Seijo no Kaifuku Mahou ga Dou Mitemo Ore no Rekkaban na Ken ni Tsuite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

14 68

Kidnapped Dragon

(Đang ra)

Kidnapped Dragon

Yuzu

May mắn thay, lần này anh đã nắm được bản chất của vấn đề.

194 915

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

34 302

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

(Đang ra)

Eiyuu to Kenja no Tensei Kon

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

Hai người họ, không hề nhận ra mình đã trở thành cặp đôi mạnh nhất trong suốt một nghìn năm qua, đã nhập học vào Học viện Ma pháp Hoàng gia để quyết định ai là người mạnh hơn!

96 6791

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

(Đang ra)

Cậu nghĩ mình có thể sống yên ổn ở một thế giới với tỉ lệ nam nữ 1:5 ư? Sẽ thế nào nếu những cô gái nặng tình cảm bị một chàng trai ngây ngô đùa giỡn?

Koutaro1226

Đây là câu chuyện về một nam chính cứ tưởng mình có thể sống bình thường nhưng lại vô ý khiến hết cô gái này đến cô gái khác rơi vào lưới tình cho đến khi cậu bị dạy cho một bài học nhớ đời bởi tình y

5 64

Tập 01 Web Novel - Chương 19: Đừng có lại gần đây…

Cumback:v

"Bất kể ngươi là ai, muốn ta khuất phục —— Không thể được đâu!"

Mỹ nữ mang sắc mặt nhợt nhạt vừa nói xong câu đó và gục xuống giống như cô ấy chẳng còn chút sức lực nào để duy trì việc đứng vững vậy.

"Này, cô không sao chứ!?"

"Đừng có lại gần đây..."

Nếu như cứ mặc kệ cô ấy ở chỗ này mà không quan tâm thì tôi sẽ có cảm giác ăn ngủ không yên. Nhìn thấy cô ấy ở một góc lâu đài này, có lẽ cô ấy là người hầu không đủ khả năng chi trả cho việc chữa bệnh.

"...Eto... Hồi Phục Thuật."

Nếu đã có duyên gặp nhau, tôi cũng nên dùng ma pháp hồi phục chữa trị cho cô ấy.

"...Ế?"

Sắc mặt cô ấy dần dần thay đổi. Sức khỏe đã hồi phục và mỹ nhân-sann bình tĩnh đứng lên.

"Ngươi, ngươi đã làm gì thế...?"

"Hử? Tôi đã chữa trị giúp cô... Nhưng mà tôi sẽ không đòi tiền cô đâu."

Đám lính gác sẽ nhanh chóng kéo đến và trở nên nguy hiểm nếu tôi tiếp tục ở lại chỗ này vì vậy tôi nhanh chóng rời đi.

"Vậy, vậy thì tôi xin từ biệt tại đây..."

"Xin, xin hãy chờ một chút! Ano... Anh có thể chữa trị cho Okaa-san của tôi được không...?"

Dường như cả hai mẹ con họ đều bị nhiễm bệnh và hiện giờ người mẹ đang nằm ngủ ở trên cái giường bên trong.

"Hồi Phục Thuật."

Tôi được cô ấy dẫn đến chỗ mẹ cô ấy và thi triển ma pháp hồi phục một lần nữa. Sắc mặt của cô ấy chuyển biến tốt hơn và dáng vẻ thống khổ khi ngủ trước đó mà tôi nhìn thấy cũng dần dần trở nên bình thường lại và hô hấp cũng ổn định hơn.

"À, vậy thì! Xin hãy cầm thứ này."

Vào lúc tôi quyết định rời đi, mỹ nhân-san còn kéo tay tôi lại và đưa cho tôi một vật phẩm. Cẩn thận nhìn một chút, tôi phát hiện đó là một bên bông tai mà cô ấy đang đeo.

"Đây là...?"

"Ừm, đây là vật được truyền lại qua nhiều thế hệ trong gia đình chúng tôi. Bởi vì tôi muốn gặp lại anh cho nên giao nó cho anh trước và anh có thể coi nó như là tiền chữa trị cũng được..."

"Hiểu rồi... Vậy thì tôi sẽ nhận nó. Vì vậy tôi phải rời đi ngay bây giờ."

Dù sao thì nó cũng là một cái bông tai rất đẹp, tại sao một người hầu như cô ấy lại có món đồ đẹp như vậy nhỉ...

Tôi rời khỏi phòng và sau đó bắt đầu tìm kiếm phòng Thánh Nữ-sama một lần nữa. Nhưng mà, bất kể tôi tìm kiếm ra sao thì vẫn không có kết quả và số lượng lính canh cũng không ngừng gia tăng. Điều này khiến cho tôi không có lựa chọn nào khác ngoài rút lui và quay trở về quán trọ.

"Haiz, làm đến mức giả gái để lẻn vào nhưng kết quả chỉ là chữa khỏi cho hai người hầu..."

Tôi đang trên đường trở về quán trọ với những bước chân nặng nề như đeo chì.