Maki và Chiharu được mời đến nhà của đám trẻ, mắt hai nàng lượn quanh khắp nơi đầy thích thú. Trần và cửa đều thấp, giống kiểu nhà xưa của Nhật Bản, nhưng không quá thấp với Maki và Chiharu. Tường được tráng vôi sáng màu, và đồ nội thất trong nhà mang lại một không khí thư giãn. Hai nàng có thể thấy được cái lò lớn trong bếp, nơi bác gái đang đứng.
"Gần đây, nơi này có rất nhiều khách du lịch ghé qua, do sự kiện Thánh Nữ giáng trần. Mọi việc mới chỉ vừa lắng xuống, nhưng khách du lịch chắc sẽ đi chuyến về từ ngày mai. Nên nơi đây sẽ náo nhiệt thêm lần nữa."
Bác gái giải thích trong lúc dọn ra bàn một loại thịt nguội. Kèm theo là những lát bánh mì mỏng. Món thịt hấp, hình như là gà, được cắt miếng và bày trên đĩa.
"Coi nhé, đặt miếng thịt lên miếng bánh mì và đổ nước sốt này lên trên."
Miếng bánh mì kẹp thịt nguội có vị hơi chua này rất ngon.
"Vậy, hai đứa mấy tuổi rồi? Trẻ con loài người cao hơn nhiều quá, làm cô không đoán được tuổi thật."
"À, cháu 14 rồi, còn em gái cháu thì 12."
"Hừmm, vậy là hai đứa có thể uống được rượu táo?"
"Dạ được!" "Dạ được!"
"Ôi cha. Tình cờ là cô có sẵn thùng rượu táo đặc biệt nhà làm đây. Hai đứa có muốn uống thử không?"
"Dĩ nhiên là có ạ!" "Dĩ nhiên là có ạ!"
Món rượu táo nhà làm ngọt hơn nhiều so với rượu ở nhà trọ.
"Cô dùng táo lấy từ một người họ hàng ở làng bên, và loại này ngọt hơn nhiều. Bù lại, độ cồn cũng tăng theo, nên hai đứa chỉ được uống một ít thôi."
"Nước táo mới ngon. Đây, uống thử đi nè!"
Đám trẻ nói và chia lại phần nước của chúng. Buổi trưa hôm nay rất dễ chịu.
"À, nhưng mà đúng là chất lượng không khí đã cải thiện. Cô cảm thấy thay đổi bắt đầu từ lúc Thánh Nữ xuất hiện. Chướng khí có vẻ sắp biến mất rồi. Thị trấn cũng sẽ ít gặp vấn đề hơn."
"Ở đây có vấn đề gì ạ?"
"Tộc Dwarf chúng ta là những người can trường, như hai đứa đã biết, nhưng chỉ được nửa năm nếu không có Thánh Nữ thôi. Còn loài người thì yếu hơn hẳn, nên ảnh hưởng của Chướng khí lên bọn họ trầm trọng hơn. Những mạo hiểm gia ngang qua đây trở nên phiền phức. Cô nghe nói ở Gromble có nhiều vụ ẩu đả lắm. Đúng hơn, cô đã cản hai đứa lại rồi nếu tình hình chưa có thay đổi."
"Là vậy ạ. Tụi cháu cảm ơn."
"Chuyện nhỏ mà. Hiếm khi có dịp được chơi với Điểu nhân. Cảm ơn hai đứa."
Đây không hẳn là việc mà hai nàng có thể chiếm công trạng, nên hai nàng cảm thấy chút tội lỗi. Nhưng, xét đến việc tộc Điểu nhân đã gây phiền phức thế nào cho hai nàng cho đến giờ, nhận giùm lời cảm ơn này cũng đáng tội thôi.
"Hiện tại hai Điểu nhân kia đang được chiêu đãi ở nhà của người khác."
"Cảm ơn cô." "Cảm ơn cô."
Hai nàng không bay thêm gì hôm nay nữa. Thay vào đó, hai nàng bỏ thời gian đi dạo quanh các cửa hàng ở thị trấn. Theo lời của chủ tiệm, loài người đặc biệt thích mua những cái túi có đá nổi. Và túi bán ở gần thủ đô có nhiều kiểu thiết kế và chức năng đặc trưng.
"Vừa nãy hai cháu bay trên trời, đúng không? Thế thì hai cháu nên mua mấy cái túi đeo này, chứ đừng đeo túi quai chéo. Vậy thì đồ đạc sẽ không bị xáo trộn."
Hai nàng được giới thiệu một cái túi bao tử với hai dây thắt vòng qua eo.
"Đó, bình thường nó sẽ được đeo ở phía sau, nhưng có thể đổi nó về trước để không cản trở cho Điểu nhân. Mỗi Điểu nhân nên dùng một cái túi thế này."
Nghĩ lại thì, hai nàng chưa từng thấy bọn họ đeo theo cái túi nào.
"Orne, Puel, lại đây."
"Hả?"
"Hai người thấy cái túi này thế nào?"
"Tôi không thích có gì đó lủng lẳng bên dưới."
"Còn cái này thì sao?"
Cái túi với hai dây đeo trông có vẻ rất thời thượng.
"Hừmm."
"Hai người có thể đeo nó lên đằng trước lúc bay."
"Nè. Cứ đeo lên thử rồi bay xem."
"Được."
Orne mừng rỡ đeo túi vào.
"Chị thử cái này đi."
Puel được đưa cho cái túi màu vàng. Hai điểu nhân bay vòng vòng, vừa thử đổi túi ra phía trước và sau. Lúc sau, hai người hạ cánh với gương mặt hài lòng.
"Thật tốt là chúng tôi không phải bận tay mang những vật nhỏ nhỏ nữa."
