Vào một ngày xuân yên bình, nữ công tước Shiori Kaburagi của công quốc Marinland tao nhã thưởng thức một tách trà đen tại quán cafe sân thượng ở đâu đó trong thành phố Adachi ở Tokyo. Những làn gió xuân mát lạnh thổi vào mái tóc đen lượn sóng dài đến ngang eo, mang trên nó là một mùi hương ngọt ngào. Cảnh tượng người phụ nữ xinh đẹp đến hoàn hảo trong bộ váy đen đang lật từng trang sách bằng những cử chỉ tao nhã đã thu hút không ít ánh nhìn của người đi ngang qua, không phân biệt giới tính hay tuổi tác. Không gian quanh cô như thể chứa đầy sự kỳ lạ, như một bức tranh.
Và bùm! Tôi kích hoạt telekinesis.
Kaburagi-san giật mình, rồi hạ tầm nhìn xuống dưới ngực, thẻ nhận dạng đeo trên cổ cô đang rung (bằng telekinesis). Đó là tín hiệu triệu tập khẩn cấp.
"Có vẻ như nó thực sự bắt đầu rồi…" Kaburagi-san lẩm bẩm, rồi nhắm mắt lại với vẻ tràn đầy quyết tâm. Cô đóng cuốn sách lại, đứng lên, và mang tờ hóa đơn của mình đến quầy thanh toán.
"Hãy giữ lấy tiền thừa. Tôi đang vội. Xin lỗi vì sự bất tiện này."
"Hở... Cái gì?"
Kaburagi-san mỉm cười với cậu nhân viên trẻ vẫn còn đang ngơ ngác trước vẻ đẹp không tỳ vết của cô, đưa 10.000 yên vào tay cậu ta. Cậu trai trẻ không thể làm thể làm gì khác ngoài chết lặng đứng nhìn người phụ nữ xinh đẹp bí ẩn đang sai bước đi một cách vội vàng, để lại tiếng gót chân theo sau...
...Và khi tôi xem từ chiếc máy quay từ đằng sau cái chậu cây nào đó thì Kaburagi-san đã vào trong chiếc xe sang trọng màu đen yêu thích của mình. Cùng với một nụ cười chuẩn chất Kaburagi-san, cô ấy nhanh chóng lặng lẽ đi tới 'khoảng không gian vô định bí ẩn'(nói cách khác, tới chỗ tôi), điều đó làm tôi nắm chặt lòng bàn tay trong vui sướng. Thật hoàn hảo, Kaburagi-san! Hãy bắt đầu buổi tiệc ngay khi mọi chuẩn bị đã hoàn tất nào!
Bắt đầu chuyển cảnh đến phòng học lớp 2-2 của một trường sơ trung nào đó xin được phép giấu tên...
Mùa xuân mới kết thúc được hai ngày mà không khí bên trong lớp học đã vô cùng uể oải. "Lời ru ngủ" của giáo viên tiếng Nhật đã khiến cả nửa lớp học chỉ biết gật gù để cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, trong khi một nửa còn lại chỉ ghi chép một cách nửa vời. Và tất nhiên cô gái thuộc top xinh nhất trong năm đang ngồi ở cuối căn phòng, Touka Hasumi cũng không ngoại lệ. Vừa nghịch những sợi tóc ngắn của mình, cô bé vừa lơ đãng vẽ hình Đức Phật cute ở góc cuốn vở của mình. Phía trước Touka-chan là tên tội phạm với mái tóc đỏ rực đã hoàn toàn chìm trong giấc ngủ, Shouta Takahashi. Vì một số lí do, đôi lúc cậu nhóc lại co giật.
Và Bùm! Tôi kích hoạt telekinesis.
Thẻ nhận dạng mà hai người đang đeo đột ngột rung lên. Cảm giác hồi hộp giữa cái cuộc sống yên bình, cảm giác bí ẩn từ lý do đằng sau chiếc thẻ rung lên mà chỉ có hai người họ hiểu! [Đúng vậy, không sai đâu được! Sau cùng, đó là vì mục đích chiến đấu chống lại Bóng Tối Thế Giới! Tiến lên! Nào, cả hai đứa! Hãy lặn vào sự phi thường để bảo vệ bình yên bé nhỏ của bản thân! Đừng lo, chắc chắn mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi!]
"Thầy ơi, em bị đau dạ dày, em xin được về sớm."
"Ah, để em đi theo cô ấy."
"H-huh?"
Touka-chan đột nhiên đứng lên với hai tay nắm chặt bụng của mình, biểu hiện mà cô ấy đang diễn hơi quá. Khi giáo viên tiếng Nhật đang mất cảnh giác, Shouta-kun liền lợi dụng cơ hội để đi cùng với lời biện hộ của mình, điều này càng làm ông thầy bối rối hơn.
Hai người nhìn vào ánh mắt của nhau, gật đầu đủ nhẹ để không ai thấy, sau đó họ nhanh chóng rời lớp học. Một số học sinh khác trong lớp học dần dần bắt đầu chìm trong giấc ngủ hoặc xì xào nói chuyện riêng. Tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không bình thường đang diễn ra. Hành động của Touka-chan và Shouta-kun rất đột ngột. Trông không được bình thường cho lắm. Ai cũng có thể nói rằng đó không phải là đau bụng. Tuy nhiên nếu không phải là đau bụng, thì là gì chứ?
Dù không ngừng nhìn nhau do cảm thấy bất thường nhưng cũng không ai định đuổi theo hai người có hành động kỳ lạ kia. Lớp vẫn đang trong tiết học, họ tự nhủ vậy. Đuổi theo hai người đó sẽ bị để ý, họ tự nhủ vậy. Không hiểu sao có giác như bị ngăn trở, họ tự nhủ vậy.
À vâng, tôi đã hoàn toàn quen với những suy nghĩ như vậy rồi. Thật đáng tiếc khi mọi người không thể hành động kể cả khi cơ hội đang ở ngay trước mắt....
Sau cùng, giáo viên tiếng Nhật, mặc dù cảm thấy không hợp lý cho lắm, cũng quyết định bỏ qua và tiếp tục bài giảng của mình. Không quá năm phút sai, bầu không khí ngột ngạt và tẻ nhạt lại quay về lớp học.
Trong khi đó, Touka-chan và Shouta-kun đang lao xuống hành lang, hướng tới tủ đựng giày. Sẽ là một cảnh tượng tuyệt vời nếu họ nhảy ra từ cửa sổ, nhưng vì đang dùng giày của trường. Như vậy có hơi thiếu chút, nhưng thì, cũng không thể tránh khỏi mà.
