Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện. H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Tori
Edit: Katsuki
________________________________________________________________
Mặt trời đã lặn hẳn và xung quanh chúng tôi chỉ còn bóng tối.
Chúng tôi di chuyển bí mật nên không sử dụng các loại ánh sáng như lửa.
Ánh sáng lửa có thể bị nhìn thấy từ xa. Những ánh sáng phía xa kia hẳn là của lính Dakyat.
Nhưng tôi thực sự không thể nhìn thấy chúng một cách rõ ràng.
"Quân lính Dakyat dường như cũng đang chuẩn bị bữa tối."
"Haru, em nhìn thấy sao?"
Tôi biết em ấy có khả năng nhìn rất tốt nhưng có thể nói chắc chắn như vậy ngay cả trong bóng tối thế này?
"Vâng. Tộc Bạch Lang rất thích bóng đêm. Tầm nhìn ban đêm của bọn em rất hiệu quả, miễn là có ánh trăng."
Haru nói mà không hề có ý khoe khoang.
Bạch Lang và mặt trăng dường như là những tồn tại theo cặp. (Trans: ấy khoan,xét về góc độ thiên văn thì sao lại có một mặt trăng ở hành tinh khác trái đất nhỉ????)
"Anh khá ghen tị đấy. Anh thực sự không thể nhìn thấy nhiều thứ từ đây ngoài mấy đốm lửa."
Có lẽ Haru sẽ kể cho tôi nghe về tình hình của quân Dakyat.
"Chủ nhân, anh không có skill gọi là Ưng Nhãn ư?"
"Hn? Ah, phải, anh có một skill như vậy."
Ưng Nhãn: Skill khác của【Thợ săn Lv60】
Cho phép quan sát từ phía trên.
Có thể định hình độ cao tối đa 1km.
Có lẽ tôi nên thử.
Nghĩ vậy, tôi kích hoạt skill Ưng Nhãn.
Sau đó, tôi cảm thấy như thể cơ thể đang trôi nổi.
Không, không có gì thay đổi trên cơ thể tôi. Chỉ là tầm nhìn của tôi được nâng lên.
Khi tôi nghiêng đầu xuống, tầm nhìn của tôi nghiêng xuống.
Rồi, tôi thấy hình ảnh của chính mình bên dưới .
"Cứ như đang có một trải nghiệm bên ngoài cơ thể ấy."
Đang lẩm bẩm, tôi bên dưới cũng mở miệng.
Sự khác biệt giữa trải nghiệm ngoài với trong cơ thể chắc là cử động của tôi bị hạn chế chỉ được đi lên hoặc xuống.
Tôi bay lên cao và cao hơn.
Tôi không còn nhìn thấy Haru và bản thân mình vì bóng tối quá dày đặc.
Tuy nhiên, nhìn về phía những người lính, tôi có thể thấy những đám lửa cháy rực rỡ từ trên bầu trời.
Khoảng cách trên thực tế sẽ xa hơn nhưng thật dễ nhìn thấy chuyển động của những người lính đó từ trên trời.
"Hn? Đó là - "
"Ichino-sama, anh thấy sao?"
"Uwa ... Ah, anh hiểu rồi, mặc dù tầm nhìn đã lên rất cao, cơ thể vẫn còn ở lại mặt đất nên anh có thể nghe tiếng của Carol ..."
"Vâng, tất cả mọi người vẫn đang ở đây."
Khi em nói thế, rất có thể Carol là người đang nắm tay tôi.
Một tương tác nhẹ nhàng truyền qua lòng bàn tay của tôi.
Có phải Haru nắm tay tôi ở phía đối diện không nhỉ? (Trans: Malina đâu,nắm gì đi chứ =))))))) (Katsu: nắm vớ vẩn là nó thăng luôn đấy chứ ko phải lơ lửng thôi đâu)
... Và tôi cũng cảm giác trang phục của mình bị kéo nhẹ. (Trans: Đậu,không lẽ….)
Malina đã bị cuốn theo không khí dưới đó và nắm lấy viền áo của tôi chăng? (Trans: Tiếp đến nắm gì~~) (Katsu: kìa cái tay cái tay cái tay, bắt lấy cái…)
Tôi rất cô đơn khi ở một mình trên bầu trời nhưng tôi lại không cô đơn chút nào.
Rồi, tôi nhìn về phía đó.
"Anh thấy có động phía tây bắc - có vẻ đám quái vật ở đó và khá đông. Haru, em xác nhận được không?"
"Không ạ, một ngọn đồi đang cản tầm nhìn của em ... ah, quân lính đang bắn tên. Có lẽ là tên lửa." (Katsu: tên lửa chứ ko phải tên-lửa đâu nhé)
"Ah, ra đó là những mũi tên lửa ... uwa, lửa đang lan rộng khắp đồng cỏ."
Có lẽ họ đã đổ dầu trước khi bắn tên lửa nên đồng cỏ bắt lửa ngay lập tức.
Họ hẳn đã cắt cỏ nên chắc lửa sẽ không cháy đến vị trí của chúng tôi.
Ngọn lửa đang lan về phía tây nhưng có vẻ sẽ không cháy về phía đông.
