Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

(Đang ra)

Vì kiếp trước là thằng đàn ông nên kiếp này sẽ nói không với harem ngược

Morishita Ringo

Mặc dù đã nói là vậy, không may là hình mẫu quý cô được cô gái đáng thất vọng đây dệt nên rồi cũng sẽ sớm bị bóc trần mà thôi, một câu chuyện mang đầy tính hài hước nhưng cũng pha cùng một chút kịch t

38 3696

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

169 2937

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

6 53

The Novice Alchemist's Store

(Đang ra)

The Novice Alchemist's Store

Itsuki Mizuho

Song, nếu tôi không mở cửa hàng ở đây thì không thể kiếm sống được...

96 9890

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

47 534

Web novel - Chương 3: Lần gặp gỡ đầu tiên

Trong căn phòng với rèm cửa khép kín.

Mái tóc bạc óng ánh phản chiếu ánh sáng trong phòng, lấp lánh.

“Nom nom…”

Bên kia chiếc bàn thấp, Yukine ngồi ăn trưa với những miếng nhỏ.

(Vậy ra đây là em gái tôi…)

Cho dù là quyến rũ hay mê hoặc, Yukine đều tỏa ra một sự hiện diện áp đảo.

Với làn da trắng sáng, mịn màng, khuôn mặt con bé trông thật tươi tắn, như một cô gái vừa bước ra từ màn hình TV.

Mặc dù có gương mặt trẻ trung, nhưng những biểu cảm tinh tế của em ấy đã thu hút mọi ánh nhìn, khiến cho con người ta phải say đắm.

Người ta có thể nói em ấy đẹp hoặc dễ thương. Yukine sở hữu cả hai nét đẹp ấy. Vẻ đẹp của Yukine là sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp thanh lịch và nét dễ thương trong sáng.

(T-Tôi khá bất ngờ về điều đó.)

Vẻ đẹp của con bé khiến tôi thực sự choáng ngợp. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người đẹp đến mức này.

Thậm chí so với các người mẫu trên tạp chí nổi tiếng hay diễn viên đình đám trên TV thì con bé còn xinh đẹp hơn nhiều.

Và chắc chắn trong tương lai, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy một người con gái nào có thể làm lu mờ đi ánh hào quang của em ấy.

(C-Chờ chút đã, tôi lạc đề mất rồi. Tôi đến đây để làm thân với con bé chứ có phải đến để ngắm gái đâu.)

Mục tiêu của tôi khi đến đây là khiến em gái mở lòng với mình.

Và với tư cách là anh trai, tôi muốn giúp em ấy thoát khỏi những phiền muộn của bản thân.

Đầu tiên, tôi sẽ thử bắt chuyện với con bé.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện trực tiếp với nhau như thế này. Ý anh là, chúng ta cũng đã nói chuyện với nhau rồi, nhưng hầu hết là một chiều.”

“… … …”

Yukine tiếp tục ăn, đôi đũa vẫn đều đặn đưa thức ăn vào miệng, vẻ mặt vô cảm.

Dù biết là khó nhưng tôi vẫn cố gắng bắt chuyện với con bé.

“Nhân tiện, mấy cái bánh ngọt anh làm thế nào? Nếu không phiền, em có thể cho anh biết em thích cái nào nhất không?”

“… … …”

“…Và còn, cái trò chơi đó nữa. Trò chơi mà anh tặng em ý, nhớ không? Nó vui chứ?”

“… … …”

…Một con búp bê?

Con bé vẫn tiếp tục ăn mà chẳng có lấy chút cảm xúc nào, cứ như một con búp bê vậy. Liệu em ấy có đang cảm nhận được gì không, hay đơn giản là tôi chỉ đang cố nói chuyện với một con búp bê đây?

(K-Không, không thể nào! Con bé không phải búp bê, con bé là em gái tôi!)

Mà nếu chẳng may con bé thực sự là một con búp bê thì câu chuyện này có lẽ sẽ phải chuyển thể loại thành kinh dị mất.

Đó là cách một bộ phim kinh dị của Winter bắt đầu.

Nhưng thôi, đừng đùa nữa, tôi đến đây là để nói chuyện với Yukine, chứ không phải để bị phân tâm.

Suy cho cùng, tôi đã nóng lòng chờ đợi khoảnh khắc này cả tháng trời rồi.

Bây giờ, tôi sẽ đợi Yukine ăn xong bữa, vì đây là thời điểm hoàn hảo. Mặc dù mới qua bữa sáng, nhưng thực ra giờ này là bữa trưa.

“… … …”

“Nom nom…”

Cảm thấy hơi kỳ quặc khi cứ nhìn Yukine ăn mà không nói gì, nên tôi quyết định ngó quanh căn phòng.

Căn phòng với tông màu xanh nhạt chủ đạo, rất nữ tính, được trang trí bằng nhiều con thú nhồi bông.

Nghĩ lại thì cũng lâu lắm rồi tôi không vào phòng của con gái, nghĩ đến đây, tự nhiên tôi lại cảm thấy hồi hộp.

Nhưng Yukine là em gái tôi mà. Tôi không phải loại anh trai biến thái thích nhìn phòng của em gái đâu.

Sau khi Yukine ăn xong bữa trưa, con bé trả đĩa vào khay, rồi cuối cùng cũng nhìn về phía tôi.

“…Nii-san.”

“!!”

Con bé…con bé lại vừa gọi tôi là Nii-san nữa kìa!

Mặc dù trước đó em ấy cũng đã gọi như vậy, nhưng được gọi là Nii-san lần thứ hai khiến tôi cảm thấy thật đặc biệt!

Tôi không ngờ mình lại vui như vậy…Cảm giác giống như hiểu được cảm xúc của bố mẹ khi lần đầu tiên nghe con họ cất tiếng gọi họ vậy.

Thấy Yukine bồn chồn như muốn nói gì đó, tôi kìm nén sự phấn khích và chờ em ấy lên tiếng.

“C-Cảm ơn…vì mọi thứ.”

“!!!!!!”

Không thể nào! Yukine vừa nói cảm ơn tôi kìa!

Tôi không ngờ được những câu nói đầu tiên Yukine nói với mình lại là lời cảm ơn!

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng việc nói chuyện với em gái lại mang lại cho tôi niềm vui lớn đến vậy. Giờ tôi mới thực sự hiểu được cảm giác của các bậc phụ huynh khi nói chuyện với con cái sau khi chúng chuyển đi xa.

Trong khi tôi đang tận hưởng niềm vui, Yukine, trông có vẻ hơi xấu hổ, tiếp tục lẩn tránh ánh mắt của tôi.

“Vì đồ ngọt và trò chơi…Cảm ơn anh, Nii-san.”

“Ừ! Anh vui vì em thích chúng, Yukine!”

“V-Vâng…”

Trước đó tôi cảm thấy có chút lo lắng về cuộc trò chuyện này.

Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, và thậm chí còn nghĩ rằng thật tuyệt khi Yukine trở thành em gái của mình.

Tôi sẽ cố gắng để trở thành một người anh trai tốt của Yukine.

“Và còn nữa…em xin lỗi. Vì đã để anh…ở trong phòng của mình…”

“Không sao đâu, Yukine. Em không cần phải xin lỗi. Anh rất hạnh phúc khi được gặp em đấy, Yukine.”

“Ni-Nii-san…”

Yukine đỏ mặt, ánh mắt tránh đi, đôi bàn tay nhỏ bé của em ấy siết chặt lấy chiếc quần.

Yukine hẳn đã phải rất vất vả để quyết định mở cánh cửa này.

Kết quả là con bé đã cho tôi thấy mặt, người đột nhiên trở thành anh trai của em ấy.

Em gái tôi đã đi xa như vậy.

Là anh trai, tôi muốn xóa tan những lo lắng và sợ hãi của Yukine.

“Yukine, từ bây giờ, đừng ngần ngại hỏi anh bất cứ điều gì. Nếu em muốn anh làm gì, chỉ cần nói với anh. Thật đấy, bất cứ điều gì, miễn là nó nằm trong khả năng của anh.... Anh muốn được hiểu hơn về con người Yukine và thân thiết với em hơn nữa. Vì vậy, hãy dựa vào anh nhé?”

“…Chuyện đó, em được phép sao?”

“Tất nhiên rồi. Bởi vì anh là anh trai của Yukine mà.”

Khi tôi nói vậy, Yukine mở to mắt, gật đầu nhẹ, đôi má ửng hồng, như thể muốn nói rằng em ấy sẽ luôn tin tưởng và dựa vào anh trai.

“Em hiểu rồi. Cảm ơn anh…Nii-san.”

Yukine mỉm cười để lộ hàm răng trắng của mình.

Một lần nữa, niềm vui tràn ngập con tim khi tôi nắm bắt được cơ hội này.

(Đây sẽ là bước đầu cho mối quan hệ giữa tôi và Yukine, với tư cách là anh em.)

Tôi đã quyết tâm như vậy.

—Tuy nhiên, trái với quyết tâm của tôi…

Lúc đó, tôi không hề hay biết rằng mối quan hệ giữa tôi và Yukine sẽ bất ngờ rẽ sang một hướng khác hoàn toàn so với những gì tôi dự đoán.