Trong khi cả hai đang thay giày ở hai chiếc tủ giày đối diện nhau, Shouta-kun nhận ra Touka-chan có vẻ như đang lo lắng và tiến tới chọc ghẹo, "Sao vậy, sợ à?"
"Tất nhiên là sợ rồi. Một cuộc triệu tập khẩn cấp ngay giữa ban ngày đồng nghĩa với việc một Bóng tối Thế giới đến cả Kaburagi-san cũng không thể đánh bại xuất hiện. Chúng ta có thể làm được gì khi đến đấy chứ?"
"Này này, bình tĩnh nào, 'senpai'. Chẳng phải là cậu đã chiến đấu lâu hơn cả tớ sao, phải không?"
"Chỉ lâu hơn một chút. Cậu còn mạnh hơn tớ. Cả về sức mạnh....lẫn tinh thần, chắc vậy."
"Đừng lo. Có gì nguy hiểm, tớ sẽ bảo vệ cậu, bằng cả tính mạng của mình."
"Shouta..."
Khi Shouta-kun vỗ ngực tự tin thì không hiểu sao Touka-chan hướng mắt về phía cậu nhóc. Ánh mắt hai người chạm nhau. Sau một khoảng do dự, họ chậm rãi sát lại gần với nhau.
Chờ đã. Ca-cái bầu không khí này là sao? Nó không nằm trong kịch bản của chúng ta. Ể? Hai đứa chuẩn bị hôn nhau? Đây là một cảnh tượng lãng mạn ngoài dự đoán sao? Anh đây hoàn toàn hoan nghênh! Trái tim tôi vô cùng xúc động! Tiến lên...! Hôn nhau đê...!
Touka-chan nhìn lên Shouta-kun, đầu hơi ngẩng lên một chút, đôi mắt hơi ướt đang dần nhắm lại, sau đó môi cô ấy—
—từ một nơi khỉ ho cò gáy nào đó chiếc điện thoại từ trong túi của cô ấy reo lên với bài kinh Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh!
AHHHHHHHHHHHHH!!! ĐĐĐỨỨỨCCC PPPHẬẬẬTTT! CÁI ĐỒ KHỐN NẠN CHẾT TIỆT!! KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢC! TÔI SẼ VƯỢT QUA BỨC TƯỜNG THỜI GIAN ĐỂ KHIẾN CHO NGÀI PHẢI RƠI LỆ!! Đức Phật, chẳng phải ngài đã đối xử hơi quá hà khắc với dục vọng rồi hay sao? Lần trước là trong nhà tắm và lần này....! Grr.. Chết tiệt, đó là lý do tại sao thực tại như Shit! Tại sao lại vào đúng thời điểm này chứ?!!
"...Điện thoại cậu reo kìa."
"...Mm."
Cái bầu không khí vừa cay đắng vừa ngọt ngào, đã hoàn toàn tiêu biến đi. Cả hai bước đi một cách vụng về. Vậy ra chủ nhân của cuộc gọi là Kaburagi-san. Đó là một cuộc gọi ngắn, chỉ báo với hai người họ là cô ấy đã đến trước cổng trường để đón họ.
Chết tiệt, đó là do tôi, tôi đã phạm sai lầm. Kaburagi-san không biết chuyện gì đã diễn ra ở đây, chí ít cô ấy cũng không định làm gián đoạn. Nếu tôi đã nhắc cho cô ấy về cuộc gọi và nhờ cô ấy chờ một chút, vào lúc như thế...vào lúc đó...!
Nhưng dù có tiếc nuối đến mức nào, mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như đã dự kiến. Sau khi thay giày, hai học sinh chạy tới cổng trường, rồi họ vào trong xe mà Kaburagi-san đã ở trong chờ sẵn. Họ theo dọc bờ sông Arakawa về phía vịnh Tokyo. Ig-chan ngồi ghế sau.
Trong khi chiếc xe tăng tốc gấp 1,3 lần so với vận tốc giới hạn, đến cả cảnh sát giao thông cũng không thể đuổi theo, Kaburagi-san nói với tư thế nghiêm chỉnh.
"Là Boss gọi. Lần này, Bóng Tối Thế Giới đã xuất hiện ở vùng biển phía đông đảo Hachijojima, nằm trong vùng biển lãnh thổ của Nhật. Thứ Bóng Tối này, chúng ta sẽ tạm thời gọi nó là Siêu Thủy Cầu, nó đang hướng về Tokyo. Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn chặn và loại bỏ nó."
"Ở ngoài biển? Tại sao lại là địa điểm đó...? Hơn nữa, bây giờ đang là ban ngày." Shouta-kun nghiêng đầu trong khi nựng Ig-chan, leo trên vai cậu nhóc.
Touka-chan cũng gật đầu không nói lên lời.
Đó là một câu hỏi có thể hiểu được. Bóng Tối Thế Giới thường chỉ xuất hiện ở những nơi ẩm ướt và không người.
"Về cơ bản Bóng Tối Thế Giới xuất hiện ở những nơi con người không cảm thấy ức chế chống lại bạo lực. Điều đó cũng áp dụng ở ngoài đại dương. Bình thường, sẽ không như vậy, nhưng lần này là một ngoại lệ lớn. Một tàu cá bất hợp pháp đã bị mắc kẹt do lỗi động cơ. Cuối cùng thì, đói và khát, và kết quả là bạo lực và sự điên loạn đã thu hút một Bóng Tối Thế Giới. Sau đó nó nuốt chửng mọi người trên thuyền... nó đã lớn với đường kính là 50 m."
"Năm mươi?!!" Touka-chan la lên hoài nghi trong khi thay bộ đồng phục thủy thủ của mình sang bộ đồ chiến đấu.
Bóng Tối Thế Giới lớn nhất mà họ từng gặp đến giờ cũng chỉ có đường kính vào khoảng 4 m. Nói cách khác, kích thước lớn nhất giờ đây đã đột ngột tăng lên gấp 10 lần ngay trong một lần.
Kaburagi-san đã mong đợi những dạng câu hỏi như "Tại sao chị biết nhiều về Bóng Tối siêu to khổng lồ mới vừa xuất hiện đó", nhưng hai cô cậu học sinh vẫn đang cố suy nghĩ về quy mô của trận chiến lần này. Rồi sau đó họ chuyển sang hỏi về Boss.
"Thế còn Boss? Không phải ông ấy thường một mình 'chăm sóc' những thứ thảm họa như thế này sao?"
"Boss không rảnh để làm điều đó. Vào lúc này, ông ấy đang chiến đấu với một Bóng Tối Thế Giới to tới 600 m ở bờ biển Ireland."
"Cái—?"
"S-Sáu Trăm—?"
Cả Touka-chan lẫn Shouta-kun đều chết lặng...
Đúng vậy, 600 mét. Vào lúc này, theo thì hiện tại tiếp diễn, một khối cầu 600 m bằng nước điên cuồng bắn ra những chùm tia nước, trong khi đó một áo choàng đen bí ẩn được cho là Boss đang nghiền nát nó bằng telekinesis. Nếu nhìn cảnh tượng đó ở ngoài đời thực thì sẽ chẳng khác gì một cuộc đụng độ với những Titan. Mặc dù tất nhiên, điều đó chẳng hơn gì ngoài một trò chơi sử dụng trí não với việc tôi phải kiểm soát cả hai phía, để có một bằng chứng ngoại phạm cho 'Boss'. Trận chiến ở bờ biển Ireland sẽ diễn ra thế nào và việc giám sát hành động của ba thành viên Amaterasu và Bài Kiểm Tra Tốt Nghiệp Con người sắp bắt đầu khiến não tôi gần như đạt tới giới hạn. Kiểu giống như vừa hát và giải bài toán tinh thần trong cùng một lúc vậy. Nó khá là khó khăn.
Rồi, sau khi hai cô cậu học sinh hiểu chi tiết chuyện gì đang xảy ra, thì đến lúc xác nhận lần cuối về ý chí của họ. Họ sẽ sớm lao mình vào bài kiểm tra để chứng minh rằng họ đã vượt qua, hay còn gọi là "tốt nghiệp" theo cách nói của mọi người, dưới hình thức chiến đấu nhằm ngăn chặn Siêu Thủy Cầu phá hoại Tokyo. Đây sẽ là cơ hội cuối cùng của họ.
Điều này thì không cần phải nói, nhưng cuộc chiến này sẽ trở nên nghiêm trọng theo một khía cạnh hoàn toàn khác theo những gì mà họ đã từng gặp trước. Chắc chắn họ sẽ thấy nó khủng khiếp và bị nản chí. Tôi sẽ do dự nếu tôi được bảo rằng tôi phải chiến đấu với Siêu Thủy Cầu với năng lực chỉ bằng cấp độ của Shouta-kun, và Touka-chan. Theo quan điểm của tôi, điều gì đó phi thường đơn giản chỉ là gia vị thêm vào sự bình thường của cuộc sống, và không phải thứ gì đó nghiêm trọng tới mức tôi phải giành cả cuộc đời.
Vậy còn Shouta-kun và Touka-chan? Liệu họ có muốn cứu Tokyo, thậm chí nếu nó phải trả giá bằng cuộc sống của họ? Hoặc là họ sẽ quan tâm tới cuộc sống của mình hơn? Tôi tôn trọng quyết định của họ.
Khi một người thật sự giành cuộc đời của mình cho cuộc sống của người khác, và quyết định vượt qua thử thách được gọi giống như một bằng tốt nghiệp cho "sự hi sinh", ký ức đó chắc chắn sẽ trở thành một nguồn tự tin và niềm tự hào lớn hỗ trợ cuộc sống của anh hoặc cô ấy trong tất cả những năm về sau.
Ở khía cạnh khác, nhận ra sự quan trọng của cuộc đời chính mình cũng có một sức nặng rất lớn. Nó là thứ gì đó tôi thường tự nhủ với bản thân mỗi khi đọc tin tức về việc học sinh chọn con đường của mình, thậm chí họ còn có rất nhiều mục tiêu chưa đạt được. Kaburagi-san vừa định hỏi xác nhận Shouta-kun và Touka-chan, nhưng trước khi cô ấy có thể, thì họ đã nói trước.
"Đó thực sự là một tin xấu, nhỉ? Chúng ta có bất cứ kế hoạch hay thứ gì đó không? Nếu chúng ta chiến đấu trên mặt nước, thì em có thể đóng băng bề mặt để chúng ta có thể đứng vững." Shouta-kun đang kiểm tra khóa kéo của bộ đồ chiến đấu ngay cả khi khóe mắt đang nhìn Ig-chan đang lấy hộp thuốc lá chocolate từ túi áo đồng phục của mình. Tông giọng của cậu có cảm giác như thể việc chiến đấu là điều hiển nhiên.
"Em nghĩ điều tốt nhất em có thể làm là ném những thanh lao lửa để làm cho nó bối rối." Touka-chan, cũng vậy, quyết định chiến đấu là điều cần làm, trong khi kiểm tra thiết bị đựng khí gas áp suất cao được lắp đặt gần tay cô để giúp phóng ngọn lửa của cô ấy.
Cả hai người họ đều không có vẻ như đang đánh giá thấp kẻ thù, mà cũng không đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân. Nói cách khác, có nghĩa là ngay từ đầu, họ đã sẵn sàng chuẩn bị tinh thần chống lại mối đe dọa mạnh mẽ này mà không hề do dự. Vậy ra chúng tôi chẳng cần phải có cuộc nói chuyện nho nhỏ nào cả.
"Hai em.... không sợ à?"
"Ừmm, em có sợ, nhưng bố và mẹ em cả hai vẫn đang ở Tokyo."
"Hah, cả bản mặt khó tính của ông chú chủ quán bar nữa."
"Mm. Đây là thành phố của chúng ta, chúng ta sẽ tự mình bảo vệ lấy nó."
Sự ngạc nhiên này làm cho má tôi nóng lên. C-Cậu đã làm tôi xấu hổ quá, Shouta-kun. Tôi đâu phải là người cần cậu quan tâm đến. Đừng có tạo ấn tượng tốt với tôi nữa.
Chắc chắn về dấu hiệu trưởng thành của cả hai qua những ngày tháng ở Amaterasu. Sức mạnh cảm xúc và ý chí mạnh mẽ này thật khó để tìm thấy ở người trưởng thành, còn ít hơn ở lứa tuổi học sinh, một nụ cười chân thành từ Kaburagi-san.
"Nói hay lắm. Chúng ta là Amaterasu. Chúng ta là những siêu năng lực gia có bổn phận chiến đấu chống lại Bóng Tối Thế Giới. Hãy tiến lên bằng tất cả sức mạnh của mình."
Kaburagi-san hoàn toàn nắm rõ khả năng của mình, và cảm giác siêu việt từ nụ cười của lòng can đảm trên khuôn mặt cô ấy thật sự hoàn hảo. Nhưng sau đó, tức thì ở phía bên phải... Ig đang chọc cây thuốc lá sôcôla vào lỗ mũi cô ấy.
Tôi ôm chặt lấy đầu mình. AHHH!! Một cảnh tượng hoàn hảo lại bị phá hủy! Ig! Không! Không được! Nhìn ngón tay của Kaburagi-san đang giật giật lên như điên kia kìa? Hãy xin lỗi ngay lập tức! Ig-chann, thật tuyệt vời khi em có thể làm quen tốt được với mọi người, nhưng thế này thì quá rồi đó!
"Chi chi chi chi chi chicchi chichi?!" Sau khi chọc một thanh khác vào lỗ mũi còn lại của cô ấy và rồi cười như đúng rồi, Ig thấy mình bị đẩy vào chỗ trống ở ghế sau ngay trong giây lát.
Không khí đã trở nên khá là buồn cười, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của Touka-chan đã biến mất khi cô ấy đỡ lấy Ig. Có phải khả năng trị liệu của Ig-chan cũng tác động lên cả tinh thần không...?
Sau khi đậu xe ở gần khu vực bến cảng, nhóm lén lút ba người này tìm một con đường trống đến nhà kho. Mọi người đều đã thay bộ đồ chiến đấu xong, Ig nhét chặt vào phía trước bộ đồ chiến đấu của Touka-chan. Có vẻ như hai cô cậu học sinh đã đạt được sự cân bằng hoàn hảo giữa thoải mái và căng thẳng. Hai người họ đang ở trong trạng thái tốt nhất.
"Chúng ta đi bằng cái gì chứ? Bằng thuyền?"
"Chúng ta sẽ nhờ đến chút sức mạnh của Boss. Điều này khá hữu ích, giờ là lúc dùng đến nó. Nào hai đứa, che mặt lại."
Cả hai ngoan ngoãn lấy mũ trùm đội lên và đeo chiếc mặt nạ được điểm thêm một biểu tượng của mặt trời. Amaterasu là một tổ chức bí mật. Mặc dù họ sẽ tiết lộ hình ảnh của mình, nhưng những thông tin về danh tính thì phải bí mật là một luật lệ thép. Kaburagi-san cũng che dấu khuôn mặt của mình lại, sau đó cô lấy một con chim giấy và xé nó ra.
Ngay lập tức, cả ba người họ được bao bọc bởi một lớp màng bán trong suốt có hình dạng một con chim.
"Uwah!"
"Ể, cái-cái gì, woah chúng ta đang bay lên!"
"Ở yên đó, chúng ta đang bắt đầu khởi hành."
Một cơn gió mạnh xuất hiện, mang họ lên cao và cao hơn nữa làm cho những cánh cửa nhà kho gần đó kêu ầm ĩ. Màng bán trong suốt trước đó dần chuyển sang màu đen, điều đó làm cho người từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì ở bên trong.
Sau khi bay lên đủ cao, con chim đen tuyền bắt đầu thiết lập chuyển chế độ, rồi phóng to ra. Nhanh chóng lấy lại tốc độ, chẳng mấy chốc thành tốc độ siêu âm, trở thành một sao băng đen. Wow, những món đồ do Boss làm(thực ra do tôi làm) thật sự quá tuyệt vời! Nó thật sự khá thử thách và mệt mỏi để có thể điều khiển được. Thật may là tôi đã dành ra mỗi đêm trong hai tuần trước để tập luyện.
⚔
Trận chiến với Siêu Thủy Cầu để bảo vệ Tokyo đã bắt đầu bằng những cú đánh đầu tiên. Con chim lớn xuất hiện với tốc độ Mach 8 bị bắn hạ bởi một tia nước siêu dày. Xét về sức mạnh hủy diệt, nhờ có con chim đen hứng chịu toàn bộ bằng sức lực còn lại của mình, nhưng rồi sau đó nó để cả ba thành viên Amaterasu đột ngột rơi tự do từ 30 m trên bầu trời.
Có vẻ như, ngay trong khoảnh khắc tiếp theo cả ba người họ đều đứng trên phần đỉnh của một tảng băng. Rõ ràng là Kaburagi-san đã dừng thời gian, sau đó thao túng khu vực bị ảnh hưởng bằng sức mạnh của mình một cách có hiệu quả để họ có thể hạ xuống bề mặt đại dương.
"Vừa rồi thật vô cùng điên rồ...!" Trong khi tiếp tục phát ra những không khí lạnh để mở rộng kích thước của tảng băng, Shouta-kun nhìn lên và giọng nói thể hiện sự kinh sợ của cậu thay mặt cho mọi người những ai đang có mặt. Khối bóng nước siêu to khổng lồ đang trôi nổi khoảng 1 mét trên không.
Chỉ nghe qua con số "50 m" và nhìn tận mắt chứng kiến là hai điều hoàn toàn khác nhau. Thứ Bóng Tối Thế Giới to lớn đến áp đảo này với đường kính 50 m giống như một tòa nhà chọc trời đang di chuyển với sát ý. Không giống với những Bóng Tối Thế Giới bình thường khác, lớp màng bao phủ của nó không phải màu đen, mà là trong suốt. Lượng nước bên trong có thể dễ dàng nhìn thấy, và có vẻ như nó có ý chí riêng của mình. Cái lõi ở sâu bên trong cũng rất lớn, đường kính khoảng 1 mét, và tỏa ra ánh sáng mờ như chì. Thực tế, nó đúng là chì. Độ cứng của chì hơi quá khó để vũ khí băng của Shouta-kun phá hủy, nhưng nhiệt độ nóng chảy của nó là 327,5°C, với nhiệt độ 1.200°C của Touka-chan thì có thể dễ dàng làm được. Khả năng phối hợp sẽ chính là chìa khóa.
"Thịt nó!!! Y-tơ-nồ Pho-sờ Bờ-li-zờ(Eternal Force Blizzard)!" Bằng cách tạo ra thế đứng vững với băng, Shouta-kun ngay lập tức lao vào Bóng Tối Thế Giới đáng sợ, sau đó vung nắm đấm, kích hoạt tuyệt chiêu tối thượng của mình trong ngay đòn tấn công đầu tiên.
Cậu nhóc không để dành kỹ thuật đó lại! Mặc dù phải thừa nhận, có những lúc trong trận chiến, sẽ khôn ngoan hơn khi bỏ qua mấy cái chiến thuật như 'chờ, xem xét' và 'thăm dò chiến đấu'. Tôi không thể nhớ được hơn bao nhiêu lần rồi trong ký ức khi tôi hét "Nếu chỉ đánh có 3 phút thì dùng luôn chiêu cuối luôn đi!" trong thất vọng khi xem mấy bộ phim siêu nhân trên TV. Sử dụng chiêu-tất-sát trong đòn tấn công đầu tiên là hợp lý. Không có gì tuyệt vời hơn khi không cho đối thủ cơ hội đánh trả lại. Tôi có thể hoàn toàn thấy ăn khớp nhau.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tình huống này không phải là thứ mà mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ. Cái này 50 m. Năm Mươi. Mét. Theo dự định thì đợt tấn công của Shouta-kun sẽ ngay lập tức đóng băng một phần của Siêu Thủy Cầu, rồi sau đó đang chìm xuống biển, nhưng chỉ như thế thì gần như không thể so sánh với toàn bộ kích thước của nó. Nó chẳng khác gì bị cắn bởi một con chuột tí hon. Có đau, nhưng sẽ không thể là một sát thương đáng kể được. Và tất nhiên sẽ có đánh trả rồi.
Tuy nhiên, Shouta-kun ở đây là một đứa đã được giác ngộ tư tưởng của Đảng, không còn là tên nhóc cứng đầu Shouta-kun của trước kia nữa. Cậu nhóc hoàn toàn biết rằng đòn tấn công của mình không hiệu quả, và cũng nhận biết được sẽ có phản công. Ngay sau khi đã sử dụng tuyệt chiêu Eternal Force Blizzard, Shouta-kun sử dụng quán tính từ nó để thay đổi vị trí của mình so với khối cầu, trong suốt thời đó cậu giữ cảnh giác phần đằng sau của mình. Bằng cách làm mồi nhử để cậu chạy thoát, Touka-chan phóng ra một cây thương siêu nóng dài 3 m được tạo ra bằng cách nén ngọn lửa được kết hợp từ mọi bộ phận trên cơ thể cô ấy, tôi quyết định sẽ bỏ qua cô ấy ngay lúc này.
Siêu Thủy Cầu mọc ra một chiếc xúc tu nước khổng lồ và vung nó đi. Này, này, ta chắc chắn sẽ tấn công ngươi~
"ĐM! Eternal Force Blizzard!" Shouta-kun đã đọc đúng chính xác hướng tấn công. Đưa tay về phía xúc tu, cậu đóng băng không khí tạo ra một bức tường trắng-tinh-khiết. Thực tế việc cậu tạo bức tường chỉ theo một hướng thay vì xung quanh hẳn là vì cậu nhóc đang tập trung toàn bộ sức mạnh của mình vào đó. Rõ ràng thằng nhóc coi xúc tu thật sự là một mối đe dọa.
Được rồi, Shouta-kun đã thực sự sẵn sàng. Điều đó làm tôi nhớ lại, những cuộc thí nghiệm ở Amaterasu chỉ để kiểm tra sức mạnh phòng thủ của cậu lên đến cấp độ của khẩu súng ngắn. Tôi thật sự vô cùng tò mò muốn tìm hiểu chính xác đòn tấn công và khả năng phòng thủ EterFor tuyệt vời của Shouta-kun. Vậy nên, tôi đã nghĩ cách để kiểm tra nó vào ngay tại đây vào thời điểm này. Thậm chí nếu thằng nhóc không thể hoàn toàn chịu đựng được chống lại đợt tấn công, tôi có thể thay đổi nó vào những giây cuối cùng để tránh việc để cậu ta gánh chịu toàn bộ đòn tấn công. Yep, thế là đủ cho vấn đề an toàn.
Giống như một đòn thăm dò, tôi vung chiếc xúc tu khổng lồ một cách rất~là lịch thiệp, chỉ vừa đủ để nghiền nát tháp Tokyo Skytree thành một chiếc bánh kếp mà thôi. (.-. thường thức mới về sự thanh lịch??)
"Gn, o-aaaAAHHHH!"
"Shouta!"
Shouta-kun hét lên trong khi đang bị dòng nước dữ dội nhấn chìm bởi áp lực nước. Touka-chan chỉ có thể gọi tên của cậu ấy, hiểu rằng bản thân sẽ chỉ là vật cản nếu nhảy vào cuộc chiến.
Vài giây sau, sau khi chiếc xúc tu nước quét qua, Shouta-kun xuất hiện với toàn thân nổi trên mặt nước với đôi vai đang nhấp nhô cùng hơi thở mạnh, nhưng ngoài ra thì cũng không có gì tệ hơn. Cậu ấy đã chặn được toàn bộ đợt tấn công. Xét về khả năng phòng thủ, cậu ta đã hoàn toàn vượt qua giới hạn của những vũ khí cầm tay của loài người.
Bất ngờ thật, Shouta-kun…
Mà sao cậu cứ hét tên tuyệt chiêu lên vậy?! Có vẻ như cậu khá thích thú khi làm vậy nhỉ? Chắc chắn chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ để tìm hiểu lý do đằng sau hành động thú vị đó!
"Chị sẽ thử một lần, nhưng dường như chị không thể đánh bại nó bằng cách thao túng thời gian một mình được. Thật là một đối thủ khó nhằn", Kaburagi-san nói với tông giọng bực bội sau khi nhanh chóng di chuyển tới chỗ Shouta-kun cùng với Touka-chan đang nắm tay.
Cô biết rõ về luật chơi rồi nhỉ, Kaburagi-san. Bởi vì tôi biết cô ấy không thực sự có thể thao túng không gian, với tôi dường như cô ấy chỉ đơn thuần ngồi và quan sát trong khi ở ngoài cuộc chạm trán của hai học sinh. Nhưng rõ ràng là các học sinh không nghi ngờ gì cả.
"Hãy nghỉ ngơi một chút đi. Chị sẽ hỗ trợ. Hai đứa đã chịu nhiều vết thươ—"
"Em xin lỗi, Kaburagi-san, đòn tấn công vừa nãy thật sự đã gây thiệt hại đáng kể đến iceteroid của em. Nó thực sự khá là đau một chút. Em chỉ có thể sử dụng Eternal Force Blizzard thêm một lần nữa, nếu cần." Shouta-kun chen ngang vào trong tức tối.
