Sau Khi Bị Họa Bì Tấn Công, Tôi Trở Thành Hoa khôi Của Trường

Truyện tương tự

Thế giới của Rei ―Re:I― Chuyến lưu diễn ở thế giới khác

(Đang ra)

Thế giới của Rei ―Re:I― Chuyến lưu diễn ở thế giới khác

Keiichi Sigsawa

Những công việc mà người quản lý Inaba mang về không phải là công việc ở một 'thế giới' bình thường mà là...

22 51

Neon Genesis Evangelion: ANIMA

(Hoàn thành)

Neon Genesis Evangelion: ANIMA

Ikuto Yamashita, Takeru Kageyama, Yasuo Kashihara

Anima được đặt trong một tương lai khác, ba năm sau khi các sự kiện của Neon Genesis Evangelion khi Shinji đã ngăn chặn thành công kế hoạch của Seele đáng lẽ phải diễn ra trong The End of Evangelion.

268 7

Fatal Frame: Zero

(Hoàn thành)

Fatal Frame: Zero

Mafuyu Hinasaki

Tiểu thuyết chính thức từ tựa game kinh dị nổi tiếng Fatal Frame

4 3

D no Shokutaku

(Hoàn thành)

D no Shokutaku

Tomoko Seo

Tiểu thuyết là phần tiền truyện của những sự kiện diễn ra trong trò chơi 'D no Shokutaku' , được viết trong CD1 trong 3 CD của game

5 4

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

(Đang ra)

Câu chuyện về việc trở thành một thiếu nữ vô cùng tươi sáng

千佳のふりかけ

Vào một ngày nọ, Hoshimiya Yuu bỗng trở thành con gái vì mắc phải một căn bệnh kỳ lạ!Khuôn mặt thì đáng yêu nhưng hoàn toàn xa lạ, cơ thể thì xinh đẹp nhưng lại chẳng thân thuộc, quần áo thì hợp nhưng

2 4

Tập 02 - Đất Dữ - Chương 46 - Khuôn Mặt Lệch Lạc

Tôi còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì Bạch Nguyệt đã mở cửa phòng bước ra. Mặc Khinh Ngôn chắc chắn đã nói với cô ấy ra đuổi người trước rồi mới nhắn tin cho tôi.

Sau khi Bạch Nguyệt bước ra, người đàn ông đó im lặng không nói một lời, không tiếp tục chửi mắng hay đập cửa, cũng không quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, chỉ đứng đó im lìm trước cửa phòng 1.

Bạch Nguyệt không vội vã đi đến phía sau anh ta. So với thân hình nhỏ nhắn của Bạch Nguyệt, người đàn ông cao gầy kia tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Đầu của Bạch Nguyệt chỉ cao đến ngực anh ta.

"Xin lỗi, anh làm phiền chúng tôi rồi, có thể gia đình này không có ở nhà, hơn nữa bây giờ đã rất muộn rồi, phiền anh hôm khác hãy đến được không?" Bạch Nguyệt nói với giọng đều đều, nhưng vẫn rất lịch sự.

Người đàn ông không đáp lại, vẫn đứng trong bóng tối hành lang, cơ thể không hề nhúc nhích, dường như điếc đặc trước câu hỏi của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cũng không sốt ruột, lặng lẽ đứng sau lưng anh ta. Hai người họ cứ như đang nhập định, không khí càng trở nên nặng nề và căng thẳng. Tôi không khỏi toát mồ hôi hột.

Mặc dù các thành viên trong bộ phận Sự kiện Linh dị đã nhiều lần nhấn mạnh rằng Bạch Nguyệt là người mạnh nhất trong số họ và tuyệt đối đừng chọc vào cô ấy, nhưng tôi vẫn không kìm được lo lắng, chủ yếu là vì tình huống trước mắt quá kỳ lạ.

Cuối cùng, người đàn ông từ từ quay đầu lại, nhưng cảnh tượng đó khiến tôi, người đang lén nhìn, suýt chút nữa tim ngừng đập. Tiểu Tình, người cũng đang lén xem cùng tôi, thậm chí không kìm được mà "a!" lên một tiếng.

Khuôn mặt của người đàn ông bị méo mó, ngũ quan hoàn toàn sai lệch, mắt ở trên miệng, miệng ở trên mũi, ở giữa còn có những đường khâu. Cứ như thể da mặt và ngũ quan của một người bị cắt ra rồi khâu lại một cách lộn xộn.

Một con mắt của anh ta nằm trong miệng, con còn lại ở bên má trái. Cả hai cùng nhìn chằm chằm Tiểu Tình, cái miệng ở trên mũi mở ra hỏi: "Em gái nhỏ, em thấy anh trông thế nào?"

"Bị lệch rồi." Bạch Nguyệt bình thản trả lời, như thể đối phương thật sự chỉ là bẩm sinh trông hơi kỳ quái, trong giọng điệu của cô ấy không nghe thấy một chút sợ hãi nào.

"Món nợ mày thiếu đã đến lúc phải trả rồi!" Người đàn ông đột nhiên trợn mắt quát lớn. Mặc dù mắt của anh ta bị lệch, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sát ý trong ánh mắt đó. Anh ta rút ra một con dao găm từ thắt lưng.

"Tiểu Nguyệt!" Tôi nắm chặt ngọc bội lao ra. Mặc dù hai chân run lẩy bẩy vì sợ hãi, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để giúp Bạch Nguyệt. Tôi không thể để cô ấy một mình đối mặt với người đàn ông kỳ quái này.

Vì khuôn mặt anh ta vặn vẹo như vậy, chắc chắn là thuộc loại quỷ. Pháp khí hẳn sẽ có tác dụng với anh ta. Chỉ cần tôi ấn ngọc bội lên người anh ta, chắc chắn sẽ có hiệu quả.

"Anh Hiểu!" Tiểu Tình thấy tôi xông ra cũng sợ hãi chạy theo. Trong lúc cấp bách, cô ấy thậm chí còn quên cả việc sửa cách xưng hô với tôi.

Mặc dù là do tình thế cấp bách không nghĩ nhiều, nhưng giờ là ba người cùng lúc đối mặt với người đàn ông kỳ quái cầm dao này. Cộng thêm Mặc Khinh Ngôn ở trong nhà, tình thế là bốn chọi một, lợi thế thuộc về chúng tôi.

"Tôi không nợ gì anh cả, anh tìm nhầm người rồi." Bạch Nguyệt vẫn bình tĩnh lắc đầu, dường như muốn giảng đạo lý với người đàn ông kỳ quái không thể dùng từ "hung thần ác sát" để hình dung này.

Ngược lại, suy nghĩ của người đàn ông này rất kỳ lạ, dường như hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Bạch Nguyệt. Cái miệng ở trên mũi hét lớn: "Không trả được, vậy thì dùng thân thể mày để trả nợ!"

Hắn giơ con dao găm sáng loáng lao về phía Bạch Nguyệt. Thân hình cao gầy tạo thành một áp lực lớn. Tôi gần như có thể tưởng tượng cảnh Bạch Nguyệt nhỏ bé bị hắn dễ dàng quật ngã rồi đâm liên tiếp bảy, tám nhát, máu văng tung tóe ngay tại chỗ.

Ngay lúc này, một bóng đen dài bất ngờ từ ống tay áo của Bạch Nguyệt phóng ra, lao tới với tốc độ nhanh như chớp, đập vào ngực người đàn ông, hất văng hắn ra xa, đâm sầm vào cửa phòng 12-1, làm cả vòng hoa rơi xuống.

Bóng đen rút lại vào ống tay áo với tốc độ cực nhanh. Tôi thậm chí còn không nhìn rõ nó là cái gì, chỉ cảm thấy nó giống như một cây roi mềm không đều đặn.

Lúc này, người đàn ông lại bò dậy, đôi mắt lệch lạc đầy tơ máu, giận dữ nhìn Bạch Nguyệt, cả người lao tới, vẫn là giơ dao găm lên đâm.

Bóng đen lại lần nữa phóng ra từ ống tay áo của Bạch Nguyệt, quất vào bên hông người đàn ông như một cây roi dài. Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi đâm sầm vào tường. Cú đánh đó có vẻ rất nặng.

Lần này, bóng đen không rút lại vào ống tay áo mà lại lao tới phía người đàn ông. Dưới ánh đèn, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ hình dáng thật của bóng đen. Nó không phải là một cây roi mềm, mà là một con rết!

Nó to gần bằng cánh tay người, dài hơn cánh tay của Bạch Nguyệt. Phần thân có các đốt, được bao phủ bởi lớp vỏ cứng màu đen phản quang. Những cái chân màu đỏ trắng chuyển động lộn xộn, còn râu và càng độc ở đầu càng khiến người ta rợn tóc gáy.

Con rết lớn lao tới như một viên đạn và cắn vào cánh tay đang cầm dao găm của người đàn ông. Lúc này tôi mới nhận ra, ngay cả cánh tay của hắn cũng có những vết khâu.

"Áááá!!!" Lần đầu tiên tôi nghe thấy người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Ngón tay của hắn bị con rết lớn cắn mạnh một miếng. Người ta nói "thập chỉ liên tâm", cơn đau dữ dội khiến hắn không thể cầm chắc con dao găm và làm rơi nó xuống đất.

"Cút ngay!" Hắn lăn lê bò lết lao về phía tôi. Tôi vội nắm chặt ngọc bội ấn lên người hắn, nhưng không có chút phản ứng nào. Cơ thể hắn cứng như thể được đúc bằng sắt thép.

Tôi cảm thấy mình như bị một con cương thi tông phải, bay thẳng ra xa. Trong cơn choáng váng, dường như có thứ gì đó rơi xuống người tôi. Người đàn ông đó lao vào cầu thang, lăn lộn bò xuống dưới.

Lúc này, Mặc Khinh Ngôn mới từ trong phòng bước ra, đỡ tôi dậy và hỏi Bạch Nguyệt: "Là người hay là ma?"

"Chắc là người, nhưng đã bị ô nhiễm, là người sống được luyện bằng pháp luyện xác. Những sòng bạc hay quán bar thích dùng tà thuật này để luyện ra tay sai, nhưng trình độ cũng chỉ bình thường thôi." Bạch Nguyệt nói.

"Hắn còn sống được không?" Mặc Khinh Ngôn bình tĩnh hỏi.

"Cái đó phải xem chủ nhân của hắn có bao nhiêu bản lĩnh. Nhưng tôi đoán ngay cả khi cứu được, hắn cũng không nỡ tốn dược liệu cho một tên nô lệ, chi bằng biến hắn thành xác luyện để dùng tiếp." Bạch Nguyệt nói.

"Khoan đã, vậy không phải Tiểu Nguyệt đã giết người sao?" Âu Trị Tình có chút hoảng hốt hỏi.

"Sợ gì chứ, dám dùng loại đồ vật nửa người nửa quỷ này, chủ nhà phần lớn không phải làm ăn hợp pháp. Cho dù hắn có chết, hắn dám báo cảnh sát sao? Với cái khuôn mặt lệch lạc được khâu vá kia, hắn còn không dám cho cảnh sát khám nghiệm tử thi." Mặc Khinh Ngôn cười lạnh nói.

"Có báo cũng không sao, tôi là phòng vệ chính đáng." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói. Mặc dù xét về tình huống thì Bạch Nguyệt đúng là phòng vệ chính đáng, nhưng việc thả rết ra cắn người để phòng vệ thật sự quá kỳ lạ.

Lúc này, con rết đã rụt trở lại vào ống tay áo. Một con rết lớn như vậy mà nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thấy nó ẩn trong quần áo của Bạch Nguyệt. Nhưng nghĩ đến việc trên người cô ấy có một con rết dữ tợn như vậy, Bạch Nguyệt có cảm thấy khó chịu không?

"Hả?" Lúc này tôi mới phát hiện, khi người đàn ông tông vào tôi ban nãy, có thứ gì đó đã rơi ra. Nhìn kỹ thì đó là một cái ví phồng lên, bên trong chứa đầy những tờ tiền đỏ au.

Mặc Khinh Ngôn nhìn thấy và cười nói: "Không ngờ Tỳ Hưu lại có tác dụng nhanh như vậy, cách của đàn anh Lương thật sự rất tốt."