(Note : Stratocaster là tên của một loại ghi-ta điện)
Chỉ nháy mắt sau giờ tan trường là bóng dáng của Mafuyu đã biến mất khỏi lớp. Ngay từ khi chuyển đến đây, hành tung của cô ấy liền trở thành bí ẩn lớn nhất của lớp 3 năm 1.
"Giày của nhỏ vẫn còn trong ngăn để giày nên chắc là nhỏ không về thẳng nhà sau giờ tan học đâu.”
"Lớp trưởng, hôm qua mấy giờ cậu rời khỏi trường vậy?”
"Hmm-Khoảng 5 giờ.”
"Tớ thấy Mafuyu ở gần phòng giáo viên đó.”
Chuẩn bị đến giờ sinh hoạt lớp mà vẫn chưa thấy bóng dáng Mafuyu đâu. Một nhóm con gái đang tụ tập lại quanh bàn cô ấy (ở ngay cạnh bàn tôi), hào hứng trao đổi những thông tin mà họ có được. Làm ơn đừng can thiệp vào chuyện của người khác có được không!
"Tưởng nhỏ thích vẽ vì chọn mỹ thuật làm môn học bắt buộc tớ mới thử mời vào CLB mỹ thuật. . . nhưng nhỏ nói với tớ mấy câu lạ lắm, rồi thì chạy mất. Thế là sao chứ!”
"Nói ra thì con nhỏ đó hình như chả làm gì trong giờ học hết phải không? Nhỏ chỉ mở sổ phác thảo ra rồi để đó. Bộ não cô ta có vấn đề à?”
"Đáng lẽ nhỏ nên chọn âm nhạc mới đúng. Mà nhỏ cũng gây rắc rối cho các giáo viên nữa, nhỉ?”
Càng nói, đánh giá của mọi người về Mafuyu càng trượt dốc không phanh, dù điều đó cũng không có gì lạ.
"Nè háo sắc, cậu biết gì về nhỏ đó không?”
Họ đột nhiên lôi tôi vào cuộc.
"Cậu làm ơn đừng gọi tôi như thế được không. . .”
"Vậy thì ”Nhà phê bình độc quyền của Mafuyu” thế nào?”
"Ồ, nghe cứ như kẻ rình trộm ấy.”
"Cái đó tôi cũng không thích.”
"Vậy gộp chung lại thành ”Nhà phê bình háo sắc” thì sao?”
"Đừng có gộp mấy thứ lung tung như thế!” Chỉ vì lời vu khống vô căn cứ của Mafuyu, giờ tôi đang phải đối mặt với một phen khủng hoảng. ”Bọn tôi chỉ gặp nhau có một lần trước ngày khai trường thôi, tôi chả biết gì về cậu ấy hết.”
Mấy ánh mắt hoài nghi đó là sao chứ!
Chuông đã bắt đầu reo, Mafuyu vẫn không thấy đâu, Chiaki cũng chưa đến, như mọi khi. Hình như mỗi sáng cậu ấy đều đến đâu đó trong trường để tập. Lợi thế khi chơi trống là có thể luyện tập ở bất cứ đâu, miễn là có dùi trống, máy nhịp và một chồng tạp chí cũ.
Vừa lúc chuông vào lớp ngừng reo và giáo viên đóng sổ điểm danh, cánh cửa ở phía sau lớp học đột nhiên mở tung.
"Kịp rồi! Tớ kịp rồi, đúng không?” Chiaki la lên trong lúc chạy vào lớp, và không hiểu sao, cậu ấy còn kéo theo cả Mafuyu phía sau. Dù không nói gì, Mafuyu tỏ vẻ gắt gỏng và hất tay Chiaki ra.
Nhưng thầy giáo của chúng tôi dễ tính, ông từ tốn nói với cả hai ”Tôi sẽ không tính là 2 em đến trễ, mau về chỗ ngồi đi.” Nếu chỉ có mình Chiaki, chắc thầy ấy đã không chần chừ đánh dấu trễ vào sổ.
"Xin lỗi nha, cho tớ mượn vở một lúc. Tớ chép nhanh thôi.”
Chiaki giật lấy quyển vở của tôi sau khi ngồi xuống.
Tôi nhìn lưng Chiaki trong lúc cậu ấy hí hoáy chép bài, rồi nhẹ giọng hỏi ”Lúc nãy hai cậu làm gì thế?”
"Tớ đang tập trống ở hành lang tầng 3 thì nhìn thấy Chiaki. Hình như cậu ấy bị lạc.”
"Không phải bị lạc. . .” Mafuyu lẩm bẩm. Tôi lén nhìn Mafuyu - cô ấy có vẻ hơi giận dữ, và mặt cô ấy cũng hơi đỏ. Thế ra. . . cô ấy thật sự kém trong việc xác định phương hướng sao? Ngôi trường đúng là có hơi lớn, nhưng chỉ đến lớp mà cũng bị lạc thì khó tin thật, nhỉ?
"Tôi vừa vòng sang phòng nhạc, và đang trên đường về. . .”
"Coi nào, tôi sắp bắt đầu bài giảng rồi, 2 em kia thôi nói chuyện riêng đi.” Giáo viên hơi gắt, các bạn trong lớp thì cười khúc khích.
Phòng nhạc? Tại sao lại là chỗ đó? Nhưng mối băn khoăn ấy chỉ tồn tại được 1 lúc vì tôi bị gọi lên trả lời câu hỏi trong bài về nhà. Do vậy, việc duy nhất tôi có thể làm là tập trung giật lại cuốn vở từ tay Chiaki.
Như mọi khi, tôi may mắn thoát khỏi vòng vây ”buộc gia nhập CLB sau giờ học” của Chiaki. Đi một vòng xuống thư viện trả quyển sách đã mượn, tôi bèn tiến thẳng đến khu phòng học bỏ hoang sau tòa nhà chính. Ngay khi vừa rẽ qua góc tòa nhà và thấy ống khói của lò đốt rác, âm thanh yếu ớt của một chiếc ghi-ta điện len lỏi qua lỗ tai tôi.
Nó đến từ phòng học mà tôi dùng. Làm tôi đột nhiên nghĩ: Chả lẽ mình rời phòng mà vẫn để CD chạy? Chết thật! Nhưng khi chạy đến cửa và lắng nghe, tôi nhận ra là không phải thế. Từ trong phòng vọng ra một âm thanh mà tôi chưa từng nghe qua, nhưng giai điệu thì rất quen.
Bản Hungarian Rhapsody số 2 của Liszt.
Đây là bản đơn tấu piano cực kì khó. Trong phần friska cuồng nhiệt, bản nhạc sẽ bao gồm những nốt nhạc được chơi với tốc độ rất nhanh; hơn nữa, bản mà tôi đang nghe là phiên bản ghi-ta của nó. Gì vậy nhỉ? Tôi làm gì có dĩa CD nào tuyệt vời như thế. . . Khoan, đợi đã, đây là trình diễn sống - tức là ai đó đang chơi ngay lúc này, với một cây ghi-ta điện nối với cái ampli tôi đã sửa.
Chẳng biết thế nào nhưng tôi cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Một giai điệu như thế một người không thể nào chơi được, dù có đến 4 tay đi nữa. Thế nhưng, giai điệu đang rót vào tai tôi rõ ràng chỉ đến từ 1 cây ghi-ta. Vậy người đó là ai. . . ?
Tôi cầm lấy tay nắm cửa.
Ngay lúc đó, hình ảnh chiếc đàn piano cỡ lớn bị chôn vùi trong lớp bụi chợt xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi kéo nắm cửa xuống và xoay nó cùng lúc. *Cạch* Tiếng kim loại va chạm khẽ kêu lên, và tôi có thể cảm giác được cái khóa đang dần nới lỏng trong tay mình. Ngay sau lúc cửa mở, tiếng nhạc cũng lập tức dừng lại.
Mafuyu, đang ngồi trên chiếc bàn dài, nhìn tôi với vẻ mặt sửng sốt. Cây ghi-ta bóng loáng gần như trượt khỏi đùi cô ấy. Có lẽ nét mặt của tôi lúc đó cũng gần giống thế.
Tại sao-Mafuyu lại ở đây? Trong phòng học của tôi (mà thực ra tôi sử dụng không xin phép), và còn cầm 1 cây ghi-ta nữa? Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Từ khi nào và làm thế nào giấc mơ này bắt đầu? Có thể nào tất cả mọi chuyện kể từ ngày tôi tình cờ gặp cô ấy vào kì nghỉ xuân chỉ là một giấc mơ-
". . . Tại sao?”
Maguyu lấy lại tinh thần nhanh hơn một chút và lên tiếng trước. Tôi cũng hơi lùi lại vì bị sốc.
"Ế? À, không. . . chờ đã, đừng làm thế, nếu định đánh người bằng cây ghi-ta đó thì cậu sẽ giết tớ mất!”
Mặt Mafuyu đỏ lên, rồi cô ấy vung cây Stratocaster có phần nặng nề khi đuổi theo tôi. Tôi bèn đóng sập cửa lại để tránh.
"Tại sao cậu ở đây? Đồ biến thái! Bám đuôi!”
Có thể nghe thấy tiếng hét của Mafuyu phía bên kia cánh cửa. Mà khoan đã, người phải hỏi câu này là tôi đấy!
"Tôi dùng căn phòng này từ trước rồi, sao cậu lại tự ý đến đây?” Dù thực ra tôi dùng nó mà không xin phép. . .
"Tôi. . . Tôi được cô Mukoujima cho phép rồi mà.”
"Ế?”
Cô Mukoujima Maki, dù mọi người hay gọi cô ấy là Maki. Đó là giáo viên dạy nhạc mà mọi người vừa cảm thấy dễ gần vừa hơi có chút đáng sợ. À hiểu rồi, hóa ra đây là lý do cô ấy đến phòng nhạc sáng nay? Không, khoan đã, tại sao cô ấy được cho phép sử dụng căn phòng này? Thế nghĩa là nếu tôi xin phép thì cũng được cho phép dùng nó sao?
"Cậu cút đi!”
Dù cô ấy nói thế, nhưng tôi đã chuyển một lượng lớn CD của mình đến đây, sửa lại ampli, và còn chuẩn bị cả đệm nữa - Tôi đã tốn rất nhiều công sức để biến phòng học này thành một nơi tiện nghi! Dù cậu có muốn tôi biến đi, cậu cũng đừng có mong tôi nói ra câu”Được rồi, thế à” và ngoan ngoãn dọn đi đâu nhé!
". . . Ể, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao cô ấy lại. . .”
Mafuyu không thèm trả lời, thay vào đó tôi nghe tiếng gì như móng vuốt cào sát vào thành tường - tiếng cây ghi-ta vang ngược lại. Dừng lại đi, không thì cái ampli vỡ mất!
Thế là tôi chỉ còn biết thở dài và tránh xa khỏi cánh cửa.
Quay trở lại tòa nhà chính, cơn giận cứ chợt dâng lên khi tôi bước qua hành lang trường học. Đó rõ ràng là địa bàn của tôi - cô ấy tới sau nhưng lại dám ngồi đó thật thoải mái. Ai lại chấp nhận nổi cơ chứ? Nếu thế, mình sẽ nói chuyện với cô Maki. Thế nhưng, cơn giận ấy đã tan biến khi tôi đến trước cửa phòng chuẩn bị nhạc. Một tấm áp phích lớn của Ohtsuki Kenji được dán trên cửa kéo, có khi nào cô Maki là fan của nhóm nhạc rock Kinniku Shoujo Tai? Hơn nữa cô ấy công khai dán thứ đó lên cửa phòng giáo viên mà cũng được à?
Trong lúc cố bình tĩnh lại, tôi đã có một cuộc đọ mắt chán chê với Ohtsuki Kenji. Có thể nghe thấy giai điệu của ban nhạc hòa tấu đang luyện tập ở phòng bên - một bản nhạc nền trong tựa game <Lên chuyến tàu 'A' >.
Dù gì đi nữa, em cũng đã sử dụng phòng học đó mà không xin phép - liệu tôi có nên than phiền với cô Maki rồi nhận lấy rắc rối không?
Mmm, dù thế, nếu bảo tôi cứ thế mà lùi đi thì-
"Ai đấy? Tìm tôi à?”
Giật nảy người khi nghe giọng nói bất thình lình vọng đến từ phía sau, trán tôi liền va thẳng vào mặt của Ohtsuki Kenji. Xoay đầu ra sau, tôi thấy cô Maki đang đứng phía sau mỉm cười. Áo blouse trắng và váy ngắn - và bởi vì cô ấy cực kì hợp trong những trang phục như thế nên học sinh bí mật gọi cô là”giáo viên khêu gợi” . Và cô cũng là lý do khiến đám con trai chọn môn mỹ thuật hay thư pháp làm môn bắt buộc phải sống trong hối hận. Thế nhưng, sau khi nghe bài giảng của cô thì chính những học sinh chọn âm nhạc làm môn bắt buộc mới là người hối hận nhất.
"Ế? À, không có gì ạ.”
"Được rồi, cứ vào đi. Tôi cũng đang định uống trà. Có muốn vào không?”
Nói xong, cô Maki lôi tôi vào phòng chuẩn bị.
Phòng chuẩn bị môn nhạc chỉ có kích thước bằng khoảng nửa phòng học bình thường. Vì có một cái kệ chất đầy những bản nhạc, cộng với chiếc piano tủ, nên nơi này trông khá chật chội.
"À, có nước nóng trong bình trà đấy, còn túi trà thì để trong ngăn kéo, tiện thể em cắt luôn một miếng bánh mật ong nữa.”
Vậy ra cô ấy định đẩy hết mọi việc cho tôi?
"À, chỉ cần một cái tách là được rồi, còn bánh thì chia làm 3 phần.”
"Ơ? Cô không định dùng gì ạ?”
"Em nói gì thế? Tất nhiên đó là phần của tôi. Tôi có nói gì về việc cho em phần nào đâu.”
Tôi còn biết phải nói gì nữa đây?
"Nếu thèm uống trà như thế, tôi có thể cho em ngậm mấy cái túi trà dùng rồi vô vị kia.”
Thôi cám ơn ạ. Ahh, tôi muốn về nhà cho rồi. . .
Cô Maki vỗ lưng tôi rồi nói tất cả chỉ là đùa thôi. Cuối cùng tôi cũng có thể ngồi xuống sau khi dọn xong 2 phần trà và bánh. Ngay sau đó, cô đột nhiên hỏi,
"Em đến đây để nói chuyện về phòng nhạc phải không?”
Tôi thiếu chút nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.
"S-Sao cô biết vậy?”
"Ô kìa. Tôi đã biết mọi chuyện rồi. Như việc em sử dụng phòng học mà không xin phép trong vòng 2 tuần, rồi sắp xếp máy chạy CD để nối nó với các thiết bị đầu vào bên ngoài, hay em sửa cáp tiếp nhận cho radio. . . và việc mấy tấm đệm ngồi lên thật dễ chịu nữa. . .”
"Aaaaaaaaaaaaaa!”
