Tôi đi cùng con đường như ngày hôm qua, trong cùng một bộ giáp.
Khi chúng tôi chuẩn bị tới nơi, tôi đột nhiên cảm thấy điều đó.
“Có vẻ như phía bên kia đã tới trước chúng ta.”
“Sensei, ngài biết sao?”
Hallock nói với đôi mắt tin tưởng.
“Ừm, yeah. Tôi có kỹ năng Phát hiện hiện diện mà.”
Nghề thợ săn cho tôi một kỹ năng gọi là Phát hiện hiện diện II.
Phát hiện hiện diện chỉ có thể cảm nhận được quái vật và con người không thôi nhưng Phát hiện hiện diện II có thể cho tôi biết cả sức mạnh ước chừng của đối thủ.
Có một sự hiện diện lớn trước một cái nhỏ hơn.
Tôi nghĩ rằng mình không thể đánh đối thủ đó một cách trực diện.
Sẽ là khôn ngoan khi đưa Carol vào Thế giới của tôi. Nếu bên kia là một gã ngỗ nghịch thì sẽ thật tệ khi Carol bị mang ra làm con tin. Để an toàn, tôi thử dò xem có mai phục không nhưng có vẻ như không cần lo. Tôi chỉ cảm nhân được các sinh vật bé.
“Vậy, giờ tập trung nào.”
Tôi sờ vào bụng để xác nhận vị trí của thanh gươm và bước lên.
“Vâng, Sensei. Tôi sẽ lo phần thương lượng nên ngài chỉ cần ngồi nghe thôi.”
“Vậy ư? Thế để ông lo nhé – nửa ngư trường, đừng tham lam quá.”
“ … Vâng.”
Đó là một câu trả lời ngập ngừng. Có lẽ gã muốn đàm phán lấy một phần ngư trường rộng lơn hơn bằng cách khiêu khích đối phương.
Tôi đã đúng khi dặn hắn điều này.
Chúng tôi đi thêm đoạn nữa thì tới cùng địa điểm ngày hôm qua.
Người đang mặc bộ giáp rõ ràng là mảnh khảnh hơn – nói cách khác thì tôi có thể khẳng định người này khác với người ngày hôm qua.
Có vẻ họ không hề muốn giấu điều đó. Gã to lớn ngày hôm qua mặc giáp màu vàng trong khi hôm nay bộ giáp lại màu bạc.
Thình lình, gã mặc giáp vàng hôm qua,
“Chúng ta đang đợi, băng Kobe dễ lừa ạ.”
Cười, đoạn hắn chế giễu chúng tôi.
“Gáy đi lũ Ithaca bất tài. Lũ các ngươi thực sự đi tìm cứu viện chỉ vì sợ thủ lĩnh bên ta! Đó rõ ràng là một kẻ khác với hôm qua!”
“Đây không phải cứu viện, mà là thủ lĩnh thực sự của chúng ta. Hôm qua ta không nghĩ lũ các ngươi sẽ đến nên ta chỉ đứng ra thay mặt thôi – không có thỏa thuận nào về việc thủ lĩnh phải là người dẫn dắt cuộc đàm phán đúng không nào? Bảy năm trước chính thủ lĩnh các ngươi đã phải xin lỗi vì cử người ủy quyền tại hắn đang say say phải chứ?”
“Guh.”
Hắn nói có lý. Hay đúng hơn, đừng bắt người khác phải đứng chờ mình ở một cuộc họp quan trọng thế này chỉ vì mình say chứ.
Ngoài ra, thủ lĩnh phe kia – Giáp bạc vẫn chưa cất tiếng. Có thể hắn đang tập trung quan sát.
Tôi nhìn hắn và hắn nhìn lại tôi.
Có vẻ như hắn đã sẵn sàng hết rồi.
Đàm phán tiếp tục căng thẳng và rồi,
“Thủ lĩnh, xong chuyện rồi. Giờ ta sẽ có một trận một đối một với thủ lĩnh phe kia. Nếu ta thắng,họ sẽ nhường lại nửa phần ngư trường trong 10 năm. Nếu ta thua, họ sẽ chiếm 90%.”
“Tôi hiểu rồi – “
Tôi lẩm nhẩm, gật đầu.
Hallock có kỹ năng đàm phán khá tốt, không chỉ chia phần ngư trường trong năm nay mà là cả 10 năm sau nữa.
Như thế, thì dù năm sau họ không có cướp biển bảo kê nữa thì họ vẫn có nơi để đánh bắt.
