“Mẹ ơi, đây là Mai Phương. Con chưa từng kể với mẹ về cậu ấy. Cậu ấy là người bạn thân nhất của con, sau Khương Nguyên. Hôm nay cậu ấy đến đây cùng con để thăm mẹ. Mẹ hãy chăm sóc cậu ấy giúp con, đừng để những con quái vật gần đó bắt nạt cậu ấy nhé.”
“…”
Lâm Hữu Hi đẩy vai Mai Phương và nói, “Tớ đã giới thiệu cậu rồi. Sao lại đứng đơ ra như vậy? Chào mẹ tớ đi chứ!”
“D-Dạ… Chào dì ạ! Cháu tên là Mai Phương… Cháu là bạn tốt của Lâm Hữu Hi.”
Mai Phương nhìn vào bức ảnh của mẹ Lâm Hữu Hi trên bia mộ. Mẹ Hữu Hi cười tươi đến nỗi Mai Phương chợt cứng họng trong giây lát.
Lúc đó, Lâm Hữu Hi bất ngờ nhắm mắt, thì thầm nhưng Mai Phương vẫn nghe thấy.
“Mẹ ơi, để con nói với mẹ chuyện này. Hôm nay con đã cãi nhau với Mai Phương… Con là người mất bình tĩnh trước, nhưng Mai Phương đã xin lỗi và an ủi con. Giờ con cảm thấy áy náy, nên con muốn mẹ nói giúp con với Mai Phương rằng con xin lỗi và mong cậu ấy tha thứ cho con.”
Nói xong, Lâm Hữu Hi mở mắt ra và hỏi Mai Phương, “Cậu có nghe mẹ tớ nói gì với cậu không?”
Mai Phương gật đầu, “Mẹ cậu nói rằng dù con gái của bà, Lâm Hữu Hi, là một cô bé nghịch ngợm và hay gây gổ, bà vẫn mong rằng tớ có thể thông cảm và chăm sóc cho cậu…”
Lâm Hữu Hi ngượng ngùng, đấm Mai Phương và nói, “Mẹ tớ không bao giờ nói như vậy đâu. Nghe lại kỹ xem nào!”
Mai Phương và Lâm Hữu Hi vui đùa hoàn thành buổi viếng cho mẹ Hữu Hi.
Khi Mai Phương bận rục thu dọn để về, Lâm Hữu Hi dừng lại trước bia mộ bên cạnh bia mẹ mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Hữu Hi nhìn vào bia mộ bên cạnh mẹ mình.
“Hình như lâu rồi không có ai tới thăm bà cụ này… Cả năm nay tớ không thấy có giấy vàng hay đồ cúng mới nào trên bia mộ này.”
“Có thể gia đình bà ấy bận rộn quá không có thời gian đến… hoặc có thể họ đã chuyển đi.”
“Bà cụ này thật tội nghiệp.”
Lâm Hữu Hi nói, lấy một quả táo nhỏ từ bàn thờ của mẹ mình và cung kính đặt trước lọ hương trên bia mộ bên cạnh.
“Cậu không sợ mẹ cậu giận sao?”
“Mẹ tớ với bà cụ này là hàng xóm. Chắc họ thường xuyên trò chuyện với nhau. Chia sẻ một quả táo cũng không phải chuyện lớn.”
Lâm Hữu Hi chỉ vào bức ảnh và nói, “Nhìn xem mẹ tớ cười tươi thế này cơ mà. Mẹ chắc chắn không phải người keo kiệt đâu.”
“Ừ, đúng vậy.”
Mai Phương đồng ý với lời nói của Lâm Hữu Hi. Khi cậu sắp rời đi, Lâm Hữu Hi nắm lấy tay cậu.
“Cậu có gấp gì không? Tớ cuối cùng cũng tới thăm mẹ rồi. Ở lại đây thêm chút nữa đi.”
Mai Phương nhìn lên và thấy thời tiết u ám. Cậu thực sự lo rằng trời có thể mưa.
“Được rồi… Tớ nghe lời cậu.”
Lâm Hữu Hi và Mai Phương ngồi trên bậc thang đá nhỏ đối diện bia mộ của mẹ cô, trò chuyện về những chuyện vụn vặt.
Hai người cũng trò chuyện với mẹ của cô.
Cuối cùng, Lâm Hữu Hi bất ngờ hỏi Mai Phương, “Mai Phương, cậu có sợ chết không?”
“Ờ… có, tất nhiên là sợ.”
Mai Phương gật đầu nghiêm túc, “Chết là điều rất đau đớn, đặc biệt là đột tử.”
“Cậu nói như thể đã từng trải qua vậy.”
“Không, tớ chưa từng.”
Lâm Hữu Hi xem lời nói chân thật của Mai Phương như một câu đùa, không tiếp tục hỏi sâu.
“Tớ nghĩ rằng, sau khi một người chết, vẫn có con cháu hoặc người thân bạn bè đến thắp hương. Lúc đó, vẫn chưa được xem là chết hoàn toàn. Giống như mẹ tớ, bà vẫn sống trong trái tim của tớ và bố tớ.”
“Ờ… đúng vậy.”
“Nhưng, nếu bố và tớ cũng chết, có lẽ sẽ vẫn có người nhớ đến chúng tớ, nhưng sẽ không còn ai nhớ đến mẹ tớ nữa.”
Giọng của Lâm Hữu Hi nghe rất buồn.
“Lúc đó, mẹ tớ sẽ giống như bà cụ bên cạnh, không ai đến thắp hương, không ai nhớ đến bà.”
Có câu nói rằng một người chết tới ba lần, điều này rất phổ biến.
Nhưng việc Lâm Hữu Hi hiểu điều này khi còn nhỏ, thật đáng ngưỡng mộ.
“Nhưng, chúng ta không thể làm gì khác…”
“Không, tớ không muốn như vậy.”
Lâm Hữu Hi đưa ra một quyết định chắc nịch, “Khi tớ lớn lên, tớ nhất định sẽ đưa con cái của mình đến thăm mẹ. Tớ sẽ nói với con rằng đây là bà ngoại của chúng, là mẹ của mẹ chúng. Nếu sau này tớ không còn, chúng không chỉ nên nhớ đến việc thắp hương cho tớ mà còn phải nhớ đến mẹ tớ nữa.”
Nghe những lời kiên định của Lâm Hữu Hi, Mai Phương cảm thấy một cảm xúc lạ lùng trỗi dậy.
Trong văn hóa Trung Quốc, chúng ta tôn kính tổ tiên như thể họ là những vị thần. Tục thờ cúng tổ tiên vẫn còn phổ biến trên mảnh đất này, nhấn mạnh sự tiếp nối truyền thống gia đình và ngọn lửa nhang khói vĩnh cửu.
Tuy nhiên, theo thời gian, những truyền thống này dần dần bị lãng quên. Thế hệ lớn tuổi ở quê nhà vẫn tuân theo các truyền thống xưa, trong khi hầu hết thế hệ trẻ đang vật lộn trong những căn hộ cho thuê ở các thành phố lớn.
Khi thế hệ lớn tuổi qua đời, một số phong tục và tập quán dường như biến mất.
Tất nhiên, đây không phải là vấn đề đúng hay sai, mà là một khái niệm hư vô. Liệu tổ tiên của chúng ta có thực sự quan tâm đến việc được nhớ đến hay không?
Mai Phương trở lại thực tại, cậu tiếp tục cuộc trò chuyện với Lâm Hữu Hi, “Nhưng chẳng phải bây giờ nghĩ đến những điều xa vời như vậy là quá sớm sao?”
“Không, hoàn toàn không.”
Lâm Hữu Hi lặng lẽ nhìn vào bia mộ của mẹ mình trước mặt và lẩm bẩm.
Thấy dáng vẻ u sầu của cô, Mai Phương không kìm được mà hỏi nhẹ nhàng, “Lâm Hữu Hi, khi nào cậu nhớ mẹ nhất?”
Lâm Hữu Hi ngồi xổm xuống bậc thang đá, ôm gối và nhìn vào cỏ xanh rêu trên mặt đất.
Cô rơi vào trầm tư.
“Tớ không thường nghĩ đến điều đó, với lại, cậu và Khương Nguyên luôn ở bên cạnh tớ.”
“Khương Nguyên sẵn sàng làm bạn với tớ, chia sẻ đồ chơi của cậu ấy với tớ, tặng tớ đủ thứ món quà nhỏ, và luôn đóng vai mẹ của tớ để chăm sóc tớ… Tớ thực sự thích cậu ấy, tớ quý cậu ấy rất nhiều.”
Lâm Hữu Hi luôn ngưỡng mộ và trân trọng Khương Nguyên.
“Ồ… vậy còn tớ thì sao?”
Mai Phương cười vui vẻ, vẻ mặt đầy mong đợi.
“Còn cậu…”
Lâm Hữu Hi nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói, “Cậu cũng tốt, cậu chơi game với tớ mà.”
“Sao bao nhiêu năm mà cậu chỉ nhớ mỗi điều này thôi à?”
Cô gái vô tư, vô tâm này!
Mai Phương làm vẻ mặt uất ức, như thể lương tâm của mình đã bị chó ăn mất.
Nhưng đồng thời, khi Lâm Hữu Hi tiếp tục nói, cậu bỗng trở nên im lặng.
Sau một lúc lâu, Mai Phương ngước lên nhìn bầu trời.
Cơn gió chiều mang theo những mảnh giấy tiền vàng bạc bay lượn, mặt trời lặn dần sau những cây thông.
Khi bầu trời bị che phủ bởi những đám mây đen, Lâm Hữu Hi cũng lên tiếng.
“Nhưng, ngoài những lúc đó…”
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống má của Lâm Hữu Hi.
“Tớ luôn nhớ mẹ.”
“Tớ nghĩ về mẹ mỗi ngày.”
Mai Phương lặng lẽ nhìn Lâm Hữu Hi giãi bày cảm xúc.
“Mọi người tớ quen đều có mẹ, chỉ có tớ là không có.”
“Tớ muốn được làm nũng trước mặt mẹ…”
“Giống như Khương Nguyên làm với cô giáo Vũ…”
“Giống như Tiểu Nha làm với dì Mai…”
“Nhưng, chỉ có tớ là không có mẹ…”
Lâm Hữu Hi ôm lấy gối và khóc nức nở.
Có lẽ vì cô bé mít ướt Khương Nguyên làm cậu lẫn lộn, dù đã ở bên nhau bao nhiêu năm, nhưng Mai Phương chỉ vừa mới nhận ra rằng——
Đây thực sự là lần đầu tiên cậu thấy Lâm Hữu Hi khóc như thế này, khóc hết cả nước mũi lẫn nước mắt.
Cậu tiến lại gần, an ủi cô bằng cách vỗ đầu cô giống như đã làm với Khương Nguyên.
Lâm Hữu Hi không có phản ứng gì trước hành động của Mai Phương, cô chỉ tiếp tục khóc.
Nhưng Mai Phương có thể cảm nhận rằng cô bé đang nghiêng người dựa sát vào tay cậu.
Nhiều lúc, khi bạn bè của ta đang trải qua nỗi buồn, không cần thiết phải nói những lời an ủi sâu sắc.
Bạn không cần phải nói rằng, “Cậu đã làm rất tốt rồi.”
Bạn không cần phải nói rằng, “Người khác mới là sai, không phải cậu.”
Đó chỉ là những lời nói suông, và người buồn bã không thực sự quan tâm.
Quan trọng là bạn sẵn sàng ở bên cạnh cô ấy.
Và Mai Phương đang ở bên cô ấy ngay bây giờ.
Khi cô ấy cần cậu nhất.
Làm được điều này có giá trị hơn ngàn lời nói.
Vào lúc ấy, bầu trời âm u vang lên những tiếng sấm, và sau đó, một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi.
______________________________________________________________________________________________________________
.
.
.
.
.
Trans/Edit: Định dịch 1 chap thôi, nhưng chap sau hay với xúc động quá nên dịch tiếp. OwO