Bữa trưa, đoàn người không dùng bếp mà thay vào đó, họ ăn thức ăn được chuẩn bị trước ở quảng trường tại ngôi làng dọc đường. Đoàn quân đến Lapondo vào buổi chiều và cắm trại xung quanh biện thự của thị trưởng.
Maki và Chiharu đã có việc để làm. Vì Maki cao hơn, nàng bị bắt chạy đi lấy cái này cái kia, còn Chiharu thì ngồi một chỗ gọt vỏ rau củ liên tù tì. Ngoài việc giao cho Chiharu gọt vỏ, không ai đả động gì đến nàng nữa. Rau củ sau đó được bỏ hết vào nồi xúp, nồi nước nổi bong bóng và dậy lên một mùi thật thơm ngon.
Khi mặt trời lặn và nồi xúp đã sẵn sàng, vài lò nướng lớn được xếp ra sân và lửa nổi lên. Sau khi có trên tay bánh mì và xúp, binh lính và mạo hiểm gia xếp hàng quanh lò nướng. Thịt được nướng xong, người đứng nướng sẽ cắt cho họ vài lát lớn. Và mãi đến khi mọi người ăn xong phần thứ hai thì mới đến lượt ăn của tổ đầu bếp.
"Đừng lo, ta có dành riêng mấy miếng thịt cho hai đứa đây."
Một nồi xúp nhỏ được dành riêng ra cho các đầu bếp, và thịt của họ được nướng trên một lò nướng duy nhất. Tới lúc được ăn, Maki và Chiharu đói đến rã ruột vì lần đầu tiên phải làm việc quần quật như vậy sau một quãng thời gian dài. Thịt kêu xèo xèo trong lúc đầu bếp nêm nếm nhẹ nhàng với một chút muối và tiêu. Hai nàng ngồi bệt xuống đất và dùng nĩa cắm vào miếng thịt rồi đưa nó lên miệng. Phần thịt nào được chia là nhờ vào may mắn cả, nhưng hôm nay là ngày hên của hai nàng. Đây là phần thịt đỏ dầy của vùng núi. Mỗi miếng cắn là một cuộc giằng co giữa răng và nĩa. Nếu nhai kỹ, nước thịt căng mọng sẽ lan tỏa trong miệng. Ngon quá.
"Đây, ăn nhiều vào kẻo hết."
Paolo thêm nhiều thịt vào dĩa của hai nàng.
"Ê, uống chút không?"
"Để cho hai đứa này thì hơi phí đấy."
"Cho em xin!" "Cho em xin!"
Một đầu bếp trẻ đến chỗ hai nàng cầm theo mấy cốc bia. Tên anh là Jean. Và trên vai anh là một thùng bia.
"Hầy, có sao đâu, bia cũng như nước lã thôi mà."
Không có đâu. Nhưng Maki và Chiharu đã quết xong nước thịt lên bánh mì, nên hai nàng còn hơn cả sẵn sàng để kết thúc bữa ăn bằng một ly bia cùng mọi người.
"Đã quá."
"Ừ."
Hai nàng cảng thấy rất sảng khoái.
"Nào, chỉ còn chút việc cuối ngày thôi!"
"Vâng!" "Vâng!"
Tổ nấu phải phối hợp dọn dẹp với những người lính đến ca gác và rửa bát đĩa trước khi đi ngủ. Họ sẽ ngủ trong nhà trọ khi có thể, còn những khi không đủ phòng, họ sẽ ngủ trong lều. Thay vì chuẩn bị một cái liều bự, mỗi người có một cái liều cá nhân nhỏ cho riêng mình. Trong lúc Maki và Chiharu còn đang loay hoay dựng liều, điểu nhân sà tới.
"Này, vậy là em không bay sao?"
"Sauro, đã trễ lắm rồi."
"Nhưng trời đêm đẹp lắm đấy. Em còn có thể nhìn thấy ánh sáng từ thị trấn nữa."
Nhiệm vụ của đầu bếp là đi chợ mua sắm vào sáng sớm, và rồi lại tiếp tục lên đường. Thật sự hai nàng không có thời gian rảnh để bay lượn.
"Anh có từng gặp rắc rối gì khi bay ở đây không?"
"Chưa từng có người nào nói gì chúng tôi cả."
"Nhưng, có thể người ta sẽ mắng chúng em thì sao."
Các đầu bếp đang nhìn sang phía các điểu nhân vẻ thích thú.
"Paolo."
"À, ừm. Có chuyện gì?"
"Tôi muốn mượn hai đứa trẻ này một chút."
"Hả? Để làm gì?"
"Tôi sẽ cắp chúng lên trời."
"Ừm, nhưng mà..."
"Không sao. Chúng tôi biết những đứa trẻ này, và chúng cũng quen với việc này rồi."
"Kenneth, Ryan. Thật vậy sao?"
"Vâng, đúng thế ạ."
"Ta hiểu rồi."
Paolo thấy ngạc nhiên vì điểu nhân biết tên mình, nhưng ông càng ngạc nhiên hơn với việc điểu nhân muốn bay cùng hai đứa bé. Thôi cũng đành. Chắc do bọn họ buồn chán quá thôi.