Với sức mạnh đáng kinh ngạc của lửa, thứ không hề cường điệu khi được gọi là vũ khí tuyệt nhất của nhân loại, tôi nghĩ có lẽ đám quái vật sẽ bị tận diệt ngay lập tức bởi lửa.
"Thật đáng kinh ngạc … "
Tôi có thể nghe thấy giọng của Carol.
Ah, thật tuyệt vời ... có vẻ chúng tôi sẽ không phải ra tay ... hay chỉ là tôi nghĩ vậy nhưng,
"Đùa nhau … à?"
Ngọn lửa không hề làm giảm tốc độ của đám quái vật.
Chúng lao vào lửa mà không có vẻ gì là đau đớn, cùng lúc chạy rất nhanh về phía đông - hướng về phía những người lính.
Cuộc chiến lập tức chuyển sang giai đoạn cận chiến.
Hẳn là do đám quái vật lao qua tường lửa trong khi vẫn còn lửa trên mình, ngọn lửa ấy bắt đầu lan tới trại lính.
"Quân lính đã bắt đầu rút lui - không phải là quá nhanh à!"
Thậm chí trận đánh chưa bắt đầu được 10 phút.
"Nếu thua ở đây, họ sẽ để cho Korat một cơ hội tận dụng lợi thế. Nhiều khả năng sẽ chuyển mục tiêu thành phòng thủ ở Ferruit. Vì cũng có khả năng số quái vật đó bỏ qua các bức tường của Ferruit và đi về phía đông, nếu họ may mắn."
"Chắc chắn là vậy ... nếu những con quái vật không có mục đích rõ ràng thì chiến lược đó hẳn sẽ thành công.”
Nhưng, hành vi của chúng rất bất thường.
Cảnh chúng lao mình vào đống lửa – như thể đang bị thao túng.
Tôi hủy skill Ưng Nhãn và quay lại mặt đất.
Tôi thấy Haru và Carol 2 bên trái phải và Malina ở đằng sau. (Trans: chứ ko phải ở trước à ?!) (Katsu: ở sau cũng nắm dc mà, thuận tay hơn là khác)
Tôi lấy mặt nạ ra từ túi đựng đồ và đưa cho Malina.
Khi cô ấy chuyển thành Marina,
"Có vẻ chuyện này đã trở thành một vấn đề nghiêm trọng ... anh có cần sức mạnh của ta không?"
"Yeah, Marina, cả Haru và Carol, anh cần sức mạnh của 3 người. Vì chúng ta có thể làm được bất cứ điều gì với 4 người - nhưng vẫn có thể trốn thoát sang thế giới của anh nếu tình hình trở nên tồi tệ."
Tôi nói với một tiếng cười.
Sau đó, tôi nhìn Carol.
"Carol, có vẻ em đang bị kiểm soát bởi skill Kẻ cám dỗ của mình. Em cảm thấy mình đã mang lại bất hạnh cho mọi người xung quanh vì nó. Tuy nhiên, skill tuyệt vời ấy của em sẽ cứu cả Ferruit."
"E ... Ah, vâng! Erm, Ichino-sama, xin đừng quá kỳ vọng vào em."
Tôi những tưởng đó là một bài phát biểu hay, dường như nó đã khiến Carol bị áp lực không cần thiết.
"Haru, hãy yểm trợ anh bằng「 Trảm 」. Đừng lao vào trung tâm địch như trước đây. Vì chúng ta sẽ phải rút lui nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm.”
"Em sẽ làm hết sức mình."
"Không, nhất định phải giữ lời hứa đấy."
Tôi rất sợ vì Haru coi trọng mạng sống của tôi hơn cả chính mình. (Trans: Vợ hiền đó ,không phải gái Bình Dương nên yên tâm nhể @@)
Mà, trong lúc nguy cấp, tôi chắc chắn cũng sẽ coi mạng sống của Haru hơn của mình thôi. (Katsu: con em m đang chiến vs thần kia kìa, ở đấy mà so đo)
"Marina -"
"Khi con mắt thứ ba của ta được khai mở, cây cung ma thuật này sẽ xuyên thấu mọi nhịp đập trái tim, phá huỷ cây đồng hồ cát được chạm khắc từ sinh mạng, thứ ghi dấu dòng chảy thời gian -"
"Quá dài dòng rồi đó! Chà, thật tuyệt vời khi Marina đang ở trạng thái đỉnh cao nhất."
"Ichino. Đó là những gì ta đang cố gắng truyền đạt. Cảm nhận của chúng ta vẫn vậy thôi dù anh có làm một bài diễn văn tốt hay không."
Marina chọc vào đúng chỗ đau nhất.
Thật vậy.
Trận đánh này thật sự rất an toàn, thua cũng chẳng mệnh hệ gì.
Không phải là 4 chấp một vài nghìn hoặc vài vạn.
Những gì chúng tôi sắp làm là một chặng ăn điểm bonus dựa trên tiền đề của trò rút lui.
"Mọi người, hãy thưởng thức trận đánh nào!"
"""Vâng!""
"Rồi, tiến lên!"
Tôi hô hào và chuyển nghề của Carol sang Kẻ cám dỗ.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại