Seeking Out My Mother in Another World

Truyện tương tự

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

(Đang ra)

Có chút muộn màng nhưng tôi đã phải lòng người bạn thuở nhỏ của mình

Maruto Fumiaki

Hikari, một nữ sinh cao trung bình thường như bao người, đang dần nhận ra sự cuốn hút của người bạn thưở nhỏ.Gánh trên vai tình yêu đó, những chuyện hằng ngày giữa hai người trông thì lãng mạn nhưng l

8 242

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

(Đang ra)

Remote Jugyou ni Nattara Class 1 no Bishoujo to Doukyo Suru Koto ni Natta

Senya Mihagi

Bắt đầu từ lời mời của cô gái ấy, một câu chuyện chung sống đầy lãng mạn pha chút hài hước đã được bắt đầu!

18 2945

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

(Đang ra)

Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Takata

Vừa chơi game, xem phim, đọc manga, vừa uống Coca, ăn Junk Food được ship đến như Hamburger hay Pizza. Đó là khoảng thời gian ăn chơi của tôi và Asanagi-san, nhưng nó cũng là một bí mật rất quan trọng

249 41138

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

31 566

Vol 1: Đoàn tụ với gia đình ở thế giới khác. - Chương 1.1: Đau buồn, tôi lên đường.

Cha tôi mất.

Đó là một tai nạn.

Thật không may. Ông ấy trên đường về nhà. Đó là cái ngày mà tôi trúng tuyển trường đại học mà tôi hằng mong ước và ông ấy hứa sẽ dẫn tôi đi ăn tối để ăn mừng. Ông ấy chắc hẳng rất háo hức lắm nhưng ông ấy lại bị một chiếc xe máy tông trúng—-chuyện này xảy ra quá nhanh.

Một gia đình khiêm tốn chỉ gồm cha và con không phải là một gia đình bất hạnh. Sự vắng bóng của người mẹ không phải là sự bất tiện và tôi thường cảm thấy cô đơn. Tuy nhiên, tình yêu thương của cha dành cho tôi đã bù đắp cho sự thiếu vắng của mẹ.

Ông ấy chắc chắn là một người cha tuyệt vời.

Cho nên, tôi đã kiệt quệ đến mức không nói lên lời, tôi cũng không biết rằng tôi buồn hay sốc nữa. Tôi đến bệnh viện sau khi nhận được tin—hình như tôi đã rất choáng váng khi lễ tang kết thúc. Tôi chỉ nhớ việc chăm sóc chú chó Chocola (một chú chó già lai đực Husky Sibir). Nó đã ở bên tôi từ khi tôi còn là một đứa trẻ, gia đình tôi có ba người. Việc chăm sóc Chocola giúp tôi tỉnh táo, tôi nghĩ vậy.

Cặp vợ chồng già hàng xóm—-Ông và bà Higuchi giúp tôi xử lí mọi thủ tục.

Tôi không có họ hàng. Cha tôi đã mất ba mẹ khi còn nhỏ và tôi thậm chí không biết mẹ mình là ai, ngay cả bức tranh bà ấy cũng không có. Hình như bà ấy biến mất khi tôi khoảng bốn hay năm tuổi. Lúc đó, tôi đã đủ lớn để nhớ về bà nhưng tôi không hề nhớ bà chút nào vì ba tôi không kể cho tôi về bà ấy nhiều. Chắc là ba tôi sẽ kể cho tôi nhiều hơn về bà ấy khi tôi đủ trưởng thành.

Cha bảo—-Nghe này, Sui.

Mẹ yêu con. Và tất nhiên, mẹ cũng yêu ba. Lí do duy nhất mà mẹ không thể sống với chúng ta vì mẹ không thể. Mẹ không bỏ rơi chúng ta, mẹ không hề bỏ rơi con, không bao giờ.

Mẹ vẫn là một phần của gia đình Hatano.

Đó là điều mà ba muốn con biết--

Khi tôi còn học tiểu học, tôi ao ước được ở nhà với mẹ và một vài đứa bạn sẽ chế giễu tôi về gia đình chỉ có cha và con.

Tuy nhiên, tôi không biết nhiều về bà ấy nên tôi không có cảm giác thương nhớ hay nhớ nhung gì cả.

Tôi tự hỏi liệu bà ấy sẽ cảm thấy thế nào nếu bà ấy biết ba tôi đã chết. Hoặc là nếu bà ấy còn sống, tôi có nên nói cho bà ấy không? Tuy nhiên, tôi không biết làm thế nào để tiếp xúc với bà ấy cả.

Bà ấy có vẻ không có họ hàng nên tôi cũng chịu.

Cho nên, tôi đã thừa hưởng cả gia tài.

Trong vụ tai nạn, tên lái xe máy gây ra vụ tai nạn đã tông trúng cây cột điện sau khi tông phải ba tôi và đầu hắn đập xuống đất, chết ngay trong vụ tai nạn. Tôi xin lỗi vì đã nói rằng là tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nếu hắn ta còn sống thì tôi sẽ căm ghét hắn đến tận xương tuỷ và làm tôi cảm thấy tồi tệ hơn.

Tôi đã thảo luận với gia đình hắn, kể cả tiền bồi thường. Tuy nhiên, tôi không thể đổ lỗi cho họ được bởi vì họ cũng than khóc cho con trai họ. Hắn ta cỏ vẻ là người tốt. Hắn ta không có chạy quá tốc độ hay say xỉn. Chỉ là do xui xẻo thôi. Thôi không sao--không, không phải như vậy nhưng mà tôi đang cần phải yên ổn.

Mà thôi, đã được ba ngày kể từ khi tôi hoàn thành cả đống thủ tục(cùng sự giúp đỡ của ông bà Higuchi).

Đầu tôi đã thông suốt rằng mặc dù ba tôi không chết, thì tương lai ba cũng sẽ được định đoạt.

Và tôi đang phân loại đồ vật của cha tôi ở trong nhà.

Đồ dùng hằng ngày như bàn chải đánh răng và chén đĩa--tôi có vẻ chưa đặt tay lên chúng.

Đồ dùng và sở thích--đặt chung vào một số hộp.

Sổ tiết kiệm và một khoản tiền—tôi có thể đi học đại học, cảm ơn ba rất nhiều.

Những tầm thiệp chúc mừng năm mới của cha tôi rất hữu ích để thông báo những người khác trong lễ tang.

Các tài liệu liên quan đến công việc—tôi phải thu thập tất cả và gửi lại cho công ty.

Tôi mở bì thư và nghiêng đầu.

Đó là giấy chứng nhận đất đai. Ngoài ra, trong đó còn có một chiếc chìa khóa và dòng ghi chú.

Địa chỉ ở trên giấy ở cùng tỉnh nhưng cũng khá xa. Đó là vùng hẻo lánh mà bạn phải bắt tàu hoặc xe buýt để đi đến đó-ủa? Tại sao? Tại sao mình lại biết rằng bản thân phải bắt tàu hoặc xe buýt để đến đó?

Tôi nhìn vào dòng ghi chú. Nó được viết bởi ba tôi. Nét chữ lịch sự, tròn trịa và một số chỗ có nét dễ thương. Một kiểu chữ không phù hợp với một người lớn tuổi. Tầm nhìn của tôi dường như mờ đi khi nhìn vào nét chữ của ba, nhưng tôi cũng cố gắng đọc từng chữ một cách cẩn thận.

『Lần dọn dẹp tổng thể tiếp theo vào tháng Ba.』

「Dọn dẹp tổng thể.....?」

Hình như ba tôi hay đến đây để "dọn dẹp tổng thể". Và dựa theo ghi chú này, lần dọn dẹp tiếp theo là vào tháng Ba—chính là tháng này.

Tôi hỏi bản thân trong khi cầm chìa khóa trong phòng bì.

「Nếu vậy, chắc hẳn phải có một tòa nhà..... hoặc là căn nhà chăng?」

Nó có thể là một bảo tàng, một trung tâm cộng đồng, hoặc là một cơ sở nào đó nhưng vì một lí do nào đó mà tôi nghĩ nó là một căn nhà.

Đó là một ngôi nhà.

Tại sao tôi lại chắc chắn như vậy? Tôi không biết. Tôi không biết nhưng tôi lại biết. Không, tôi chắc chắn.

Nếu ngôi nhà được dọn dẹp sạch sẽ vậy thì nó chắc hẳn không được cho thuê.

Không hề có hợp đồng cho thuê.

Nếu đúng như vậy thì đó là một căn nhà trống.

「………đi thôi.」

Tôi lẩm bẩm, tay cầm tờ giấy.

Tôi đã tốt nghiệp cấp ba nên bây giờ tôi có một chút thời gian rảnh cho đến lễ khai giảng đại học.

Tôi nên tiếp quản công việc dang dở của cha.

Hai ngày sau.

Tôi đã đến địa chỉ ghi trong phong thư—thị trấn Zaika.

「Mệt vì chuyến đi dài à Chocola?」

「Gâu!」

Khi tôi đưa Chocola ra khỏi chiếc lồng và tháo dây. Chú ta vẫy đuôi mừng rỡ, liếm tay tôi.

「Đúng là đi taxi tốn tiền ghê.」

「Gâu……」

「Gì vậy? Cậu không cần lo đâu.」

「Kwuun」

Tôi vuốt ve Chocola trong khi trò chuyện với nó, dù tôi chắc rằng nó sẽ không hiểu gì cả.

Đúng vậy—Tôi đã quyết định mang theo chú chó cưng theo cùng.

Ban đầu, tôi nghĩ sẽ đi tàu, rồi bắt xe buýt đến đó và gửi Chocola ở nhà hàng xóm hoặc khách sạn thú cưng.

Nhưng Chocola là một chú chó già. Chocola đã đến nhà tôi khi tôi đủ lớn để nhớ tức là cậu ấy tầm khoảng tuổi 13. Tôi không muốn nghĩ về chuyện xảy ra khi đắn đo tuổi của nó.

Tôi muốn dàng thời gian cùng cậu ấy càng nhiều càng tốt. Tôi không muốn thành viên cuối cùng của gia đình bị bỏ rơi dù chỉ vài ngày.

Vì thế nên tôi đã tìm kiếm công ty taxi có dịch vụ mang theo thú cưng. Chocola, một chú chó lai Husky Sibir, là một con chó to. Người ta sẽ không bao giờ cho tôi mang cậu ấy lên tàu hoặc xe buýt. Vì thế nên tôi phải chi ra một khoản tiền đáng kể cho phí cước xe và chiếc lồng lớn. Nhưng vì tôi có đủ tiền trong sổ tiết kiệm nên không cần phải lo lắng gì cả.

Chiếc xe taxi đậu gần nhà ga gần đó. Theo Google Maps thì từ đây đến đó mất 1 giờ đi bộ. Chúng tôi có thể đi thẳng đến đó nhưng do Chocola đã chịu đựng quá nhiều(chó thường bị say xe). Nên chúng tôi quyết định đi từ nhà ga đến đó bởi vì Chocola cần phải tập thể dục cho việc ở trong lồng quá lâu.

「Cậu tràng đầy năng lượng thật đấy.」

「Gấu!」

Chocola kéo dây. Ở độ tuổi 13, cậu ấy vẫn tràn đầy năng lượng. Mỗi ngày, cậu ta kéo tôi đi như một tên ngốc vậy. Tôi tự hỏi liệu cậu ta có phải là một con chó già hay không nhưng tôi cảm thấy được cứu rỗi nhờ sức sống mạnh liệt này.

Và cậu ấy cũng rất thông minh. Chocola lúc nào cũng vâng lời tôi. Khi cha tôi mất, cậu ta chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh như để an ủi tôi. Tôi biết cậu ta cũng rất buồn lắm. Có lẽ Chocola coi tôi như một người em trai cần được chăm sóc. 

Một ngày nào đó, cậu ấy cũng sẽ rời khỏi thế gian nà-dừng lại, tôi không muốn nghĩ đến điều đó.

「Gẩu?」

「À, không có gì đâu.」

Tôi lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ ấy rồi đi theo chỉ dẫn trên điện thoại. Từ khi ở ga, khung cảnh cũng đã thưa thớt lắm rồi, nhưng càng đi sâu, người và nhà cửa ngày càng ít dần. Thi thoảng tôi đi ngang qua vài người dân địa phương, họ sẽ tò mò nhìn tôi như thể họ chưa gặp người lạ bao giờ. Vùng quê hẻo lánh đến mức rất hiếm khi người ngoài đặt chân đến đây.

Nhà cửa ngày càng ít, ruộng lúa ngày càng tăng, rồi cả những cánh đồng cũng dần biến mất khi chúng tôi lội bộ trên con đường núi. Trên sườn dốc, đường bắt đầu thay đổi từ nhựa sang bê tông, rồi đến sỏi đá và cuối cùng là đất. Đường núi hẹp và quanh co, chỉ vừa đủ cho một chiếc ô tô đi qua.

「Ở nơi khỉ ho cò gáy như này mà lỡ có con gấu xuất hiện thì tính sao đây?」

「Gâu!」

「Haha, cậu sẽ bảo vệ tớ sao?..... Đừng có làm điều dại dột nhé.」

「Gâuu....」

「Ơn trời, ở đây vẫn còn sóng.」

Sóng 4G chỉ có một vạch nhưng vậy vẫn ổn rồi.

Cái lạnh của tháng Ba thật dễ chịu đối với cơ thể được làm ấm bởi chuyến đi bộ. Trên bản đồ không xuất hiện ngã rẽ nữa nên tôi chỉ việc ngắm quan cảnh nơi đây-ẹc, đây là vùng núi nên quan cảnh chẳng có gì đặc sắc cả.

Cuối cùng, sau khi leo núi một giờ đồng hồ, chúng tôi đã đi đến cuối con đường.

「Đệt, bị điện thoại lừa rồi... Nó không đo độ dốc của núi...」

「Gâu」

Sau vài khúc rẽ, con đường dần mở ra và chúng tôi cuối cùng đã tới.

Đích đến của chúng tôi, "ngôi nhà".