Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

41 76

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

4 8

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

201 160

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

382 1833

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

49 1095

Phần 1 - Chương 05: Tái ngộ

Tên nhân vật đã được đổi từ "Kaguya Luna" thành "Hoshizuki Kaguya". Nội dung câu chuyện không thay đổi. Xin lỗi vì sự bất tiện này.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ."

"...Vâng."

Trên sân thượng trường học, tôi và Himeji-san đang vui vẻ ăn trưa cùng nhau.

Muốn biết tại sao lại thế này thì phải quay ngược thời gian một chút.

○ ●

Sáng sớm, tôi ngồi dậy khỏi giường và nhìn đồng hồ.

"Ơ, mấy giờ rồi? Gì, mới 4 giờ sáng à?"

Khi còn hỗ trợ các chị em, thức trắng đêm là chuyện thường, nếu có ngủ thì cũng chỉ được 3, 4 tiếng. Giờ thì tôi đã quen với việc ngủ ít.

"Còn lâu mới đến giờ đi học, mình sẽ giãn cơ, chạy bộ, tập gym, làm bữa sáng và tiện thể làm luôn bữa trưa! Mình sẽ dần dần bù đắp những thứ mà trước đây quá bận rộn không thể làm được!"

Sau đó, tôi thực hiện thói quen tập thể dục hàng ngày và nấu ăn cho bản thân sau một thời gian dài.

"Cuối cùng là rắc thịt gà xay lên cơm, xong! Protein, chất béo, carbohydrate đều đủ, dinh dưỡng cân bằng!"

Bữa sáng và bữa trưa tôi làm ra có màu sắc tươi tắn, dinh dưỡng đầy đủ, tự tôi cũng thấy rất hài lòng.

"Phải bổ sung dinh dưỡng sau khi tập thể dục chứ. Haiz, có thời gian thong thả ăn sáng thật tuyệt vời! Nhưng có vẻ còn thừa nhiều thời gian quá nhỉ... Giá mà có điện thoại lúc này, có thời gian nên mình có thể xem live của Hoshizuki Kaguya-chan sau bao lâu..."

Hoshizuki Kaguya-chan là một Vtuber mà tôi đã hâm mộ từ lâu.

Cô ấy đã hoạt động từ những ngày đầu khi thể loại Vtuber còn chưa phổ biến. Điểm hấp dẫn của cô ấy là cơ thể V nhỏ nhắn, dễ thương như công chúa và giọng nói ngọt ngào, đáng yêu phù hợp với hình tượng đó.

Cô ấy chủ yếu livestream chơi game và trò chuyện, sự đáng yêu thuần túy của cô ấy khiến người xem nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ.

Trong suốt thời gian chịu đựng sự hành hạ của mẹ và các chị em, niềm an ủi duy nhất của tôi là xem các buổi livestream và video của Hoshizuki Kaguya-chan.

Ban đầu, kênh của cô ấy chỉ có vài người đăng ký, kể cả tôi, nhưng trong vài năm khi tôi quá bận rộn với công việc hỗ trợ và không thể xem, cô ấy đã trở thành một Vtuber siêu nổi tiếng với hơn 1 triệu người đăng ký.

"Nhưng không xem được thì đành chịu vậy... Haiz."

Không còn gì để làm, tôi chỉ ngẩn người giết thời gian.

Thôi, thời gian như thế này cũng quý giá mà, phải không?

○ ●

Và bây giờ, tôi đang đứng trước bảng đen trong lớp học.

"Tôi là Sakasegawa Go, chuyển đến từ trường cấp ba ○△. Rất mong được mọi người giúp đỡ."

Để tránh gây thêm rắc rối, tôi đã giấu việc mình từng học ở Học viện Yumeoe. Nghe nói đây cũng là sắp xếp của hiệu trưởng.

"Mặt hơi khó nhìn vì mái tóc nhưng có vẻ đẹp trai đấy." "Gì cơ, cậu ta nhỏ nhắn và dễ thương mà." "Đấy là con trai á? Giọng cao thế?"

"Được rồi, được rồi, mọi người hãy thân thiện với cậu ấy nhé. Chỗ của Sakasegawa là... à, bên cạnh Himeji còn trống kìa."

Himeji? Nghe cái tên quen quen...

"À!"

Nhìn về phía thầy giáo chỉ, không ngờ, đó lại là Himeji-san mà tôi mới gặp hôm qua.

"Sao thế? Hừm, tôi hiểu rồi, cậu ngạc nhiên vì Himeji quá xinh đẹp đúng không?"

"À, đại loại là vậy."

Không phải đâu, thầy đoán sai rồi.

Ai mà chẳng ngạc nhiên khi thấy người quen chứ.

À mà, Himeji-san đẹp thật thì không sai.

Tôi di chuyển đến chỗ ngồi được chỉ định.

Trên lối đi đến chỗ ngồi, có một cậu bé đang cười toe toét và duỗi chân ra.

Tôi lập tức hiểu ý đồ của cậu bé, bình thản bước qua chân cậu ta như không có chuyện gì.

"Này, này!"

"Sao thế?"

"Mày, mày khinh tao à!"

"Mình không khinh thường cậu. Nhưng cái quần rách bươm của cậu đã được mình sửa lại rồi..."

"Hả?! Cái quái gì thế này!"

"Mình đã đắp miếng vá hình hổ lên đầu gối, hình ong lên đùi... Xin lỗi, cậu muốn hình gấu hay hình voi à..."

Khi chụp ảnh, tôi thường phải điều chỉnh kích thước trang phục tại chỗ, và đôi khi cũng giúp thiết kế trang phục, nên tôi biết may vá. Tôi đã nghĩ đến hình ảnh GUGGI mùa này nhưng có lẽ không ổn nhỉ?

"Tao cố ý xé rách để tạo hiệu ứng mà! Sửa lại làm gì!"

"Hả?"

Thì ra cậu ta duỗi chân ra không phải là muốn tôi sửa lại chiếc quần rách sao.

Đây là vấn đề vượt xa cả thiết kế rồi...

"Hừm, Kongo bị đánh trả kìa." "Cái đó là cố ý xé rách á? Ngu quá." "Miếng vá đáng yêu ghê." "Ngược lại thì lại thời thượng và sành điệu, có lẽ..." "Học sinh chuyển trường làm tốt đấy." "Mà, chỉ trong một khoảnh khắc thôi sao?"

Cậu bé tên Kongo đang run rẩy.

"Ưm... Kongo-kun, mình xin lỗi. Lát nữa mình sửa lại cho nó rách tự nhiên hơn nhé?"

"Không cần! Mà, bọn mày nhìn gì!"

Cả lớp im lặng.

"Này Kongo, làm gì mà ồn ào thế?" "Chậc."

Chỉ một lời của thầy giáo đã làm mọi chuyện lắng xuống.

Kongo-kun có vẻ đã tha thứ cho tôi rồi. Có lẽ cậu ấy thích thiết kế đó cũng nên. Nghĩ vậy, tôi ngồi vào chỗ được chỉ định.

"Himeji-san cũng học trường này à, từ giờ chúng ta là bạn cùng lớp nhé, mong được cậu giúp đỡ."

Sau khi ngồi xuống, tôi lập tức bắt chuyện với Himeji-san.

"Học sinh chuyển trường đó đang nói chuyện với Nữ hoàng băng giá kìa." "Này này, cậu ta chết chắc rồi." "Nghe đồn chưa ai nói chuyện được với Himeji-san đâu." "Có lẽ chúng ta không đáng để cô ấy nói chuyện."

Cả lớp ồn ào hơn lúc nãy.

(Chuyện gì thế này? Không lẽ không được phép nói chuyện với cậu ấy?)

"Rất... rất mong... được giúp đỡ..."

Himeji-san khẽ cúi đầu chào.

(Hôm qua cũng đã nói chuyện rồi mà, có gì đâu nhỉ?)

"Thật à?" "Nữ hoàng băng giá nói chuyện ư?!" "Mà, đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng cô ấy!" "Gì chứ, giọng dễ thương ghê?" "Chậc, cái tên đó là cái quái gì vậy!"

Chỉ nói chuyện thôi mà phản ứng thế này ư?! Himeji-san là người thế nào vậy?!

Himeji-san thì mặt đỏ bừng dù biểu cảm không thay đổi. Tôi cứ nghĩ cô ấy là người nhút nhát, nhưng có lẽ cô ấy ngại nói chuyện trước đám đông?

Lát nữa, khi không có ai ở đây, mình sẽ thử nói chuyện với cô ấy xem sao.

○ ●

"Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ."

"...Vâng."

Trên sân thượng trường học, tôi và Himeji-san đang vui vẻ ăn trưa cùng nhau.

Tôi nghĩ cô ấy ngại nói chuyện trước mặt mọi người nên khi đến giờ nghỉ trưa, tôi đã rủ cô ấy. Và Himeji-san đã dẫn tôi đến đây.

Lúc đó cả lớp cũng ồn ào nhưng tại sao nhỉ? Rủ bạn bè đi ăn trưa cùng nhau là chuyện bình thường mà, phải không?

"Mình cứ nghĩ sẽ không gặp lại cậu nữa, không ngờ lại học cùng trường, cùng lớp, thật bất ngờ!"

"...Vâng, tôi... tôi cũng... rất ngạc nhiên."

"Nhưng mà, tại sao Himeji-san lại được gọi là Nữ hoàng băng giá vậy?"

"Đó, đó là...!"

Mặt Himeji-san đỏ bừng.

"Thật kì lạ, Himeji-san mà là Nữ hoàng băng giá sao. Mình nghĩ chắc có lí do gì đó."

Người đã khóc vì tôi, một người tốt bụng như vậy, tôi không thể tin được lại là Nữ hoàng băng giá.

"Đây là một câu chuyện... đáng xấu hổ... nhưng mà..."

Cô ấy bắt đầu nói, từng chút một.

○ ●

Tóm lại, câu chuyện là thế này.

Himeji-san là người cực kỳ nhút nhát và ngại nói chuyện với người khác, cô ấy tự nhận mình là người hướng nội. Khi có người bắt chuyện, cô ấy không thể nói được lời nào, và điều đó giống như đang phớt lờ họ. Ban đầu có một vài người bắt chuyện với cô ấy, nhưng cuối cùng thì không còn ai bắt chuyện nữa. Sau đó, có một lúc, có tin đồn rằng cô ấy là một tiểu thư từ gia đình quyền quý nào đó, và vì vậy không thể nói chuyện với những người "hạ đẳng" như họ.

Nhiều tin đồn khác cũng lan truyền, và biệt danh "Nữ hoàng băng giá" đã ra đời.

"Thì ra là vậy..."

(Với vẻ ngoài quá xinh đẹp, có lẽ mọi người đã tự diễn giải theo cách có lợi cho mình.)

Tôi tự kết luận như vậy, dù chỉ là phỏng đoán.

"Muốn phủ nhận cũng... không thể tự mình... bắt chuyện... được... Nên... Sakasegawa-kun, mình có một yêu cầu...!"

"Sao thế? Cứ nói đi!"

"Mình muốn... được nói chuyện với cậu... ở đây vào giờ trưa...!"

Himeji-san nhắm chặt mắt và nói to hơn trước rất nhiều.

"...Hả?"

"Không, không... cậu không thích... xin lỗi..."

Himeji-san buồn bã cúi gằm mặt xuống.

"Không không, không phải thế đâu, chỉ là mình thấy hơi bất ngờ vì chỉ có vậy thôi. Đương nhiên là được rồi! Vì chúng ta là bạn mà, phải không?"

"Bạn, bạn... bè...?"

"Ơ... không phải sao?"

Himeji-san có vẻ không hài lòng. Chúng tôi không phải là bạn à...

"Không, không... là bạn... bè."

"Đúng, đúng vậy!"

"...Hừm."

Himeji-san phồng má lên, vẻ mặt không hài lòng.

Dễ thương thật, đó là thói quen của cô ấy à?

"Trước tiên, chúng ta hãy nói chuyện thật nhiều, sau đó cậu sẽ có thể nói chuyện với mọi người! Lúc livestream cậu nói chuyện rất nhiều mà, tại sao vậy nhỉ? Mong là một ngày nào đó cậu có thể nói chuyện được như thế..."

"...! Live, livestream? Cậu nói... gì... vậy..."

"Ưm, Himeji-san là Vtuber Hoshizuki Kaguya-chan đúng không?"

"Cái, cái cái cái cái cái, sao... cậu lại... biết...!"

"Cậu có nhớ tên V không?"

"...!? Sakasegawa-kun là... V-san!?"

"Đúng vậy! À mà, V không đọc là V mà đọc là Five..."

Ngày xưa, tôi đã lấy chữ V từ số 5 trong tên Go (伍) của mình.

Mà thôi, cách đọc lúc này không quan trọng.

"Tại sao... cậu lại biết... mình là Hoshizuki... Kaguya...?"

"À thì... ôi."

Bất chợt nhìn đồng hồ, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi.

"Hay là chúng ta nói tiếp chuyện này sau giờ học nhé? Mình muốn được đi chơi sau giờ học!"

"Được... chứ...! Vâng, mình cũng... muốn nói chuyện với Sakasegawa-kun nhiều hơn..."

"Vậy thì, quyết định thế nhé!"

Tôi đã hẹn Himeji-san đi chơi sau giờ học.