Tôi thật sự đắn đo xem liệu có nên trốn xuống dưới gầm bàn hay không. Mà khoan, nếu làm thế, kiểu gì tôi cũng bị cô Maki giết mất thôi.
"Nhưng vì em đã dọn chỗ đó sạch sẽ nên coi như tôi không thấy gì hết. Dù sao thì tôi cũng là người duy nhất để ý."
"Em xin lỗi, lần sau em sẽ không làm thế nữa ạ.”
"Vì Mafuyu có thể dùng nó ngay lập tức nên rất đúng lúc.”
Tôi buông thõng bàn tay đang ôm đầu và ngước nhìn cô Maki.
Cô ấy vừa nói vừa cười, ”Em đến đây để than phiền về việc này, đúng không?”
"Không ạ. . . Dù sao em cũng đâu có tư cách để than phiền.”
"Nếu em muốn dùng phòng học đó cũng không sao hết. Tôi không thể từ chối em sau khi đã đặc cách cho Mafuyu sử dụng nó. Hai em nên cố gắng hòa thuận với nhau.”
"Không, chuyện đó gần như là không thể ạ.”
Nói ra thì tôi hoàn toàn bối rối về tình hình hiện giờ.
"Có khi nào cô Maki và Mafuyu biết nhau từ trước?”
"Ừ. Tôi là học trò của bố cô bé và từng chơi với Mafuyu suốt.”
Biểu hiện của cô Maki có hơi chút cô đơn.
"Về phần Mafuyu. . . có vài chuyện xảy ra, nên con bé mới chuyển đến trường này. Rồi con bé nói với tôi là nó muốn một căn phòng có thể tự ý sử dụng. Dù việc này chỉ là con gái hiệu trưởng có hơi ngoan cố, nhưng cô bé cũng không gây phiền phức cho ai cả. . .”
"Em hiểu rồi. . .” Vậy là các giáo viên đã âm thầm chấp nhận.
"Thế nên em cũng có thể dùng phòng học đó, nếu chịu chia sẻ nó với Mafuyu.”
Thế thì sau cùng tôi vẫn là người bị đuổi ra!
"Nhưng, tại sao cậu ấy lại chơi ghi-ta? Em nghe bảo là cậu ấy không còn chơi piano nữa, phải không ạ? Đúng ra cậu ấy sẽ vào nhạc viện phải không? Sao lại chuyển đến trường chúng ta?”
"Tôi không thể nói với em những chuyện này được. . .” Biểu hiện của cô Maki đột nhiên trở nên nghiêm túc”. . . Hơn nữa, bản thân cô bé cũng không muốn ai biết về chuyện này. Nói thật. . . tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô bé không như thế, nhưng dù sao quyền quyết định cũng nằm trong tay Mafuyu.”
Tôi không rõ chuyện gì đang diễn ra ở đây, và Mafuyu cũng chưa từng giải thích gì với tôi.
Vì thế, vấn đề lớn nhất mà tôi đang phải đối mặt là phải làm sao với căn phòng ấy. Nếu trong trường hợp nhà trường phát hiện ra tôi sử dụng nó mà không xin phép, và giận dữ cấm không cho tôi dùng nó nữa, tôi sẽ từ bỏ ngay lập tức. Nhưng nếu muốn tôi ngồi lại với Mafuyu, nghe CD của mình trong lúc cô ấy chơi ghi-ta, chắc chắn không cách nào tôi có thể làm được việc đó, không đời nào!
"Sao em không thử nói chuyện với cô bé, xem coi hai em có thể dùng chung hay không?”
"Nhưng khi em định nói chuyện thì cậu ấy đã muốn lấy đàn đập em nát tương rồi còn đâu?”
"Em bỏ cuộc nhanh thật đấy? Người trẻ tuổi mà thế à?”
Sau một hồi dài nghe cô Maki khiển trách, cuối cùng tôi cũng được phép rời khỏi phòng chuẩn bị.