"Giờ tôi có thể mang Maki và Chiharu đi trong lúc cầm thêm gì đó."
Này! Chúng tôi là Norfe và Chouze mà! Chiharu hoảng hốt tín hiệu cho họ. Hai điểu nhân sực nhớ lại. Hừm.
"Ông ơi, cho cháu lấy cái này."
"Thật sao! Tình cờ, đây là sản phẩm do chính tay ông chế tác. Hy vọng cháu có thể kể lại với những người khác về nó."
"Được thôi."
Maki và Chiharu có thể tưởng tượng ra cảnh các Điểu nhân bao vây cửa hàng này.
"Trong kho ông còn bao nhiêu?"
"Sau khi bán hai cái cho hai điểu nhân đây, và hai cái nữa nếu các cháu mua, ta sẽ còn lại 4 cái."
"Chắc là ông phải làm gấp thêm nhiều cái nữa đó. Điểu nhân rất là nhạy với xu hướng thời trang. Cháu đoán vậy."
"Thật sao? Tới giờ ông mới chỉ bán được cho hai đứa thôi đấy."
"Cháu nghĩ hai người đó sẽ đi khoe túi này với những điểu nhân khác chỉ trong một ngày thôi..."
"Vậy, vậy sao. Bản thân cái túi thì bình thường thôi, nên ông chỉ cần làm số lượng lớn dây đeo..."
"Cháu đảm bảo là mấy chỗ khác sẽ bắt chước kiểu này sớm thôi, ông nên cố bán được nhiều nhất có thể."
"Cảm ơn cháu gái."
Và rồi, từ những cái túi còn lại, hai nàng nhờ ông giữ lại cái màu đỏ và màu xanh, chừng nào Sauro và Saikania đến thì đưa cho họ. Dù thế nào thì, đảm bảo hai người đó cũng sẽ tới đây thôi.
Ông cũng cho hai nàng vài lời gợi ý về vảy của Ngư nhân, là nếu bán ở thủ đô thì sẽ được giá hơn. Vảy chưa được xử lí tương đối hiếm, và được nhiều thợ thủ công săn tìm. Ở đất nước người Elf giá bán còn cao hơn nữa. Và thế là hai nàng quyết sẽ đi đến thủ đô đó sớm.
***
Cùng lúc đó, ở Vương quốc Midland của Vua Arthur, có một người nữa cũng đang chuẩn bị khởi hành trong lúc khách mời lần lượt ra về.
"Aeris, chờ đã!"
"Không, tôi không chờ được."
"Ông có đi thì làm được gì chứ? Chúng ta còn không biết Maki và Chiharu đang ở đâu trong lãnh thổ người Dwarf mà."
"Không, điểu nhân chắc chắn biết."
"Nhưng ông nghĩ là Miragaia sẽ nói ông biết sao?"
"Có thể..."
Theo một nghĩa nào đó, Điểu nhân và Elf là địch thủ khi chuyện có liên quan đến Thánh Nữ.
"Và người ta sẽ nhận ra ông."
Aeris định đáp trả lại Arthur. Nhưng ông đúng là nổi tiếng quá mức cần thiết. Không chỉ vì đã sống qua rất nhiều năm, mà còn về việc, trong khi những người elf thường sẽ qua đời với mái tóc vàng, ông đã sống hơn 300 tuổi đến mức mái tóc chuyển thành màu bạch kim. Mặc dù thế, ông vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung của mình. Và thêm nữa, ông là người đã giúp phát triển ra nhiều thứ, chẳng hạn như tàu bay, và nổi tiếng ở khắp các nước với danh xưng Bạch Hiền Triết.
"Tôi sẽ cải trang."
"Aeris. Nếu chúng tôi tìm thấy hai vị Thánh Nữ trước thì sao, ông sẽ không được gặp Người nếu đi một mình đâu."
"Nhưng tôi thấy lo..."
Aeris siết chặt nắm tay. Chiharu. Cả Maki nữa. Có thể hai Người đang phải chịu đựng một chuyện đau khổ nào khác và đang than khóc. Lỡ như hai Người gặp rắc rối ở một vùng đất xa lạ thì sao. Ông không thể chỉ ngồi đây mà không làm gì.
"Hầy, dà. Tôi đã muốn giữ bí mật chuyện này lâu hơn chút nữa."
"Grudo?"
"Tôi có linh cảm là họ sẽ làm thế này, nên đã cắt cử người theo bảo vệ Thánh Nữ, cũng một thời gian rồi. Tôi tin là người của tôi đang đi cùng hai Thánh Nữ. Nên tôi thấy không có gì cần lo cả. Aeris, tôi thấy lo cho ông hơn cả Maki và Chiharu đấy."
"Grudo, ông đã biết chuyện này? Và không hề nói gì với chúng tôi?"
"Tôi không có nói dối. Tôi chỉ là đã tính đến khả năng hai Người sẽ bỏ trốn thôi."
Arthur xoa xoa thái dương.
"Aeris, sẽ đến lúc chúng tôi cử quân binh đến mê ngục, khi lãnh thổ người Elf và Dwarf yêu cầu. Lúc đó tôi sẽ cử ông đi cùng đoàn, nên làm ơn hãy chờ thêm một thời gian nữa thôi."
"Vậy đúng là 6 tháng đó đã gây ra thiệt hại đáng kể."
"Có vẻ như là quái vật xuất hiện nhiều hơn trước. Bọn họ nói là hiện tại Mạo hiểm gia không đủ để đối phó nữa."
Đành vậy. Rất có khả năng, hai Thánh Nữ cũng có cùng đích đến như họ. Aeris chỉ có thể cầu nguyện rằng hai nàng sẽ bình yên vô sự cho đến ngày hội ngộ.