Trong một nhà hàng nhỏ nọ ta có thể nghe thấy những tiếng húp mì gạo.
Đó là một quán ăn nhỏ và đẹp, đúng ra là đã cũ rồi, nhưng nhìn trông chả giống như thế.
Chúng tôi đang ngồi tại quán TenTen gần nhà, một nơi nổi danh với những tô mì Shoyu Ramen tuyệt cú mèo.
"Cảm giác như đang ở nhà vậy. Tớ muốn ăn ở đây ít nhất cũng phải một lần mỗi tháng."
"Tớ hiểu mà. Cũng đã lâu kể từ lần cuối ăn ở đây, nên cơn thèm ăn lên tớ không cưỡng nổi."
"Chỉ hi vọng không có gì kì lạ trong mì...."
"Không được. Nói thế là thô lỗ với chủ quán lắm đấy."
Kokoa nổi giận đôi chút.
"Nhưng mà đó là do chính cô nàng hình tượng của quán kia nói cơ mà."
Nghe vậy, Kokoa cũng quay sang theo hướng tôi nhìn.
Đứng ngay tại đó là gương mặt đại diện của cả quán, Hourei Ten, trong tay đang cầm một đội đũa mà rên rỉ "Hmmm".
"Cô ấy đang làm cái gì vậy."
"Chịu. Hỏi cổ thử xem nào. Này Tenten ới..."
Cô ấy quay lại và bước đến chỗ bàn chúng tôi tay vẫn cầm đôi đũa ấy.
"Cậu đang làm cái gì vậy?"
"Tớ đang nghĩ về hai cây đũa này đây, giữa chúng thì cái nào chủ động còn cái nào lại bị động. Cây này dày vả mong manh hơn nên nó là bên tấn công....Không, bên dày hơn phải là bên nhận mới đúng."
"Tớ cũng nghĩ thế."
"Vậy à."
Kokoa gật đầu đồng ý.
"Quả nhiên là ramen trong tiệm có thứ gì đó khiến con người ta phát điên."
"Cậu nghĩ thế thật sao?"
"Tenten này không làm cho họ điên đâu. Chỉ là do tình yêu lầm lỡ giữa hai cây đũa tiện lợi này thôi.
Mà, kệ bà trong tô ramen có gì lạ hay không đi, đằng nào nó vẫn ngon miệng là được.
"Thế hội thao trường các cậu kết thúc rồi à."
"Tớ thấy nhẹ nhõm vãi ra khi nó cuối cùng cũng xong rồi đây."
"Cậu đúng là toàn nhanh nói mấy câu như thế. Nào, phải thật tâm tận hưởng . Tớ cũng đã thêu được băng đầu cho Yu. N-Nên là, với tớ ấy nhé,...đó là kỉ niệm v-vui nhất mình từng có."
"Vậy sao..."
Có lẽ cảm thấy xấu hổ trước những gì bản thân vừa nói, Kokoa lặng lẽ húp mì trong yên lặng,
Ừm.
Nghĩ lại thì năm ngoái, lúc Senpai vẫn còn nơi đây, tôi thường hay bỏ ra sau cơ sở mấy câu lạc bộ. Và chị ấy cũng từng hay đến tìm tôi.
"Vậy thì...năm sau tớ cũng sẽ thêu băng đầu cho cậu nhé."
Kokoa bỗng nói một điều hơi...lạ trong lúc tôi còn đang suy nghĩ.
"Khoan, nói trước vậy có hơi sớm quá không."
"Tớ đã quyết định rồi. Phải giữ chỗ cho bản thân trước khi có các đối thủ khác."
"Giữ chỗ...tớ không nghĩ sẽ còn ai khác nữa đâu."
"Ta không bao giờ biết trước được điều gì...Tớ cũng đã từng nghĩ như cậu vậy."
Kokoa nói, nhưng bỗng dừng lại trước khi nói thêm lời nào nữa.
"Tớ xin lỗi."
"Không sao đấu mà, tớ...chẳng còn bận tâm về chủ đề đó nữa đâu."
Tôi cười xòa đáp lại.
Tuy trông không được thoải mái, nhưng khi nghe tôi nói thế, cô ấy cũng cười theo.
Sau đó, chúng tôi quyết định tản bộ qua công viên trước khi về nhà.
Đó là cái công viên cũ kĩ gần nhà chúng tôi và một ngôi đền khác. Tại đây chúng tôi đã thường cùng nhau chơi đùa thuở còn nhỏ.
Sau này thì tôi lại không đến đây nữa trong một thời gian, nhưng kể từ khi tôi và Kokoa đi chơi với nhau lại, thì chúng tôi sẽ ghé qua nơi đây để ôn lại những kỉ niệm cũ.
Như mọi khi, tôi ngồi bệt xuống chiếc xích đu và bắt đầu nói chuyện với Kokoa đang ngồi ở cái kế bên.
Tiếng cót két hoài niệm vang lên.
"Kokoa này, cậu có còn nhớ cái cây đó không."
Tôi nói thế trong khi ngước nhìn lên cây hoa anh đào nằm ở một góc công viên. Nó đã luôn là cái cây lớn nhất quanh đây, cao sừng sững tận mười mét kể từ khi chúng tôi mới còn là những đứa con trẻ thơ.
"Hình như có một lần, khi tớ đã định trèo lên cái cây ấy, cậu đã hoảng lên. Nói rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ ngã xuống cơ chứ và những giọt nước mắt lúc ấy làm tớ phải dừng lại."
"Lúc đó là từ khi nào nhỉ? Có lẽ là trước tiểu học chăng?"
"Không, lúc đó tớ đã học tiểu học rồi, hình như là tầm mười tuổi thì phải."
"Mình lúc đó bao nhiêu ta?"
"Kokoa, cậu vẫn còn sợ độ cao à?"
"Tớ thấy hãi lắm. Cứ tự tưởng tượng ra cảnh ngã xuống làm tớ run lên."
"Tớ thì lại không tưởng tượng thế."
Đứng dậy khỏi xích đu tôi đi về phía cái cây.
"Không, Yu. Cậu không được trèo lên cái cây ấy!"
"Tớ chỉ nhìn thử xem cảnh quang trên ấy ra sao thôi mà. Không biết mình nhớ nó bao nhiêu nhỉ."
"Tớ còn chẳng muốn nhìn nữa! Trời ạ, thật không thể hiểu nổi mấy người chơi tàu lượn ở công viên giải trí! Dù sao thì, xin cậu đấy! Tớ không thích chút nào, chỉ nghĩ về việc Yu ngã xuống mà có mệnh hệ gì thì tớ...tớ...."
Những giọt lệ bắt đầu đọng lại trên khóe mắt cô.
"Ah, Tớ biết rồi, biết rồi mà. Tớ không trèo lên đó nữa đâu. Xin lỗi cậu."
Tôi chỉ thử trêu một chút thôi, nhưng không ngờ cổ lại nghiêm túc đến thế.
Tôi quay lại và xin lỗi.
Kokoa xem ra vẫn không giỏi đối mặt với độ cao cho lắm.
"Sau hội thao cậu đã mệt rồi. Dù là có giỏi đến cỡ nào đi nữa, thì vẫn có khả năng té ngã nếu không cẩn thận."
"Mà, còn tùy vào chỗ té xuống chấn thương nữa chứ."
"Dù sao thì, xin cậu đừng làm mấy việc nguy hiểm vậy nữa. Hội thao năm sau vẫn còn đó đợi cậu mà."
"Nữa sao trời?"
"Tất nhiên rồi, tớ chứng kiến một Yuu thật ngầu."
"...........Tớ sẽ cố hết sức."
Tôi chỉ trả lời bình thường thôi, nhưng đáp lại là một nụ cười đầy thỏa mãn trên gương mặt của Kokoa.
Nhìn thấy nụ cười ấy, con tim tôi lỡ phải một nhịp, nhưng rồi nó lại đau nhói, tất cả là lỗi của tôi vì chưa đáp lại tình cảm của cô ấy.
--Chán thật đấy, không phải cứ hẹn hò với cổ thì sẽ ổn thôi sao?
--Không, không được. Mình là cái thá gì mà đi hẹn hò với cô ấy chứ.
--Nhưng mà, Senpai chỉ mới qua đời không lâu. Như vậy có phải hơi sớm quá không?
--Không có vẹo gì mà sớm với muộn cả. Chẳng phải chị ấy đã bảo mình nếu chúng ta chia tay thì hãy đi tìm một tình yêu mới sao?
--Nhưng đâu phải là chúng ta đã chia tay đâu cơ chứ.
Những suy nghĩ ấy cứ vương vấn, hiện lên mãi trong đầu tôi.
Còn Kokoa trước khi tôi nhận ra đã ngày trở nên thậm chí còn quan trọng hơn khi trước với mình.
"Sao thế? Yu."
"À, không có gì đâu."
Mối quan hệ hiện tại của chúng tôi hiện tại thì ổn rồi, nhưng nó vẫn không thực sự chân thành.
--Tôi....cần phải bước đi tiếp về phía trước....