“Nhân tiện, Sensei – đây là đề xuất từ phe kia, họ yêu cầu ta dùng vũ khí tương tự - xin hãy dùng thanh kiếm đồng này.”
“Kiếm đồng ư?”
Nhìn vào hình dáng bao kiếm, đối thủ chắc cũng dùng một thanh tương tự.
“Họ bảo nếu đấu tay đôi thì điều kiện chiến đấu phải như nhau – Sensei không có vấn đề gì với việc này chứ”
“Yeah. Một người thợ giỏi không bao giờ đổ lỗi cho công cụ của anh ta, tôi sẽ thắng dù có phải đấm nhau đi nữa.”
Thực ra tôi đang lo rằng đối thủ đang cầm một thanh kiếm mạnh hơn của tôi. Sau khi kiểm tra bằng kỹ năng giám định kim loại, kết quả vẫn là đồng nên có vẻ không vấn đề gì.
(Điều kiện giống nhau huh – chắc là bên kia tin tưởng vào sụ công bằng.)
Tôi muốn có một trận đấu mà sau đó tôi với gã mặc giáp bạc kia có thể bắt tay nhau.
Tôi tuốt gươm ra khỏi bao và ném bao xuống đất rồi tiến lên. Nếu giờ ở trước tôi là Sasaki Kojjiro, thì có khi bây giờ tôi đã bị xé xacsrooif.
Không may, tôi là người đến sau trong cuộc đấu này. (Xem wiki về trận solo giữa Sasaki Kojiro và Miyamoto Musashi.)
Gã đàn ông to lớn đứng giữa tôi và tên giáp bạc hỏi với một nụ cười.
“Sẵn sàng chưa?”
Giáp bạc rút kiếm. Đó là một dáng đứng hoàn hảo với không một khoảng trống.
Tôi cũng chuẩn bị thanh kiếm của tôi.
“Bắt đầu nào!”
Gã thông báo, nhưng không ai trong chúng tôi cử động. Rồi, giáp bạc và tôi dần dần thu hẹp khoảng cách và rồi khi kiếm chúng tôi chạm nhau. Lưỡi gươm của đối phương mờ đi, và chém tới ngực tôi. Tuy nhiên, tôi đã nhảy lên cao và chém kiếm xuống với ý định dùng Slash, nhưng,
“Geh!”
Lưỡi kiếm của tôi bị cắt đi ngọt xớt. Không thể! Có khả năng nào mà chuôi kiếm tôi lại bị văng đi chứ !?
Dù trông nãy nó vẫn bình thường – có lẽ trong đó có cơ chế nào đó khiến nó sẽ tự hỏng sau một khoảng thời gian?
“Ngươi vừa làm gì vậy! Thật hèn hạ!”
Hallock bùng nổ, nhưng gã to lớn đáp.
Đó là lỗi của các người khi không kiểm tra cẩn thận! Đến lúc rồi, đánh bại hắn đi!”
Gã ra lệnh cho giáp bạc. Nhưng – giáp bạc không thèm nghe hắn.
Đoạn, lại ném thanh kiếm của mình ra cho tôi.
Hắn muốn mình dùng thanh kiếm này sao?
Có vẻ như giáp bạc vẫn chưa nhận ra có tiểu xảo trên thanh kiếm.
Có lẽ hắn là một gã đẹp mã như Suzuki – người làm tất cả phụ nữ xao xuyến – nhưng, tôi mừng vì điều này.
Tôi nhận lấy thanh kiếm đồng và đối thủ cũng lấy ra hai thanh đoản kiếm.
“…!”
Thấy hai thanh kiếm đó, tôi kiểm tra lại nghề nghiệp của đối thủ mình và nhận ra sự ngu ngốc của mình. Weo, bên kia chắc cũng cảm thấy thế, hoặc có khi còn hơn cả tôi. Nếu có thế, tôi mong cô ấy sẽ không dằn vặt nhưng – tôi rút kiếm và phóng về trước.
“Đỡ đòn đánh này với hai thanh kiếm đó đi!”
Theo lệnh của tôi, giáp bạc chặn đòn trực diện của tôi với kiếm của mình. Đoạn, ẻm có vẻ đã nhận ra nên ẻm hỏi với giọng nhẹ nhàng.
“ … Chủ nhân … ?”
“Ừ, tôi nhớ em – Haru.”
Nhưng tại sao Haru lại ở một nơi như thế này?
Haru có lẽ cũng đang tự hỏi điều tương tự.
Ghi chú của tác giả:
Trận đấu xong và có lẽ đã đến lúc đố vui rồi … hay là?
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại