Trans: Rái Cá
Edit: Katsuki
--------------------------------------------------------------
Haurvatat, từ tộc Bạch Lang, và Malina, người bị dịch chuyển từ Nhật Bản tới thế giới khác, đang tới cảng Kobe bởi gợi ý từ cô bé bí ẩn tên Miryuu để tìm kiếm chủ nhân của họ, Ichinojo.
“Tôi chỉ đi được tới đây thôi nya - Mặc dù Ichinojo đã giúp tôi giống như hai người, tôi phải cai trị ngôi làng với hai người anh em của mình khi Vua đã băng hà, nên tôi không thể rời đi tự do nữa nya.”
Stella, tộc Cat Sith, đang thuyết phục hai người họ nhưng --- Malina quyết không bỏ tay khỏi Stella.
“Không, chị không muốn chia tay Stella.”
“Malinya, xin đừng ích kỷ như vậy… Tôi đã tới tận đây giúp hai người vượt biên bởi vì hai nô lệ không thể đi qua một mình nya…”
“Uu, Stella-san.”
Với đôi mắt lệ nhòa, Malina thả tay khỏi Stella, lùi về sau ba bước sau đó vẫy tay dữ dội. Haurvatat cũng chào tạm biệt theo.
“Cậu đã vất vả rồi, Stella-san. Lần tới, chúng tôi sẽ ghé thăm cùng với chủ nhân! Tôi sẽ cố để uống được rượu, vậy nên ---“
“Stella-saaaaan, chị chắc chắn, chắc chắn sẽ quay lại gặp em.”
Ba người họ tạm biệt nhau.
Sau đó, hai người quan sát lại tình hình hiện tại.
Ngay bây giờ, họ đang ở Kakensain, một quốc gia phải vượt qua để đến cảng Kobe ở Dakyat. Họ đang ở bên rìa của thị trấn Kayama. Từ đó, hai người sẽ qua phía nam để tới cảng Ithaca và bắt một con thuyền tới cảng Kobe. Nếu những gì cô bé Miryuu đó nói là thật, họ sẽ gặp được Ichinojo ở đó.
Hai người chỉ có đúng 500 xu nhận được từ Stella (Họ thật sự muốn mượn thay vì nhận nó nhưng nô lệ không thể mượn tiền mà không có sự cho phép của chủ nhân). Và bởi vì túi vật phẩm đang ở với Ichinojo, hai người mang số tiền đó trong một cái túi.
Malina miễn cưỡng nhìn về phía sau nhưng sau đó lấy một cái mặt nạ trong ngực ra và đeo nó.
“Chúng ta đi thôi.”
Và trở thành Marina sải bước vui vẻ.
Vì Fuyun và cỗ xe ngựa đang ở trong Thế giới của tôi của Ichinojo’s, họ phải cuốc bộ suốt quãng đường.
“Nhân tiện, Marina-san, cô đã từng đi xe ngựa du ngoạn cùng Kannon-san à?”
“Umu. Người bạn tuyên thệ Kannon và ta đã xâu kim xẻ lá vùng đất vĩnh hằng với đôi chân trần. Tất nhiên, với sự trợ giúp tạm thời, chúng ta được những quái thú hoang dã kéo đi tới tương lai.
“… Cái đó có hơi chút khó hiểu.”
“Tóm lại thì, chúng ta có đi bộ những cũng có đi nhờ xe khách.”
Marina giải thích theo một cách đơn giản hơn vào lần này. Nói cách khác, họ đi du ngoạn bình thường.
“Ta hạ phàm thế giới này ở Lục Địa Phía Nam. Nên cũng có chút hiểu biết về nơi gọi là cảng Kobe đó.”
“Cái đó sẽ giúp ích đấy --- Tôi từ Lục Địa Phía Bắc nên cũng đã từng đi qua lục địa này rồi.”
