Xe của Mai Lập Quân là dạng xe máy yên bé . Hai đứa trẻ khó khăn, không biết cách ngồi sao cho vừa. Sau khi cuối cùng cũng bế được Mai Phương và Lâm Hữu Hi lên xe, Mai Lập Quân trùm áo mưa, che đầu Lâm Hữu Hi và Mai Phương.
Vì Mai Phương ngồi giữa, cậu có thể thò ra từ khe đội đầu phụ của áo mưa. Lâm Hữu Hi chỉ có thể cúi đầu, trán chạm vào lưng Mai Phương.
"Ngồi chắc vào, nắm chặt nhé, chúng ta chuẩn bị đi này!"
Xe máy Mai Lập Quân gầm rú tiếng động cơ như máy kéo. Bàn chân hai đứa nhỏ treo lơ lửng trên không cũng cảm nhận được sự lung lắc mạnh mẽ. Lúc này, Lâm Hữu Hi vẫn đặt tay trên đùi, không dám chạm vào Mai Phương.
"Lâm Hữu Hi, nắm chặt áo của tớ vào, cậu không sợ ngã à?"
Giọng của Mai Phương bị tiếng động cơ và tiếng sấm át đi. Khi xe máy khởi động, do cú giật đột ngột, cả cơ thể Lâm Hữu Hi ép vào lưng Mai Phương, đôi tay cô vô thức ôm chặt cậu từ phía sau. Cô không buông ra cho tới khi về đến nhà.
...
"Phù... mưa lớn quá."
Mai Lập Quân, người không giọt nước do được trùm áo mưa cẩn thận, trong khi Lâm Hữu Hi và Mai Phương trông hệt như hai con gà con ướt sũng, tình trạng rất thảm hại.
"Con về rồi à, nhanh đi tắm đi, kẻo bị cảm lạnh..."
Hương Tiểu Hạ mang một chiếc khăn khô đến cửa, chuẩn bị lau mặt cho Mai Phương; nhưng bà nhìn thấy một cô bé đứng cạnh cậu, đầu cúi gằm.
Mai Phương nhanh chóng giải thích, "Đây là bạn cùng lớp mẫu giáo của con, Lâm Hữu Hi... bố bạn ấy chưa đến đón."
"Ra vậy, cùng vào trong đi! Um... dì sẽ lấy quần áo của Mai Phương cho con, rồi chúng ta sẽ tắm cùng nhau. Dì sẽ giúp con kì sạch sẽ."
Lâm Hữu Hi không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đứng ngơ ngác. Mai Phương kéo cô, thì thầm, "Sau khi tắm xong, ăn cơm tối ở nhà tớ nhé? Cậu chắc đói lắm rồi."
"Ừ."
Lâm Hữu Hi lí nhí đáp.
Tình cảnh của Lâm Hữu Hi ở trường làm Mai Phương hồi tưởng về quá khứ; đó cũng chính là lý do cậu giúp đỡ Lâm Hữu Hi.
Cậu cũng đã từng gặp một bạn nữ bị xa lánh ở trường trung học cơ sở, một cô gái mũm mĩm.
Vì lý do nào đó, giáo viên dường như không thích cô ấy, các bạn cùng lớp thường gọi cô là "con mập". Họ thường trêu chọc cô, nhưng cô không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng.
Còn Mai Phương, vì cậu đã từng ngồi cạnh cô một thời gian, cậu biết rằng cô ấy thực ra rất dễ gần và không khó chịu như những gì cậu được nghe. Tuy nhiên, cậu cũng không nói chuyện nhiều với cô ấy.
Một lần, cô ấy không mang tiền mua cơm trưa, Mai Phương đã cho cô mượn tiền mua bánh mì. Khi cô trả lại tiền vào ngày hôm sau, cô cũng tặng thêm cho Mai Phương một chai sữa coi như một món quà cảm ơn.
Tuy nhiên, bạn học đó cuối cùng đã chuyển trường; nhưng khi rời đi, cô ấy vẫn đã để lại cho Mai Phương một lá thư, bày tỏ lòng biết ơn và nói rằng cậu là người bạn tốt nhất của cô trong lớp.
Hành động mà Mai Phương cho là đơn giản lại được người khác xem như một tình bạn quý giá và chân thành. Sự việc này vẫn khiến Mai Phương cảm động cho đến tận bây giờ.
Ngoài lý do trên, Lâm Hữu Hi là bạn thân của Khương Nguyên. Bỏ qua về câu chuyện ở kiếp trước, cô ấy có thể coi như là một người bạn cũ.
Để Lâm Hữu Hi ở lại một mình, Mai Phương không chịu được. Cậu không thể vô tâm mà đi về như vậy…
Khi mẹ của Mai Phương dẫn Lâm Hữu Hi vào phòng tắm, Mai Lập Quân ngồi vắt chân và bắt đầu đạo lý.
"Con bị sao gần đây vậy? Trước đây thì bảo chẳng thích bọn con gái, mà bây giờ con lại quan tâm đến chúng? Trước là Khương Nguyên, bây giờ là Lâm Hữu Hi… Con giỏi đấy, còn nhỏ mà đã như thế này rồi, hả? Nhưng… ta ngày xưa cũng đào hoa như con vậy, ngày xưa…”
“Bố đừng khoe khoang nữa.”
Mai Phương không thể không chế giễu người cha tự phụ của mình, “Nếu bố giỏi thế, thì đã không cưới một người vợ còn không cho bố 10 tệ tiêu vặt. Khổ quá đi!”
“Con… con dám nói xấu mẹ! Ai nuôi con béo tốt thế này, đứa con vô ơn… Mẹ con là người phụ nữ đức hạnh và là người đẹp nhất trong vòng mười ki-lô-mét. Không phải mẹ con thì bố cưới ai bây giờ?”
Tâng bốc hay hoa mỹ đến thế cũng chỉ để vợ vui lòng; không cần phải nghĩ nhiều.
Hương Tiểu Hạ đi ra cùng Lâm Hữu Hi, có vẻ là đã tắm xong. Bà còn sấy khô tóc cho cô bé. Bà trông có vẻ không phiền mấy khi có vị khách không mời mà đến này. Ngược lại, bà còn khá vui.
Trái với vẻ thường ngày, Lâm Hữu Hi bây giờ trông tươi tắn hơn nhiều. Cô đang mặc quần áo của Mai Phương, sạch sẽ và gọn gàng, và mẹ cậu cũng đã cột tóc đuôi ngựa cho cô.
"Thế nào… con có thích kiểu tóc đuôi ngựa dì buộc không? Lâm Hữu Hi, ngẩng đầu lên con, không có gì phải ngại cả."
Khi đối mặt với ‘lãnh đạo’, người ta sẽ không khỏi sợ hãi. Lâm Hữu Hi miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhưng nhanh chóng cúi cụp xuống.
Mai Phương thầm ngưỡng mộ mẹ mình.
Nhìn cô ấy cũng khá dễ thương, hehe…
“Anh cứ hỏi sao mà em sấy tóc lâu thế....”
Mai Lập Quân thở dài, “Thức ăn đã nguội hết rồi.”
Mai Phương không trả lời cha mình, thay vào đó nói, “Mẹ ơi, mẹ cột đuôi ngựa đẹp thật đấy.”
“Mẹ không chỉ khéo tay đâu, mà Lâm Hữu Hi cũng rất dễ thương nữa!”
Hương Tiểu Hạ nhẹ nhàng véo má Lâm Hữu Hi, gương mặt đầy hạnh phúc, “A, ước gì có thêm một cô con gái…”
“Chúng ta đang thực hiện chính sách đấy, quên chuyện đứa thứ hai đi, nhé?”
“Ông như vậy thì nói làm gì.”
Những trận cãi vã và đôi co giữa hai người là chuyện thường ngày đối với Mai Phương; cậu đã nghe chán suốt bao năm qua.
Nhưng trong thời gian này, điều kiện gia đình lại khá ổn, được nghe lại thì cậu thấy đặc biệt thư giãn.
Khi cả nhà sắp ngồi xuống ăn tối, Mai Lập Quân nhận được cuộc gọi từ bố của Lâm Hữu Hi. Sau cuộc trao đổi ngắn, Mai Lập Quân đưa điện thoại cho Lâm Hữu Hi, cô ra ban công để nói chuyện với bố. Hương Tiểu Hạ khẽ hỏi, “Ông ấy nói gì? Ông ấy có đến đón con bé ngay không?”
Mai Lập Quân lắc đầu, “Bố của con bé nói rằng có sự cố ở công trường, nên sẽ đến muộn một chút.”
“Mưa lớn thế này, an toàn là trên hết.”
Hương Tiểu Hạ đáp, “À mà, bố của Lâm Hữu Hi chắc là con trai thứ ba của nhà họ Lâm ở phố Đông Môn, làm trong ngành xây dựng.”
Mai Lập Quân gật đầu và nhìn về phía Lâm Hữu Hi, đang nói chuyện trên ban công. Ông thì thầm, “Lần trước, Lâm Hữu Hi có chút xung đột với Mai Phương. Anh đã gặp bố của con bé, vợ anh ta qua đời trong một vụ tai nạn giao thông hai năm trước.”
“Anh nên đưa con bé về nhà. Tội nghiệp con bé, lớn lên mà không có mẹ.”
Sau khi nghe cuộc trò chuyện này, Mai Phương cuối cùng cũng hiểu tại sao, hôm nay bố mình lại đồng ý yêu cầu của cậu dễ dàng như vậy.
Bố mẹ của Mai Phương không dư dả, nhưng họ đã ảnh hưởng đến cậu rất nhiều về cách đối nhân xử thế.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Hữu Hi được gia đình Mai Phương mời ngồi xuống bàn, rót cho cô một cốc coca.
“Nào, Lâm Hữu Hi, ăn thử cái này… Hôm nay, chúng ta đặc biệt luộc một con gà. Con và Mai Phương mỗi đứa một cái đùi… À không, con ăn cả cái của Mai Phương đi.”
Bát của Lâm Hữu Hi đầy ắp ‘tình yêu’ của Hương Tiểu Hạ; trong khi Mai Lập Quân ra hiệu cho vợ không quá thúc ép, nhưng bà hoàn toàn phớt lờ ông.
Bát của Mai Phương chỉ có vài miếng rau và đậu.
Lâm Hữu Hi thường rải thức ăn lên bàn ở trường, nhưng cô luôn cư xử lễ phép khi ở nhà Mai Phương, ăn uống cẩn thận; thậm chí cố nuốt những thứ cô thường không ăn. Thấy cô đang gặp khó, Mai Phương nghiêng người qua.
“Cậu có ăn hết được không?”
Lâm Hữu Hi lắc đầu.
“Nếu không ăn hết được thì đưa cho tớ. Đừng cố quá.”
Lâm Hữu Hi múc một ít cơm và thịt vào bát của Mai Phương. Trong lúc gắp, cô bất ngờ nghiêng người về phía Mai Phương, thì thầm.
Mai Phương nghe xong mỉm cười.
“Đừng ngại. Nếu cậu thích, cậu có thể trực tiếp nói với bố mẹ tớ.”
Lâm Hữu Hi lắc đầu, đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Hai đứa thì thầm gì đấy? Nói mẹ nghe với.” Hương Tiểu Hạ tỏ vẻ hứng thú với cuộc trò chuyện bí mật của hai đứa trẻ.
Mai Phương ngẩng lên và nói với mẹ, “Lâm Hữu Hi nói rằng đồ ăn mẹ nấu rất ngon, và cô ấy muốn đến nhà mình ăn cơm nhiều hơn.”
Ngay khi Lâm Hữu Hi định phản bác, Mai Lập Quân phá lên cười.
“Hahaha… Chẳng có gì phải ngại cả! Khi bố của con bé đến, bố sẽ nói với ông ấy để cho con bé đến nhà mình ăn cơm nhiều hơn, hằng ngày luôn!”
“Được rồi, thế cũng tốt.” Hương Tiểu Hạ gật đầu. “Giống như mẹ có thêm một cô con gái vậy… Dì sẽ tết tóc đẹp cho con mỗi ngày nhé?”
Lâm Hữu Hi không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của bố mẹ Mai Phương. Cô im lặng một lúc rồi lắc đầu. Thấy Mai Phương ngấu nghiến gặm chiếc đùi cô cho cậu, Lâm Hữu Hi hơi khó chịu.
Cô chìa tay ra, véo mạnh vào đùi của Mai Phương, khiến cậu thét lên đau đớn.
__________________________________________________________________
Trans/Edit : Omg chap này wholesome quá, tôi đã chết! (ᗒᗣᗕ)՞
Là xe kiểu này Chính sách một con của TQ, áp dụng từ năm 1979 đến năm 2015