Bác bảo mẹ qua đời vì tai nạn, nhưng tôi lại nghĩ đó là một vụ tự sát.
Mẹ tôi ấy.
Tôi, một học sinh cao trung năm nhất, đã thừa sức nhìn thấu mấy lời nói dối vụng về của người lớn. Huống hồ bác tôi lại là người tốt đến phát khờ, cứ mỗi lần nói dối là mặt mày lại đắng ngắt cả lại, nên dù chỉ là một nét cau mày thoáng qua tôi cũng nhận ra ngay.
Mẹ mất, tôi vật vã khóc cạn nước mắt, mất ngủ liền ba ngày ba đêm, ăn không nuốt nổi, rồi bỗng dưng giác ngộ triết học Nietzsche, thậm chí còn bắt đầu đi trị liệu tâm lý... à, xạo cả đấy. Tôi chẳng rơi một giọt nước mắt, cũng chẳng thấy tức giận. Trong tang lễ, tôi chỉ lẳng lặng thắp một nén hương, và nói thật lòng thì... nhẹ cả người.
Vô tình ư?
Tàn nhẫn à?
Ừ thì, chính tôi cũng thấy mình hơi thế thật.
Nhưng mà, phương châm giáo dục của mẹ tôi phải gọi là kinh hoàng, cái kiểu mà người đời vẫn hay gọi là bạo hành tâm lý qua con đường học tập ấy. Thế nên, cái cảm giác “mẹ chết đi chẳng những không buồn mà còn nhẹ cả người” của tôi, suy cho cùng cũng là một phản ứng chính đáng và bình thường thôi.
Những chuyện tồi tệ mẹ đã làm với tôi thì nhiều vô kể.
Ví dụ nhé, tôi từng phải nhập viện vì bị mẹ đánh tơi tả do không thuộc nổi bảng cửu chương. Mà khổ nỗi, lúc đó tôi mới hai tuổi. Có thánh mới thuộc được.
Lên lớp một, ngày nào tôi cũng bị ép học hai tiếng đồng hồ. Để tôi khỏi trốn, mẹ lúc nào cũng kè kè bên cạnh canh chừng như một con quỷ bước ra từ ma giới. Nhưng một đứa nhóc lớp một thì làm quái gì có chuyện tập trung nổi, nên dĩ nhiên là tôi toàn tìm cách chuồn và kết quả là thường xuyên ăn bạt tai.
Mấy “kỷ niệm khó đỡ với mẹ” như thế này nhiều không đếm xuể. Giờ mà lôi ra để chơi trò nối từ chắc tôi cân hết cả thiên hạ (dù chả ai thèm chơi cái trò buồn thiu này cả).
Tôi có thể kể lể chi tiết hơn để mong mọi người thông cảm.
Nhưng giờ tôi muốn nói chuyện khác, nên xin phép tua nhanh đoạn này.
Hiện tại, tôi đang sống một mình trong căn hộ 2DK ở Chitose Karasuyama, quận Setagaya, Tokyo, nơi tôi từng ở cùng mẹ.
Thỉnh thoảng bác với dì cũng có ghé qua xem sao, nhưng về cơ bản vẫn là sống một mình.
So với lúc ở cùng mẹ thì thoải mái hơn nhiều.
Người ta hay có cái câu sáo rỗng là “sống một mình rồi mới biết quý trọng cha mẹ”. Nào là phải tự nấu ăn, tự giặt giũ, tự dọn dẹp.
Nhưng tôi vốn thích nấu ăn, giặt giũ thì chỉ cần bấm một nút trên con máy giặt sấy lồng ngang là xong, còn dọn dẹp thì tôi vốn là đứa ưa sạch sẽ nên cũng chẳng thấy khổ sở gì.
Trên hết, không có mẹ là điều tuyệt vời nhất. Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến cuộc sống nhẹ nhàng hơn gấp bội.
Tôi cũng chẳng bị bạn bè nào lo lắng hỏi han “Sống một mình có vất vả không?”.
Vì tôi làm gì có bạn mà hỏi!!
Và cứ thế, trong những ngày tháng yên bình đó, một sự kiện kỳ lạ đột nhiên ập đến với tôi.
King koong! tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi liếc nhìn màn hình camera chuông cửa, chẳng thấy một ai.
Lạ nhỉ, tôi nghĩ, rồi nhận ra điều này có nghĩa là vị khách không đứng ở cổng khu chung cư, mà đang đứng ngay trước cửa phòng mình.
Hả, nhưng mà thế thì là ai? Hàng xóm à?
Vừa ngờ vực nghĩ, tôi vừa mở cửa ra.
Một cô gái cao trung năm nhất trông rõ thiếu tự tin với mái tóc dài tết bím, lưng hơi khom khom, chuẩn kiểu người mắc chứng sợ giao tiếp, trông nhạt nhòa... nói tóm lại, là 〈tôi〉, đang đứng sừng sững trước cửa.
〈Tôi〉 đang ở ngay trước mặt tôi.
Tại sao?
Trong lúc đầu óc tôi còn đang treo cứng vì câu hỏi đó, thì 〈tôi〉 ấy giơ hai tay lên tạo dáng chữ V.
「Yayy!」
Cô ấy nói.
Ái chà, trông cứ ghê ghê thế nào ấy. Cái cảm giác này phần lớn đến từ việc phải chứng kiến 〈tôi〉, một đứa âm u không bạn bè, đang gồng mình tỏ ra năng động. Nhưng hơn thế nữa, cái tình huống có một 〈bản thân〉 khác đang đứng trước mặt mình vốn dĩ đã đủ kinh dị rồi.
Cái quái gì đây? Doppelgänger? Mình đang mơ à? Ảo giác? Có một tấm gương siêu to khổng lồ trước mặt? Hay đây là một cái MV của Michel Gondry? Hoặc thật ra mình có chị em song sinh? Trong lúc tôi còn đang rối bời với hàng vạn giả thuyết,
「Này, cho tớ vào nhà nhanh đi chứ. Lỡ ai nhìn thấy cảnh này thì toang à?」
nghe thấy vậy, tôi chỉ kịp hiểu ra một điều: “à, đây là tình huống mà bị người khác bắt gặp thì phiền phức to”.
Mà giọng của 〈mình〉 là thế này á? Nghe như giọng otaku, có khi mình ghét nó mất... dù sự thật mình chính là một con otaku màààààà!
Tôi đành cho 〈tôi〉 vào nhà.
〈Tôi〉, dù nhìn kiểu gì, cũng chỉ có thể là tôi mà thôi. Khoác trên mình bộ đồng phục của trường tôi, nhưng không phải là “mặc”, mà là “bị đồng phục mặc”, váy dài đến mức trông quê mùa, toát ra một thứ aura âm u nồng nặc. Bị mẹ bạo hành tâm lý suốt một thời gian dài, tôi đã trở thành một cô gái thiếu tự tin như thế đấy.
〈Tôi〉 đó liền liến thoắng với tôi bằng một tông giọng the thé bất thường.
「Yay yay yay yay! Mỗi ngày đều vui chứ? Đang tận hưởng thanh xuân chứ? Đang sống một cuộc đời tươi sáng ngập tràn bạn bè và bồ bịch chứ?」
Chắc do bình thường không quen tưng tửng như vậy. Giọng 〈tôi〉 cứ lạc đi, cử động thì giật giật như rô-bốt hết dầu.
Bảo là tươi sáng thì không đúng, mà giống lên cơn thì đúng hơn.
Sợ vãi. Phải nhìn một 〈bản thân〉 trông rõ là bị chập mạch thật đáng sợ. Kinh dị thực sự.
「Khoan, khoan đã. Cậu nói nhỏ lại một chút được không? Hàng xóm nghe thấy bây giờ.」
Tôi nói để trấn an 〈tôi〉. Rồi hỏi,
「Rốt cuộc cậu là ai? Trông y hệt tôi, nhưng tại sao?」
Nghe vậy, 〈tôi〉 rướn người về phía trước như thể “hỏi hay lắm”.
Và nói, như thể cô ấy đến đây chỉ để nói duy nhất câu này.
「Tôi là Hirakawa Mashiro đến từ một năm sau.」
...Ra là vậy.
〈Tôi〉 dường như là tôi của một năm sau.
Tôi thấy mình chấp nhận chuyện này một cách đáng ngạc nhiên. Việc bản thân từ tương lai xuất hiện, khỏi phải nói, là một hiện tượng siêu nhiên khủng khiếp, nhưng một khi nó đã xảy ra thì chỉ còn nước chấp nhận thôi. Một kiểu buông xuôi đến kỳ lạ đã nảy sinh trong tôi.
Tạm thời, may mà đó không phải một thực thể thù địch. Hình như là trong Summer Time Rendering thì phải. Cái anime tôi xem dạo trước có nói nếu gặp một người giống hệt mình thì sẽ bị giết.
May mà 〈tôi〉 là một sự tồn tại thân thiện. May mà là một nhà du hành thời gian... thấy an tâm trong hoàn cảnh này kể cũng lạ, nhưng sự thật là vậy.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, bản thân của một năm sau mà ngoại hình không thay đổi tí nào thế này à?
Mình đang trong tuổi ăn tuổi lớn, thay đổi nhiều hơn một chút cũng là chuyện thường, nhưng 〈tôi〉 trước mặt đây lại y hệt như hình ảnh tôi thấy trong gương mỗi ngày.
Tại sao ngực mình vẫn phẳng lì thế này chứ? Có vẻ như mặc cảm về bộ ngực lép kẹp và thân hình thẳng đuột của tôi sẽ không bao giờ được giải quyết rồi.
「Tôi đến đây để thay đổi tương lai.」
〈Tôi〉 ngồi trên ghế phòng ăn, tuyên bố.
Ừ ừ. Lý do người từ tương lai quay về thì cũng chỉ có thế thôi nhỉ.
「Tất cả những gì tôi sắp nói đều là sự thật, nên mong cậu hãy bình tĩnh lắng nghe.」
Cái câu “mong hãy bình tĩnh lắng nghe” cũng sáo rỗng ghê.
Vì mọi thứ đều quá sáo rỗng và quen thuộc như trong truyện, nên tôi đã có thể giữ bình tĩnh mà lắng nghe.
「Vậy, tôi nói đây.」
〈Tôi〉 nói.
〈Tôi〉 hít một hơi thật sâu rồi bắn một tràng.
「Cậu ấy à, trong vòng một năm tới, đương nhiên là không có bạn trai, mà ngay cả một mống bạn cũng không, sở thích hay học tập cũng chẳng thấy có ý nghĩa gì, và sẽ chết mà không kịp tận hưởng thanh xuân. Sẽ chết trong nuối tiếc rằng từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng xây dựng được một mối quan hệ thân thiết với ai. Hơn nữa, không chỉ chết, mà còn chết trong khi máu tuôn ra từ mọi lỗ trên cơ thể, đau đớn quằn quại trên đường, chết trong khi rên rỉ những tiếng thống khổ. Chết trong cô độc, không một ai chứng kiến khoảnh khắc lâm chung.」
Ra là vậy.
Một năm sau mình sẽ chết à.
Không những thế, trong một năm này, đừng nói là bạn trai, ngay cả bạn bè cũng không có, chết mà không tận hưởng được chút thanh xuân nào à.
Chết trong khi máu phun ra từ mọi lỗ trên cơ thể, quằn quại trong đau đớn à.
Ngay cả lúc chết cũng cô độc, không một ai nhìn thấy à.
Ừ ừ, ra là vậy.
...Khoan đã.
「Cái gìiiiiiiiiiiiiii!?」
「Ồn ào quá.」
〈Tôi〉 phán.
Tôi vẫn gào lên bằng cái giọng ồn ào đó.
「Tại sao!? Tại sao!? Tại sao tôi lại phải chết một cách thảm thương như vậy!? Tại sao tôi phải chết!?」
「Tôi sẽ giải thích lần lượt.」
「Ừ, giải thích ngay đi!!」
「Cậu ấy à, sẽ mắc phải 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉.」
「Hội chứng Tạm biệt Công chúa...??」
「Đúng vậy, căn bệnh đó ấy à, khoa học vẫn chưa giải thích được, sự tồn tại của nó cũng chưa được chứng minh, cơ chế cũng không rõ, nhưng nó chắc chắn tồn tại.」
「Hở, ờ...」
「Cậu sẽ mắc phải căn bệnh đó.」
Chà chà, câu chuyện bắt đầu có mùi điêu rồi đây?
「Đối với một căn bệnh thì cái tên nghe chẳng phải hơi lạ sao? 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 là cái quái gì vậy?」
tôi hỏi.
「Cậu hỏi tôi về cái tên thì tôi cũng chịu. Tôi có phải người đặt đâu.」
「Ừ thì, chắc là vậy rồi.」
「Theo như tôi nghe nói thì đó là căn bệnh mà các thiếu niên thiếu nữ tuổi teen hay mắc phải. Là căn bệnh của những người luôn cố gắng trở thành một con người lý tưởng trong mắt người khác... tức là một 〈công chúa〉, và cuối cùng thì sẽ phải 〈tạm biệt thế giới này〉. Vì thế nên người ta mới gọi nó là 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 đấy.」
「Hee...」
Nói xong, tôi chợt bình tĩnh lại và vặn lại.
「Này này, làm gì có chuyện đặt tên bệnh một cách nên thơ như thế? Mấy vị bác sĩ vĩ đại ngồi trong phòng họp, mặt đối mặt rồi bảo ‘Vậy thì, tên của căn bệnh này chúng ta hãy đặt là 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 nhé’, ‘Là một cái tên chơi chữ giữa công chúa và lời tạm biệt nhỉ’, ‘Chủ tọa, quả là một cái tên tinh tế’, ‘Tôi cũng đồng ý’. Không lẽ đã có một cuộc họp như thế thật à?」
「Không, cậu có hỏi tôi chuyện đó thì...」
Nói rồi, 〈tôi〉 như chợt nảy ra ý gì đó và nói tiếp.
「Ngôi sao ấy, nghe nói người tìm ra sẽ được đặt tên đấy. Bệnh tật có khi cũng thế chăng.」
「Làm gì có chuyện đó.」
Trong lúc nói chuyện, tôi dần dần nhận ra chân tướng của hiện tượng kỳ lạ này.
Ha ha.
Ảo giác rồi, đây là ảo giác.
Bởi vì làm gì có chuyện 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 tồn tại. Làm gì có căn bệnh nào tên như vậy. Làm gì có chuyện tôi sẽ chết. Tôi còn định sống đến trăm tuổi cơ mà.
Vốn dĩ ngay từ lúc bị phán là ‘Tôi là Hirakawa Mashiro đến từ một năm sau’, lẽ ra tôi đã phải nghi ngờ đây là ảo giác rồi. Làm gì có chuyện khoa học viễn tưởng nào lại xảy ra gần gũi như vậy được.
〈Tôi〉 nói.
「Cậu có linh cảm mà, đúng không? Cậu đã luôn làm 〈công chúa〉 của mẹ mình mà.」
Tôi, lúc này đã coi 〈tôi〉 là ảo giác, không còn nghe lọt tai một cách nghiêm túc như lúc nãy nữa, nhưng vẫn trả lời.
「Ừ thì, đúng vậy.」
「Thế nên, cậu đã có đủ tố chất để mắc phải 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 rồi đấy.」
「Ừm...」 〈Tôi〉 là ảo giác. Nhưng mặt cô ấy nghiêm túc quá, nên mình lại cố gắng để cuộc hội thoại không bị đứt quãng. Đây cũng là một biểu hiện cho sự thiếu chủ kiến của mình sao? 「Nghĩa là cậu đến đây để ngăn tôi mắc phải 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 à?」
「Không, không thể ngăn được đâu. 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 là thứ cậu đã mắc phải từ lúc bắt đầu đóng vai 〈công chúa〉, tức là từ thời thơ ấu rồi.」
「Vậy à.」
「Nhưng mà, có một cách để chữa khỏi căn bệnh này.」
「Cách gì?」
Khi tôi hỏi, 〈tôi〉 trả lời thế này.
「Làm những điều mình muốn làm bằng tất cả sức lực, cho đến khi thỏa mãn!!」
Một câu nói đầy khí thế.
Tôi đáp.
「Hả, chỉ cần thế là chữa được à?」
「Đúng vậy. Bởi vì căn bệnh này, chính vì cậu là một 〈công chúa〉 nên mới mắc phải. Nếu cậu ngừng để ý đến ánh mắt của người khác, ngừng làm một 〈công chúa〉, thì tự khắc 〈Hội chứng Tạm biệt Công chúa〉 sẽ tự khỏi thôi.」
「Nghe có vẻ cũng hợp lý...」
「Đúng không.」
「Nhưng mà, bây giờ tôi vẫn là 〈công chúa〉 sao? Mẹ mất rồi mà? Nếu nó phát bệnh lúc mẹ còn sống thì tôi không nói làm gì, nhưng mẹ đã mất rồi nên...」
「Không, cậu bây giờ vẫn đang làm 〈công chúa〉 đấy.」 〈Tôi〉 phủ định một cách rành rọt hơn tôi nghĩ. 「Những thứ như vậy, nó đã ăn sâu vào máu rồi. Khẳng định chắc nịch thì có vẻ hơi thô bạo, tôi cũng ngại, nhưng đúng là như vậy đấy. Dù mẹ đã không còn, cậu vẫn sống với cảm giác như có ánh mắt của mẹ ở đó. Vẫn đang làm con búp bê của mẹ, vẫn đang sắm vai 〈công chúa〉. Thật ra có rất nhiều điều muốn làm, nhưng lại tự mình nhắm mắt làm ngơ, giả vờ hài lòng với cuộc sống một mình tẻ nhạt.」
「…………」
「Thế nên, nếu cậu không sửa cái tính thiếu chủ kiến, thiếu tự tin, đến cả bản thân muốn gì cũng không biết đó đi, thì sẽ không thể ngừng làm 〈công chúa〉 của mẹ được đâu.」
Một ảo giác mà lại nói trúng tim đen mình, tôi nghĩ.
Không, có lẽ chính vì là ảo giác nên mới nói trúng. Vì ảo giác là thứ do tâm trí mình tạo ra. Nó biết tuốt mọi thứ trong lòng mình.
Những gì 〈tôi〉 nói là đúng. Dù mẹ đã mất, tôi vẫn sống với cảm giác như có ánh nhìn của mẹ ở đâu đó. Tôi cảm thấy nếu mình làm một điều gì đó to tát, sẽ bị mẹ phủ nhận rằng “làm thế là sai”. Việc tôi chỉ lo học mà không tham gia câu lạc bộ hay yêu đương là do “áp lực học tập” của mẹ, nhưng ngay cả khi áp lực đó không còn nữa, tôi vẫn chẳng làm gì cả.
Hử?
Mẹ đã mất rồi, nhưng cuộc sống của tôi vẫn y hệt như lúc mẹ còn sống.
Theo bản năng, tôi thấy mình “bị nói trúng tim đen”, nhưng mà... đây là bị nói trúng thật rồi còn gì.
Vậy à.
Tôi phải ngừng làm 〈công chúa〉.
Vậy thì, nên bắt đầu từ đâu đây?
Rốt cuộc thì “điều mình muốn làm” là gì nhỉ?
〈Tôi〉 khuyên tôi nên lập một “danh sách những điều muốn làm”.
Nghe nói viết ra giấy sẽ dễ nghĩ hơn là chỉ nghĩ trong đầu.
Tôi viết lên đầu một tờ giấy kẻ ngang cỡ B4, dòng tiêu đề “Những điều muốn làm”.
Đối mặt với khoảng trống mênh mông bên dưới, tay tôi khựng lại.
Ummm...
Thật ra chắc hẳn có rất nhiều điều tôi muốn làm. Bởi vì cho đến năm mười lăm tuổi, ngoài việc học ra tôi gần như chẳng làm gì cả. Và bởi vì tôi đã luôn thầm ghen tị với những bạn cùng lớp có thể làm những việc khác ngoài học tập.
Nhưng mà, rốt cuộc mình đã muốn làm những gì nhỉ?
Nghĩ lại thì, những “ý định muốn làm bất thành” đó, tôi thường có xu hướng gán cho nó những lời bao biện như “có làm cũng chẳng thành công đâu”, “làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì”, hay “mình không hợp với việc đó đâu” để hợp lý hóa việc xa lánh chúng.
Vì vậy, tôi đã tự mình ép chúng vào danh mục “những việc không có hứng thú”, và đến bây giờ thì chúng không còn là “những điều muốn làm” nữa.
Nói cách khác, tôi không chỉ đơn thuần là suy nghĩ về “những điều muốn làm”. Trước hết, tôi cần phải gỡ bỏ cái nắp đậy mang tên “không có hứng thú” đã được đóng lên mọi thứ, phát hiện ra rằng “cứ ngỡ là không hứng thú, nhưng hóa ra mình lại muốn làm nó đến không ngờ”, rồi mới viết ra danh sách được.
Dĩ nhiên, cũng có khả năng sau khi gỡ bỏ cái nắp “không có hứng thú” ra, kết quả là tôi thật sự không có hứng thú, và những thứ như vậy cần phải được loại bỏ khỏi danh sách.
Umm...
Khó hơn mình tưởng.
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ, 〈tôi〉 nói.
「Mà, cũng không cần phải nghĩ phức tạp thế đâu. Cứ viết bừa là tự khắc sẽ nghĩ ra thôi, mà viết xong thấy ‘không phải’ thì xóa đi là được mà.」
「Vậy à.」
「Điều cậu muốn làm nhất bây giờ là gì? Cứ thử viết nó ra trước đi.」
Nghe vậy, tôi viết bằng chữ nhỏ xíu “dọn dẹp phòng tắm”.
Bồn tắm bắt đầu cáu bẩn nên tôi muốn cọ rửa nó.
Tôi nghĩ mình sẽ bị cười cho thối mũi, nhưng ngạc nhiên là 〈tôi〉 lại nói,
「Tốt lắm, cứ thế nhé.」
và động viên tôi.
Nếu ngay cả “dọn dẹp phòng tắm” cũng được, thì có vẻ viết gì cũng xong tuốt rồi.
Sau đó, tôi viết danh sách một cách lia lịa.
Trong lúc lập danh sách, có những thứ mà “trước khi viết thì hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng đây chẳng phải là điều mình cực kỳ muốn làm sao. Sao mình lại không nhận ra nhỉ!?”
và cũng có những thứ “viết ra một cách bâng quơ, nhưng nghĩ lại thì cũng không muốn làm đến thế... xóa thôi”.
Dần dần, bản thân danh sách cũng bắt đầu hiện ra một thứ gọi là “chất riêng của mình”. Một sự nhất quán được hình thành.
Tôi say sưa hoàn thành danh sách.
Danh sách tôi tạo ra, trừ những việc thường ngày như “dọn dẹp phòng tắm”, có nội dung như sau:
・Mặc đồ Jirai-kei.
・Đi xem live của ban nhạc yêu thích『Panda Mania』.
・Tự mình lập một ban nhạc và biểu diễn live.
・Sáng tác nhạc và đăng lên mạng.
・Làm streamer và nhận Super Chat.
・Mở gian hàng ở hội chợ doujinshi.
・Nấu món cà ri có nhiều loại gia vị.
・Đọc sách khó và được người khác khen “Ngầu quá”.
・Kết nhiều bạn.
・Có một người yêu đẹp trai và được cưng chiều hết mực.
Lúc viết thì tôi hăng hái lắm.
Nhưng khi đọc lại, tôi chỉ nghĩ.
Quê chết đi đượcccc!
Quê quá! Xin lỗi vì một đứa âm u sợ giao tiếp như tôi lại mơ những giấc mơ không vừa sức thế này! Một đứa như tôi mà mặc đồ Jirai-kei thì chắc chắn không hợp, lập ban nhạc rồi bắt người khác nghe mình biểu diễn thì thật quá ngạo mạn, lại còn định làm streamer để kiếm tiền nữa chứ! Xin hãy giáng búa sắt xuống đầu con đàn bà ảo tưởng không biết thân biết phận này đi ạ...!
Đối lập với tôi đang muốn dập đầu lạy cả thế giới, 〈tôi〉 lại nói,
「Ồ, tuyệt vời quá. Hóa ra mình lại có nhiều ‘điều muốn làm’ đến thế này. Nếu không lập danh sách thì không biết được nhỉ. Chính mình cũng không nhận ra luôn~」
với vẻ mặt vui vẻ.
Nghe vậy, tôi, một đứa thiếu chủ kiến, lại nghĩ.
A... vậy à?
Nếu tốt thì được rồi. Làm cũng thấy hay mà. Bản thân việc viết ra cũng rất vui. Cảm giác như đang tìm thấy những viên ngọc quý trong chính mình... rằng mình có nhiều điều muốn làm đến thế. Tôi cảm thấy cuộc sống này tràn đầy những khả năng, và tâm trạng cũng tốt lên hẳn.
Mà, dù cho chúng có bất khả thi đến mức nào đi nữa.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, 〈tôi〉 lên tiếng.
「Thế thì, làm thật đi.」
「Làm thật là sao?」
「Thật chính là thật, làm một cách cực kỳ nghiêm túc.」
「Không không không...」 Tôi xua tay lia lịa. 「Chuyện này làm sao mà làm được.」
「Nhưng mà, nếu không làm, cậu sẽ chết trong khi máu phun ra từ mọi lỗ trên cơ thể đấy. Sẽ đau đớn đến mức quằn quại trên mặt đất, chết trong khi nguyền rủa thế giới này đấy.」
「Đã bảo là, chuyện đó căn bản sẽ không—」
「Bây giờ là tháng Năm năm nhất cao trung đấy. Cậu sẽ trải qua cuộc sống cao trung như thế nào, tất cả đều được quyết định vào thời điểm này.」 〈Tôi〉 nói một cách trôi chảy. 「Nếu bây giờ không nghiêm túc thay đổi cuộc sống, cậu sẽ không thể tận hưởng thanh xuân được đâu. Không thể có bạn trai, cũng không thể tay trong tay hẹn hò ngọt ngào được đâu.」
Mặt tôi đỏ bừng lên. 「Ch-chưa chắc đã không được mà!」
「Không được đâu. Cậu không có bạn bè, không tham gia câu lạc bộ, lại còn là một đứa âm u sợ giao tiếp, làm sao mà đột nhiên có bạn trai được?」
「Lên... lên đại học, biết đâu sẽ có!」