Trong lúc hai người họ đang đi bộ thì bắt gặp một xe ngựa đi từ Kayama tới cảng Ithaca. Nhưng Haurvatat vẫn còn sức, và cô nghĩ rằng nô lệ thì không nên tận hưởng những thứ sang trọng vậy. Lúc ở làng, Malina dành nhiều thời gian với Stella nên đã không nghĩ đến việc bắt một chuyến xe.
Marina nghĩ về điều đó sau khi đi bộ được năm phút --- khi cô thấy một xe ngựa chở hàng ở phía xa đang đi về hướng nam.
※※※
Họ cắm trại trong bốn ngày, trọ một đêm trong một ngôi làng trên đường đi. Không có xe khách nào dừng ở ngôi làng đó, nên họ đã trả tiền để đi nhờ một chiếc xe ngựa sẽ chuyển vụ mùa tới Ithaca trong khoảng hai ngày.
Hai người tới cảng Ithaca sau tất thảy bảy ngày.
Mặc dù cảng Ithaca giáp biển, vùng giáp biển rất cạn nên những tàu lớn không thể vào, thay vào đó có rất nhiều thuyền nhỏ cập cảng. Phần lớn trong số đó là thuyền đánh cá.
“Cảm ơn chú nhiều ạ!”
Sẽ rất khó giải thích tình hình hiện tại để có thể đi vào thị trấn mà không có chủ nhân. Nhưng hai người họ đi vào cùng với một ông chú nông dân trung niên làm quen được trên đường nên cả hai có thể đi vào cảng Ithaca một cách dễ dàng.
“Umu, Ta ngửi thấy mùi biển, hương thơm của người mẹ.”
“Eh? Mẹ của Marina-san dùng nước hoa có mùi của biển à?”
“Không, người ta thường nói biển là mẹ thiên nhiên, nơi sinh ra vạn vật mà.”
“Tôi hiểu rồi, một cách nói hay đấy.”
Haurvatat nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ còn Marina trông có vẻ khá xấu hổ.
“Quên đi, ta lại nhớ đến Ichino rồi. Một chuyến hành trình không có [Làm Sạch] thật sự bất tiện mà--- ta muốn lựa một nhà nghỉ đi kèm phòng tắm.”
“Chúng ta đã trả tiền thuế vào cổng và phải tiếp tục xem xét tiền di chuyển đến cảng Kobe nên không đủ khả năng thuê căn phòng đắt tiền vậy đâu.”
“Vậy à --- ừ thì, chỉ tốn nửa ngày đến cảng Kobe bằng thuyền mà --- Hãy tận hưởng sự sang trọng sau khi chúng ta đoàn tụ lại với Ichino ở phía bên kia cảng.”
Hai người che đi vòng cổ nô lệ bằng khăn quàng cổ và nhanh chóng tiến đến bến tàu nhưng –-
Tất cả tàu đi đến cảng đều bị hoãn lại.
“Những con tàu không ra khơi --- không có cách nào khác sao ạ?”
Haurvatat kiên trì hỏi một ông chú 50 tuổi đang nghỉ ngơi ở bến tàu.
“Xin lỗi cô gái. Trong khoảng thời gian này, chúng tôi không thể ra khơi bất kể hoàn cảnh nào vì luật như vậy. Những con tàu sẽ khởi bến sau một tuần nên hãy quay lại khi đó.”
Vậy là không có con thuyền nào được phép rời cảng trong thời gian này để bảo vệ việc đánh bắt một loài tôm đặc sản sống ở biển.
“Liệu chú có thể làm gì không?”
“Dù cô nài nỉ vậy, luật là luật --- Cô có thể ra khơi cùng đám Hải tặc. Nhưng với những cô gái dễ thương như các cô, thường kết cục chỉ là làm đồ chơi cho bọn chúng thôi nên là --- xin lỗi nhưng hãy kiên nhẫn đợi sau một tuần nữa.”
Người đàn ông đó không hề biết.
Sức mạnh của Haurvatat và việc cô ấy không thể đợi một tuần để được gặp lại chủ nhân.
Cô thành công tìm được nơi ẩn náu của những tên hải tặc năm phút sau cuộc trò chuyện đó. (Trans: Trất lắm chị :>)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại