Tôi tưởng mình đã chết, nhưng hóa ra lại được tái sinh.
Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra khiến tôi chết thêm lần nữa, tôi cũng chẳng thể nhớ nổi. Nhưng dù sao đi nữa, tôi đã tái sinh.
Và rồi, ở thế giới mà tôi được sinh ra lần này, tôi lại suýt chết… Không, phải nói là tôi đã nhận ra rõ ràng cái chết đang đến rất gần.
「Gah… Khục!?」
「Á… Không… Em không muốn… Em không muốn đâu, Towa-san!!」
「Nếu anh chết thì em sẽ không tha thứ đâu đấy!?」
「Đồ ngốc này! Tuyệt đối không được chết nghe chưa!?」
「Làm ơn… Xin anh hãy giữ tỉnh táo lại đi mà!」
Cơ thể tôi đã mất cảm giác hoàn toàn, tôi nôn ra rất nhiều máu, nhưng lại chẳng thấy khó chịu chút nào.
Dù tầm nhìn đã bắt đầu mờ đi, nhưng khuôn mặt của những người đồng đội đang khóc vì tôi lại hiện lên rõ mồn một, không hề nhòe đi chút nào.
(Hahaa… Thật là hạnh phúc… Khi được nhìn thấy họ khóc vì mình như thế này.)
Mặc dù trong lòng vẫn thấy có lỗi vì khiến đồng đội phải khóc vì mình, nhưng tôi vẫn không thể ngăn được niềm hạnh phúc khi biết họ buồn đến thế vì tôi.
Đau đớn ư? Khổ sở ư? Những thứ đó giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Thật ra thì tôi cũng chẳng còn cảm giác gì từ lâu rồi. Nhưng được các đồng đội ở bên cạnh trong giây phút cuối cùng… Và hơn hết, được gặp những người tuyệt vời như họ. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn, và hạnh phúc đến nghẹn ngào.
「Tôi… Thật sự đã rất hạnh phúc đấy.」
「Anh đang định bỏ cuộc sao!?」
「Máu… Máu không ngừng chảy…!」
Giữa những tiếng hét gần như là tiếng khóc của đồng đội, tôi bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện.
Thế giới mà tôi tái sinh vào, đúng là một dị giới, nơi tồn tại kiếm và ma pháp, thứ không thể nào có ở Nhật Bản hiện đại.
Tuy nhiên, nó không phải kiểu thế giới mang phong cách Châu Âu thời trung cổ thường thấy. Trái lại, công nghệ ở đây khá phát triển, và với một người từng sống ở Nhật Bản như tôi, điều đó thật sự rất đáng mừng.
(Không ngờ, sau khi tái sinh lại rơi vào tình cảnh thế này…)
Trong thế giới này, Dũng Giả lẫn Ma Vương thật sự tồn tại.
Không chỉ có nhân loại, mà còn vô số chủng loài phi nhân loại khác… Trong số những người đồng đội đang khóc vì tôi lúc này, cũng có những người không phải là nhân loại.
(Thật sự mình đã đi xa đến thế rồi sao…)
Tôi sinh ra là con trai thứ ba của một gia đình Nam Tước, chẳng ai đặt kỳ vọng gì vào tôi cả.
Thế nhưng, không rõ có phải là đặc quyền của người tái sinh hay không, trong tôi lại tồn tại một kỹ năng vô cùng mạnh mẽ…
Một sức mạnh có thể đẩy lùi mọi bi kịch.
【Năng lực tạo ra kỳ tích】
Tên gọi thì đơn giản đến mức chẳng có chút màu mè nào, nhưng đó lại là kỹ năng tuyệt vời nhất.
Từ khi còn nhỏ, nó đã cứu tôi không biết bao nhiêu lần, đưa tôi gặp được những người đồng đội quý giá… Và giờ đây, nó lại tiếp tục cứu lấy mọi người, thêm một lần nữa.
Phải rồi… Nó đã tạo ra biết bao kỳ tích.
「…Khục!」
Nhưng cũng chính vì đó là một sức mạnh quá lớn, nên có lẽ đến cuối cùng, cái giá phải trả đã đến... Dưới hình thức là cái chết của tôi.
Tôi từ từ đưa tay lên trời.
Tưởng rằng mình đã mất hết cảm giác, vậy mà tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng bàn tay ấy đã được ai đó nắm lấy thật chặt.
「Hahaa… Ấm quá nhỉ.」
「Đừng bỏ cuộc mà! Làm ơn… Làm ơn đấy!」
「Gì chứ… Cái gương mặt như sắp chết đến nơi đó là sao hả…!」
Giọng nói thấm đẫm bi thương ấy vang lên cùng lúc, bàn tay tôi được hai người nắm chặt. Nhưng họ không phải nhân loại.
Một là Succubus – kẻ thuộc về thế giới bóng đêm, vốn không bao giờ chịu hợp tác với nhân loại. Một là High Elf – chủng tộc mà bản chất đã được bao phủ bởi vô vàn điều bí ẩn.
Đáng lẽ, họ và nhân loại vốn không thể dung hòa. Ấy vậy mà chúng tôi đã hòa thuận, thậm chí còn đùa cợt với nhau, vun đắp nên một sợi dây gắn kết không thể tách rời.
「Towa… Đừng có đùa nữa. Cậu đã nói là sẽ không chết cơ mà!」
「Phải đấy… Anh đã hứa sẽ luôn dõi theo bọn em cơ mà!」
Và giờ đây, hai người đang khóc vì tôi lại là nhân loại như tôi.
Chàng trai kia, không ai khác chính là Dũng Giả, niềm hy vọng của nhân loại. Còn cô gái đứng bên cạnh cậu ta là Công Chúa của một vương quốc, cô được người đời ca tụng là quốc bảo.
Ban đầu, tôi và hai người họ chẳng hề hòa thuận. Nhưng rồi, chúng tôi đã xây dựng được mối quan hệ đủ để có thể giao phó cả mạng sống cho nhau.
「Khụ… Tôi…」
Tôi gắng sức điều khiển đôi môi, gom góp chút hơi tàn cuối cùng còn sót lại để thốt thành lời.
Quá khứ như một thước phim tua ngược hiện lên trong đầu tôi. Nhưng ít nhất, tôi muốn được nói ra những lời này với mọi người trước khi chết.
「Tôi, thật sự rất hạnh phúc vì đã được gặp mọi người… Nhìn vẻ mặt của các bạn lúc này, tôi biết cái chết của tôi khiến mọi người đau lòng đến nhường nào… Nhưng, cho tôi được nói điều này nhé? Tôi thấy mình thật may mắn vì đã có thể bảo vệ được mọi người…」
Lời nói của tôi khiến gương mặt của tất cả bọn họ nhuốm màu bi thương đến cực độ.
Tôi từng nghĩ mình chẳng để lại được gì cả… Từng nghĩ mình chẳng làm được gì… Dù có sức mạnh, tôi vẫn chỉ là một kẻ vô dụng… Tôi đã nghĩ như thế. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể bảo vệ được mọi người.
Một người bình thường từng sống ở Nhật Bản hiện đại như tôi. Giờ lại mỉm cười mãn nguyện vì được chết để bảo vệ ai đó ở thế giới này, nghe thật khó tin, phải không?
Nhưng nói thật lòng thì, tôi không hề muốn chết.
(… Phải nói sao nhỉ… Tôi vẫn muốn tận hưởng thế giới này thêm chút nữa.)
Dù gì thì cũng là dị giới mà.
Từ giờ, công nghệ sẽ còn phát triển hơn nữa, thế giới sẽ ngày càng trở nên dễ sống hơn… Tất nhiên, kéo theo đó cũng sẽ có thêm nhiều mâu thuẫn và xung đột. Nhưng cho dù vậy, tôi vẫn yêu thế giới này.
Bởi vì nơi đây, đã trở thành quê hương thứ hai của tôi.
(Thêm nữa là…)
Hai cô gái đang nắm lấy tay tôi Succubus và Elf ấy… Phải nói là đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc, mà còn cực kỳ gợi cảm nữa chứ.
Đúng là dị giới có khác, toàn mỹ nữ khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc. Và tất nhiên tôi cũng từng nghĩ, giá mà được thân thiết hơn với họ, rồi làm vài chuyện hơi dâm dục một chút chẳng hạn... Rốt cuộc thì tôi vẫn nghĩ đến mấy chuyện đó.
Cuối cùng thì, tôi vẫn chẳng làm được gì cả… Hahaa, đến phút cuối mà đầu óc tôi lại nghĩ mấy chuyện như thế, đúng là hết thuốc chữa mà.
「Chắc sắp đến lúc rồi nhỉ… Vậy thì vĩnh biệt mọi người.」
Đến cả sức để mở mắt ra tôi cũng không còn nữa.
Thế nhưng, trong lòng tôi lại ngập tràn cảm giác mãn nguyện. Tôi từ từ nhắm mắt lại… Và buông lơi ý thức như thể đang chìm vào giấc ngủ dài.
▶▷
Cuộc chiến kéo dài đằng đẵng với Ma Vương, đã kết thúc bằng cái chết của hắn.
Chiến thắng này là thành quả của một tổ đội gồm năm người, đứng đầu là vị Dũng Giả. Họ đã mang lại hòa bình cho thế giới, và tên tuổi của họ đã trở thành huyền thoại được truyền tụng mãi về sau.
Nhưng đồng thời, cũng có một sự hy sinh, một phàm nhân duy nhất. Được khắc ghi và kể lại cùng với huyền thoại ấy vào dòng chảy vĩnh hằng của lịch sử.
Người đời kể rằng, anh là người giữ vai trò điều hoà và gắn kết cả tổ đội Dũng Giả.
Người đời kể rằng, anh là cây hài của tổ đội Dũng Giả, luôn là người tạo bầu không khí sôi nổi, ấm áp.
Người đời kể rằng, anh là người được cả Ma tộc và tộc Elf đem lòng yêu mến.
Người đời kể rằng, anh là anh hùng thầm lặng trong bóng tối, người đã mang đến những kỳ tích.
Người đời kể rằng, anh là người bạn đầu tiên và cũng là cuối cùng của Dũng Giả.
Người hy sinh ấy được ca tụng như thế. Nhưng ngoài ra, cũng có một vài lời đồn khác, trong đó không thiếu những lời gièm pha, bôi nhọ.
Phần lớn là do những kẻ ghen tị với việc một người thuộc tầng lớp thấp trong giới quý tộc, con trai nhà Nam Tước lại lập được công trạng lớn lao.
Thế nhưng, nghe nói Dũng Giả và Công Chúa đã cùng nhau đồng hành cùng người đó trên chuyến hành trình ấy đã nổi giận đến điên cuồng, và trừng phạt những kẻ đó bằng thứ mà gọi là trừng phạt thì vẫn còn quá nhẹ, chúng đã bị đẩy vào địa ngục thực sự.
Thế là, một thời đại đã khép lại.
Nhưng rồi, mười năm sau khi Dũng Giả đánh bại Ma Vương và mang lại hòa bình cho thế giới. Bánh xe thời đại lại bắt đầu chuyển mình.
「Oe oe—! Oe oe—!」
Và khởi đầu của thời đại mới ấy là tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ sơ sinh.
▶▷
Kính gửi, một ai đó cũng chẳng biết là ai cả.
Tôi chắc chắn là đã chết rồi, nhưng tại sao lại đang ở đây?
「Vứt quách nó đi cho rồi.」
「Biết rồi mà. Thiệt tình, nếu muốn trách thì hãy trách cái số kiếp đã để mày sinh ra làm con của bọn tao đi.」
Những lời đó được thốt ra bởi hai kẻ có vẻ ngoài chẳng lấy gì làm thiện cảm.
Nói họ từng giết người thì có hơi quá, nhưng thật lòng mà nói, ngay từ ấn tượng ban đầu về họ đã thấy mặt mũi họ chẳng khác gì tội phạm cả.
(Cái quái… Chuyện quái gì đang xảy ra thế!? Chẳng phải mình đã chết rồi sao… Sao lạnh thế!?)
Đây đúng là đỉnh điểm của sự hoang mang.
Mới vừa nãy thôi, tôi đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay các đồng đội. Chính tôi cũng mãn nguyện khép mắt lại, khép luôn cả cánh cửa của lần thứ hai được làm người… Ấy vậy mà, vì lẽ gì giờ đây tôi lại đang bị đặt nằm trên nền đất ướt nhẹp thế này!?
「Oe oe! Oe oe!」
(Ơơơ!? Không nói được!? Không phải, vẫn phát ra âm thanh mà. Nhưng sao lại là tiếng khóc của trẻ sơ sinh!?!? Giọng em bé!? Uwaaaaaaa!!!)
Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng thứ phát ra từ miệng lại chỉ là tiếng khóc vô nghĩa.
Thế nhưng cảm giác này lại rất quen thuộc với tôi… Chính là cái khoảnh khắc sau lần tái sinh đầu tiên, khi tôi nhận ra mình đã trở thành một đứa trẻ sơ sinh.
「Oe~…」
Chẳng lẽ… Tôi lại tái sinh thêm lần nữa sao?
Khi nhận ra điều đó, đầu óc tôi dần xâu chuỗi lại được mọi chuyện, tâm trí cũng bớt hoảng loạn. Tiếng khóc vô thức bật ra ban nãy cũng tự nhiên lặng đi.
Tuy nhiên, hai người vừa rời đi lúc nãy… Có lẽ là cha mẹ tôi ở kiếp này. Khi bóng dáng họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, điều đó khiến tôi không thể không nghĩ tới viễn cảnh tệ hại nhất.
「…Oe—!!」
(Chắc chắn là họ đã bỏ rơi mình rồi!? Sao có thể làm chuyện tàn nhẫn thế này được chứ!?)
Tin buồn: vừa tái sinh đã bị cha mẹ vứt bỏ, đấy ạ… Đến mức này thì đây không còn là trò đùa đâu đấy!?
Vì là trẻ sơ sinh nên tôi chẳng thể cử động được gì, và trong khi tôi nằm bất động như thế, mưa từ bầu trời vẫn không ngừng trút xuống… Cứ thế này thì chỉ còn cách nằm im chờ chết thôi sao?
「Oe oe—!! Oe oe—!!」
(Phải rồi nhỉ… Chẳng còn cách nào khác ngoài khóc thôi mà…)
Nếu đây vẫn là cơ thể ở kiếp trước, có lẽ kỹ năng kỳ tích sẽ lại cứu tôi một lần nữa.
Tôi đã bắt đầu nghĩ đến những điều như thế, và khi cảm giác tuyệt vọng dần bao phủ tâm trí thì đúng vào khoảnh khắc ấy…
「Ta nghe thấy tiếng khóc gì đó, cứ tưởng là gì... Không ngờ lại là một đứa trẻ sơ sinh.」
「Ugh!!」
Người vừa xuất hiện sau tiếng nói ấy là một cô gái xinh đẹp.
Mái tóc bạc óng ánh, đôi mắt đỏ rực như máu, gương mặt mang nét trung tính đầy khí chất vương giả khiến cô trông chẳng khác gì một vị Công Chúa.
Thân thể non nớt không thể thắng nổi cảm xúc, tôi vẫn tiếp tục khóc nức nở, cố gắng vươn tay về phía cô gái ấy. Và rồi, cô nhẹ nhàng ôm lấy tôi vào lòng.
「Ôi~ ngoan nào ngoan nào… Xem ra có lẽ là bị bỏ rơi rồi nhỉ? Ta chưa từng có kinh nghiệm nuôi trẻ, nhưng gặp cảnh thế này mà bỏ mặc thì thật không phải đạo.」
「…Babuu.」
Babuu… Ừ thì, tôi là trẻ sơ sinh mà, biết làm sao được.
Nhưng… Thật sự tôi cảm thấy rất yên tâm.
「Haha, nhóc dễ thương thật đấy. Được rồi, ta sẽ bảo vệ nhóc, cứ yên tâm đi.」
Được vuốt ve mái đầu, được ôm thật chặt trong vòng tay ấy, tôi cảm nhận được sự an toàn trong tim. Cơ thể vốn đang căng cứng cũng dần thả lỏng.
Lúc nhận ra thì cơn mưa đã ngừng, và ánh sáng bắt đầu len qua những kẽ mây.
「Babuu!」
「Nhóc đã khoẻ hơn rồi sao? Haha, đúng là một đứa trẻ đáng yêu mà.」
Cô gái khẽ mỉm cười, và ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy nụ cười ấy, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến.
Cảm giác như thể bị mê hoặc bởi một ma pháp ru ngủ, tôi từ từ trôi vào giấc mơ… Và khi tôi nhận ra thì đã được đưa đến nhà của cô ấy từ lúc nào không hay.
Cơ thể tôi đã được lau sạch, mặc vào bộ đồ ấm áp, và đang nằm gọn trong vòng tay của cô gái ấy.
「Ta cứ tưởng khi tỉnh dậy nhóc sẽ lại khóc, nhưng xem ra không cần lo lắng chuyện đó ha.」
「Da~!」
Tôi muốn nói rằng mình ổn, nhưng tất nhiên là chẳng thể thốt lên lời.
Thế nên tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh không rõ nghĩa như thế này, nhưng mỗi lần tôi cất tiếng, cô ấy lại bật cười đầy thích thú, ánh mắt dịu dàng trìu mến nhìn tôi không rời.
「…Dauu.」
Cảm thấy hơi ngượng, tôi quay mặt đi và bắt đầu hồi tưởng lại.
Tôi thực sự đã chết... Là một thành viên trong tổ đội Dũng Giả, tôi đã chiến đấu chống lại Ma Vương. Ngay sau khi vị Dũng Giả ấy tung ra đòn kết liễu Ma Vương và tin chắc vào chiến thắng, Ma Vương đã khiến ma lực của hắn bạo phát, tự hủy để đồng quy vô tận.
Tôi đã đứng ra chắn phía trước mọi người, với mong muốn bảo vệ đồng đội. Đáng lẽ tất cả đều phải chết, nhưng nhờ sức mạnh kỳ tích, tôi đã thay đổi vận mệnh mà đáng ra cả nhóm đều phải chết… Và rồi, tôi đã anh dũng hy sinh.
(Tái sinh… Lại xảy ra tận hai lần sao…)
Vậy có nghĩa là, nếu tôi lại chết, thì sẽ lại tái sinh như thế này sao?
Dù có tò mò thật, nhưng tôi chẳng hề muốn chết thêm lần nào nữa. Cái cảm giác đau đớn ấy thì xin miễn, và hơn hết tôi không muốn khiến ai phải buồn vì mình nữa cả... Dù sao thì, cũng chẳng biết liệu mình có thể gặp lại những người đồng đội tuyệt vời như trước hay không.
「Babuu!」
「Hm? Có chuyện gì sao?」
Mà này… Cứ mỗi lần tôi định nói gì là lại thành ra thế này, chẳng lẽ không có cách nào khắc phục à?
Dù là vì còn là em bé nên cũng đành chịu… Nhưng mà nói thật nhé? Một đứa trẻ bình thường không phát ra tiếng babuu hoàn hảo như thế đâu nhỉ?
「Chẳng lẽ—」
「?」
「Chẳng lẽ nhóc đang nghĩ ta là mẹ của nhóc sao? Nếu tiếng khóc ấy là vì điều đó thì xin lỗi nhé… Ta không phải mẹ của nhóc đâu, thậm chí còn chẳng biết tên nhóc là gì nữa đó.」
À vâng, cái đó thì tôi biết rõ rồi ạ.
Cô gái cúi mặt xuống, vẻ mặt thoáng chút áy náy, rồi tiếp tục nói.
「Ta vốn dĩ là người ghét đàn ông, nên chưa từng nghĩ đến chuyện có con. Nhưng có lẽ đây là duyên số… Ít nhất, cho đến khi nhóc có thể tự lập, hoặc cho đến khi có điều gì đó xảy ra. Ta sẽ thay mẹ nhóc chăm sóc cho nhóc nhé.」
「......................」
Người tốt quá trời luôn nhỉ!?!??!
Ngay từ lúc được cô ấy nhìn bằng ánh mắt dịu dàng, tôi đã cảm nhận được rồi, cô ấy thật sự là một người rất tốt.
Đôi mắt đỏ thẫm như máu khiến tôi thấy hơi sợ một chút, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến, bởi sự dịu dàng và bao dung toát ra từ cô gái ấy quá đỗi rõ ràng.
(Từ nãy đến giờ, cảm giác mềm mềm này dễ chịu thật đấy…)
Và hơn hết, dù là một mỹ nhân thanh tú như thế, cô ấy lại sở hữu thân hình cực kỳ nóng bỏng.
So với những cô nàng từng đồng hành trong tổ đội Dũng Giả, Succubus và Elf thì độ nảy nở từ vòng một của cô ấy cũng chẳng hề thua kém… Mà khoan, tôi đang là trẻ sơ sinh đấy, đừng có nghĩ mấy thứ đen tối như thế chứ! Nhưng mà… Nhưng mà đáng buồn thay.
Bàn tay tôi lại cứ như bị bản năng trẻ sơ sinh điều khiển, mà hướng thẳng về phía bộ ngực của cô gái ấy…!
「Ồ hô? Nhóc quan tâm đến ngực của ta đến thế sao?」
Yes! Rất quan tâm luôn đó ạ!
Muốn đùa một chút cho vui, nhưng tay tôi thì chẳng chịu dừng lại, cứ thế lao thẳng đến vùng cấm địa.
「Haha, tiếc là ngực ta không có tiết sữa đâu.」
Khụ… chẳng lẽ là như vậy sao?
Vì là trẻ sơ sinh nên phải uống sữa. Chính vì mang theo sứ mệnh ấy mà bàn tay tôi lại hướng về phía ngực của cô ấy sao…?
Trong ký ức kiếp trước, tôi chưa từng có trải nghiệm như thế này... Mà nói đúng hơn, tôi chẳng có ký ức nào về việc được mẹ chăm sóc cả.
「Yên tâm đi, ta sẽ chuẩn bị sữa cho nhóc ngay.」
「Dau!」
「…Nhóc thật sự dễ thương quá đi.」
「Daauu!」
À, nếu được cô ấy nghĩ như thế thì cũng không tệ!
Nhưng mà cô ấy... Lúc nãy có nói là ghét đàn ông đúng không? Nếu lỡ phát hiện ra tôi có ký ức kiếp trước thì không biết sẽ ra sao đây… Hơi đáng sợ thật, nhưng thôi, cứ cẩn thận là được.
「Vậy thì để ta đi lấy sữa… Fufu, nhóc không muốn rời khỏi ta đến thế sao?」
「…Dau!」
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, và cô không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn cười rất vui vẻ. Nhờ thế mà tôi thấy yên tâm, cứ để bản thân trôi theo dòng cảm xúc ấy.
Sau đó, tôi được bổ sung sữa đầy đủ, và vẫn đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của cô gái ấy.
「À phải rồi… Ta vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Dù với nhóc bây giờ thì có lẽ vẫn chưa hiểu, nhưng ta vẫn muốn nói ra— Tên ta là Astrefia Lainstoll. Không giống nhóc, ta không phải là nhân loại, mà là một Vampire.」
Cô gái... Astrefia-san, khẽ hé miệng để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn như muốn thị uy.
「…Dau~」
Thì ra là vậy, tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm.
Thật ra, từ lúc được cô ấy ôm vào lòng, tôi đã cảm nhận được một điều gì đó khác biệt so với nhân loại… Có lẽ vì cô ấy khiến tôi liên tưởng đến những chủng loài phi nhân loại mà tôi từng gặp ở kiếp trước.
Nhưng mà Vampire à… Ừ thì, ở kiếp trước cũng có tồn tại, nhưng tôi chưa từng gặp trực tiếp bao giờ… Mà khoan, chẳng lẽ tôi sẽ bị cô ấy hút máu sao?
「Fufu, chẳng lẽ nhóc thấy sợ ta rồi sao? Dù ta không nghĩ nhóc hiểu được lời ta nói, nhưng cứ yên tâm đi. Đúng là máu của nhóc trông rất ngon, nhưng ta không sa đọa tới mức ra tay với một đứa trẻ sơ sinh đâu.」
Astrefia-san… cái tên hơi dài nhỉ. Thôi thì gọi là Fia Mama vậy.
Tại sao lại là Mama? Vì giờ đây, tôi chẳng thể dựa vào ai khác ngoài cô ấy, mà như thế thì chẳng khác gì mẹ rồi còn gì.
「Fi… a… Mama?」
U~hm… cố gắng gọi lắm rồi mà vẫn chưa nói được.
Dù sao thì, nếu cộng cả cuộc đời từng sống ở Nhật và thời gian sau lần tái sinh đầu tiên, tôi đã sống khá lâu rồi. Thế nhưng, cái cảm giác bị cơ thể kéo lùi lại so với tinh thần lúc này đây, thật sự khiến tôi thấy sợ.
Bởi vì tôi chẳng hề thấy ngại khi gọi cô ấy là Mama… Thật sự không có chút xấu hổ nào, dù chỉ trong một khoảnh khắc.
「C-có thể nói lại một lần nữa không?」
「?」
Fia Mama bất ngờ áp sát mặt lại, nói như thế.
Đôi mắt cô ấy mở to, hơi thở trở nên gấp gáp, biểu cảm ấy chẳng còn chút khí chất kiêu hãnh nào nữa… Có chút đáng sợ đấy.
「Mamma…?」
「Hahha! Nhóc đúng là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này đóó ♡.」
Ngay lập tức, Fia Mama như bùng nổ.
Không phải cơ thể cô ấy, mà là nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
「…Mamma.」
「Uhha!」
Fia Mama giơ nắm đấm lên trời… Có vẻ cô ấy là người thú vị hơn tôi tưởng.
「Ra là vậy, đây là cái gọi là làm mẹ rồi thì hóa rồ vì con sao. Ta chưa từng yêu đương với đàn ông, vẫn còn là trinh nữ, cũng chưa từng trải qua cơn đau khi sinh con nhưng mà… Thì ra là cảm giác này sao.」
「.............」
Cái này, nghe xong là thấy không ổn chút nào.
Trong khi tôi đang nghĩ như thế, Fia Mama chẳng hề hay biết gì, cứ thế dụi má vào tôi với vẻ mặt đầy âu yếm.
「…Dau~」
Nhưng mà chuyện này... Cũng không tệ lắm nhỉ.
Được Fia Mama đối xử dịu dàng như vậy khiến tôi bất giác nhớ lại lần tái sinh trước… Ơ nguy rồi, tuyến lệ sắp tuôn ra rồi!
「…Auu」
「Hm? Có chuyện gì sao?」
K-không chịu nổi nữa rồi aaaaaaaaaaaa!
「Bieeeeeeeeeeeee!!」
「Đ-đ-đ-đ-đ-đã xảy ra chuyện gì thế!?」
Cảm động trước tình yêu thương của Fia Mama, tôi bật khóc toáng lên.
Tiếng khóc lần này còn to hơn gấp mấy lần so với lúc bị bỏ rơi dưới mưa, khiến Fia Mama hoảng hốt, luống cuống ôm lấy tôi và nhẹ nhàng lắc lắc người.
Dù còn vụng về, nhưng sự cố gắng của cô ấy để dỗ dành tôi lại càng khiến tôi cảm nhận được tình cảm chân thành. Tôi cố gắng nín khóc, nở một nụ cười toe toét hết sức có thể.
「Dễ thương quá đi mất !?!? Con trai của mẹ sao lại dễ thương đến thế cơ chứ!? Aaa, từ giờ ai nói gì mẹ cũng mặc kệ! Con là con trai của mẹ! Không chấp nhận bất kỳ ý kiến nào khác!」
*Từ đoạn này đổi xưng hô mẹ - con cho thân mật nhé!*
「Dauu!」
Fia Mama hôn chụt chụt lên má tôi, còn tôi thì đáp lại bằng cách siết chặt nắm tay bé xíu của mình.
Có khá nhiều thứ để thắc mắc thật đấy, nhưng xem ra cuộc đời thứ hai này… À không, lần thứ ba này sẽ ổn thôi.
(Nhưng mà… Đây là thế giới như thế nào? Liệu mình còn giữ được sức mạnh nào không? Chẳng lẽ năng lực kỳ tích đã biến mất rồi sao…?)
Có rất nhiều điều tôi muốn kiểm chứng, nhưng chắc phải đợi thêm một thời gian nữa.
(Ký ức sâu đậm nhất với tôi vẫn là cuộc đời sau lần tái sinh thứ hai… Mọi người, xin lỗi vì đã chia tay như thế. Tôi đã được sinh ra lần nữa, và sẽ cố gắng sống thật tốt.)
Thế giới mà tôi vừa tái sinh vào chính là nơi tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Lần này, tôi muốn sống lâu hơn một chút. Và hơn hết, tôi muốn đền đáp cho Fia Mama, người đã cứu lấy tôi… Ừ thì, nghĩ như vậy có sớm quá không nhỉ?
「Nhưng mà, được gặp một đứa trẻ như con thế này đúng là kỳ tích. Nhắc đến kỳ tích, mẹ lại nhớ đến "Towa kỳ tích" người từng chiến đấu và anh dũng hy sinh trong tổ đội Dũng Giả.」
「Dauu!??」
.........Hả?
Vừa rồi, Fia Mama đã nói gì cơ...?
Chẳng phải cô ấy vừa nói Towa kỳ tích sao…?
Tên của tôi trước đây là Towa… Và vì sở hữu năng lực kỳ tích, tôi đã từng được gọi bằng cái tên chẳng hợp chút nào ấy Towa kỳ tích.
Tại sao… Tại sao tôi lại nghe thấy cái tên đó ở đây?
(Chẳng lẽ thế giới này là—)
Ngay khi suy nghĩ đó chợt loé lên, Fia Mama vẫn đang ôm tôi trong lòng, bất ngờ nhảy lùi lại khỏi chỗ đang đứng.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một luồng ánh sáng xuyên qua vị trí chúng tôi vừa đứng, thiêu rụi mặt đất thành tro.
「Chết tiệt…」
Fia Mama khẽ nghiến răng.
Ánh mắt sắc lạnh của cô ấy lúc này hoàn toàn khác với ánh nhìn dịu dàng dành cho tôi trước đó.
「Quả nhiên nàng vẫn ở đây nhỉ, Astrefia.」
Cùng với giọng nói ấy, một kẻ xuất hiện.
Nói ngắn gọn là một tên bad boy chính hiệu.
Sau lưng hắn là đôi cánh lớn, rõ ràng không phải nhân loại… Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất chính là ánh mắt hắn nhìn Fia Mama tràn ngập dục vọng đến mức đáng sợ.
「Ngươi đến đây làm gì, Vigal.」
「Làm gì à? Chỉ có một chuyện thôi chứ còn gì nữa. Ta đến để đưa nàng đi— Hãy trở thành người đàn bà của ta ngay đi.」
Gã đàn ông… Vigal vừa dứt lời, Fia Mama lập tức bộc lộ rõ vẻ ghê tởm.
「Vigal, thôi đủ rồi. Ta vốn dĩ đã ghét đàn ông— Nên tuyệt đối không đời nào trở thành của ngươi.」
「Này này, ta đã đích thân tới đây rồi mà nàng vẫn còn nói thế à? Ngoan ngoãn bỏ cuộc và trở thành bạn đời của ta đi.」
Thành thật mà nói, ngay cả khi chỉ đứng ngoài nghe, tôi cũng chỉ có ấn tượng: Thằng cha này bị cái quái gì vậy.
Chỉ là, gương mặt hắn lại quá mức điển trai, nên ngay cả mấy lời ngạo mạn trên cao nhìn xuống ấy vẫn cứ trông hợp đến khó hiểu.
「…Auu.」
Người đã cứu tôi Fia Mama giờ lại đang bị nhắm đến, vậy mà tôi chẳng thể làm được gì.
Cơ thể trẻ sơ sinh này quá sức yếu đuối, còn sức mạnh kỳ tích từng cứu tôi trước đây cũng chẳng thể trông mong… Dù vậy, tôi vẫn cố gắng nghĩ xem liệu mình có thể làm được gì không, và rồi vô thức siết chặt lấy vạt áo của Fia Mama.
Bầu không khí căng như dây đàn, thế nhưng Fia Mama lại cúi xuống nhìn tôi, mỉm cười như để trấn an.
「Con đang lo lắng cho mẹ sao? Nỗi lo ấy từ con, khiến mẹ vui đến mức trái tim như muốn nhảy múa vậy đó. Cứ yên tâm nhé— Có vẻ như khi có con, mẹ sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.」
「…Daa?」
Biểu cảm của Fia Mama lúc này tràn đầy sự tự tin tuyệt đối.
Đôi mắt đỏ rực như máu ánh lên sắc lạnh, và trên gương mặt trung tính ấy là nụ cười kiêu hãnh đầy thách thức, một nụ cười chẳng hề nao núng.
「Thằng nhóc đó là ai vậy… Nhân loại à?」
Cuối cùng, Vigal cũng chuyển ánh nhìn sang tôi, đứa trẻ đang được ôm trong lòng.
「Đừng có nhìn đứa bé này bằng ánh mắt dơ bẩn đó― Đây là đứa con trai quý giá của ta.」
「Con trai… Sao cơ!?」
「Daa~!」
Xin chào~ tôi vừa chính thức trở thành con trai quý giá đây ạ!
Như thể muốn truyền đạt điều đó, tôi giơ tay lên một cách đầy khí thế. Vigal thì bắt đầu tỏ rõ vẻ khó chịu.
Cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay là sát khí. Là người từng kinh qua vô vàn trận chiến, tôi nhận ra điều đó ngay lập tức.
「Này này này, đừng đùa nữa chứ? Một Vampire cao quý… Lại còn là người từng được gọi là Nữ Hoàng Vampire kế nhiệm như nàng, mà lại tuyên bố một tên nhân loại thấp hèn là con trai sao? Đúng là trò đùa tệ hại quá đấy.」
「Không phải trò đùa. Ta sẽ nuôi dạy đứa trẻ này như con trai của mình… Đây là điều ta đã quyết định. Dù cha mẹ ruột của nó có đến đòi lại, ta cũng không trả.」
Một lần nữa, Fia Mama ôm tôi vào lòng thật dịu dàng, rồi tuyên bố chắc nịch.
Trước những lời đầy khí phách ấy, tôi lại một lần nữa cảm động, suýt nữa thì bật khóc. Nhưng tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén.
「…Thì ra là vậy. Thằng nhóc đó đã khiến nàng thay lòng đổi dạ sao… Trong khi lời của ta thì chẳng lay chuyển được nàng chút nào cả.」
「Ghen tỵ với một đứa trẻ sơ sinh thì ta thấy ngươi thật thảm hại. Một kẻ lúc nào cũng nhìn ta bằng ánh mắt dơ bẩn như ngươi, làm sao có thể so sánh với một đứa trẻ đáng yêu thế này chứ. Dù không phải vậy đi nữa, thì một kẻ hèn hạ như ngươi cũng chẳng đáng để ta đoái hoài.」
Fia Mama nói vậy bằng giọng lạnh lùng và ánh mắt băng giá, kiểu biểu cảm mà chắc chắn một số người sẽ thấy cực kỳ phấn khích.
Lời nói ấy cuối cùng đã khiến Vigal nổi điên. Hắn bắt đầu giải phóng một lượng ma lực khổng lồ đến mức làm rung chuyển cả không gian. Nhưng Fia Mama vẫn giữ nguyên biểu cảm, không hề nao núng, trông ngầu vãi.
「Kukuu… Được thôi! Vậy thì hôm nay, ta sẽ đánh nàng tơi tả đến cùng cực rồi lôi đi cho bằng được. Sau đó, ta sẽ giết thằng nhóc đó ngay trước mắt nàng… Không, phải để nó khóc mà chứng kiến cảnh nàng bị ta làm nhục một cách thảm hại—」
Lời của Vigal bị cắt ngang giữa chừng… Vì đầu hắn đã lìa khỏi cổ.
Chiếc đầu từng ngang nhiên tuôn ra những lời lẽ đầy dục vọng ấy giờ đang lơ lửng giữa không trung, xoay chậm rãi rồi rơi xuống đất cùng lúc với cái thân xác mất hết sức lực, phát ra một tiếng bịch nặng nề.
「Giết đứa trẻ này sao? Ngươi muốn nói gì về ta thì ta cũng chẳng màng, nhưng riêng chuyện đó thì tuyệt đối không thể tha thứ.」
「Gah… agh…!」
「Ngay cả với tư cách là một Vampire, ta cũng phải công nhận sức sống của ngươi. Nhưng ngươi cũng biết rõ điều này mà, phải không? Dù sức sống có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần não bị phá hủy thì mọi thứ sẽ kết thúc.」
Bàn tay không ôm tôi của Fia Mama, từ lúc nào đã cầm một lưỡi hái tỏa ra khí tức tà dị.
Một trong ba món vũ khí ngầu nhất mà tôi từng nghĩ đến, lưỡi hái đã xuất hiện ngay trước mắt, khiến tôi phấn khích vô cùng… Dù vừa chứng kiến cảnh một cái đầu bay mất, tôi vẫn bình tĩnh được là nhờ từng trải qua hành trình chiến đấu gian khổ trước đó.
「Chết đi.」
Sau lời thì thầm nhỏ ấy, đầu của Vigal bị chém nát.
Có vẻ như sinh lực đã hoàn toàn biến mất, phần thân thể còn lại cũng bắt đầu mục rữa, tan biến thành các hạt bụi và hòa vào không khí.
「Fuu… Mẹ xin lỗi vì đã để con chứng kiến thứ kinh tởm như vậy nhé.」
「A~u~」
Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ muốn nói: Cảm ơn Fia Mama. Nhưng vẫn không thể thốt ra thành lời.
Cuộc tấn công bất ngờ đã được giải quyết ổn thoả.
Tôi vừa nghĩ vậy thì, Fia Mama đột ngột khuỵu xuống.
「Kugh… Haa… Haa…!」
Chiếc lưỡi hái trong tay biến mất, và Fia Mama nhăn mặt đầy đau đớn.
Vì vẫn đang ôm tôi trong lòng, hơi thở gấp gáp của cô ấy phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi càng thêm lo lắng.
「Fi… mamma?」
「Mẹ không sao… Muốn nói vậy lắm, nhưng có vẻ không ổn rồi.」
Trông Fia Mama như đang sốt cao, giống như con người khi bị cảm nặng vậy.
「Chỉ là đến kỳ phải hút máu thôi… Bình thường thì không cần nhiều đến thế, nhưng lúc nãy lại dùng sức mạnh khi đang khát, nên cơn thèm máu lần này mãnh liệt hơn bình thường.」
À, quả nhiên vì cô ấy là Vampire nên chuyện này là đương nhiên nhỉ…
「Chính vì vậy cho nên mẹ phải nhanh chóng lấy máu dự trữ đã… Ah.」
Ngay lúc đó, Fia Mama sững người.
Ánh mắt cô ấy hướng về phía căn nhà đã tan hoang, nơi phòng khách chúng tôi vừa ở đã bị phá hủy hoàn toàn.
Từng giọt chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống... Chẳng lẽ là?
「Toang rồi… Máu dự trữ…!?」
Quả nhiên là kiểu diễn biến như thế này sao!?
Tôi không rõ cơn thèm máu của Vampire như thế nào, nhưng có vẻ ngay cả một người mạnh mẽ như Fia Mama cũng không thể cưỡng lại. Hơi thở của cô ấy ngày càng gấp gáp, đồng tử giãn rộng… Fia Mama đang cực kỳ hoảng loạn, nhưng lại quên mất một điều quan trọng.
「Dauu!」
「…Con.」
Đúng vậy, ở đây còn có tôi mà không phải sao.
Không biết rốt cuộc sẽ cần bao nhiêu máu, nhưng so với việc để Fia Mama phải chịu đau đớn giày vò thì chẳng phải vẫn tốt hơn sao... !?
「K-không được! Hút máu từ một đứa trẻ… Hơn nữa lại là từ con, chuyện đó tuyệt đối không thể—」
「A~u~! Dada!!」
Trời ơi, sao cô ấy cứ do dự mãi thế!
Tôi quyết định hành động, đưa ngón tay vào miệng Fia Mama... Đúng lúc đó, đầu ngón tay chạm vào chiếc răng nanh sắc nhọn, khiến tôi cảm thấy hơi đau và máu rỉ ra một chút.
「Dauu!」
「…Cảm ơn nhé.」
Fia Mama thì thầm lời cảm ơn, rồi đưa lưỡi liếm nhẹ lên ngón tay tôi.
「…Umm… Chụt…」
Fia Mama say sưa hút máu tôi một cách ngon lành… Và cô ấy trông cực kỳ gợi cảm.
Lưỡi của Fia Mama lướt nhẹ trên ngón tay khiến tôi thấy nhột, nhưng đúng lúc đó… Thật sự chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm thấy như có ánh sáng lóe lên... Tựa như phép màu từng luôn ở bên che chở cho tôi đã một lần nữa xuất hiện.
「À ra là vậy… Thì ra là thế.」
「Auu?」
Sau khi hút máu xong, Fia Mama đã lấy lại được sức mạnh.
「Con… À, ra là vậy… Có lẽ mẹ đã tìm thấy rồi.」
「?」
Trước dáng vẻ như đang mê man trong cơn sốt của Fia Mama, tôi chỉ biết tròn mắt ngơ ngác.
「Babuu~」
Không hiểu gì cả, thôi thì cứ ôm lấy cô ấy cái đã.
Sau đó, Fia Mama dùng ma pháp để sửa lại căn nhà bị phá hủy, và tôi lại một lần nữa được chứng kiến sức mạnh của phép thuật kỳ diệu đến nhường nào.
「Chỉ là sửa lại vẻ ngoài thôi… Sớm thôi, mẹ sẽ chuyển đến nơi khác để sống cùng con đấy.」
Ô hô, sắp được chuyển nhà rồi!