「Tại sao lại lấy tiền đề là vứt bỏ cuộc sống cao trung? Chính vì định vứt bỏ, nên ngược lại không phải càng có thể táo bạo hơn sao?」
「Không, nhưng mà...」
「Tôi nghĩ cuộc sống cao trung của chúng ta, không vĩ đại như những gì đã được tô hồng và miêu tả vô số lần trong các tác phẩm hư cấu đâu.」 〈Tôi〉 nói. 「Dù sao thì sân khấu cũng là trường cao trung, nhỏ bé như một mô hình thu nhỏ so với thế giới. Chúng ta không có tiền, không có tự do, thiếu kiến thức, các mối quan hệ thì hạn hẹp, phải sống trong một cuộc sống đầy giới hạn.」
「…………」
「Nhưng mà nhé, dù nói vậy, theo quan niệm xã hội của Nhật Bản, học ba năm cao trung có lẽ là lựa chọn dễ hiểu nhất, ít lạc lõng với xung quanh nhất, và sáng suốt nhất. Thế nên, ba năm này hãy tận hưởng hết mức có thể đi. Hãy hành động để tận hưởng đi... đó là điều tôi muốn nói.」
「Đó là lý do cậu bảo tôi làm cái ‘danh sách những điều muốn làm’ này?」
「Đúng vậy. Đã mất công lập danh sách rồi, không tận dụng thì chẳng phải rất lãng phí sao?」
Đúng là vậy, đó là danh sách mà tôi đã nỗ lực tạo ra. Là thứ tôi đã phải vắt óc suy nghĩ mới viết ra được.
「Thế nên, hãy cố gắng làm những việc đó đi.」
〈Tôi〉 nói xong, rồi rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cô ấy, tôi nghĩ.
...Hả? Cô ấy đi đâu vậy?
Tôi nghĩ vậy là bởi vì nhà của 〈tôi〉 lẽ ra cũng giống như tôi, tức là ngôi nhà này.
Tôi vội vàng mở cửa ra, nhưng 〈tôi〉 đã biến mất không một dấu vết.
Mình hối hận quá. Lẽ ra không nên dễ dàng cho rằng đó là ảo giác... lẽ ra nên hỏi kỹ hơn mới phải. Như vậy thì đã có thể nói lời tạm biệt với cô ấy trong một tâm trạng thoải mái hơn rồi.
Mình đúng là một đứa sợ giao tiếp, chỉ chăm chăm vào mấy thứ vụn vặt để cuộc hội thoại không bị ngắt quãng. Ngay cả chuyện này cũng bị ảnh hưởng tiêu cực bởi sự thiếu chủ kiến của mình!
Bây giờ nghĩ lại, tôi có cả đống điều muốn hỏi, như là “nếu ‘Hội chứng Tạm biệt Công chúa’ là thật, thì tôi của một năm sau không phải đã chết rồi sao?” hay là “nếu cậu biết trước tương lai, thì hẳn là có thể cho tôi lời khuyên hữu ích hơn chứ?”.
Nhưng 〈Tôi〉 đã rời đi, đã quá muộn rồi.
Chỉ có “danh sách những điều muốn làm” mà tôi đã cùng 〈tôi〉 lập ra là còn lại trong tay. Khi 〈Tôi〉 biến mất, cảm giác thật kỳ lạ, như thể 〈Tôi〉 đã trực tiếp hóa thành tờ danh sách này vậy.
Vậy thì, phải làm sao đây?
Doppelgänger: Hiện tượng người sống nhìn thấy bản sao của chính mình, thường được coi là điềm báo không may. Jirai-kei: Một phong cách thời trang đường phố của Nhật Bản, có nghĩa đen là 'phong cách mìn'. Thường có đặc trưng là trang phục tông màu tối (đen, hồng) kết hợp với các phụ kiện dễ thương, tạo ra vẻ ngoài vừa ngây thơ vừa có phần u ám, nổi loạn