Giờ thì thực tế nó là thứ mà em có lẽ sẽ không bao giờ cần đến trong suốt quãng đời của mình."
"Nó đang hữu dụng lúc này, phải không? Chị cho rằng đứa trẻ này đang nói theo loại creole thứ được kết hợp bởi hai hay nhiều thứ ngôn ngữ thiểu số. Chị biết làm làm thế nào để chào hỏi ai đó bằng 800 ngôn ngữ được sử dụng phổ biến nhất trên thế giới. Thực tế là cô ấy không phản ứng với bất kỳ cái nào trong số chúng cho thấy sự tin cậy đối với giả thuyết của Chị. "
Uwah, đúng như mong đợi từ một người đã tốt nghiệp Đại học Tokyo. Kiến thức của Kaburagi-san vô cùng rộng lớn. Tôi hoàn toàn bị thuyết phục và thâm tâm tôi gật đầu. Nói cách khác, cô bé nhỏ bé này đến từ một đất nước nhỏ bé ở một nơi xa, rất xa. Nếu cô ấy không nói được ngôn ngữ của chúng ta, thì sẽ hơi rắc rối khi tuyển cô ấy vào Amaterasu. Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng bằng cách nào đó Kaburagi-san sẽ làm được điều gì đó về điều đó (hoàn toàn vượt qua ải này).
Lúc đó, Ig đã đến gần chân Baba-chan, nên Baba-chan bế cô ấy lên và bắt đầu chơi với cô ấy. Trong khi nhìn họ với vẻ mặt khó tả, Shouta-kun rụt rè đề nghị, “Ahh, ừm ...... Em, uh, nghĩ rằng cô gái này có thể là một ... elf? Ý tôi là cô ấy có một đôi tai rất dài, đúng không? ”
Kaburagi-san và tôi nhìn nhau, rồi phá lên cười.
Một elf?
Một elf, thằng nhóc đã nói điều đó!
Thật tuyệt khi cậu ấy vẫn còn có thể có những suy nghĩ như thế! Nhưng đáng tiếc nhất, tộc elf không tồn tại trên thế giới này.
Cái thực tại tồi tệ này thực sự tràn ngập những ảo mộng lừa bịp và giả tạo. Có những kẻ trong suy nghĩ của bạn giả làm esper, kẻ khoác lác tuyên bố biết cách sử dụng phép thuật, và những kẻ tin rằng mình thật sự là quỷ, tôi chỉ nêu ra một chút. Liệt kê tất cả số chúng sẽ mất nhiều thời gian.
Cả tôi và Kaburagi-san đều có kinh nghiệm trong việc cố gắng tìm ra chúng giữa đống rác đó. Lần này nó sẽ là đồ thật! Hãy để nó là điều thực sự! Một lần nữa và một lần nữa, chúng tôi đã nuôi dưỡng hy vọng, chỉ để cuối cùng bị phản bội.
Thật lòng, không phải là tôi kịch liệt phản đối ý tưởng elf có thật. Tôi chỉ không muốn tin tưởng quá dễ dàng để rồi bị tổn thương thêm một lần nữa. Không cần biết nó fantasy đến mức nào, hãy nghi ngờ tính xác thực của nó cho đến khi có bằng chứng kết luận. Đây là cách thông minh để tồn tại trong thực tại tồi tệ này.
Baba-chan trông thực sự rất giống elf, nhưng mọi thứ về cô ấy cần có lời giải thích hợp lý.
Lý do tại sao chúng tôi không thế hiểu được cô bé là bởi cô ấy đang nói một thứ ngôn ngữ vô cùng thiểu số.
Lý do tại sao mà đôi tai của cô ấy dài là bởi vì đó là một đột biến gen.
Lý do tại sao mà cô ấy có thể vẩy tai của mình là bởi cô ấy là một trong số những người có thể giống Mr Bean chẳng hạn. Nó không phải là thứ chưa từng được nghe tới.
Lý do tại sao đôi mắt của cô ấy có màu xanh lá là do sự mất cân bằng sắc tố.
Lý do tại sao cô ấy có mái tóc màu ánh bạc là do cô ấy nhuộm nó.
Lý do tại sao cô ấy cắm một cành cây vào tóc của mình là vì cô ấy đang sao chép một cái gì đó mà cô ấy nhìn thấy trong sách ảnh hoặc anime.
Lý do tại sao cô ấy ở trong tòa nhà bỏ hoang đó là do cô ấy đã bị lạc hoặc cô ấy đã trốn khỏi sự giám sát của cha mẹ cô ấy để “có một cuộc phiêu lưu".
Đó mới chỉ là một chút về những điều về cô ấy mà tôi không thể giải thích hay lý do gì cả. Nói cách khác, fantasy Không có thật ở đây. Cô ấy không phải là elf.
"Fufu, chẳng phải sẽ thú vị nếu cô ấy thật sự là một elf sao?"
"Tôi có thể nói rằng cô đang không nghiêm túc, Kaburagi-san! Nếu các esper và Bóng tối Thế giới cùng với tổ chức bí mật có tồn tại, thì tại sao elf lại không tồn tại được chứ?!"
À ừm Yeah, có hơi kỳ quặc thật, nhỉ? (tông giọng ngang ngang)
Tuy nhiên, vì mong ước của Kaburagi-san và tôi, chúng tôi vẫn muốn đặt cược vào tia hy vọng nhỏ nhoi đó.
Sau khi xin phép thông qua cử chỉ bằng tay, Kaburagi-san lấy một sợi tóc của Baba-chan, sau đó rời đi để yêu cầu một trong các đàn em cấp dưới ở trường đại học của cô ấy để tiến hành phân tích ADN trên đó.
Nếu Baba-chan thật sự là một elf, thì chúng ta sẽ có kết quả khác với người bình thường. Kết quả sẽ được ra sau khoảng một tuần. Hãy cứ chờ đợi cho đến khi đó và không nên hy vọng gì thêm.
Baba-chan chẳng có gì ngoài bộ quần áo và đôi dép. Bộ quần áo và đôi dép đó có thiết kế khác lạ, và nó không có logo hay một dấu hiệu của một hương hiệu nào cả. Với rào cản ngôn ngữ, chúng tôi không thể hỏi nhà ở hay bố mẹ của cô ấy được. Khi chúng tôi cho cô ấy xem màn hình nhập số điện thoại trên smart phone hoặc khi chúng tôi mở bản đồ lên cho cô ấy, cả hai lần đó cô ấy đều chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình như một thứ gì đó mới lạ.
Với tình hình hiện tại, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài giao cô bé cho bố mẹ, người chắc chắn đang tìm kiếm cô ấy trong tuyệt vọng. Có một chút vấn đề. Ngay cả khi cuối cùng chúng tôi đã có kế hoạch xác định và tuyển cô ấy vào Amaterasu, thì chúng tôi phải làm gì với cô ấy bây giờ?
Để bắt đầu, hiện tại chúng tôi biết cô ấy không thể nói tiếng Nhật và do đó không thể rò rỉ bất kỳ thông tin gì về siêu năng lực của Shouta-kun, chúng tôi nghĩ sẽ đưa cô ấy đến trụ sở cảnh sát. Tuy nhiên, bản thân Baba-chan đã phản đối kịch liệt điều này. Cô ấy nói ra loạn xạ như một cơn bão về phía viên cảnh sát bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu của mình trong khi bám chặt vào cánh tay của Shouta-kun và kiên quyết không chịu buông ra. Viên cảnh sát không thể làm gì khác hơn là cười nhạt và đề nghị rằng, nếu mọi chuyện ổn thỏa với Shouta-kun và gia đình cậu, Baba-chan có thể ở lại nhà Takahashi một thời gian.
Cuối cùng, cuộc thảo luận đã kết thúc với thỏa thuận rằng ngay sau khi có báo cáo về một người mất tích có vẻ phù hợp với mô tả với Baba-chan được đệ trình lên cảnh sát, thì họ sẽ đi tìm cô ấy tại nhà Takahashi. Dù chỉ là một cô bé nhưng việc chăm sóc thêm một người nữa là một vấn đề lớn. Tuy nhiên, nhà Takahashi hóa ra lại tỏ ra vô cùng lỏng lẻo trong vấn đề này, và nhiệt tình chấp nhận loli elf có vẻ ngoài bí ẩn với mái tóc bạch kim được thắt bím bốn sợi với cánh tay rộng mở.
Từng bước trong quy trình đều hợp lý và tự nhiên, nhưng thực tế việc Shouta-kun đã quá dễ dàng đón một loli nhỏ hiện sẽ về sống trong nhà cậu ta—giống hệt như rất nhiều các anh main trong light novel—làm tôi cười một chút. Yếu tố main chính của cậu ta rõ ràng vẫn còn sống và còn khỏe mạnh nữa. Cậu không bao giờ ngừng khiến tôi cảm thấy buồn cười, chàng trai trẻ! Bây giờ, giá như tôi có thể lấy đi dù chỉ một phần nhỏ sức mạnh 'nhân vật chính' của cậu khi bản thân tôi còn thiếu niên......
Sau đó, trong một tuần trước khi có kết quả DNA, tôi đã làm mọi thứ có thể để xác định danh tính và lý lịch của Baba-chan bằng telekinesis của mình. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của mình, tôi không thể tìm thấy một manh mối nào. Kaburagi-san cũng đã thuê một số thám tử tư và cử họ đi tìm, nhưng bất chấp vẻ ngoài rất dễ thấy của Baba-chan, có vẻ như không có một người nào từng nhìn thấy cô ấy trước khi cô ấy gặp Shouta-kun.
Điều này hoàn toàn bí ẩn. Cô ấy là một cô gái nhỏ được bao bọc bởi sự bí ẩn. Mọi thứ quá bí ẩn khiến tôi không thể không nuôi một hy vọng mờ nhạt rằng cô ấy thực sự là một elf và cô ấy đã xuất hiện nhờ phép thuật dịch chuyển hoặc thứ gì đó tương tự.
Dừng, dừng, dừng lại.....! Đừng có đùa giỡn với trái tim tôi thêm một lần nào nữa, giống như lần bà Marrick! Nếu điều mà trở thành kiểu mà cảm xúc của tôi đẩy lên rồi chỉ để bị phản bội với một câu "Nah, đó chỉ là một lời nói dối", tôi sẽ đập nát. Tôi sẽ hoàn toàn phát điên cùng với telekinesis của mình. Vì vậy, đừng vội vui mừng sớm!
Ngoài các bằng chứng hoàn cảnh, có những điểm khác cũng góp phần làm tôi kỳ vọng bất chấp ý muốn của tôi.
Lý do mà cô ấy chỉ ăn rau và trái cây trong số gì có trong bàn ăn tối Takahashi có lẽ là vì cô ấy ăn chay, và lý do tại sao cô ấy nhìn TV và radio với sự hứng thú đến như vậy như vậy rất có thể là vì cô ấy đến từ một đất nước đang phát triển, nới mà đồ điện tử vẫn chưa được phổ biến rộng rãi. Tuy nhiên, khả năng học tập hợp lý và quái dị của cô bé là điều không thể lý giải.
Từ những cuốn sách tranh dành cho trẻ con nằm trong góc tủ lưu trữ của gia đình Takahashi, cho đến những bài hát nhạc pop, J-pop và bài kinh do Touka-chan mang đến—người hầu như ngày nào cũng đến thăm cô bé dễ thương— Baba-chan tiếp thu mọi thứ một cách ngấu nghiến, học tiếng Nhật với tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu là như vậy, thì có thể chỉ cần coi cô ấy là một thiên tài. Tuy nhiên, dần dần đi đến mức hai con mắt của cô ấy chuyển động riêng biệt trong khi đọc hai cuốn sách khác nhau, và tai của cô ấy còn đung đưa theo tiếng radio và TV và máy tính kêu om sòm ở đằng sau.
Nói một cách nhẹ nhàng, nó thật đáng sợ. Đó không phải là thứ mà con người có thể làm được. Có lẽ nào thay vì một elf, cô ấy là hóa thân của Thái tử Shoutoku? Giả thuyết này liên quan đến nhân vật hoàng gia, người đã rất say mê giới thiệu Phật giáo tới Nhật Bản đã khiến cho Touka-chan hưng phấn và kích động.
Và, với việc làm việc này và điều nọ cứ thế và cứ thế, đã nhanh chóng kết thúc một tuần và kết quả DNA được thông báo.
Mọi người tụ tập tại Ama-no-Iwato, lần lượt uống những tách cà phê, trà và nước hoa quả trong khi ngồi quanh bàn và trò chuyện vu vơ, chờ đợi kết quả.
Hôm nay, Kaburagi-san mặc một chiếc váy đỏ mỏng manh và bồng bềnh, giống như loại váy của các vũ công ở Ấn Độ. Nhờ những thứ rất có thể là sự kỳ tích đạt được nhờ mỹ phẩm, làn da của cô ấy rám nắng hơn bình thường và cô ấy tỏa ra một sự rung cảm rất Ả Rập. Tôi nghĩ thật không công bằng khi cô ấy có thể trông thật lộng lẫy trong bất kỳ bộ đồ nào cô ấy mặc. Tôi thích nó.
Đột ngột, Shouta-kun hỏi, "Nói mới nhớ, cậu có thể sự dụng được ma thuật không?"
Trong khi ngồi ghế và hai chân đung đưa không chạm đất và cầm ly bằng cả hai tay, Baba-chan ấp úng trả lời: "Những... yếu..tố... của..ma thuật... ở thế giới này... bị thiếu sót. Ma thuật... không thể."
"Hmm...... vậy ý em muốn nói là bởi vì thế giới này không có mana, em không thể sử dụng ma thuật ở đây?"
"Đúng vậy!"
Kaburagi-san đưa ra câu hỏi của mình trong khi vẽ một hình minh họa chibi dễ thương trên trang trắng ở cuối tạp chí bằng bút bi, Baba-chan gật đầu hài lòng.
Hở, đồ ngốc! Đừng nghĩ rằng nhóc có thể lôi kéo được một người như tôi! "Em biết một số phép thuật thực sự đáng kinh ngạc, nhưng em không thể sử dụng được nó vì em đã hết ma lực" là câu nói mà tôi đã nghe cả năm triệu lần rồi. Nhóc phải nghĩ ra một lý do chính đáng hơn! Tôi biết tất cả những gì nhóc đang có! Ồ đúng rồi, không có ma lực á! Ồ đúng rồi, nhóc thực sự biết một số phép thuật đáng kinh ngạc hả! Ừ chắc chắn rồi! Tôi cho rằng không giúp ích gì đâu! Giá như có sức mạnh ma thuật, tôi nói có đúng không?!...... Chúng ta đừng thăm dò quá sâu vào vấn đề này. Mọi người đều trải qua giai đoạn đó trong cuộc đời của họ. Thật là một cô gái tội nghiệp, mắc căn bệnh chuuni ở độ tuổi còn non nớt đến như vậy.
Một bệnh nhân cũng bị chuuni hiện tại là Shouta-kun đang gật đầu hiểu ra, nhưng mọi thứ khác mà cậu ta nói ra những câu vô nghĩa ngẫu nhiên.
Rồi đột ngột, điện thoại của Kaburagi-san rung lên, làm phá vỡ cái không khí khó xử này. Kết quả cuối cùng đã ra.
Sẽ ổn thôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chiếc bánh cho bữa tiệc an ủi.
Kaburagi-san nhìn qua văn bản hiển thị trên màn hình của cô ấy năm đến sáu lần, rồi sau đó nói với giọng run rẩy, “Kết quả phân tích DNA đã được công bố. Tỷ lệ phần trăm trùng khớp giữa DNA của Baba-chan và DNA của con người là...... 0%?"
Mọi người có mặt đều cạn lời.
K-không? Không phải 100%, thậm chí 10%, mà là KHÔNG? Mặc dù thực tế là ngay cả những con tinh tinh cũng có tới 90% ADN trùng khớp? Số KHÔNG? Rồi sau đó thì sao? Điều đó có nghĩa là Baba-chan là một con hải sâm hay một thứ gì đó? Chờ đã, không, ngay cả hải sâm cũng không đến nỗi 0%.
Để đề phòng, cuối cùng tôi đã thử làm một việc mà tôi đã nghĩ là sẽ giữ lại cho đến khi danh tính của Baba-chan được làm rõ: Tôi đã cố gắng cấy ghép một telemuscle vào cô ấy. Kết quả là thất bại hoàn toàn. Nếu càng giống tôi, cơ hội cấy ghép ghép sẽ càng thành công. Còn những gì tôi cảm thấy giống như đang cố gắng cấy ghép vào một tảng đá. Nó đã hoàn toàn thất bại.
Không có cách nào khác. Cảm giác này không phải là khi cấy ghép vào một con người. Trong trường hợp này. Nếu vậy...... Tôi cảm thấy vô cùng khó tin, nhưng tất cả manh mối đều hướng đến cùng một sự thật.
Baba-chan..... không, đứa trẻ này......
Cô ấy thật sự không phải là con người!!
Who the hell is the asshole who taught her that the Japanese word for “girl” was “baba”? hề hề.. *cười nham hiểm* pidgin và creole hiểu đơn giản là hai kiểu liên ngôn ngữ(interlanguage), google để tìm hiểu thêm còn loli đang xen kẽ ngôn ngữ gì thì tui chịu Thế trong 1 tuần đó Baba ở đâu, nhỡ bố mẹ bé đang tìm kiếm thì sao Thái tử Shotoku「聖徳太子」là một trong những nhân vật được nhiều biết đến nhất trong lịch sử Nhật Bản. Là thủy tổ của khái niệm tôn giáo người Nhật, là người khởi xướng tư tưởng gộp đạo Thần-Phật-Nho, thứ đã trở thành quan niệm tôn giáo đã chi phối tâm thức người Nhật trong suốt 1400 năm qua. Ông được cho là có ký ức về tiền kiếp Bạn có nghĩ giống tôi :))