Có lẽ cảm nhận được sự háo hức của tôi, Fia Mama mỉm cười, rồi bế tôi lên giường ngủ.
「Hôm nay nghỉ ngơi thôi nhé.」
「Da~u」
Cô ấy đặt tôi xuống giường, rồi bắt đầu thay đồ.
Là một quý ông, tôi không thể cứ thế nhìn trộm lúc phụ nữ thay đồ nhưng mà khổ nỗi, tôi còn chẳng lật người nổi, nên đành chịu.
「Đợi lâu rồi ha.」
Từ bộ trang phục ngầu lòi ban nãy, Fia Mama chuyển sang một chiếc váy ngủ cực kỳ gợi cảm đến mức..., À thì thằng đàn ông nào mà bỏ qua cho nổi. Tôi chỉ biết thành thật thừa nhận điều đó.
Fia Mama lên giường, ôm tôi vào lòng, để tôi nằm ngay sát ngực cô ấy.
Cơ thể tôi gần như chạm trực tiếp vào làn da cô ấy, nên tôi cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ, hương thơm, và sự mềm mại của Fia Mama.
「Xin lỗi nhé. Không chỉ bất ngờ bị mẹ nhặt về, lại còn khiến con bị cuốn vào mớ rắc rối như thế.」
「Dau!」
Không cần xin lỗi đâu, ngược lại tôi còn muốn nói lời cảm ơn cô nữa là đằng khác.
「Con thật sự đáng yêu lắm luôn đó ♪ Như mẹ đã nói với gã kia, và cũng từng nói với con rồi đó, mẹ muốn nhận con làm con trai của mẹ.」
Đối với tôi lúc này là một đứa trẻ chẳng thể dựa vào ai, lời nói ấy chẳng khác gì một giấc mơ thành hiện thực.
Tôi dồn hết sức lực có thể từ cơ thể nhỏ bé này, vươn tay ôm chặt lấy Fia Mama. Cô ấy mỉm cười nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
(Thì ra đây là tình yêu của một người mẹ... sao. Nhất định mình sẽ đền đáp lại… Sẽ báo đáp ân tình này.)
Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều điều khiến tôi băn khoăn.
Khi bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ, tôi nhận ra Fia Mama đã nói ra những từ khóa mà tôi tuyệt đối không thể bỏ qua— Towa kỳ tích, tổ đội Dũng Giả…
Nhưng lúc này, cho dù có tò mò đến mấy thì tôi cũng chẳng thể hỏi được… Có lẽ sẽ mất một thời gian dài đây.
Khi tôi còn đang cảm thấy có chút bứt rứt, Fia Mama bỗng giật mình và nói:
「Chờ đã… Giờ mẹ mới nhận ra là con chưa có tên. Cứ gọi con - con mãi thì chẳng ra dáng một người mẹ chút nào phải không?」
Tên à… Đúng là không có tên thì bất tiện thật.
Cha mẹ ruột đã bỏ rơi tôi trước kia cũng chẳng hề gọi tên tôi, nên có lẽ tôi hiện giờ là một đứa trẻ vô danh… Vậy thì, chỉ còn cách để Fia Mama đặt tên cho tôi thôi ha?
「Phải rồi… Mẹ quyết định rồi. Để mẹ đặt cho con một cái tên thật hay nhé.」
「Dau!」
Sau một hồi suy nghĩ, có vẻ Fia Mama đã quyết định được tên cho tôi.
「Towa thì sao?」
「Dauu!?」
Towa… Cái tên ấy khiến tim tôi như muốn nổ tung.
Không rõ cô ấy chọn cái tên ấy vì lý do gì, nhưng rồi Fia Mama tiếp tục nói:
「Kỳ tích đã đưa mẹ và con đến với nhau. Phải, một kỳ tích… Mà nhắc đến kỳ tích thì đó cũng là biệt danh của Towa kỳ tích, người từng tung hoành và lập nhiều chiến công hiển hách trong tổ đội của vị Dũng Giả năm xưa. Việc đặt cho con cái tên của một anh hùng vốn chẳng có gì lạ, và nếu nghĩ đến kỳ tích đã xảy ra giữa mẹ và con, mẹ thấy cái tên Towa cũng khá hợp đó… Con nghĩ sao?」
Lời đề nghị ấy khiến tôi có một niềm tin chắc chắn.
Có lẽ… Không, bây giờ thì chắc chắn rồi— Tôi, người đã hy sinh để bảo vệ đồng đội, đã tái sinh vào chính thế giới này.
Hơn nữa, qua cách nói của Fia Mama, có vẻ tôi đã tái sinh vào tương lai sau khi chết... nhỉ?
Tôi bắt đầu tự hỏi, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu. Nhưng khi thấy tôi không có phản ứng gì, Fia Mama hoảng hốt.
「X-xin lỗi… Con không thích sao? Vậy thì để mẹ chọn tên khác—」
「Dauu!」
Không không, không phải vậy đâu Fia Mama!
Chỉ là tôi quá bất ngờ thôi, chứ không hề ghét cái tên ấy. Ngược lại, nếu được gọi bằng cái tên cũ thì tôi càng dễ thích nghi hơn ấy chứ!
「Ồ, có vẻ ổn nhỉ? Vậy thì mẹ sẽ gọi con là Towa nhé?」
「Dau!」
「Tốt lắm, từ hôm nay con là Towa.」
Tuyệt quá! Cuối cùng tôi cũng có tên rồi!
「Thấy con vui như thế, mẹ cũng thấy hạnh phúc lắm đấy, Towa à…」
「Hựự!?」
Fia Mama ôm tôi vào bộ ngực mềm mại như kẹo dẻo, và cứ thế gọi tên tôi Towa hết lần này đến lần khác.
(Đây là… Chính là thế giới mình từng sống.)
Liệu những người đó… Bọn họ vẫn còn sống không nhỉ.
Cho đến khi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của Fia Mama, tôi vẫn không ngừng nghĩ về những người đồng đội cũ.
Và về tương lai, liệu điều gì đang chờ đợi tôi phía trước?