Kaburagi-san hướng ánh mắt khiển trách tới 'khoảng không bí ẩn' ở một góc nào đó mà cả hai học sinh không thể nhìn thấy.
Xin-xin lỗi. Tôi đã đi quá xa. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu nhóc có lẽ sẽ chống lại được nó, mà quên xem xét hậu quả. Tôi nghĩ thường thức của mình thực sự đi hơi quá xa. Tôi sẽ chú ý hơn về sau.
Cả hai đứa có vẻ như không có giới hạn về thời gian sử dụng liên tục năng lực của mình, vậy nên tôi đã thêm vào một vài bước cho trận chiến vừa đủ lâu để họ không thấy nhàm chán. Rõ ràng, nó đã bị lãng quên mất. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm cho phần còn lại của cuộc chiến trở nên ngắn ngủi và nhanh chóng.
Kaburagi-san ra hiệu, nói "Kế hoạch thay đổi. Hãy dùng đến lối đánh nhanh gọn và dứt khoát. Chị sẽ giúp cho Touka-chan tăng hỏa lực tức thời của mình để thiêu đốt mọi thứ, vậy nên Shouta-kun, em hãy hỗ trợ và bảo vệ cho chúng ta."
"Đã hiểu!"
"Đừng lo, Touka. Tớ sẽ giúp cậu."
"Ồ vậy sao? Thế còn chị thì thế nào?"
"Ahhh, vâng vâng, cả chị nữa, Kaburagi-san.."
Sau khi cười thầm khi nhìn Shouta-kun xấu hổ gãi đầu bối rối trong khi Touka-chan cúi xuống với đôi má ửng hồng nhạt, Kaburagi-san nhanh chóng nghiêm túc trở lại và bắt đầu di chuyển.
Siêu Thủy Cầu đang đọc bầu không khí và bận bịu xây dựng lại cơ thể siêu to khổng lồ của mình bằng cách hút nước từ biển trong suốt thời gian bọn họ nói chuyện, nhưng vào thời điểm này nó cũng bắt đầu di chuyển lại. Trận chiến tiếp tục trở lại.
Ngay lập tức sau khi trận chiến bắt đầu trở lại, đột nhiên cả tá ngọn lao bằng lửa đâm thẳng vào Siêu Thủy Cầu như cả một rổ tên lửa bay đến. Một lượng nước khổng lồ bao bọc lấy những ngọn lửa bốc hơi ngay lập tức, mở rộng dần ra đến gấp 1.700 lần thể tích ban đầu.Vụ nổ sau đó thậm chí còn khiến nước bị nổ tung nhiều hơn cả lượng nước bốc hơi bởi lửa ban đầu. Cuộc tấn công rõ ràng đã trở thành một vụ nổ hơi nước.
Touka-chan chắc chắn đã phải lặp lại các bước 'tạo các thanh lao bằng lửa → bắn chúng lên → dừng thời gian → và tạo ra nhiều hơn nữa trong suốt khoảng thời gian bị ngưng động' để có thể tạo ra một số lượng lớn như thế. Mặc dù từng chiếc đơn lẻ có thể yếu, nhưng mà nếu bắn chúng cùng một lúc sẽ tạo ra sự cộng hưởng, do đó tạo nên một sức mạnh hủy diệt còn khủng hơn cả từng chiếc đơn lẻ cộng lại. Điều này thường đòi hỏi nhiều năm đào tạo, siêng năng của Touka-chan. Đây cũng là một minh chứng vô cùng sinh động cho việc chronoprohiberis mạnh mẽ đến nhường nào.
Vụ nổ hơi nước tấn công dồn dập vào Siêu Thủy Cầu lần này và lần này nữa. Hơi nước bốc lên và những luồng nhiệt làm cho nó nóng đến khó tin, khó mà chạm được. Shouta-kun đang bận sửa lại chiếc phao băng trong suốt thời gian dưỡng thương giữa cuộc chiến. Nếu nó mà vỡ, thì cả hai cô gái sẽ ngã xuống dưới biển. Những gì Shouta-kun đang làm có thể khá xa vời, nhưng nó vẫn là một đóng góp rất có giá trị.
Tôi không thể cứ để họ biến Siêu Thủy Cầu thành Siêu Tàu Hơi Nước như thế này được, nhưng chỉ đơn thuần phòng thủ cho đến lúc cuối không phù hợp với phong cách của tôi. Có lẽ vô tình phát hiện ra cuộc hỗn loạn, ở đây thậm chí còn có cả trực thăng truyền thông đã dại dột(hay là dũng cảm nhỉ?) tiến đến đủ gần để ghi hình trận chiến. Vậy nên tôi quyết định thực hiện cuộc phản công cuối cùng.
Tôi có Siêu Thủy Cầu, thứ đã teo lại còn một nửa so với kích thước ban đầu, trôi nổi vài chục mét trên bầu trời và mở rộng thành một tấm ván khổng lồ song song với bề mặt nước.
Touka-chan tiếp tục tấn công, thận trọng quan sát những chuyển động đáng ngờ. Kaburagi-san thể hiện cái nhìn như hiểu điều gì đó—"Mẫu tấn công F(Attack Pattern F)? Được rồi."
Nhanh chóng hiểu và phản ứng, Shouta-kun hét lên với giọng kích động, "Kaburagi-san, tập hợp mọi người lại tới chỗ em! Nó sẽ chuẩn bị rơi!"
Đúng như cậu ta nói, tôi sẽ giải phóng một đòn tấn công diện rộng ảnh hưởng tới một lượng nước biển đáng kinh ngạc đổ xuống như thác nước. Vào thời khắc này, stoprotein của Kaburagi-san đã gần như kiệt quệ sau khi sử dụng nhiều lần, vậy nên nó không có thể duy trì dừng thời gian được 44 giây nữa. Tôi ước tính rằng hiện tại nó có lẽ chỉ đạt đến 20 là cùng thôi. Thế này là bất khả thi nếu chỉ dùng đến thể lực để đưa mọi người ra khỏi phạm vi tấn công trong vòng 20 giây. Nếu né tránh là không thể, thì họ chỉ có thể chọn cách duy nhất đó là bảo vệ chính mình và thoát khỏi nó. Nào, Shouta-kun. Giờ là lúc để cậu vượt qua giới hạn của bản thân đó!