"Đừng chơi khuya quá đấy. Sáng mai ta còn phải dậy sớm nữa."
"Tốt thôi. Ryan, em chạy được không?"
"Anh liệu mà bắt em cho tốt đấy nha!"
"Dĩ nhiên rồi."
Hai đứa trẻ bắt đầu chạy vào cánh đồng rộng lớn. Đầu tiên là Maki. Rồi đến Chiharu. Sauro và Saikina cắp lấy hai nàng và bay lên trời. Cặp cánh trắng muốt của điểu nhân sáng lên nhờ ngọn lửa bên dưới trong khoảnh khắc, rồi cả nhóm tan biến vào bầu trời đêm.
"Thật là ấn tượng."
"Hai đứa đó đúng là đã quen với việc này rồi."
"Thật kỳ lạ, có ai làm quen được với điểu nhân đâu chứ, trừ khi đó là hoàng tộc. Đúng không Jean?"
"Ừ. Chắc chắn là có gì đó kỳ lạ ở hai đứa trẻ này."
"Chỉ đến Gromble thôi. Chúng ta không biết gì cả."
"Hiểu rồi."
.
Nếu mặc quần dài, Chiharu có thể chạy nhảy thoải mái. Đống lửa trại nhanh chóng trở nên nhỏ lại. So với ban ngày, vì không thể nhìn thấy mặt đất rõ ràng làm cho vụ bay đêm này đỡ đáng sợ hơn, nàng nhận xét. Sau khi đã lên đủ cao, Sauro và Saikania giảm tốc độ lại. Lúc này đây hai nàng có thể thấy được thị trấn Lapondo bên dưới. Con đường chính của thị trấn với hàng cột đèn dọc bên đường. Binh lính đi lại quanh đống lửa gần biện thự của thị trưởng. Đèn lồng phân chia các khu vực của thị trấn, và ánh sáng mờ mờ hắt ra từ cửa sổ các căn nhà. Nhìn sang phía dãy núi, nàng có thể thấy được ánh sáng mờ nhạt của những ngôi làng điểm xuyến đây đó. Và khi nhìn lên trời, nàng có thể thấy bầu trời trong hơn mọi lần, khiến cho lằn ranh giữa trời và đất trông rõ rệt hơn. Và cao cao trên đầu là một trời đầy sao và mặt trăng vĩ đại.
Thế giới Ánh Dương và Thế giới Hắc Ám. Mặt Trời, Mặt Trăng và các vì sao của thế giới này. So với Trái Đất thì quy luật vật lý ở đây hoàn toàn khác hẳn. Để chỉ ra hết những điểm không giống nhau thì chẳng bao giờ hết mất.
"Người có thể thấy biển nếu chúng ta lên cao hơn."
"Thôi, thế này được rồi. Cảm ơn."
Mặc dù đã vào đầu hè, bầu trời buổi tối vẫn rất lạnh. Bay đêm vui hơn nàng tưởng, nhưng cũng đến lúc quay lại mặt đất rồi.
Sau khi được các điểu nhân thả xuống, Maki và Chiharu phóng ngay vào lều.
.
"Vậy đó không phải là Norfe?"
"Chouze không thể nào bay được như vậy đâu."
Ba Hoàng Tử đứng gần đó theo dõi đã một lúc lâu. Họ đến đây xem thử vì nghe nói điểu nhân đang bay với hai đứa trẻ.
"Kaider, Nyran. Norfe và Chouze là đang nói về Hoàng Tử và Công Chúa ở Nội địa đó à?"
"À không. Không phải Norfe và Chouze đó. Norfe và Chouze là hai đứa trẻ mà chúng tôi đã đi cùng gần đây. Chúng nói là sẽ đi đến Gromble, nhưng rồi chúng tôi bị lạc nhau ở thành đô."
"Và hai đứa trẻ đó thường được điểu nhân vây lấy. Theo chúng nói thì ở Midland trẻ em vui đùa với điểu nhân là bình thường. Ở phía nam thì hoàn toàn chẳng được vậy, nên tôi khá là ấn tượng với đất nước của ngài Arthur đấy."
"Hừmmm."
Edwy nghiêm mặt lại.
"Đúng là, điểu nhân thích trẻ con và thỉnh thoảng lại chơi đùa với chúng. Nhưng mà..."
Edwy ngần ngừ làm Kaider và Nyran nhìn cậu thắc mắc.
"Không có đứa trẻ nào ngoài tôi ra đủ thân thiết đến mức được các điểu nhân mang đi chơi cả."
"Nhưng Norfe nói là..."
"Norfe. Norfe hả? Và Chouze? Ra là vậy."
Edwy tự trào.
"Edwy, cậu bị sao thế?"
"Hai người đó. Có biết là chúng tôi lo cho hai Người thế nào không?"
"Edwy?"
"Xin lỗi, tôi phải trở lại rồi."
.
Lại do chiều theo Điểu nhân mà.
Kế hoạch C. Sắp đổ bể rồi.
Chắc là do người Dwarf thích cái đẹp nên hay thiên vị, như lần ở buổi ra quân cũng vậy