Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

5 17

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

241 1307

Trở thành Xác Suất của Giáo sư Moriarty

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

92 1043

Web novel - Chương 74: Kỳ nghỉ hè

Note: Vì Ryo vs Koi-san đã thân nhau hơn nên t đổi xưng hô 2 đứa thành tớ-cậu

Enjoy!

-------------------

Kỳ nghỉ hè

Sau khi Hinami bị một tên stalker nhắm đến, thời gian trôi qua trong chớp mắt, và kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng đã bắt đầu.

Nhờ việc tôi và Koi-san luôn kè sát Hinami khi đi học và tan học, có vẻ như không hề xuất hiện bất kỳ ai có dấu hiệu là tên stalker.

Muốn nói là “mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa” lắm, nhưng thật lòng thì, tôi vẫn không chắc hắn đã từ bỏ Hinami.

Khả năng hắn vẫn đang nhắm đến cô ấy là rất cao.

Dù đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên trong đời học sinh cấp ba của tôi, nhưng tôi chẳng thể nào thấy yên tâm nổi.

Tôi ở trong phòng riêng, được máy lạnh làm mát run người, cố gắng làm dịu tâm trạng bằng cách chơi game giai điệu.

Lý do Hinami bị nhắm đến, có lẽ là do vẻ đẹp của cô ấy.

Sau vụ việc với Kusayanagi, Hinami lại trở thành chủ đề nóng trên khắp cả nước, nên việc cô ấy bị kẻ xấu để ý cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Nhưng nghỉ hè rồi thì việc luôn ở cạnh cô ấy trở nên khó khăn, cũng không thể cứ ở bên cạnh suốt được.

Thực tế, kỳ nghỉ hè đã trôi qua được một tuần rồi, mà tôi vẫn chưa gặp Hinami lần nào.

Thật sự, sao cuộc sống cao trung của tôi toàn gặp rắc rối thế nhỉ.

Ban đầu định sẽ sống một cách kín đáo để không bị lộ thân phận, vậy mà rắc rối cứ liên tục kéo đến…

Đang nghĩ vậy thì màn chơi game giai điệu của tôi bắt đầu đến phần cao trào.

Sắp vào đoạn khó rồi. Nếu vượt qua mà không mắc lỗi, tôi sẽ được danh hiệu Perfect.

Được rồi, sắp đến đoạn “quỷ” rồi. Phải tập trung tinh thần thôi!

Có lẽ vì hơi phấn khích, nên tay tôi nắm chặt điện thoại hơn bình thường.

Tinh thần đã sẵn sàng. Đến đây nào!

Ngay lúc tôi nghĩ vậy…

Riririn—!

Điện thoại rung lên cùng với nhạc chuông, và màn hình game bất ngờ bị thay bằng giao diện cuộc gọi đến.

Người gọi là em gái tôi – Michika.

………………

Chết tiệt, lại nữa à‼ Cái tình huống này là lần thứ bao nhiêu rồi chứ!

Tại sao con bé này cứ chọn đúng lúc quan trọng mà vào phòng hoặc gọi điện làm phiền mình như vậy chứ!

Tại sao hả!? Có phải nó cố tình không!? Là ác quỷ chuyên hành hạ anh trai đúng không!?

“Alô, có việc gì đấy, Michika?”

“Anh. Có điện thoại. Nghe đi.”

“…Hả? Không, anh đang nghe điện thoại đấy thôi mà…?”

“Ý là, điện thoại bàn trong nhà đang reo nên em báo anh đấy. Hiểu ý chút đi, đồ ngốc.”

“…Gì cơ? Đợi chút. Anh hiểu là có điện thoại gọi đến cho anh, và cũng đoán được ai gọi rồi. Nhưng tại sao em lại phải gọi điện cho anh đang khi em đang ở trong nhà? Anh không hiểu. Như mọi khi, em vào phòng nói một câu là được rồi còn gì?”

Hiện tại bố mẹ tôi đều vắng nhà, chỉ có tôi và Michika ở nhà. Tức là, nếu có chuyện gì cần nói với tôi thì không cần phải gọi điện thoại. Nói trực tiếp là đủ rồi. Tôi chẳng hiểu nổi lý do tại sao em gái lại gọi vào điện thoại di động của mình.

Tôi đang không thể hiểu nổi hành động của con em gái thì…

Michika thốt ra một câu sốc.

“Ờ thì, đơn giản là… em lười vào phòng anh. Mà nói thật là em cũng chẳng muốn vào. Cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt anh càng nhiều càng tốt.”

“Bị mắng ba phát liên tiếp thế này, anh trai em cảm thấy HP tụt sạch rồi đấy? Hiện mới có mười giờ sáng mà sao anh đã bị trừ HP nặng vậy hả?”

“Tại vì… anh phiền phức quá. Ngay cả nói chuyện qua điện thoại thế này cũng đã thấy siêu phiền rồi.”

À ha. Ra là vậy.

Tức là, Michika không muốn nhìn mặt tôi. Không muốn vào phòng tôi. Và cảm thấy việc đối diện nói chuyện với tôi thật phiền phức.

Vì mấy lý do đó, con bé mới cố tình dùng điện thoại để gọi tôi ra khỏi phòng.

Ngay lúc tôi đang chơi game giai điệu nữa chứ.

Được rồi, hiểu rồi. Xong việc thì chắc chắn phải dạy dỗ lại Michika một trận mới được!

“Aa—. Rồi rồi, hiểu rồi. Anh trai đây sẽ ra khỏi phòng và bắt máy điện thoại bàn, được chưa?”

“Ừa. Em sắp đi chơi với bạn, nên làm ơn dọn nhà tắm, giặt đồ và lau toilet giùm nhé. Bye~”

“Khoan đã!! Sao em lại tự nhiên giao hết việc nhà cho anh vậy hả!? Anh đồng ý là cảm ơn vì em đã báo là có điện thoại, nhưng việc nhà thì em cũng phải làm phần của mình chứ!”

“Em có làm mà.”

“Em làm gì?”

“Rửa bát sau bữa sáng. Chỉ của em thôi.”

“Cái đó cũng được tính là 'làm việc nhà' à!? Mà em chỉ rửa của em thôi còn gì! Ít nhất cũng rửa luôn phần của anh đi chứ!”

“Không nha, chịu luôn. Vậy nha anh. Phần còn lại nhờ anh lo nhé. Dù gì anh cũng rảnh mà? Nếu không làm thì bị phạt đó nha~”

“Câu đó lẽ ra phải là của anh mới đúng chứ? Tại sao lại là em nói với anh…”

“Bye nha~”

Vừa nói dứt câu, Michika cúp máy cái cạch. Và ngay sau đó, tôi nghe tiếng cửa ra vào mở cái cách.

Con nhỏ em đó… Chỉ vì lười mà giao hết việc nhà cho tôi rồi tung tăng đi chơi với bạn bè.

Khốn thật—! Đúng là tôi rảnh thật, nhưng bị đối xử thế này thì tệ quá rồi đó, em gái à…

Haa Nhưng mà nó đi khỏi nhà rồi, có càu nhàu cũng chẳng để làm gì.

Tôi đành lết xác ra khỏi phòng, đi đến chỗ điện thoại bàn, nhấn nút giữ cuộc gọi rồi áp tai vào ống nghe.

“...Đây là Keido Ryo, người vừa bị em gái sai vặt quá sức. Là Koi-san đúng không?”

“Cái giọng chán chường kia làm tôi tụt mood theo luôn đó.”

Khi tôi đang rũ rượi nói vậy, thì từ đầu dây bên kia, Koi-san lên tiếng.

Tôi biết mà. Tôi đoán chắc chắn là cô ấy. Mà thật ra cũng chẳng thể là ai khác ngoài cô ấy. Toàn là kịch bản quen thuộc thôi.

“Thế, Koi-san, hôm nay cô gọi có chuyện gì ạ?”

“Sao lại nói kiểu kính ngữ vậy?”

“À thì, do tâm trạng thôi…”

“À vậy hả. Kệ đi. Mà này, cậu hôm nay rảnh nhỉ? Rảnh—nhỉ?”

Koi-san đặc biệt nhấn mạnh từ “rảnh” ở cuối câu.

Dù chỉ qua điện thoại, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ áp lực từ cô ấy truyền qua ống nghe. Cảm giác như là: “Cậu chắc chắn là rảnh hôm nay, đúng không!?”

Ughh—, có dự cảm xấu quá… Lúc Koi-san gọi điện là thế nào cũng có chuyện gì đó.

 “Không, xin lỗi nhưng hôm nay tớ—”

“Đúng rồi nhỉ. Hôm nay cậu rảnh. Vậy đi cùng tớ một chút.”

“Ê khoan! Tớ còn chưa nói hết câu mà!? Cậu đừng ngắt lời khi người khác đang nói được không, Koi-san!?”

“Gì đấy, chẳng lẽ hôm nay cậu thật sự có kế hoạch à?”

Cô ấy nói thế làm tôi nghẹn họng…

Thật ra thì… hôm nay tôi đúng là rảnh rỗi đến mức phát chán. Không còn việc gì để làm luôn.

Tôi không học thêm ở trung tâm nào, nên chẳng có khoá học hè nào hết. Bố mẹ có khuyên nên đăng ký mấy khoá hè mà không cần vào trung tâm, nhưng tôi từ chối tất cả. Năm ngoái là học sinh cuối cấp, nên hè năm nay tôi không muốn bị dìm trong đống bài vở nữa.

Bài tập nghỉ hè thì cũng phải đến cuối tháng tám tôi mới bắt đầu làm.

Một đứa không đi học thêm, không có câu lạc bộ như tôi thì kỳ nghỉ này phần lớn thời gian đều trống không.

Nhưng chính vì vậy, tôi muốn trân trọng mấy ngày được lười biếng này, không muốn phí phạm chúng.

Xin lỗi nhé, Koi-san. Tôi không biết cô định rủ tôi đi đâu, nhưng nếu không có lý do gì rất thuyết phục thì tôi sẽ từ chối thẳng.

 “Aaa, ừ thì thật ra tớ—”

“Vậy nhé, 6 giờ tối nay gặp nhau. Nhớ nha.”

“Chờ đã! Từ nãy đến giờ tớ chưa hề đồng ý gì nha!? Còn chưa kịp nói xong mà cậu đã tự tiện quyết định hết rồi đó!?”

Lại là phong cách “tự mình quyết định mọi thứ” quen thuộc của Koi-san, khiến tôi không nhịn được mà phải lên tiếng phản đối.

Không lẽ trong đầu cô ấy có một hệ thống tự động gạt bỏ bất kỳ thông tin nào không thuận lợi cho bản thân sao!?

“Cũng đâu có sao. Một kẻ rảnh rỗi như cậu được tớ mời đi ăn tối đấy nhé? Biết ơn chút đi và nhận lời đi.”

“Chuyện đi chơi là… ăn tối sao…? Nhưng mà, sao đột nhiên lại rủ đi ăn tối vậy?”

“Tuỳ hứng. À còn nữa, tớ muốn bắt nạt cậu ngoài đời thật.”

…Này thì, làm ơn che giấu một chút động cơ thật sự của mình đi chứ, Koi-san.

Không phải là tôi mong đợi cái kiểu tsundere như: “Đ-đừng có hiểu lầm! Tớ không rủ cậu đi ăn vì muốn ăn cùng cậu đâu đấy!”, nhưng mà…

Cô ấy đúng là có thể thẳng thắn nói ra mong muốn của bản thân đến mức đáng nể luôn đấy…

“Với lý do đó mà cậu nghĩ tớ sẽ gật đầu sao?”

“Ehh!? Không đồng ý á!? Tại sao!? Có chuyện gì à!?”

“Cậu làm ơn đừng phản ứng kiểu như ‘Bình thường thì vui vẻ đồng ý mà, hôm nay sao vậy?’ được không!? Đúng là tớ hay bị cậu trêu thật, nhưng tớ chưa sa sút đến mức đó đâu!”

“Nguy rồi… Chắc là cậu đang lên cơn nghiện đấy. Phải đưa đi bệnh viện ngay lập tức…”

“Không có chuyện tôi bị nghiện gì hết á! Dù có vào kỳ nghỉ hè và không bị cậu chọc ghẹo thường xuyên nữa, thì tớ cũng không đến mức thấy ảo giác đâu!”

“Cậu có thể nói tên quốc gia đang sống không? Biết bây giờ là năm Reiwa thứ mấy không?”

“Này… cậu làm ơn ngừng chọc ghẹo tớ đi được không, Koi-san? Tớ sắp cúp máy thật đấy.”

Tôi vừa dứt lời, Koi-san thở dài “chẹp” một tiếng rồi quay lại chủ đề chính.

 “Lạc đề mất rồi. Tóm lại là tối nay lúc 6 giờ cậu đi ăn với tớ được không? Có một quán tớ để ý từ lâu rồi. Tớ muốn nói chuyện một chút ở đó.”

“Sao lại là tớ? Cô còn có Hinami và Yuri nữa mà.”

“Ừ thì mấy người đó cũng được, nhưng mà cậu là một trong những nam sinh rảnh nhất Nhật Bản còn gì? Nên nếu mời ai đó thì mời cậu là hợp lý nhất rồi. Với lại…”

“Với lại…?”

“Tớ muốn nói thêm về vụ cái váy của Hinami. Nên là, ăn tối rồi bàn chuyện luôn, được chứ?”

Ra là vậy. Vấn đề chính là vụ kẻ theo dõi Hinami.

 “Haizz… được rồi. Tớ sẽ đi với cậu, Koi-san.”

“Cảm ơn nhiều nha. Cậu đúng là đồ rảnh rỗi đáng quý, Keido Ryo.”

“Câm đi. Koi-san no baka.”

“Cậu mắng dễ thương ghê. Dễ thương nên tớ tha đó.”

“Ờ thì… cảm ơn.”

“Ừm. Vậy nhé, chỗ hẹn thì…”

Thế là, kế hoạch đầu tiên của kỳ nghỉ hè tôi vừa được định ra.