"Eternal Force Blizzard!" Chỉ gần một giây sau khi Kaburagi-san sử dụng chronoprohiberis để bắt lấy Touka-chan và ngay lập tức di chuyển đến cạnh Shouta-kun, cậu ta tạo ra một mái vòm màu trắng xóa bao bọc hoàn toàn lấy bọn họ. Một lượng nước vô cùng lớn đổ xuống đập vào mái vòm như muốn xuyên qua, nhưng cuối cùng vẫn không để lại một vết nứt. Sau khi dòng nước biển mạnh chảy qua, khối băng hình cầu nổi trên mặt biển đột nhiên được mở ra bằng một thanh kiếm lửa, để lộ ra cả ba người họ vẫn an toàn bên trong. Shouta-kun với hơi thở cực kỳ nặng nhọc, chỉ còn có thể đứng bằng chân còn lại và Touka-chan đang đỡ lấy cậu.
Đúng lúc đó, một xúc tu nước quất vào họ từ phía sau. Kaburagi-san đã tìm cách né tránh nó, nhưng hai học sinh đã bị đánh bay 5 đến 6 m trong không trung.
Gehahaha! Cậu đã hạ thấp cảnh giác xuống rồi đó, Shouta-kun! Hoặc vì vậy tôi muốn nói, nhưng rõ ràng là cậu ta đã dành quá nhiều thời gian cho việc khác nên cậu ta không thể phản ứng. Sau đòn tấn công thác nước siêu to khổng lồ và tất cả các thiệt hại mà nó đã nhận được cho đến giờ, Siêu Thủy Cầu đã thu nhỏ lại còn khoảng 5 m. Nếu xúc tu không giảm kích thước đi, cuộc tấn công này có lẽ đã giết chết hai người họ ngay lập tức.
Nhờ các bài thực hành tôi đã làm trên mấy con hình nhân đào tạo y tế, tôi hoàn toàn nắm bắt cần phải dùng bao nhiêu phần. Đúng như dự định, xương ở phần vai phải của Shouta-kun, và ba xương sườn của Touka-chan đã bị gãy.
Trên giấy tờ, một vết gãy xương có thể chỉ gợi lên một "Ahh phải, có lẽ nó khá là đau". Tuy nhiên, đặt việc gãy xương trong một cuộc chiến sống còn, thì vết thương đó đã biến thành một chấn thương gây chết người. Hai người họ hét lên đau đớn. Họ không còn nhiều sức lực chiến đấu nữa.
Điều đau đớn nhất đó là ngay cả khi bạn có ý chí tiếp tục chiến đấu, cơ thể bạn vẫn sẽ làm bất cứ điều gì nó muốn. Ngay cả khi bạn đầu nói với nó rằng "Đứng lên! Kẻ thù đang ở ngay trước mày đó!" nhưng cơ thể bạn sẽ phớt lờ nó, thay vào đó tuân theo bản năng và cuộn tròn lại như một thai nhi. Cách duy nhất để duy trì khả năng di chuyển trong khi đau đớn tột cùng là chịu đựng đau đớn ở mức độ tương tự hoặc lớn hơn liên tục cho đến khi cơ thể bạn làm quen với được nó. Nỗi đau trở nên rõ ràng hơn sau từng giây, bất kể bạn đã trải qua bao nhiêu lần trước đây. Nó không bao giờ giảm đi. Tuy nhiên, có thể di chuyển ngay cả khi đau đớn—đó là sự chịu đựng đau đớn. Đây là một cái gì đó mà tôi đã học được sau khi xé những mảnh telekimuscle hàng trăm lần.
Hai học sinh, một cách tự nhiên, đã không trải qua điều này. Shouta-kun đã từng trải qua điều đó một lần, nhưng khả năng chịu đựng đau đớn thì không thứ có thể có được trong một lần trải nghiệm.
Với hai chiến binh đã ngã xuống, Kaburagi-san, người không sở hữu sức mạnh tấn công cho riêng mình, đã bị chiếu tướng. Tuy nhiên, đây là cơ hội cho thành viên Amaterasu người mà chưa đóng góp bất cứ điều gì cho đến nay có được đất diễn.
Khi nghe thấy tiếng khóc đau đớn, Ig-chan nhảy ra từ phía trước bộ đồ của Touka-chan. Ánh sáng trắng, ấm áp phát ra từ bàn chân nhỏ xíu, lông xù của cô ấy đã chữa lành hoàn toàn hai đứa nhóc trong chớp mắt. Sau khi nghe tôi khóc rất nhiều lần từ mấy trò chấn thương ngớ ngẩn và hồi phục vết thương cho tôi, Ig đã có được thói quen theo phản xạ chữa lành mỗi khi cô nghe thấy ai khóc hoặc rên rỉ vì đau.
"Cảm ơn, Ig-chan!"
"Chi chi chi!" Sau khi nhận được cái ôm cảm ơn ấm áp từ Touka-chan, Ig kêu lên hạnh phúc.
Xúc tu nước tàn nhẫn vung lên phá hủy cảnh ấm lòng này giữa một cô gái trẻ và một con thú con đã bị Shouta-kun chặn lại hoàn hảo bằng một lá chắn băng mà cậu ta tạo nên.
"Phew. Hú hồn! Suýt nữa thì bay màu, Kaburagi-san!"
"Ừ, chúng ta phải kết thúc việc này nhanh thôi." Sau khi chạy qua, Kaburagi-san nhìn về Siêu Thủy Cầu đã nhỏ lại, rồi nhìn lên những chiếc trực thăng bay lơ lửng trên bầu trời cách đó không xa. Thời gian càng đai, xác suất vô tình va phải một máy bay trực thăng càng lớn. Ngoài ra, tất cả bọn họ đều đã vô cùng mệt mỏi. Touka-chan xác nhận, "Em cũng đã gần tới giới hạn rồi. Đây là lần đầu tiên em phải sử dụng nhiều lần hỏa lực lớn như vậy. Còn cả kỹ thuật kết hợp với Kaburagi-san... Em nghĩ rằng em chỉ có thể dùng nó thêm một lần nữa thôi."
"Đã hiểu. Hãy nhắm đến mục tiêu đưa nó xuống âm phủ nào. Ba, hai, một!"
Cùng với tín hiệu của Kaburagi-san, từng sức mạnh còn sót lại của Touka-chan đã dồn hết vào năm chiếc thương lửa lao về phía Siêu Thủy Cầu. Quả cầu không né tránh được, chỉ đơn giản giản là ở yên tại chỗ đó và nhận lấy nó.
Tuy vậy... như thế vẫn không đủ! Số sát thương gây ra là không đủ. Siêu Thủy Cầu vẫn tiếp tục trôi nổi ở đây, giờ đường kính chỉ còn khoảng 3 mét. Không phải do tôi cố tình duy trì nó khiến cho quả cầu trở nên 'khó chịu' như vậy. Đây thực sự chỉ đơn giản là hỏa lực không đủ.
Kaburagi-san hướng đôi mắt vào khoảng không "Anh có biết đọc bầu không khí không đấy? Nó đáng lẽ nên kết thúc vào lúc này, nhỉ?", cô ấy bảo nên dừng lại sớm.
Khi tôi dồn một ai đó vào góc, tôi chắc chắn sẽ dồn họ đến cùng. Dựa vào đặc điểm: Touka-chan đang quỳ gối, rên rỉ tuyệt vọng. Rõ ràng vừa đòn nãy thực sự là chút sức lực còn sót lại của cô ấy. Thất bại trong việc hoàn thành nhiệm vụ ngay tại đây và lúc này, cô ấy không còn có chút có thể nhìn thấy một chút hy vọng chiến thắng nào nữa.
Nhưng ngược lại, Shouta-kun chưa chịu từ bỏ. Iceteroid của cậu ta đã quá tải và bị sử dụng gần hết, không còn nhiều sức lực để tạo ra độ 0 tuyệt đối nữa, hay cũng được biết ở đây như Eternal Force Blizzard. Sự hồi phục từ chấn thương nặng đó cũng đã làm giảm sức chịu đựng cả về thể chất lẫn tinh thần của cậu. Tuy nhiên, có khả năng vượt qua tất cả những khó khăn tạo nên một nhân vật chính đích thực. Shouta-kun đã đạt mong đợi của tôi.
Trong khi bảo vệ Kaburagi-san và Touka-chan đằng sau, Shouta-kun tạo ra một lá chắn băng cực kỳ lớn bằng một tay và tay còn lại là một cây giáo. Anh ta dùng khiên làm chệch hướng một xúc tu đang tiến tới tấn công. Khi thấy chiếc khiên vỡ làm đôi, cậu ta không do dự vứt nó đi.
Gầm lên với tinh thần chiến đấu, Shouta-kun lao về phía Siêu Thủy Cầu với cả hai tay cầm giáo. Chiêu này gọi là lance charge.
Quả cầu bắn những viên đạn nước vào cậu ta như nỗ lực cuối cùng, nhưng cậu ta đã nhìn thấu tất cả bọn chúng, lạnh lùng như băng, né tránh tất cả mọi thứ với chuyển động vô cùng uyển chuyển, trong khi sấm sét tiến đến cùng với sự hung dữ của lửa.
Đó là tất cả hoặc không có gì. Lực đẩy mà cậu ta đã trút hết mọi thứ cậu có, nhắm đến chính xác vào phần lõi chì, sau đó đ—
Đ—
Đâ—
Đâm—không thể đâm thủng nó!
Đúng rồi, cái lõi được tạo ra để vũ khí băng của Shouta-kun thôi thì không thể không phá hủy được nó mà!
Tôi ôm đầu một lần nữa và thở dài(tự mình làm xong mà thở dài. @@).~ Thật không thể tin được! Thực tại nói một cách nghiêm túc là như cứt theo tất cả các kiểu! Cậu ấy đã vượt qua giới hạn để tạo ra cuộc tấn công này, mi cứ cho cậu ta phép màu là được mà! Đây không phải là thép hay titan. Nó chỉ là chì! Vỡ cmn đi! Cái bầu không khí chết tiệt này! Nhưng nếu mấy ông thần vô dụng ở trên đã không tạo ra được một phép lạ, thì tôi sẽ làm nó! Đây, phép lạ đã được ban! Xong! Tôi đã sử dụng telekinesis để phá vỡ cái lõi chì, sau đó làm cho nó vỡ vụn thành từng mảnh. Lượng nước đang trôi nổi giữa không trung rơi xuống cùng với những mảnh vỡ của lõi, trượt qua những khoảng trống trong tảng băng và chìm xuống biển.
Mặc dù vậy, Shouta-kun vẫn cảnh giác. Chỉ sau khi cậu xác nhận rằng không có gì trở lại từ dưới nước thì cậu ta mới thư giãn và ngã ngửa xuống tấm băng trôi.
Mọi người đã làm một việc tuyệt vời. Vì họ đã làm xong, tôi cũng đã đem Siêu Thủy Cầu ở Ireland bay lên với hình ảnh hào nhoáng và kết thúc mọi thứ từ đây.
Từ điểm nhìn của Shouta-kun, có lẽ nó giống như của cậu ấy đã tấn công toàn lực và hiếm khi bị hụt, nhưng ngay trước khi cậu ta định chịu thua tuyệt vọng, thực tại đã ngừng trêu chọc cậu và cuối cùng đã cho cậu quyết tâm. Nhưng thật lòng, tôi không có ý định trêu chọc đâu. Tôi thực sự chỉ cố gắng quyết định xem liệu có nên để mọi thứ kết thúc ở đây hay để nó tiếp tục. Điều này là thứ gì đó mà cuối cùng tôi mới hiểu được từ khi ở đằng sau tấm màn, nhưng sự tạm dừng ngắn ngủi của một boss trong một trò chơi hoặc anime kết thúc? Nó là một khoảnh khắc của kẻ bị bỏ phía sau "Thật lòng, vẫn còn quá sớm để chết ... mình nên làm gì đây ... ừm, mình đoán là cứ cho bọn chúng chiến thắng vậy!". Nhân vật phản diện cũng có cái khó của nó.
Trong khi khen ngợi hai đứa trẻ vì đã cố gắng rất nhiều đến mức sức sống cũng bị tiêu hao, Kaburagi-san lấy ra một con cá voi giấy không thấm nước. Khi cô xé nó, một con cá voi bán trong suốt xuất hiện. Hai học sinh trông hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng hiểu và nắm bắt nó.
Cùng với đó, nhóm siêu năng lực gia không xác định gồm ba người và một con vật bị cá voi đen nuốt chửng dưới con mắt của những chiếc trực thăng đưa tin, sau đó chìm xuống biển và khuất khỏi tầm nhìn.
Làm tốt lắm mọi người. Kỳ thi tốt nghiệp con người(Human Graduation Exam) đã chính thức kết thúc.